Chương 408: Nghĩ thông suốt
.
Ta suýt chút không về được!
Đơn Phi thoải mái giải thích, trong lòng có chút lo lắng. Nếu hắn nghĩ đến toàn bộ vấn đề, vậy bây giờ hắn sử dụng Thông Linh Kính này cũng không hề an toàn như vậy.
Chỉ cần trong quá trình thay đổi hắn ảnh hưởng đến Triệu Vân, thì Đơn Phi hắn bất cứ lúc nào cũng có khả năng tiêu tùng nha.
Triệu Vân đang ở đâu?
Trong lúc Đơn Phi suy nghĩ, quay đầu lại nhìn, thì thấy Triệu Vân nhẹ nhàng đi tới từ bóng tối nơi xa, trên mặt lại có vẻ mặt như gặp quỷ, biết Triệu Vân nhất định sẽ có thêm một đoạn ký ức, quay lại cũng là vì đoạn ký ức này, Đơn Phi lập tức hỏi: -Triệu huynh, có phải huynh đột nhiên nghĩ đến cái gì không?
-Làm sao huynh biết? Thật sự là kết quả mà huynh sử dụng Thông Linh Kính? Triệu Vân hiếm khi kinh ngạc nói.
Đơn Phi im lặng gật đầu, hắn sớm đã nghĩ đến kết quả này, vừa rồi mới thử đi tìm Triệu Vân, cũng đang làm thí nghiệm.
Tình hình của hắn và Triệu Vân cùng với tình hình giữa Tào Quan, Vu Linh Nhi và Chân Mật rất giống nhau.
Tào Quan cầm Tần Hoàng Kính đi, Vu Linh Nhi quay lại, Chân Mật và Chân Dật lập tức có thêm một đoạn ký ức. Đơn Phi hắn ảnh hưởng đến Triệu Vân, chiếu theo sự việc trước đó mà suy diễn, Triệu Vân dĩ nhiên sẽ có thêm một đoạn ký ức.
Có điều khi đó Đơn Phi ngàn tính vạn tính vẫn tính sót biến số mới thêm của Thông Linh Kính này.
Cũng may hắn kịp thời nghĩ đến điểm này, nên mới đề cập với Triệu Vân về giao tình với Lưu Bị, để tránh Triệu Vân nghi ngờ hắn mà không giao Thông Linh Kính.
Triệu Vân không tin Đơn Phi hắn, nhưng hẳn là tín nhiệm Lưu Bị.
Cảm giác bản thân không chịu ảnh hưởng, Đơn Phi chỉ mong ổn thỏa, vẫn hỏi: -Ký ức Triệu huynh mới có là gì? Thấy Triệu Vân chần chừ nhìn hắn, Đơn Phi nói: -Có phải là ba ngày trước ta từng nhìn thấy Triệu huynh, nói ba ngày sau sẽ gặp lại không?
Trên mặt Triệu Vân lộ ra vẻ không thể tưởng tượng.
Đơn Phi thầm nghĩ người của thời đại hắn sau trải qua lễ rửa tội, còn có suy đoán, gặp được loại chuyện này vẫn cảm thấy chấn kinh như cũ, bây giờ Triệu Vân không điên mất đã coi như là ý chí kiên cường rồi.
Một lúc lâu sau, Triệu Vân mới nói: -Thật sự rất…rất…kỳ diệu. Y suy nghĩ tìm từ, cuối cùng nói: -Sau khi ta rời khỏi nơi này không lâu, đột nhiên nhớ ra…hóa ra ba ngày trước đã từng gặp Đơn huynh, mà khi đó ta còn đang lấy làm lạ Đơn huynh sao lại xuất hiện ở đó, hoài nghi…
Ngừng một lát, Triệu Vân cuối cùng nói: -Hoài nghi Đơn huynh sao lại xuất hiện trên đảo! Đây thật sự là một cảm giác kỳ lạ. Triệu Vân hoang mang nói: -Ta không phải là người có trí nhớ tốt, nhưng ký ức đó thật sự có thể nói là có thêm, lại dần dần biến thành trải nghiệm chân thật của ta.
Đơn Phi hơi chấn động.
Hắn hiểu rõ ràng sự thay đổi của bản thân mình, nhưng vẫn không hiểu rõ lắm sự ảnh hưởng mà Vô Gian gây ra cho người khác, sau khi nghe thấy Triệu Vân miêu tả, hắn cũng kính sợ sự huyền ảo của Vô Gian.
So với sự biến hóa vô biên của vũ trụ, nhân loại thật sự còn không bằng cả hạt bụi nhỏ bé, mà con người lại hiểu biết quá ít về sự thay đổi của vũ trụ.
-Nhưng Triệu huynh vẫn quyết định giao Thông Linh Kính vào tay ta? Đơn Phi tò mò nói: -Tại sao?
Triệu Vân nhớ lại: -Ta nhớ bản thân ta khi đó vẫn nghĩ mãi mà không hiểu, sau đó nhớ ra mình nhìn thấy Đơn huynh, Lưu Tướng Quân đến, hơn nữa nhìn thấy Đơn huynh và Lưu Tướng Quân dáng vẻ rất quen thuộc. Ta nhớ Đơn huynh từng nói là huynh đệ với Lưu Tướng Quân, lại nhớ ra khi đến Đan Dương với Lưu Tướng Quân, Lưu Tướng Quân từng nói với ta “Tử Long, tuy ngươi chưa từng gặp Đơn Phi, nhưng phải đối đãi với hắn như huynh đệ”.
Đơn Phi sững ra.
Một lúc sau, Đơn Phi chần chừ nói: -Trước khi tới Đan Dương? Khi đó hắn căn bản còn chưa từng nhìn thấy Lưu Bị.
Triệu Vân gật đầu nói: -Đúng là như thế.
Tôn Thượng Hương ở bên cạnh nghe, dáng vẻ như thoáng suy nghĩ.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động.
Theo sử chép, trong trận Xích Bích, Gia Cát Lượng mượn gió đông là chuyện không có, nhưng khi đấu Tào ở Giang Đông, đám người Lưu Bị và Chu Du đích thực kề vai chiến đấu đánh Giang Đông, giữa họ có thể nói là tín nhiệm tuyệt đối.
Tín nhiệm không phải là hình thành không nguyên nhân.
Lưu Bị có thể được Đơn Phi tín nhiệm là vì không làm việc thẹm với lương tâm, lời nói và hành động thống nhất. Nói vậy, Lưu Bị có thể đã có cơ hội trở mình trong trận Xích Bích, thoạt nhìn cũng không phải ngẫu nhiên.
Triệu Vân cười nói: -Bởi vậy tuy ta có nghi hoặc, nhưng vẫn lựa chọn giao Thông Linh Kính cho Đơn huynh. Ta tin Lưu Tướng Quân sẽ không nhìn lầm, nhưng những ký ức đó ta cảm thấy vốn dĩ không tồn tại, nhưng lại cứ giống như là ta đích thân trải qua vậy, thực sự khiến ta buồn rầu vô cùng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, mới phát hiện lại là nghi hoặc do việc ta giao Thông Linh Kính cho Đơn huynh tạo ra. Trên thế gian này, lại có chuyện huyền ảo như vậy sao?
Đơn Phi nói đùa: -Cũng may Triệu huynh giao kính cho ta, bằng không sẽ có chuyện càng huyền ảo hơn xảy ra.
-Sẽ xảy ra chuyện gì? Triệu Vân công phu trác tuyệt, lại không hiểu rõ về chuyện này, nhưng lại tăng thêm hứng thú với Vô Gian, bất giác hỏi.
-Không có gì. Đơn Phi lắc đầu, nhìn về phía mặt biển nói: -Quận Chúa, Minh Sổ vẫn chưa mở cửa vào sao?
Sau khi hắn nghiệm chứng hiệu ứng của Vô Gian một lần, thấp thoáng có suy nghĩ trong đầu, nhưng rốt cuộc có thực thi được không, thì không thể xác định được.
Tôn Thượng Hương lắc đầu.
-Đơn huynh trước mắt quyết định làm thế nào? Triệu Vân bất giác hỏi.
-Vậy phải do Quận Chúa quyết định. Đơn Phi hơi khó xử nói: -Trước mắt chúng ta không có lực lượng để đối kháng với Minh Sổ, chỉ cần hoàn thành mục tiêu cứu viện là được.
Thấy Triệu Vân không ngờ lại gật đầu, Đơn Phi không biết y biết bao nhiêu, thầm nghĩ xem ra trong lòng Triệu Vân cũng có kiêng kỵ với Minh Sổ, bằng không kẻ biết khôn cũng sẽ không vào Minh Sổ.
-Quận Chúa, ta và cô trước mắt tuy bất mãn với Minh Sổ, nhưng mục tiêu vẫn là cứu đại ca, tam ca và đại tẩu của cô ra.
Đơn Phi cảm thấy Tôn gia còn thảm hơn hắn, cả nhà người ta đều lọt hố cả. Thấy Tôn Thượng Hương không nói, Đơn Phi kiến nghị nói: -Thật ra ta có một suy nghĩ chưa thành thục. Đợi khi cửa vào Minh Sổ mở ra, ta và Quận Chúa đồng thời tiến vào, nhưng khi đi vào, ta sẽ sử dụng Vô Gian.
-Ý kiến hay! Triệu Vân khen.
Y cũng là người thông minh, lập tức hiểu ý của Đơn Phi.
Tôn Thượng Hương, Đơn Phi nếu cứ thế tiến vào Minh Sổ, thuần túy chính là cá nằm trên thớt, có điều sau khi Đơn Phi dùng Vô Gian, tình hình sẽ hoàn toàn khác hẳn.
Chỗ mà Đơn Phi tiến vào chính là Minh Sổ mấy ngày trước.
Minh Sổ khởi động cửa vào đợi khi có người đi vào, chắc chắn sẽ có người giám sát, mà cửa vào Minh Sổ mấy ngày trước lại đóng, thì sẽ không có ai giám sát, sự cảnh giác càng có thể cực kỳ lơi lỏng.
Loại chỗ thần bí này nói không chừng mấy tháng cũng chưa có ai tới, trừ phi khởi động cửa vào, bằng không làm sao lại đề phòng người ngoài xâm nhập chứ?
Lấy sự thông minh của Đơn Phi, trong khoảng thời gian dùng Vô Gian mà thoát ly khỏi sự giám sát của Minh Sổ cũng là chuyện rất có thể.
Đơn Phi có thể âm thầm làm việc.
-Nếu là vậy, ta sẽ nghĩ cách tìm được người thân của Quận Chúa. Đơn Phi cân nhắc nói: -Nếu có thể nghĩ cách để Tôn Dực, đại tẩu cô rời đi…
Hắn nói tới đây thì nhíu mày, suy xét phạm vi ảnh hưởng của sự thay đổi này.
Đây tuyệt đối là đề tài suy ngẫm có độ khó cao, bởi vì trước mắt hắn có một vấn đề chí mạng, hắn nhất định phải xác định Triệu Vân sẽ giao kính cho hắn.
Tình huống tốt nhất là Tôn Dực, Đại Kiều thành công được cứu ra, Dạ Tinh Trầm sẽ bảo Từ Tiên Sinh để bọn họ rời đi.
Nhưng Tôn Dực, Đại Kiều đi không được thì sao?
Từ Tiên Sinh chưa từng gặp hai người, đối với Tôn Sách, Đơn Phi hắn và Tôn Thượng Hương lại gây thủ đoạn khó dễ thì sao?
Biến số ở đây chỉ sợ sẽ càng khiến người ta đau đầu hơn!
Hắn lúc này mới phát hiện loại năng lực này quả thật là củ khoai lang nóng bỏng tay một cách biến thái!
Khó trách người Đơn gia lại rời Minh Sổ, người Đơn gia cũng bị hiệu ứng của Vô Gian bức điên rồi đi?
Nhưng chuyện đến nước này, hắn cũng phải thử xem, thấy Tôn Thượng Hương nhìn mình chằm chằm, Đơn Phi nói: -Ta sẽ làm hết sức mình.
-Vừa nãy ngươi xuyên đến ba ngày trước, Triệu Tướng Quân nếu sau đó không giao Thông Linh Kính cho ngươi, ngươi sẽ biến mất không thấy đâu phải không? Tôn Thượng Hương đột nhiên hỏi.
Triệu Vân đầu tiên là nghi hoặc, sau đó thì lập tức kinh ngạc.
Y chẳng qua là rất xa lạ với logic về mặt thời không này, lúc này mới khó lòng suy nghĩ chu đáo, nhưng nghe thấy Tôn Thượng Hương nhắc nhở, Triệu Vân cũng nhanh chóng nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng này.
Đơn Phi trầm mặc một lúc lâu sau mới nói: -Có thể sẽ như vậy.
-Vậy sau khi cửa vào mở ra, ta và ngươi cùng dùng Vô Gian. Tôn Thượng Hương không chút do dự nói.
Đơn Phi hơi chấn động: -Làm sao có thể? Ta có thể dẫn cô đi cùng?
Trong đôi mắt đẹp của Tôn Thượng Hương lóe lên hào quang, nói: -Có thể thử xem.
-Ta cũng có thể dẫn cô cùng trở về? Đơn Phi lại nói.
Tôn Thượng Hương trầm mặc hồi lâu.
Đơn Phi trông thấy người kia ít nhiều cũng có sự quan tâm, khẽ thở dài nói: -Lần này ta không chỉ vì Tôn gia, còn là vì bản thân. Quận Chúa không cần giúp đỡ như thế, ta có thể chăm sóc cho mình, càng huống chi…Quận Chúa và ta nhất định phải chia ra làm việc.
-Vì sao? Tôn Thượng Hương hỏi ngược lại một câu.
Đơn Phi giải thích nói:
-Từ Tiên Sinh nếu định để Quận Chúa về Minh Sổ nữa, sau khi mở cửa vào căn bản không nhìn thấy bất kỳ ai khác, vậy không phải càng sinh lòng nghi ngờ sao?
Tôn Thượng Hương ngẩn ra.
Nàng thấy Đơn Phi biết rõ có nguy hiểm, lại ngậm miệng không nói, trong lòng thực sự cảm động, lúc này mới muốn cùng Đơn Phi đối diện với sự nguy hiểm không biết trước được kia.
Nhưng nàng cũng lập tức biết suy nghĩ này rất khó thực thi được.
Vô Gian là vũ khí sắc bén của Đơn gia, người Đơn gia sử dụng đều có sự hung hiểm khó nói, càng đừng nói là người khác, mà những gì Đơn Phi nói sau đó càng là sự thật.
Từ Tiên Sinh nếu mở cửa vào, nếu căn bản không có bất cứ ai đi vào, vậy Từ Tiên Sinh sẽ có hành động thế nào, không ai có thể lường trước được.
-Có điều sự việc có thể không phiền phức như ta tưởng tượng. Đơn Phi nhìn sang Triệu Vân nói: -Trước mắt chỉ cần Triệu huynh kiên định lòng tin, bất luận trên đảo xảy ra chuyện gì đều có thể để huynh của mấy ngày trước giao kính cho ta, ta sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Hắn nói rất vòng vo.
Triệu Vân coi như hiểu ra, nhưng cả kinh nói: -Ta làm sao có thể khống chế ta của mấy ngày trước làm như thế nào chứ?
Chuyện này à…
Có chút khó làm.
Trong đầu Đơn Phi bỗng dưng có linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ đến chuyện từng bàn luận với Quách Gia, thuận miệng nói: -Ngươi căn bản không cần khống chế gì cả! Nếu đúng như suy nghĩ của ta, sự việc biến hóa thế nào căn bản đã có định sẵn. Nếu ta kết giao với Lưu Tướng Quân, cũng kết giao với Triệu huynh, tự hỏi không thẹn với lòng, do vậy ta không cần lo lắng gì cả.
Hắn nói giống như là có ý phó thác cho trời, mắt Triệu Vân lại lóe lên ánh sao, tỉnh ngộ nói: -Đúng vậy, nếu ta và huynh không thẹn với lòng, làm việc không trái lương tâm, vậy bất luận huynh sử dụng Thông Linh Kính mang đến bất cứ thay đổi gì, chỉ cần ta không chết, ta sẽ có phán đoán của mình, chỉ cần huynh đáng để tin tưởng, ta nhất định sẽ giao Thông Linh Kính cho huynh!
Triệu Vân nghĩ thông suốt điểm này, lúc này lại khôi phục vẻ thong dong phóng khoáng, ngữ khí tuy bình thản, nhưng sự tự tin trong đó khiến người ta không thể nghi ngờ.
-Được! Đơn Phi cũng nghĩ thông suốt điểm này ngay khắc trước.
Hắn bắt đầu cảm thấy chuyện này phức tạp đến khó lòng tưởng tượng, nhưng nghĩ đến chuyện mình từng thảo luận về Vô Gian với Quách Gia, trong đầu đột nhiên sáng bừng.
Có một số việc xảy ra đều có đạo lý tất nhiên.
Ngươi có tính cách thế nào, mới quyết định tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn tin tưởng Triệu Vân, Triệu Vân đáng tin cậy, tất cả đã đủ rồi.
Tính cách quyết định vận mệnh, chỉ cần hắn không thẹn với lòng đối đãi chân thành, không cần quá lo lắng vấn đề hiệu ứng mà Vô Gian nảy sinh, có lẽ…đây mới là bản chất khi dùng Vô Gian!