Chương 411: Vạch trần
.
Kéo xuống có 412 413
Đơn Phi ngẩn ra.
Bây giờ hắn đã hiểu, Từ Tiên Sinh muốn đẩy nhanh kế hoạch thì nhất định phải có sự đồng ý của Tôn Sách, còn Tôn Sách thì không cam tâm bị Minh Sổ sắp xếp, trước mặt bọn người Dạ Tinh Trầm, lấy quy chế của Minh Sổ ra đàn áp, ép Từ Tiên Sinh đưa bọn người Tôn Thượng Hương rời khỏi Minh Sổ. Nhưng những năm gần đây Từ Tiên Sinh cũng không hiền lành gì, liền lấy người nhà họ Tôn ra ép Tôn Sách.
Tôn Sách không rời khỏi nơi này là vì Tôn Dực và Đại Kiều.
Ngụy Bá nói Đại Kiều không ở đây?
Đơn Phi sợ Ngụy Bá không biết Đại Kiều là ai nên hỏi: - Là thê tử của Tôn Sách.
- Không ở Minh Sổ. Ngụy Bá lập tức nói.
Đơn Phi kinh ngạc, mắt thấy vạch trên Thông Linh Kính đã chuyển sang màu đỏ, không kịp hỏi thêm nội tình gì, viết: - Tôn Dực đâu?
Ngụy Bá giơ tay chỉ về phía bên trái, không kịp nói gì thì đã biến mất.
Đơn Phi trước là hơi ngẩn người, sau đó mới biết mình đã trở về ba ngày sau, Ngụy Bá không ở đây đợi hắn ba ngày được.
Bây giờ thì sao? Ngụy Bá sẽ đi đâu?
Đại Kiều không ở Minh Sổ?
Ngụy Bá không có lý do gạt hắn, nhưng nếu Đại Kiều không phải bị Từ Tiên Sinh bắt cóc thì cô ta đang ở đâu?
Trong lòng Đơn Phi hoang mang, nhưng thấy phía dưới u ám không động tĩnh gì, trầm ngâm một lát, hắn chậm rãi đi theo hướng Ngụy Bá chỉ bảo.
Cứu được một người hay một người.
Minh Sổ ở sâu trong đáy biển, người ở đây cần không khí để thở mới sinh tồn được, lối thông gió lại có kiến trúc hiện đại, vậy chắc tất cả các nơi trong Minh Sổ đều có lối thông gió mới phải.
Nơi Tôn Dực bị nhốt chắc cũng phải có lối thông gió.
Đơn Phi nghĩ đến đây bèn cẩn thận tiến lên trước, chỉ sợ người bên dưới phát hiện.
Dù bên trong lối thông gió u ám, nhưng vẫn sạch sẽ, Đơn Phi không biết lúc trước Ngụy Bá có phải làm thợ sửa chữa ống dẫn ở Minh Sổ hay không, hoặc lão xem phim điệp viên nhiều quá rồi, nên mới nghĩ ra chỗ ẩn náu như thế này.
Không biết bao lâu sau, phía trước như xuất hiện ánh sáng, Đơn Phi lập tức thả nhẹ động tác, cẩn thận tiến lên trước, nhìn xuống dưới, chỉ thấy một người đi vào.
Là Từ Tiên Sinh!
Tính toán thời gian, Từ Tiên Sinh mở cửa vào lúc này là để đàm phán lần nữa với Tôn gia, đáng lý ra bây giờ Từ Tiên Sinh nên đi gặp Tôn Thượng Hương mới phải, sao lại đến đây?
Tôn Thượng Hương đâu?
Đơn Phi âm thầm nhíu mày, chợt nghe Từ Tiên Sinh nói: - Ngươi trốn làm gì? Suýt chút nữa Đơn Phi rơi từ trên nóc xuống.
Bọn người này đúng là thánh mà!
Ngụy Bá không hề ngạc nhiên trước việc hắn có thể xuyên không quay về ba ngày trước, còn Từ Tiên Sinh này thì vừa vào phòng đã phát hiện hắn, cao nhân đúng là cao nhân.
Không để Đơn Phi nghĩ thêm gì nữa, Từ Tiên Sinh lại hỏi tiếp: - Con ở đây có quen không?
Từ khi Từ Tiên Sinh vào phòng thì giọng nói của ông ta rất dịu dàng, trong lòng Đơn Phi hồ nghi, phát giác Từ Tiên Sinh không phải đang nói chuyện với hắn.
Trong phòng còn có người khác!
Từ từ đến gần chỗ sáng, Đơn Phi đưa mắt nhìn xuống, trong lòng khẽ chấn động.
Trong phòng bày trí đơn sơ, chỉ có cái giường, nhưng trên giường có đầy đủ đệm chăn, một cô gái ngồi trên giường, ôm gối ép sát sườn giường, không nói nửa lời.
Cô gái đó là Từ Tuệ!
Từ Tuệ là người thân của Từ Tiên Sinh sao?
Lúc Đơn Phi suy nghĩ thì thấy Từ Tiên Sinh chậm rãi đến gần bên Từ Tuệ, ngồi đối diện nàng.
Bờ môi khẽ động, trên mặt Từ Tiên Sinh lộ vẻ khiếp đảm hiếm có, nhìn thiếu nữ không thèm đưa mắt nhìn hắn, Từ Tiên Sinh ngại ngùng nói: - Nghe tin con đến đây, ta rất mừng. Không nghe Từ Tuệ đáp lời, Từ Tiên Sinh than thở:
- Tính con và mẹ con đúng là y như nhau.
Trong mắt tràn đầy yêu thương, Từ Tiên Sinh nhỏ giọng nói: - Tuệ nhi, ta biết ta có lỗi với mẹ con, để con lưu lạc bên ngoài, đó là lỗi của cha.
Lúc hắn nói chữ "Cha", hắn dùng hết dũng khí của mình, cứ như ông ta là cháu của Từ Tuệ vậy.
Đơn Phi hơi kinh ngạc.
Từ miệng Tôn Thượng Hương hắn sớm biết Từ Tuệ có liên quan đến Minh Sổ, có khả năng nàng là hậu nhân của Từ Phúc, nhưng không ngờ Từ Tuệ cư nhiên là con gái của Từ Tiên Sinh?
Nhìn kỹ thì dung mạo của Từ Tuệ khá giống với Từ Tiên Sinh đấy.
Nhưng nếu Từ Tuệ là con gái của Từ Tiên Sinh, vậy vì sao Từ Tiên Sinh lại để nàng lưu lạc bên ngoài?
Thấy vẻ mặt của Từ Tuệ không mấy nhiệt tình, cánh tay vốn định sờ tóc con gái của Từ Tiên Sinh đành rút lại: - Tôn Dực muốn gặp con.
- Huynh ấy đang ở đâu? Từ Tuệ bỗng đứng dậy.
Đơn Phi nhìn mà hết hồn.
Trong phòng ánh sáng nhu hòa, nhưng ban nãy khi Từ Tuệ bật đứng dậy thì tất cả ánh hào quang đều chiếu rọi lên khuôn mặt nàng.
Tôn Thượng Hương từng mặc định Tôn Dực rất thích Đại Kiều, nghĩ đến đây Đơn Phi tỏ vẻ nghiêm nghị.
Từ Tiên Sinh nhìn vẻ hưng phấn của con gái, khẽ cau mày: - Tuệ nhi, ta sẽ dẫn con đi gặp y, nhưng con nghe ta nói vài lời được không?
Từ Tuệ nghe thế lại nhíu mày, trở lại vẻ hờ hững ban đầu.
- Năm đó ta rời bỏ mẹ con là bất đắc dĩ.
Thần sắc Từ Tiên Sinh khổ sở nói: - Lúc đó là thời loạn lạc, cha chỉ là một thư sinh, chịu đủ tủi nhục, chỉ có mẹ con là mến mộ ta, khi ấy trong đầu cha chỉ có một suy nghĩ, cả đời này phải ngẩng đầu làm người, phải tạo dựng sự nghiệp.
- Vì thế ông bỏ lại mẹ con ta? Cuối cùng Từ Tuệ cũng lên tiếng, trong thanh âm lạnh nhạt xen lẫn sự căm phẫn giấu diếm đã lâu.
- Ta không hề bỏ rơi mẹ con. Từ Tiên Sinh nói, thấy con gái lạnh nhạt nhìn mình, trong thoáng chốc, ánh mắt của Từ Tiên Sinh là sự thống khổ. - Ta chỉ là không thể bỏ lỡ cơ hội gia nhập Minh Sổ.
- Ông đã bỏ rơi mẹ ta! Từ Tuệ kiên trì.
Từ Tiên Sinh muốn phản bác, nhưng rồi chỉ thở dài, không hề vòng vo với vấn đề này nữa. - Lúc đó muốn thành công thì chỉ có thể gia nhập Minh Sổ, nhưng Minh Sổ không cho phép nữ nhân ở lại, vì theo Minh Sổ thì nữ nhân yếu đuối, họ không cho phép sự tồn tại của kẻ yếu đuối.
- Vì thế ông bỏ rơi mẹ ta? Từ Tuệ phản bác.
Đơn Phi nghe cuộc đối thoại giữa họ, hai hàng mày nhíu lại.
Từ vài lời ngắn ngủi của Từ Tiên Sinh hắn biết được một chuyện, Minh Sổ có một quy tắc kỳ quái, không cho phép ở đây xuất hiện phụ nữ, dù Từ Tiên Sinh có tổ thượng chiếu cố, nhưng lúc bấy giờ ông ta đang nghèo túng, muốn giành cơ hội nổi danh nên mới lựa chọn gia nhập Minh Sổ, rời bỏ mẹ của Từ Tuệ.
Những chuyện thế này ngàn năm nay vẫn tiếp diễn, là nỗi bi ai của đàn ông.
Rất nhiều người đàn ông hoang tưởng có thể kiêm cố cả sự nghiệp và tình yêu, nhưng sự thật là vì sự nghiệp họ nhất định phải hy sinh cái gì đó, nếu không sẽ không bao giờ thành công.
Những chuyện như vậy lại là thực tế của những người đàn ông làm nên từ hai bàn tay trắng.
Từ Tiên Sinh lựa chọn thực tế, nhưng có lẽ ở Minh Sổ bao nhiêu năm rồi, ông cũng có phần ân hận.
Mà nếu cho ông lựa chọn lần nữa, e là ông vẫn sẽ lựa chọn rời bỏ mẹ của Từ Tuệ.
Lý tưởng thì đẹp, nhưng hiện thực luôn tàn khốc ép con người phải đưa ra lựa chọn.
Bây giờ Từ Tiên Sinh có vẻ muốn sửa lỗi, nhưng đối với người con gái ngoài nhu nội cương như Từ Tuệ, Đơn Phi không nghĩ ông ta sẽ thuyết phục được nàng.
Tuy nhiên, Từ Tuệ không làm sai.
Trong lúc Đơn Phi cảm khái, Từ Tiên Sinh nghe con gái nói sốc mình vài lần, nhưng không hề tức giận, nhẹ giọng bảo: - Dù ta rời khỏi mẹ con, nhưng ta chưa từng quên bà ấy. Đời này cũng không hề có bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Từ Tuệ hơi ngẩn người ra, không hề phản bác câu nói của Từ Tiên Sinh.
- Lúc ở Minh Sổ, không hiểu vì sao, nỗi lòng muốn thành danh của ta lại mờ nhạt dần, cứ hay nhớ đến mẹ con, không biết trong loạn lạc bà sống thế nào. Từ Tiên Sinh nghiêm nghị nói: - Nỗi lòng này ngày một mãnh liệt, mãi đến ngày con xuất hiện ở Minh Sổ, lúc đó ta gần như không dám tin vào mắt mình, vừa nhìn là ta đã nhận ra con, biết con là con gái của ta, lúc đó ta cứ ngỡ mẹ con đến tìm ta.
Thấy Từ Tuệ vẫn trơ mắt nhìn hắn, Từ Tiên Sinh thở dài, bảo: - Nhưng rất nhanh ta biết được lý do con đến đây là vì Tôn Dực.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.
Hắn nhớ Bàng Thống, Tôn Thượng Hương từng nói, Từ Tuệ từng rời khỏi Tôn Dực một khoảng thời gian, chẳng lẽ lúc bấy giờ nàng đi đến Minh Sổ?
Minh Sổ ở ngoài biển cả, muốn đến đây phải chuẩn bị thấu đáo, Từ Tuệ chẳng qua là một cô gái nhu nhược, sao lại tìm đến Minh Sổ?
- Con thích Tôn Dực? Từ Tiên Sinh đầy thâm ý hỏi.
Từ Tuệ ngẩng đầu nói: - Ta yêu huynh ấy.
Nàng nói một cách tự nhiên, bất cứ ai nhìn vẻ mặt lúc này của nàng cũng sẽ không hoài nghi lời nàng nói, đó là tình yêu xuất phát từ tận xương tủy.
- Ta biết con yêu y. Từ Tiên Sinh than nhẹ: - Nếu con không yêu y, sao lại vượt ngàn dặm xa xôi xa ra đây? Con đến đây là vì Tôn Dực từng nói cái chết của Tôn Sách có liên quan đến Trường Sinh Hương, y thề là sẽ tìm ra nguyên do cái chết của Tôn Sách. Con muốn hoàn thành tâm nguyện của y, việc gì cũng không sợ.
- Đúng vậy.
Từ Tuệ không chút do dự nói
Đơn Phi phát hiện chỉ cần Từ Tiên Sinh nhắc đến chuyện của Tôn Dực thì Từ Tuệ rất nhiệt tình, nhưng hắn thì thấy lo lắng hơn.
- Đúng a, con yêu y, vì thế sau khi con đến Minh Sổ, nghe ta nói Tôn Sách ở đây, lập tức liền yêu cầu quay về Trung Nguyên. Trong lòng con, Minh Sổ hay tiên sơn hải ngoại cũng không sánh bằng việc con được ở cạnh Tôn Dực.
Từ Tuệ gật đầu.
Từ Tiên Sinh nhìn Từ Tuệ, trong mắt hiện lên nỗi lo âu.
Đơn Phi ở trên nóc nhà nhìn rõ tất cả, dường như ấn tượng về Từ Tiên Sinh của hắn có chút thay đổi, vì hắn từ trong ánh mắt của Từ Tiên Sinh thấy rõ sự quan tâm đối với người thân.
Hắn vốn cho rằng Từ Tiên Sinh là hạng người không nhân tính đấy.
- Ta không giữ được con ở đây, chỉ có thể đưa con quay về. Từ Tiên Sinh lẩm bẩm: - Ta từng nói, chỉ cần con muốn đến đây thì lúc nào cũng hoan nghênh.
Thấy Từ Tuệ không có ý cảm tạ, Từ Tiên Sinh nói: - Nhưng sau đó con không hề quay lại, ta nghe nói con đã gả cho Tôn Dực, trở thành phu nhân của nhà họ Tôn, lúc đó ta rất mừng thay cho con.
Trong lòng Đơn Phi thở dài, hắn biết vì sao Tôn Dực chịu lấy Từ Tuệ.
Vì Từ Tuệ biết Tôn Sách ở đâu!
- Sau đó ta cũng không còn mong đợi gì, chỉ mong con sống vui vẻ cả đời ở Tôn gia. Từ Tiên Sinh nhỏ giọng nói: - Nhưng ta biết đó chỉ là viễn vông. Tôn Dực lấy con không phải vì tình yêu, mà y chỉ muốn lợi dụng con.
- Ông nói láo! Vốn vẫn luôn trầm mặc, nghe đến đây Từ Tuệ đột nhiên tiến lên một bước nói, trong mắt nổi lửa giận.
Từ Tiên Sinh nhìn vẻ giận dữ của con gái, cúi đầu hồi lâu rồi đau lòng nói: - Ta cũng mong ta đang nói láo. Nhưng có rất nhiều chuyện nên nói cho rõ từ sớm, như vậy mới cứu vãn được sự tình, đúng không?
Thấy đôi mắt của con gái như muốn phun lửa, Từ Tiên Sinh thở dài một tiếng, nói: - Trong những ngày Tôn Dực ở đây, y hỏi về Tôn Sách hết mười bảy lần, hỏi về Đại Kiều ba mươi tám lần, chưa một lần y hỏi về con.
Trong mắt là sự bất đắc dĩ, Từ Tiên Sinh hít một hơi thật sâu, ngưng thanh nói: - Con gái, người Tôn Dực yêu là Đại Kiều, không phải con! Đối với con, y không có bất kỳ tình ý nào cả!