Thâu Hương

Chương 414: Thỉnh cầu

Chương 414: Thỉnh cầu


.
Khi Từ Tuệ nói ra hai chữ "trà độc", tay phải cầm chén trà của Tôn Dực nhanh chóng rút ra, bỗng nhiên đứng lên, thất thanh nói: -Nàng...
Y không nói tiếp, nhưng vẻ mặt của y đã chứng minh Từ Tuệ nói không sai.
Trà có vấn đề!
Đơn Phi nhíu mày, hắn nhìn ra Tôn Dực có chút vấn đề, nhưng hắn không nghĩ tới Tôn Dực sẽ hạ độc.
Tôn Dực muốn ra tay với Từ Tuệ, vốn dĩ không cần hạ độc!
Từ Tuệ rất nhanh hỏi ra nghi vấn của Đơn Phi, nói: -Nhưng chàng muốn xuống tay với thiếp, làm gì cần hạ độc đâu? Khi thiếp đi vào trong phòng, chàng không phải dễ dàng xuống tay sao?
Đơn Phi nhìn nàng hai mắt đẫm lệ, trong lòng không đành lòng, thầm mắng Tôn Dực hồ đồ.
Tình cảm của Từ Tuệ đối với Tôn Dực, cho dù là người mù đều có thể nhìn ra được. Lấy sự thông minh của Từ Tuệ, khi vừa thấy Tôn Dực, liền phát hiện y khác thường, nhưng Từ Tuệ vẫn lựa chọn đi đến.
Nàng sẽ cho Tôn Dực một cơ hội!
Để cho Tôn Dực cưỡng chế nàng, để ép Từ Tiên Sinh thả người của Tôn gia ra.
Đối với nữ nhân yêu y đến như vậy, Tôn Dực làm sao có thể nhẫn tâm xuống tay?
Nhìn thấy Tôn Dực âm tình bất định, Từ Tuệ nghiêm nghị nói: -Tôn lang, chàng rất không biết diễn trò, thiếp biết lấy tính cách của chàng, vừa nhìn thấy thiếp vốn nên chỉ hỏi một sự việc.
__Cái gì... Tôn Dực lời còn chưa dứt, liền mím môi ngừng lại. Y dù sao cùng không phải kẻ ngốc, hiểu được ý tứ của thê tử.
-Chàng nên hỏi tung tích của đại ca, đại tẩu chàng mới đúng. Chàng đã biết thiếp là nữ nhi của Từ Tiên Sinh, Từ Tiên Sinh ở Minh Sổ, thiếp không lý nào không biết tung tích của bọn họ.
Từ Tuệ hiểu rõ nói: -Nhưng chàng cái gì cũng chưa hỏi, chỉ cùng thiếpa hàn huyên chút nhàn thoại, mục đích của chàng rất rõ ràng, chàng còn luôn muốn khuyên thiếp uống hết chén trà kia.
Tôn Dực chậm rãi ngồi xuống, mắt nhìn ra ngoài cửa.
-Uống trà không giải quyết được vấn đề. Từ Tuệ nhìn trượng phu nói: -Nhưng để cho thiếp uống hết chén trà này, thoạt nhìn lại có thể khiến Tôn lang chàng giải quyết toàn bộ vấn đề. Nếu thật là như vậy, thiếp uống hết cũng không sao.
Nàng giơ tay lấy chén trà, liền muốn uống vào.
Đơn Phi ngạc nhiên.
Hắn không dự đoán được Từ Tuệ biết rõ trong trà có độc còn muốn uống, càng nhìn thấy Tôn Dực nghiêng đầu đi, không có ngăn cản hành động của Từ Tuệ.
Giơ tay sờ lỗ thông gió, ngay lúc Đơn Phi đang muốn vận kình phá vỡ...
Một người đột nhiên lẻn đến trước mặt Từ Tuệ, một bàn tay đánh đổ chén trà trên tay nàng.
Chén trà rơi xuống đất phát ra thanh âm chói tai, nước trà văng khắp nơi.
Người tới chính là Từ Tiên Sinh.
Đơn Phi hơi nhẹ nhàng thở ra, chỉ thấy Từ Tiên Sinh sắc mặt xanh mét, lớn tiếng quát: -Con si ngốc hay sao? Con biết rõ trong trà này có độc, còn muốn uống vào?
-Trong trà không độc. Từ Tuệ lẩm bẩm nói.
Mọi người đều là ngẩn ra, Tôn Dực sắc mặt khác thường, Từ Tiên Sinh thần sắc lại khó coi.
-Độc sớm ở trong lòng rồi. Từ Tuệ nhìn phụ thân, từng chữ nói: -Là ông muốn Tôn lang làm như vậy, có phải hay không? Không nghe thấy Từ Tiên Sinh trả lời, Từ Tuệ lại hỏi:
-Vì sao?
Từ Tiên Sinh xanh cả mặt.
Đơn Phi trông thấy sắc mặt của Từ Tiên Sinh, biết Từ Tuệ đoán không sai.
Từ Tiên Sinh bảo Tôn Dực đưa trà độc cho nữ nhi của mình uống?
Sự tình này nghe phức tạp, tuy nhiên Đơn Phi nghĩ lại hiểu ý của Từ Tiên Sinh.
Từ Tiên Sinh là người từng trải, Từ Tuệ là người trong cuộc thường mê muội, Từ Tiên Sinh cũng là nhìn thấy Tôn Dực rõ ràng không thương Từ Tuệ, nhưng Từ Tuệ lại yêu Tôn Dực đến tận xương.
Bảo Tôn Dực dâng trà độc chặt đứt ý tưởng ái tình của nữ nhi, sau đó để nữ nhi thấy rõ bộ mặt của Tôn Dực, cắt đứt quan hệ với Tôn Dực, đây là tác phong trước sau như một của loại người như Từ Tiên Sinh.
Tuy nhiên có thể làm cho Tôn Dực như vậy làm, Từ Tiên Sinh khẳng định có ước định gì đó với Tôn Dực.
Từ Tuệ không nghe thấy phụ thân trả lời, nhìn Tôn Dực hỏi: -Vì sao?
Tôn Dực gì cũng không nói, nhìn thấy thê tử thần sắc buồn bã, rốt cục quay đầu đi.
Từ Tuệ nét mặt hơi sáng liền ảm đạm dần, không còn loại sáng rọi mỗi khi đề cập đến Tôn Dực như trước kia.
Nàng trong phút chốc liền tiều tụy đi.
Đơn Phi không nghĩ tới một người sẽ chuyển biến rõ ràng đến như thế.
-Thiếp thật sự si ngốc. Từ Tuệ lẩm bẩm nói: -Phụ thân vì để cho thiếp thấy rõ bộ mặt của Tôn lang, vì thế cùng Tôn lang ước định, bảo Tôn lang rót một chén trà độc tặng cho thiếp. Phụ thân biết thiếp sẽ nhìn ra được. Thiếp hiểu rõ phụ thân, phụ thân cũng rất hiểu thiếp.
Nhìn Tôn Dực, Từ Tuệ nghiêm nghị nói: -Nhưng Tôn lang vẫn có chút lương tâm, không muốn cho ta uống hết chén trà độc này, lúc này mới rất do dự.
-Ta... Tôn Dực chỉ nói một chữ, liền gục đầu xuống.
-Chàng biết phụ thân cũng sẽ không muốn hại chết thiếp, nên mới cảm thấy chén trà này không quan trọng, có phải hay không?
Chữ “Đúng” nghẹn ở yết hầu của Tôn Dực bất kể như thế nào đều không phun ra được.
Y thật sự giống như những gì Từ Tuệ đoán vậy, nhận định nếu như Từ Tiên Sinh là phụ thân của Từ Tuệ, cũng sẽ không hạ độc dược trí mạng ở trong trà.
Hạ độc chỉ là một loại tỏ thái độ thôi.
Đưa trà cũng vậy!
Nhưng nhìn thấy thê tử thần sắc thảm thiết, y lần đầu cảm giác mình đã làm sai điều gì.
-Tôn lang chàng không phải người nghe theo mệnh lệnh của người khác, gia phụ có thể khiến cho chàng làm chuyện này, nhất định là có trao đổi với chàng. Tôn lang rót trà cho thiếp…
Suy nghĩ một chút, Từ Tuệ đã nói: -Là muốn đổi lấy người của Tôn gia bình yên rời đi? Khi nàng nói chuyện, mắt xẹt qua trên mặt của Tôn Dực cùng Từ Tiên Sinh, lẩm bẩm: -Xem ra thiếp không có đoán sai.
Nhìn Tôn Dực, trong con mắt của Từ Tuệ không có hận ý, ngược lại rất thương hại nói: -Nhưng... Chàng thật sự tin cha ta sẽ thả các ngươi?
Tôn Dực trên mặt biến sắc, hít sâu một hơi nói: -Từ Tiên Sinh, ngươi là người có tiếng nói ở Minh Sổ, tuyệt sẽ không lật lọng đúng không?
Từ Tiên Sinh còn chưa nói gì, Từ Tuệ đã mỉm cười càn rỡ, nói: -Tôn lang, chàng vẫn là quá ngây thơ rồi, đối với một người có thể ném vợ hại nữ nhi, chàng chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào ông ta có thể giữ lời hứa hay sao?
Tôn Dực nghiêm nghị.
Từ Tiên Sinh thản nhiên nói: -Nữ nhi của ta lần này... cũng không có nói sai.
Tôn Dực nổi giận, thân hình chớp động, nhanh chóng đến trước mặt của Từ Tiên Sinh, đánh ra một quyền!
Đơn Phi nhìn thấy, cảm thán Tôn gia có thể danh chấn Giang Đông, ai cũng là anh tài.
Tôn Dực đánh ra một quyền này, gọn gàng tuyệt không đẹp, nếu bàn đến đương thời, Tôn Dực có lẽ xa không bằng Tôn Sách người đã dùng Dị Hình Hương, tuy nhiên tuyệt đối xem như cao thủ nhất lưu!
Nhưng cái đầu của Tôn Dực cũng không phải nhất lưu.
Y tuổi vẫn còn rất trẻ.
Khi Tôn Sách mới hai mươi đã triệu tập một đám huynh đệ, dùng nắm tay đánh ra uy vọng ở Giang Đông, bách chiến bách thắng, không gì không đánh được; Tôn Dực hiện giờ tuy cũng đã hai mươi, cũng có vũ lực, nhưng là ngồi hưởng thành tựu của đại ca.
Võ công có thể luyện ra, nhưng kinh nghiệm là mài giũa ra.
Đơn Phi ra tay ít có lỡ tay, bởi vì trước khi ra tay hắn liền suy tính chu đáo, trừ phi bất đắc dĩ, hắn sẽ không kích động ra tay đổi lấy kết quả thất bại.
Nếu động thủ không thể thủ thắng thì liền động não!
Nhưng loại người như Tôn Dực ra tay lại căn bản không dùng đến đại não.
Minh Sổ sừng sững thế gian hơn hai ngàn năm, đám người Đàn Thạch Xung kia đều phải nghe lệnh của đám người Dạ Tinh Trầm, Từ Tiên Sinh, Hoàng Đường. Đám người Dạ Tinh Trầm khống chế thủ hạ, dựa vào không chỉ là quyền mưu.
Tôn Dực một quyền này có thể đánh ngã tám người tập võ bình thường, nhưng tuyệt không phải là đối thủ của Từ Tiên Sinh, cho dù là Tôn Sách cũng khó là đối thủ của đám người trong Minh Sổ, bằng không từ trước đến nay còn phải đàm phán với Minh Sổ làm gì?
Từ Tiên Sinh vung tay áo.
Minh Sổ xông đến mau, lui cũng mau, trong tiếng hét vang phi thân bạo lui, không kịp thu lực, đánh thật mạnh vào tường."Phanh" một tiếng vang lớn, sau khi Tôn Dực rơi xuống mặt đất, cũng cảm giác khí huyết cuồn cuộn, gần như muốn phun ra một búng máu.
Vạt áo trước ngực y đã rách.
Nhưng nếu không phải y nhanh chóng lui lại, trái tim này gần như đã bị Từ Tiên Sinh nắm ở trong năm ngón tay mà rút ra!
Trong phòng chợt yên tĩnh.
Từ tiên sinh chỉ dùng một chiêu liền bức lui Tôn Dực, cũng không thừa cơ ra tay, ngược lại nhìn về phía nữ nhi.
Từ Tuệ cũng đang nhìn ông ta, con ngươi trống rỗng nói: -Cha, ông thắng.
Thân hình Từ Tiên Sinh chấn động một chút, ống tay áo rủ xuống. Qua một hồi lâu, Từ Tiên Sinh mới nói: -Những năm gần đây, con gặp vi phụ hai lần, nói qua vài lời, nhưng con chưa bao giờ mặt đối mặt gọi ta một tiếng 'Cha'. Ta biết rằng con vẫn luôn oán ta.
Từ Tuệ gật gật đầu, hai giọt nước mắt theo gương mặt chảy xuôi xuống.
Nhìn nước mắt trên mặt nữ nhi, Từ Tiên Sinh không biết mình làm là đúng hay sai.
-Ta chưa từng có cầu ông cái gì, có phải hay không?
Từ Tuệ nhìn Từ Tiên Sinh nói.
Từ Tiên Sinh nhìn thấy nữ nhi mặt đầy nước mắt, trong lòng hơi trầm xuống.
-Ta hiện giờ có thể cầu ông một việc không? Từ Tuệ cầu khẩn nói.
Từ Tiên Sinh hồi lâu mới nói: -Con muốn cầu cái gì? Khi ông ta hỏi ra câu này, đã biết việc nữ nhi muốn cầu có liên quan đến ai. Liếc mắt nhìn Tôn Dực một cái, Từ Tiên Sinh chậm rãi nói: -Chuyện nơi đây, ta giao cho ngươi xử lý.
Tôn Dực sắc mặt tái nhợt.
Từ Tuệ nhìn về phía trượng phu, nước mắt sớm rơi, hai mắt đẫm lệ lại vẫn chưa khô, mông lung giống như mưa lạnh đầu mùa đông của Giang Nam.
Qua một hồi lâu, Từ Tuệ mới nói: -Tôn lang, lúc trước khi ta đến Đan Dương tìm được chàng, chàng đối với thiếp thật tốt như vậy hoá ra không phải vì yêu sao?
Tôn Dực khẽ nhúc nhích hầu kết, nhưng một chữ đều nói không nên lời.
-Vậy chàng cưới thiếp, cũng không phải bởi vì yêu? Từ Tuệ lại nói.
Đơn Phi âm thầm thở dài, hắn không hiểu nữ nhân vì sao đến thời điểm này, vẫn còn muốn hỏi rõ.
Là vì hết hy vọng?
Hay là vì chờ mong?
Tôn Dực như cũ không nói, nhưng trên mặt đã có vẻ bất an.
-Chàng cưới thiếp, đơn giản là biết thiếp hiểu được bí mật của Minh Sổ, chàng muốn tìm được tung tích của đại ca, liền nhất định phải cưới thiếp, mới có thể khiến thiếp nói ra?
Từ Tuệ lại nói: -Chàng không thương thiếp, nhưng chàng biết là thiếp yêu chàng, chàng biết thiếp yêu chàng, liền sẽ vì ngươi mà làm hết thảy, có phải hay không?
Tôn Dực gục đầu xuống.
-Hiện giờ tìm được Minh Sổ rồi, chỉ cần cứu đại ca cùng... đại tẩu của chàng ra, còn thiếp thì sao, chàng sẽ không còn quan tâm gì cả phải không? Từ Tuệ lại nói.
Tôn Dực bỗng nhiên ngẩng đầu, khàn giọng nói: -Đúng, nàng nói tất cả đều đúng, là ta có lỗi với nàng. Cho dù nàng hiện giờ muốn giết ta, ta cũng không có một câu oán hận, nhưng ta có thể cầu nàng một việc không?
Từ Tiên Sinh quát lên: -Ngươi lúc này còn có mặt mũi yêu cầu nữ nhi của ta làm cái gì?
Tôn Dực mặt có vẻ xấu hổ, nắm chặt nắm tay.
Từ Tuệ tiến lên hai bước nói: -Chàng muốn cầu thiếp cái gì?
Tôn Dực hơi hít một hơi, buông ra nắm tay nói: -Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của ta, ta chỉ cầu nàng nể...nể…
Y muốn nói điều gì, nhưng thấy những giọt lệ réo rắt thảm thiết của thiếu nữ, những lời sau rốt cuộc nói không nên lời.
-Nể chàng từng đã từng cứu thiếp một mạng? Từ Tuệ nói tiếp.
Tôn Dực lại cúi đầu xuống.
Đơn Phi thậm chí không muốn nhìn thiếu niên này, nội tâm của hắn có chút thất vọng. Đối với nội tình trong này, hắn là người ngoài cuộc, nhưng hắn lại nhìn rất thấu đáo, hắn biết Từ Tuệ hiểu rõ thấu triệt Tôn Dực, nhưng Tôn Dực đến hiện tại vẫn không hiểu rõ trái tim của Từ Tuệ.
Thiếu nữ chán ghét tính toán.
Vì sao Tôn Dực đến lúc này còn muốn tính toán với thiếu nữ?
Thiếu niên này võ công không kém, nhưng đối với phương diện cảm tình, thật sự rất là không biết gì.
Từ Tuệ cười thê lương, không nghe thấy trượng phu trả lời, nước mắt theo gương mặt từng giọt một rơi xuống, nói: -Được, thiếp nể mặt chàng từng đã cứu thiếp một mạng, cầu cha thiếp thả các ngươi rời khỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất