Chương 418: Tổ tiên rất hiện đại.
Đơn Phi trong đầu chấn động, hắn từ trong lời nói của Từ Tuệ phút chốc liên hệ đến rất nhiều chuyện.
Tam hương là Thần Nông, Hoàng đế, Xi Vưu mang đến hay sao?
Những lời này rất là cổ quái.
Cổ quái giống như là đang nói ba người Thần Nông, Hoàng đế, Xi Vưu căn bản không phải người của thế giới này, mà là từ thế giới khác tới, bằng không tại sao lại nói "mang đến"?
Chẳng lẽ tam hương là ba người này đồng thời mang đến từ trong bụng mẹ hay sao?
Đơn Phi nghĩ tiếp, luôn cảm giác chỉ thiếu một chút mấu chốt nữa thì sẽ rõ ràng mọi chuyện.
Trường đình tĩnh lặng chỉ nghe thấy thanh âm của Từ Tuệ quanh quẩn, nàng nói: -Tam hương vô cùng kỳ dị, bởi vậy năm đó Tam hương phân cho ba người bảo quản, là Thần Nông bảo tồn Trường Sinh Hương, Hoàng Đế vận dụng Vô Gian Hương, mà Xi Vưu lại có được Dị Hình Hương.
Dạ Tinh Trầm cười nhạt đến không thể lại nhạt hơn, hồi lâu rốt cục có chút hiểu được gật đầu, nói: -Ngươi nói điểm ấy không sai.
Mọi người ngẩn ra.
Từ Tuệ không có chút nào tự đắc ý, thần sắc nàng lãnh đạm, bộ dạng giống như tự thuật việc này không hề có chút quan hệ với mình.
Mọi người không biết mục đích của nàng, nhưng thấy Dạ Tinh Trầm có chút thận trọng, không khỏi nghiêng tai lắng nghe. Mọi người mặc dù ở Minh Sổ đã nhiều năm, nhưng rất nhiều bí mật, vẫn chỉ có Tông chủ mới có thể biết được.
Từ Tuệ nói tiếp: -Nhưng Thần Nông, Hoàng Đế, Xi Vưu ba người sau này lại công phạt lẫn nhau, chuyện cũ này, các ngươi tin rằng đều đã biết?
Mọi người hơi giật mình, đa số mọi người đều biết câu chuyện này, nóng lòng muốn nghe tiếp, đều không khỏi gật đầu.
Từ Tuệ nói tiếp: -Chuyện về trận chiến của ba người Xi Vưu, Viêm Đế, Hoàng Đế, theo sách sử ghi lại, có rất nhiều phiên bản truyền lưu, mà truyền thuyết dân gian lại càng kỳ quái rườm rà.
Hơi trầm ngâm, Từ Tuệ nói: -Theo "Sử ký" của Thái Sử Công ghi lại, Hiên Viên tu đức chấn binh, trị năm loại khí, năm loại nghệ, yêu thương vạn dân, độ tứ phương, dạy Hùng Bi Tỳ Hưu Hổ, để cùng tác chiến với Viêm Đế ở Phản Tuyền, sau ba trận chiến đoạt được chiến thắng. Xi Vưu tác loạn, không cần Đế mệnh, là Hoàng Đế trưng dụng binh chư hầu, cùng Xi Vưu đánh trận Trục Lộc, giết Xi Vưu.
Mọi người thấy thiếu nữ này chậm rãi nói, bộ dáng rất tinh thông sách sử, đều là nhìn nhau kinh ngạc.
Nếu là người trong Minh Sổ, quen thuộc các danh sĩ mà sách sử thế gian ghi lại như thế thì không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng những lời nói này cố tình lại xuất phát từ một thiếu nữ miệng còn hôi sữa, khó tránh khỏi khiến mọi người kinh ngạc.
Từ Tuệ tuy đã lập gia đình mặc trang phục của người đã có trượng phu, mọi người bất kể quen biết hay không quen biết, đều nhìn ra được tuổi của cô gái này tuyệt đối không lớn.
Tôn Dực thấy thê tử ở trước mặt một đám cao nhân của Minh Sổ vẫn có thể tiếu ngạo tự nhiên, cũng kinh ngạc, dường như lần đầu tiên mới quen biết Từ Tuệ vậy.
Khi Từ Tuệ kể lại chuyện cũ, vẻ mặt cũng đạm mạc.
Đơn Phi lưu ý bí mật, đồng thời lại nghĩ tới một vấn đề khác, Từ Tuệ rất thương tâm, nhưng nàng cũng không giống như những nữ tử khác không có việc gì liền khoe khoang. Tuy nàng biết rất nhiều, nhưng xưa nay đều giấu ở trong lòng, thời khắc này bỗng dưng nói ra, vậy dụng ý của nàng cũng làm cho người ta rất khó hiểu.
-Các vị đương nhiên biết Hoàng Đế vốn họ Công Tôn, sau cư ngụ ở mảnh đất Hiên Viên, do cư trú lâu dài ở Cơ Thủy, cố ý đổi thành họ Cơ, hiệu là Hiên Viên. Trong sử sách nói Hiên Viên tu đức chấn binh, đó chính là Hoàng Đế, mà Viêm Đế chính là Thần Nông. Từ Tuệ nói.
Đoạn lịch sử này đối với người bên ngoài có lẽ là mới mẻ, nhưng tất cả mọi người đều là người thông hiểu cổ kim, căn bản không cần Từ Tuệ giải thích cái gì. Tuy nhiên mọi người vẫn kiên nhẫn gật đầu, chậm rãi đợi Từ Tuệ nói tiếp.
Từ Tuệ lại nói tiếp: -Căn cứ theo Thái Sử Công ghi lại, là Hoàng Đế tranh hùng với Viêm Đế trước, sau khi đánh bại Viêm Đế lại có Xi Vưu tái tác loạn, sau đó Hoàng Đế lại giết Xi Vưu.
Mọi người lại gật đầu, nghe Từ Tuệ lại nói: -Mà căn cứ theo "Chu thư" còn sớm hơn cả Thái Sử Công ghi lại, Xi Vưu một lòng xưng bá thiên hạ, tận sát người dân của Viêm Đế, Viêm Đế hoảng sợ, vì thế cầu cứu Hoàng Đế, hai vị đế là Viêm Hoàng liên kết bắt được Xi Vưu, chém giết Xi Vưu ở Trung Ký.
Đơn Phi ngẩn ra.
Hắn biết "Chu thư" là sách sử thời tiên Tần, niên đại sáng tác trước cả "Sử ký" của Tư Mã Thiên. Theo lẽ thường mà nói, "Chu thư" ghi lại thời Thượng Cổ càng chính xác hơn một chút.
Tuy nhiên đến thời đương đại, "Chu thư" đã sớm mai một, mặc dù trải qua người sau sửa sang lại vẫn không được trọn vẹn đầy đủ, mà một quyển sách sử ở trong quá trình truyền lưu sửa sang lại, bởi vì các loại duyên cớ như thẻ tre viết không tiện, đánh rơi, hơn nữa mỗi đời mọi người đều có suy đoán, chú thích, tu chỉnh của bản thân, cùng với chiến hỏa liên miên nên sự kế thừa nối tiếp khó tránh khỏi sẽ trở thành một quyển sách sử mọi người hợp lực lại biên soạn.
Có người bởi vậy chỉ suy đoán niên đại thành thư, nghi ngờ có bản giả hay không, cũng có chút cảm giác giống người mù sờ voi.
Nghe Từ Tuệ nói, Đơn Phi cảm giác thiếu nữ này nếu đi đến hiện đại, tuyệt đối là nhà khảo cổ học kinh diễm, nhưng hắn lại lấy làm lạ thiếu nữ này thu hoạch những kiến thức này từ nơi nào.
Mọi người biết Từ Tuệ lúc này cũng không phải khoe khoang học vấn, mà là muốn vạch trần bí mật bị che giấu, khi kiên nhẫn lắng nghe đều nhíu mày suy tư.
-Mà bản ghi chép ly kỳ nhất, quỷ dị nhất là ở bên trong "Sơn Hải kinh". Cuốn sách này đề cập đến Xi Vưu xuất binh thảo phạt Hoàng Đế, Hoàng Đế lệnh Ứng Long tấn công Xi Vưu ở Ký Châu, Ứng Long tích nước đợi tiến công. Xi Vưu mời thần gió thần mưa làm mưa làm gió, xua sương mù dày đặc vây khốn binh lính của Hoàng Đế, mà Hoàng Đế thì mời Thiên Nữ Bạt ngừng mưa đuổi sương, cuối cùng đại thắng Xi Vưu, sau đó chém chết Xi Vưu. Từ Tuệ lại nói.
Mọi người thần sắc khác nhau, có chuyên chú, có lắc đầu, Đơn Phi nhìn về phía Dạ Tinh Trầm, thấy ông ta mặc dù đang cười, nhưng thần sắc lại bắt đầu ngưng trọng.
Dạ Tinh Trầm không phải người dễ bị kích đông, ông ta ngưng trọng như vậy, đã nói lên lời Từ Tuệ nói đáng để nghe.
-Đều là nói bậy nói bạ. Tôn Dực không kìm nổi nói thầm một tiếng.
Y lúc này chỉ quan tâm làm sao ra khỏi nơi này, lại quan tâm đại tẩu ở đâu rồi, nào có kiên nhẫn nghe thê tử "tán gẫu".
Ở trong lòng y, những lời này đều là chuyện phiếm, có tác dụng gì?
Tôn Sách đột nhiên nhìn sang, Tôn Dực mặc dù nhìn không thấy vẻ mặt của đại ca, nhưng nhận thấy được đại ca có ý trách cứ, lại thấy muội muội nhìn y, trong đôi mắt đẹp lại có chút phẫn nộ.
Tôn Dực nhất thời mờ mịt, lại không biết chính mình đã làm sai điều gì, Từ Tuệ không phải đang nói hươu nói vượn sao? Trên đời này dù có người dùng cách tác chiến tích nước công thành, nhưng sao lại có người có thể khiển mưa dùng sương, còn có người có thể dừng mưa đuổi sương, vậy không phải giống như thần tiên sao?
Từ Tuệ thần sắc lạnh lùng như trước, nhưng trong mắt lại thêm một tầng lệ quang.
Đơn Phi nhìn Tôn Dực chỉ muốn vò đầu, thầm nghĩ ai cũng tin lão bà ngươi, chỉ tiểu tử Tôn Dực ngươi không tin, cũng khó trách Từ Tuệ thương tâm.
Trầm mặc một lát, Từ Tuệ cuối cùng nói: -Đuổi gió gọi mưa, vây thủy ác chiến, chiêu Ứng Long, Thiên Nữ, thần gió thần mưa trợ chiến, loại bản lĩnh này, chỉ sợ cho dù là Binh thánh Tôn Vũ thấy cũng là giận xem líu lưỡi, không dám tưởng tượng, nhưng trong sách lại cứ ghi lại như vậy. Tục nhân nghe xong, do kiến thức như ếch ngồi đáy giếng, hơn phân nửa là không tin.
Tôn Dực đỏ bừng cả khuôn mặt, không biết thê tử có phải đang nói mình hay không.
-Nhưng chúng ta nhìn thấy Minh Sổ tồn tại, thì sẽ tin tưởng trên đời này có bất kỳ người nào có thể làm ra nơi này sao? Từ Tuệ hỏi ngược lại.
Mọi người nhìn bốn phía, chậm rãi gật đầu.
Loại địa phương này chỉ sợ đến Tần Thủy Hoàng đều không xây dựng được.
Đơn Phi hận không thể đập phá lỗ thông gió đi xuống hỏi một câu, "Nói như vậy, bản ghi chép "Sơn Hải kinh" đều là sự thật?" Thật sự là hắn từng đọc đoạn này trong bản ghi chép "Sơn Hải kinh", khi đó tuy là còn nghi vấn cần chứng thực, nhưng chỉ coi đó như thần thoại.
Bởi vì "Sơn Hải kinh" miêu tả câu chuyện giao chiến của ba người Hoàng Đế, Thần Nông, Xi Vưu, cực kỳ giống với ba tuyến hải lục không thời hiện đại khai chiến.
Đuổi gió gọi mưa giống với mưa nhân tạo của hiện đại, mà dừng mưa đuổi sương không phải thần thoại, khoa học hiện đại đã sớm thực hiện được điểm ấy.
Người thực hiện được loại kỹ thuật dừng mưa đuổi sương này khá sớm là Liên Xô thời kỳ chiến tranh lạnh. Khi đó vì mở thế vận hội, Liên Xô dùng công nghệ cao xử lý thời tiết, khiến mọi người nhìn xem mà líu lưỡi, sau đó tất cả mọi người hiểu ra, trực tiếp dùng pháo đánh tan đám mây tích mưa liền có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Bởi vậy sau đó mỗi quốc gia tong trường hợp trọng đại, khi có cảm giác muốn mưa liền giống như điềm xấu, dường như ông trời nói ngươi không tích đức, khi đó đều thả pháo lên trời, không phải thị uy, mà là sử dụng phương pháp khoa học dừng mưa, để tiện làm việc, hiện giờ thúc mưa cũng có cách khoa học, tên là mưa nhân tạo.
Trong đầu hiện lên việc này, trong lòng Đơn Phi chấn động mãnh liệt, liên tưởng đến lời nói vừa rồi của Từ Tuệ, trong lòng rộng mở trong sáng, rốt cuộc hiểu rõ dụng ý của Từ Tuệ!
"Sơn Hải kinh" nói rất có thể là chuyện thật!
Nếu là lúc trước, hắn đến chết cũng không tin, nhưng hôm nay hắn tới Minh Sổ, nơi giống như tàu ngầm này, làm sao có thể không tin trận chiến mà "Sơn Hải kinh" ghi lại?
Chiến tranh mà trong sách ghi lại dùng khoa học hoàn toàn có thể giải thích được, chẳng lẽ người viết bản ghi chép chỉ là vì thế nhân lý giải, mới dùng phương pháp khá mịt mờ để sáng tác?
Hắn vẫn hoài nghi còn có một số người xuyên tới cổ đại, hơn nữa những người này đến từ tương lai sau thời đại kia của hắn.
Tần Hoàng Kính, Thông Linh Kính, Tam hương thêm vào tàu ngầm hiện giờ... Tàu ngầm chắc có lẽ không phải đâu, bọn họ làm như thế nào có thể mang đến được?
Đơn Phi vẫn đoán những người này là người nào, không phải Mã Vị Lai, Mã Vị Lai nói mình là người đời Hán. Đơn Phi luôn cảm giác những người này như ẩn như hiện ngay bên cạnh hắn, nhưng cố tình lại tìm không thấy, gặp không được.
Nhưng hắn nghĩ đến ngàn vạn khả năng, nhưng vẫn không nghĩ đến một đáp án rõ ràng nhất là những người đó chính là Hoàng Đế, Thần Nông và Xi Vưu!
Những người đến từ tương lai mà hắn vẫn tìm lại là tổ tông của hắn?
Đơn Phi trong lúc nhất thời nhìn mà líu lưỡi.
Hắn khi đó thật sự có chút cảm giác không thể tưởng tượng được, nhưng một khắc này hắn lại tin rồi, bởi vì chỉ có đáp án này mới có thể giải thích những nghi hoặc của hắn.
Tần Hoàng Kính, Trường Sinh Hương là Viêm Đế Thần Nông mang tới nơi đây, lúc này mới có thể giải thích vì sao Tần Hoàng Kính giống máy chụp X quang, nhưng lại tiên tiến hơn so với máy chụp X quang nhiều lắm.
Tương lai nhất định sẽ có dụng cụ khoa học cao minh hơn máy chụp X quang.
Trường Sinh Hương là một loại dược phẩm nghiên cứu cơ thể người?
Thần Nông đột nhiên đến viễn cổ, hoàn cảnh sinh thái khi đó khẳng định khác với tương lai, Thần Nông tuy có công nghệ cao, nhưng lại cần nhận thức sinh thái viễn cổ lần nữa, lúc này mới tự mình thử thuốc, thí nghiệm, phân rõ vạn vật, giải cứu chúng sinh.
Đó là một người đáng để sùng kính.
Vậy cũng trách không được Hoàng Đế và đồ đệ của Thần Nông sáng tác "Nội Kinh", người hiện đại vẫn không ngừng hấp thu dinh dưỡng từ trong đó, thủy chung vẫn không rõ ràng được.
Hiện giờ chẳng những người Trung Quốc đang nghiên cứu, người ngoại quốc cũng không ngừng nghiên cứu, hơn nữa từ trong sách hấp thu càng nhiều.
Đây vốn là một loại lý luận nhận thức cực kỳ cao minh!
Đơn Phi cảm xúc phập phồng, nháy mắt lại nghĩ tới tác dụng của hai loại hương Vô Gian, Dị Hình. Vô Gian thêm Thông Linh Kính không phải là máy thời gian thu nhỏ? Dị Hình Hương là dùng để kích phát tiềm năng cơ thể người hay sao?
Mục đích của Tam hương không phải đều là lý tưởng trường sinh của nhân loại cho tới ngày nay hay sao, xuyên qua không gian và thời gian và đào bới tiềm năng của con người, đây vốn là mục tiêu ở niên đại của hắn sao!
Lão tổ tông đều thực hiện được rồi?
Hoặc là phải nói, người tương lai thực hiện được rồi!
Vậy tại sao lại biến thành bộ dáng hiện giờ?
Hiện giờ vẫn là Tam Quốc, chiến loạn liên tiếp, dân chúng thảm không thể thảm hơn được nữa. Tam hương xuất hiện, mục tiêu của nhân loại đã được thực hiện, nhưng nhân loại vẫn không có quá nhiều thay đổi?