Thâu Hương

Chương 423: Ngày tận thế

Chương 423: Ngày tận thế


.
Mọi người kinh hãi, bất luận người biết hay không biết Ngụy Bá Dương, đều không khỏi có cái nhìn khác về người này.
Trong mắt mọi người, Dạ Tinh Trầm đã là sự tồn tại của đỉnh cao võ học, Hoàng Đường vừa hạ độc vừa triệu tập bang thủ, mới dám hạ thủ với Dạ Tinh Trầm, nhân vật như Từ Tiên Sinh, bị Dạ Tinh Trầm một chiêu đánh cho thổ huyết, cho dù là người hào phóng như Giang Đông tiểu bá vương Tôn Sách, cũng kiêng dè không dám buông tay đánh cược với Dạ Tinh Trầm, nhưng Ngụy Bá Dương lại nói Dạ Tinh Trầm không có cơ hội gì?
Người này liều lĩnh như vậy?
Vậy mà Dạ Tinh Trầm lại không phản bác.
Đám người Hoàng Đường, Tham Lang thấy thế đều là mặt lộ ý mừng, còn cảm thấy lời Ngụy Bá Dương nói tuyệt không phải chỉ là đe dọa.
- Dạ Tinh Trầm, ngươi thật sự là một người thông minh, thông minh đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng.
Ngụy Bá Dương thở dài nói: - Ngươi cực ít sơ hở, nếu nói sơ hở duy nhất thì đó là hơi quá tự tin. Nhưng mà ngươi có tư cách tự tin, Minh Sổ trên dưới đều nằm trong sự khống chế của ngươi, Hoàng Đường cấu kết người ngoài muốn làm loạn Minh Sổ, ngươi biết mà không vạch trần, Hoàng Đường kích động Tần Phấn phản ngươi, ngươi sớm đã biết rõ nhưng cũng không nói ra.
Hoàng Đường sắc mặt thay đổi. Từ khi phản loạn đến nay, gã chịu quản chế mọi lúc, cứ tưởng rằng mình là nước cờ hỏng, nhưng lúc này nghe Ngụy Bá Dương nói đến, mới phát hiện nhất cử nhất động của mình đều nằm trong tầm mắt của Dạ Tình Trầm, gã và Dạ Tinh Trầm cách nhau đến mấy con phố.
Vậy thì tại sao gã lại không bại?
Ngụy Bá lại nói: - Ngươi cũng giống như Trịnh Trang Công, vì mục đích, dưỡng thân vi họa rồi lại lấy đạo nghĩa để diệt trừ, giảm bớt lực cản người thực thi kế hoạch. Ngụy Bá Dương nói không nhanh không chậm: - Ngươi tâm thuật khó đoán như thế, chắc là xuất thân đế vương quan lại thế gia, lục đục đấu đá bao nhiêu mới có thể dưỡng ra cơ mưu kiểu này, nhưng kỳ lạ là ta lại không tra ra lai lịch của ngươi, ngươi giống như người nhảy ra từ khe đá vậy.
Dạ Tinh Trầm sắc mặt có vẻ thay đổi.
- Họ Dạ cũng là dòng họ kỳ lạ. Ngụy Bá Dương lại nói: - Từ sau Hoàng Đế ngàn năm nay, hình như không có họ Dạ gì, ngươi bỗng lấy đây làm họ, chắc cũng là che giấu thân phận của mình. Năm đó ta đã thấy lạ, ngươi cố ý che giấu thân phận gia nhập Minh Sổ, khổ luyện mấy năm nay là vì gì? Bây giờ xem ra, lời Từ Tuệ nói không sai, ngươi là vì diệt thế!
Mọi người kinh ngạc.
Đơn Phi cũng rất đỗi hoang mang.
Hắn biết Dạ Tinh Trầm là người đứng đầu Minh Sổ, thầm nghĩ người đứng đầu Minh Sổ đều là trải qua khảo nghiệm khổ luyện mới ra, Minh Sổ lại tiếp nạp nhiều nhân vật có lai lịch lớn, bất kể Hoàng Đường, Từ Tiên Sinh, Tần Phấn đều được coi là thân thế hiển hách, theo lý thì Dạ Tinh Trầm chắc cũng có lai lịch lớn, nhưng quả thực hắn vẫn luôn không biết lai lịch của Dạ Tinh Trầm.
Nhìn thần sắc của Hoàng Đường, giống như cũng không biết lai lịch của Dạ Tinh Trầm.
Nhưng chỉ một người như vậy, mà lại ngồi lên vị trí đứng đầu Minh Sổ, cũng thật là chuyện kỳ lạ.
Ngụy Bá Dương lắc đầu, quay trở lại đề tài: - Tần Phấn phản ngươi, hạ độc ở đường thông gió là một chủ ý hay. Ông ta nói với giọng điệu tán thưởng:
- Y dược, hạ độc, tập võ đều là nhất mạch tương thông, bởi vậy nói nhất pháp thông, bách pháp tinh, cao thủ hạ độc cũng phải hiểu thiên thời địa lợi, thậm chí phải xem tính cách của đối thủ, cảm xúc biến đổi. Dừng trong giây lát, Ngụy Bá Dương thở phào một hơi, nói: - Thật ra vạn pháp đều như một, nhưng nếu đạo lệch thì pháp môn gì cũng sẽ biến thành tai họa.
Nhìn Dạ Tinh Trầm, Ngụy Bá Dương nói: - Dạ Tinh Trầm, chẳng lẽ ngươi vẫn không chịu nhận thua buông tay sao?
Mọi người âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ chỉ sợ ông già này là một lão hồ đồ rồi, nếu ông chỉ nói mấy câu mà Dạ Tinh Trầm liền buông tay, đó còn là Dạ Tinh Trầm sao?
Không nghĩ Dạ Tinh Trầm lãnh đạm nói: - Ngươi hạ thủ với ta khi nào?
Mọi người kinh ngạc.
Bọn họ vốn tưởng rằng Ngụy Bá Dương là lão hồ đồ, đâu nghĩ rằng nghe khẩu khí của Dạ Tinh Trầm, đấu pháp của hai người sớm đã bắt đầu, mà Dạ Tinh Trầm lần lữa không phát động, lại là đã trúng kế của Ngụy Bá Dương!
Đám người Hoàng Đường mặc dù không biết Ngụy Bá Dương xuống tay đối phó Dạ Tinh Trầm như thế nào, nhưng trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
- Tần Phấn đã rất không tệ.
Ngụy Bá Dương vẫn mỉm cười nói: - Độc dược mà ông ta lấy Long Tiên Hương thêm ngũ tạng của đại vương ô luyện thành quả thực vô vị vô sắc, cũng vô cùng lợi hại, nhưng nếu Dạ Tinh Trầm ngươi đã biết mưu kế của Tần Phấn, Hoàng Đường, nhìn thấy Hoàng Đường đến, nghĩ tất sớm đã nội chuyển thai tức đóng kín cửu khiếu. Cửu khứu bế tắc, ngoại tà bất xâm, độc dược của Tần Phấn tuy là lợi hại, nhưng vẫn không thể làm gì được ngươi.
Đơn Phi thầm thở dài, biết nội tức của Dạ Tinh Trầm còn cao minh hắn hơn rất nhiều. Đơn Phi biết ở đây cao thủ nhiều như mây, ẩn thân trong đường thông gió sớm đã tuyệt ngoại tức, vận dụng thai tức duy trì sự sống, nhưng dù là như vậy thì vẫn có khả năng trúng độc.
Trong lòng bỗng dưng nghiêm túc, Đơn Phi nhìn về phía huynh muội Tôn gia, thầm nghĩ tình cảnh kịch liệt lúc nãy, mà Tôn Thượng Hương không động thủ, chẳng lẽ cũng là đã trúng độc?
Ngụy Bá Dương thấy Dạ Tinh Trầm thần sắc hơi hoảng, gật đầu nói: - E là bây giờ ngươi đã nghĩ đến, sau khi Tần Phấn hạ độc ở đường thông gió, ta cảm thấy đây là chủ ý hay, thuận tiện cũng bỏ một ít thuốc trong đường thông gió. Loại thuốc này của ta cho dù đóng kín cửu khiếu cũng không được, chỉ cần da chân tay của ngươi vẫn lộ ra bên ngoài, nếu trên người còn có lỗ chân lông, chắc chắn đều sẽ thâm nhập. Chắc là ngươi biết, ta còn cao minh hơn Tần Phấn một chút.
Chẳng những Dạ Tinh Trầm sắc mặt biến trắng, đám người Hoàng Đường cũng trong lòng hoảng hốt, chưa từng nghĩ rằng có người hạ độc mà còn thần thông như vậy.
Ngụy Bá Dương vẫn nói không nhanh không chậm:
- Hoàng Đường, Từ Tuệ đều muốn kéo dài thời gian với ngươi, để ngươi hít thêm nhiều khí độc một chút, ngươi biết kế hoạch của bọn họ, nên mới để mặc bọn họ. Nhưng ngươi thực sự đã hơi tự tin, không hề ngờ rằng thuốc mà ta bỏ đã vào lỗ chân lông của ngươi, ngươi không ngờ chiêu này, đột nhiên thúc động nội tức muốn tốc chiến tốc thắng, chính là khiến thuốc của ta tiến sâu vào mạch máu hơn.
Đám người Hoàng Đường kinh hãi nhưng vẫn vui mừng.
Tay áo Dạ Tinh Trầm không gió mà tự động, thân người hơi gồng lên.
- Ngươi còn muốn đấu với ta sao? Ngụy Bá Dương lạnh nhạt nói: - Ta già rồi, xương cốt cũng không linh hoạt nữa.
Lão già này đang giở trò lừa gạt!
Thân thủ một chiêu đánh chết Phá Quân, còn nói gân cốt không linh hoạt?
Đơn Phi nói thầm trong lòng, chợt nghe Ngụy Bá Dương tiếp tục nói: - Ngươi còn có sức phản kích, nhưng ta không vội, thuốc từ da ngươi đi vào biểu bì của ngươi, lúc nãy khi ngươi kịch chiến, lại đi vào huyết mạch của ngươi, ngươi có thể bế khí, nhưng ngươi làm sao có thể đóng chặt khí huyết tuần hoàn trong cơ thể? Thời gian ta nói những lời này, thuốc đã bắt đầu xâm nhập ngũ tạng của ngươi, làm suy yếu nội tức của ngươi… Mặc dù ta đã già, chống đỡ mấy trăm chiêu của ngươi cũng không phải vấn đề, càng huống hồ bọn họ đều sẽ giúp ta, có phải không?
Ông ta không nhìn mọi người, nhưng trong mọi người ở đây, cũng có hơn nửa số người gật đầu.
Đám người Hoàng Đường vốn tưởng rằng đã hết cơ hội sống, thầm nghĩ bây giờ đã trở mặt, Dạ Tinh Trầm tuyệt sẽ không lưu tình với bọn họ, nếu rơi vào tay Dạ Tinh Trầm, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ mất mạng.
Tuy không rõ mục đích đến của Ngụy Bá Dương, nhưng trước mắt bất luận thế nào, cũng phải liên thủ đối phó với Dạ Tinh Trầm trước rồi nói.
Mỉm cười nhìn Dạ Tinh Trầm, Ngụy Bá Dương hoàn toàn không có chiến ý ngang nhiên giống như y: - Dạ Tinh Trầm, buông tay đi.
Dạ Tinh Trầm vốn trầm mặc, bỗng dưng cất tiếng cười dài:
- Ngụy Bá Dương, ngươi lầm rồi, Dạ Tinh Trầm ta sẽ không bại!
Y vừa dứt lời, trong ngoài trường đình bỗng tối đi.
Mọi người ban đầu không hiểu gì, sau đó phát hiện bóng chiều tà buông xuống bên ngoài trường đình.
Bóng chiều tà buông xuống?
Minh Sổ hai ngàn năm qua chưa từng có bóng chiều tà buông xuống?
Mọi người trong lòng hoảng hốt, nhưng trong giây lát liền phát hiện quang hoa vạn đạo, đột nhiên toàn bộ che phủ trên người Dạ Tinh Trầm.
Đây là công phu gì?
Đơn Phi đang ở trong đường thông gió cũng bị ánh sáng kia làm chói mắt, chỉ thấy khoảnh khắc đó Dạ Tinh Trầm ở trong trường đình như bao phủ trong hào quang vạn đạo…
Dạ Tinh Trầm muốn phóng tay đánh cược một lần?
Y vẫn chưa bại? Y mượn sức mạnh này ở đâu? Y đã biến thành quái vật gì?
Trong lúc Đơn Phi còn đang kinh ngạc, chợt nghe Liêm Trinh kinh hô: - Ngăn ông ta lại, ông ta muốn hủy diệt Minh Sổ!
Khi Dạ Tinh Trầm và đám người Hoàng Đường tranh đấu, Liêm Trinh vẫn luôn nhíu mày không tham dự tranh đấu, trong lúc Ngụy Bá Dương thuật lại cũng trầm mặc, nhưng nhìn thấy dị tượng như vậy, trên khuôn mặt cẩn thận nghiêm túc của gã ta lại xuất hiện vẻ kinh hãi tột độ.
Khoảnh khắc đó, gã ta giống như đang đối mặt với ngày tận thế.
Khi tiếng hét chưa cất lên, Liêm Trinh đã xông vào trong đình, giơ tay chộp về phía Dạ Tinh Trầm.
Quang hoa sáng chói.
Có gần một nửa đâm vào người Liêm Trinh.
Trong tiếng thét, Liêm Trinh hộc máu bay ra ngoài.
Mọi người không ngờ rằng lúc này Dạ Tinh Trầm lại còn có năng lực như vậy, một chiêu đã đánh bay Liêm Trinh một trong Cửu Tinh. Nhưng đám người Hoàng Đường, Tham Lang nghĩ đến chuyện đáng sợ nhất trong giây lát, đều xông về phía quang hoa trong tiếng thét giận dữ.
Tôn Sách tuy lạnh mắt bàng quan, bất đắc dĩ mới ra tay, nhưng thấy mọi người thần sắc kinh hoàng, cũng biết Minh Sổ có chuyện nguy gấp xảy ra, sớm đã phi thân vào chỗ quang hoa.
Quang hoa đột nhiên tối sầm.
Dạ Tinh Trầm biến mất không thấy đâu!
Mọi người đều bay ngược ra, đám người Hoàng Đường trong lúc chật vật lại càng kinh hãi hơn nữa.
Trong ngoài trường đình đều tối, ánh chiều tà chỉ còn lại tàn ảnh.
Minh Sổ sâu dưới đáy biển, ánh sáng ở nơi này vốn là đến từ tịch dương, nhưng sau khi tịch dương bỗng dưng trở nên nhạt đến không thể nhạt hơn, nơi này đã tối tăm đến bóng người cũng có chút mờ ảo.
Bốn phía hồng ảnh chợt lóe.
Hồng ảnh lóe lên kinh tâm động phách, trong lúc lóe sáng, còn có tiếng động chói tai truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Đám người Hoàng Đường nhìn nhau, Cự Môn lên tiếng trước nhất:
- Đi theo ta! Trong lúc nói, gã ta giơ tay đẩy một vách đá trong ánh chiều tà, phía trước lại xuất hiện một đường hầm.
Đám người Hoàng Đường, Tham Lang, Lộc Tồn theo Cự Môn chui vào không chút do dự.
Trong Cửu Tinh, Cự Môn không những võ công cao cường, còn am hiểu thuật mưu kế, sự hiểu biết của gã ta đối với Minh Sổ, còn tinh thông hơn mọi người rất nhiều.
Từ Tiên Sinh cũng thần sắc kinh sợ, ôm con gái đi theo phía sau mấy người, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Tôn Thượng Hương, Tôn Dực có vẻ lo lắng, đều nhìn về phía Tôn Sách.
Tôn Sách không chút do dự lủi đến trước mặt Ngụy Bá Dương nói: - Vẫn mong lão tiên sinh cứu Tôn gia ta. Y là một nhân vật đương cơ lập đoạn, trong lòng biết tuyệt không thể bỏ đi cùng đám người Hoàng Đường, thấy trong lúc quan trọng này mà Ngụy Bá Dương vẫn không vội không chậm, thầm nghĩ người này không phải tìm cái chết mà là có tính toán khác.
Người có thể khiến cho Dạ Tinh Trầm chạy trốn, sao lại không lưu lại đường lui cho mình?
Tôn Sách đánh cược, thời khắc đó không chọn Dạ Tinh Trầm, cũng không phải Hoàng Đường, mà chọn đứng bên phía Ngụy Bá Dương.
Ngụy Bá Dương lẩm bẩm: - Dạ Tinh Trầm đã lấy đi sức mạnh căn nguyên chống đỡ cho Minh Sổ tiếp tục vận hành, Minh Sổ hủy diệt hay không cũng khó nói, nhưng chắc chắn đại thủy sẽ tràn vào rất nhanh, lúc đó người có thể sống được tuyệt đối không nhiều.
Tôn Sách, Tôn Thượng Hương, Tôn Dực đều khiếp sợ trong lòng, chợt nghe tiếng nứt vỡ trên đầu, Đơn Phi từ trên không ngã xuống, người ở trên không nói: - Ngụy Bá, vậy phải làm sao?
Tôn Dực cả kinh.
Tôn Thượng Hương đưa tay đỡ Đơn Phi, Đơn Phi lập tức cảm thấy sự vô lực của bàn tay người đẹp, biết có lẽ nàng ta cũng giống như mình.
Ngụy Bá Dương giơ tay đưa ra ba viên thuốc nói: - Mỗi người một viên trước.
Ông ta đưa thuốc cho Đơn Phi, Đơn Phi không chút do dự nuốt ngay một viên, khi đưa cho Tôn Thượng Hương hai viên thuốc khác, có chút do dự.
Tôn gia ba người, vì sao Ngụy Bá Dương chỉ cho Tôn gia hai viên thuốc, Ngụy Bá Dương cũng không phải muốn để Đơn Phi hắn hy sinh chứ?
Tôn Thượng Hương nhận viên thuốc, chia cho Tôn Dực một viên, mình cũng uống mà không chút do dự.
Nàng ta chưa từng gặp Ngụy Bá, nhưng tin Đơn Phi!
Tôn Sách không trúng độc sao? Là do Trường Sinh Hương? Ngụy Bá Dương biết? Đầu óc Ngụy Bá Dương như vậy, không tính đến việc Dạ Tinh Trầm sẽ chạy sao? Tại sao Ngụy Bá Dương lại không ra tay ngăn cản Dạ Tinh Trầm bỏ đi?
Ngụy Bá, ông đừng nói với ta, ông cũng đã trúng độc của mình rồi đấy chứ?
Thời khắc này Đơn Phi thực sự đang rất hoang mang, Ngụy Bá Dương đã nói: - Đơn Phi, hiện giờ không chừng mọi người đều đã xong rồi, người có thể cứu bọn họ lúc này, chỉ có ngươi thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất