Chương 430: Trở về
.
Đơn Phi cảm thấy cuối cùng coi như đã làm rõ được vấn đề đã quấy nhiễu hắn rất lâu.
Tất cả hóa ra là vấn đề lịch sử mà tổ tiên Hoàng Đế, Viêm Đế của mình lưu lại.
Người Hoa Hạ đều tự xưng là hậu nhân của Viêm Hoàng, Hoa Hạ cũng là quốc gia rất có sắc thái thần thoại, người hiện đại đôi khi cũng lấy làm lạ người xưa sao lại có thể có trí tưởng tượng đẹp lạ thường như thế chứ.
Người hiện tại ngược lại lại không có trí tưởng tượng?!
Người xưa có thể có trí tưởng tượng rực rỡ như thế, một phần là do thật sự có sức tưởng tượng, nhưng nói không chừng người xưa cũng từng nhìn thấy những kỳ tích như thế này.
Có điều trải qua sự cố gắng của những người có dụng tâm khác suốt hai ngàn năm qua như Đại Vũ, Tần Thủy Hoàng, bọn họ đã tiêu hủy thành công bảy tám phần những tri thức mà đám người Hoàng Đế để lại.
Con người trước nay đều như thế, xây dựng mãi mãi không nhanh bằng phá hủy.
Bất kể là xã hội Nghiêu Thuấn thiên hạ an ổn, hay là thời kỳ Xuân Thu chiến quốc bách gia tranh minh, thì đối với sự phát triển của khoa học kỹ thuật tư tưởng đều là chuyện tốt, nhưng quân vương chuyên chế trước nay không thích tư tưởng quá sinh động, vậy thì sẽ bất lợi cho việc khống chế, quân vương chuyên chế tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện không thể khống chế xảy ra.
Đại Vũ, Tần Thủy Hoàng đều cố ý vô tình che giấu chuyện ngày trước, Đơn Phi cũng không lấy làm lạ về điểm này. Đại Vũ là khởi đầu của chuyên chế Hoa Hạ, Tần Thủy Hoàng là đại biểu độc tài của Hoa Hạ.
Cho dù luôn được xưng là thuộc hạ, Nasa gì đó của Uncle Sam, phát hiện ra người ngoài hành tinh cũng sẽ không công bố ra ngoài. Tại sao ư? Đạo lý đơn giản đến không thể đơn giản hơn được, Uncle Sam luôn dùng thân phận đấng cứu thế để tồn tại trên cõi đời này, nếu bị thần dân phát hiện ông ta cũng chẳng là cái đinh gì khi đứng trước người ngoài hành tinh, vậy ông ta sẽ cam chịu sao?
Cho dù là người ngoài hành tinh sẽ không làm gì ông ta cả.
Nghe thấy Tôn Thượng Hương nói, Đơn Phi đưa ra một kết luận, Hoa Hạ thật sự có người nhìn thấy văn minh thượng cổ, cứ truyền miệng lại, lý giải đến cực hạn, văn minh lại trở thành thần thoại!
Đơn Phi có chút tin tưởng vào phán đoán của chính mình, chuyện này nếu mang đến hiện đại, có thể làm luận văn lấy được tiền thưởng đó.
Bây giờ hắn mới thấu hiểu Mã Vị Lai sâu sắc, Ngụy Bá Dương nói có lý ở chỗ, kiến thức có khi sẽ trở thành gông cùm, trở thành gông cùm cực kỳ chí mạng thậm chí có tác dụng hủy diệt.
Kiến thức của một khoảng thời gian nào đó theo sự thay đổi của thời gian, ngược lại sẽ hạn chế sự đột phá nhận thức của con người.
Lý luận lực học của Newton là lý luận vượt thời đại, nhưng nếu không ai dám đột phá cái khung lý luận này, thì thuyết tương đối, lực học lượng tử cũng sẽ không ra đời. Thuyết tiến hóa của Darwin đích thực rất có lý, nhưng hiện nay khoa học sinh mệnh phát triển, thì cực hạn cũng ngày càng rõ ràng.
Con người từ lâu đã phát hiện văn minh trái đất không hẳn phải tiến hóa một cách quy củ, tồn tại một cách quy củ như Darwin nói nữa.
Trái đất rất có thể là kết quả của nhiều nền văn minh tiến hóa.
Đơn Phi là một chuyên gia khảo cổ, nhưng bản thân tuyệt đối không phải là người cổ hủ, từ lâu đã biết khảo cổ sẽ phát hiện ra càng nhiều văn minh hiện đại.
Câu đố Oklo chính là một chứng minh rất có sức mạnh cho sự tiến hóa đa văn minh.
Bí mật này nói đến nước Cộng hòa Gabon ở miền trung Bắc Phi có một nơi phong cảnh rất đẹp tên là Oklo, đó là một nơi sản xuất khoáng thạch Uranium. Có một lần, khoáng thạch ở đó sau khi đưa đến nhà xưởng hạt nhân thì bị phát hiện hàm lượng Uranium 5 thành phần quan trọng của nhiên liệu hạt nhân trong khoáng thạch hơi thấp, kết quả truy ra được, phát hiện đây là khoáng thạch đã qua phản ứng hạt nhân, lại tra xét tiếp nữa, kết quả phát hiện ra cái gì?
Các nhà khoa học phát hiện một lò phản ứng hạt nhân tồn tại từ hai tỷ năm trước! Hơn nữa căn cứ theo các nhà khoa học thí nghiệm, lò phản ứng vận hành có chừng năm trăm ngàn năm!
Trời đất rung chuyển!
Hai tỷ năm trước? Con người khi đó căn cứ theo thuyết tiến hóa của Darwin vẫn còn là sinh vật đơn tế bào.
Darwin chắc chắn là giải thích không hiểu, nhưng Đơn Phi lại có thể nghĩ thông suốt. Trái đất chẳng qua là chỉ giống như một hạt cát trong sa mạc trong vũ trụ này, người ngoài hành tinh có thể đến đây, tiền sử cũng có thể có sự tồn tại văn minh cao.
Mà con người trong thời đại của hắn làm ra nhiều đầu đạn hạt nhân như thế, luôn miệng nói là vì hòa bình, tuyệt đối không dùng cho chiến tranh, nhưng hơn phân nửa đều đang chuẩn bị bắn và lo lắng bị quốc gia khác bắn.
Hệ thống chuyến chế và phòng ngự ngu ngốc của Uncle Sam cũng đã chứng minh điểm đó rồi.
Nói không chừng một ngày nào đó, một tên điên giống như Hitler nắm trong tay quyền bắn đạn hạt nhân, cho nổ tung toàn bộ đạn hạt nhân trên toàn trái đất, vậy thời đại mà hắn ở sẽ biến thành văn minh tiền sử của trái đất cũng là chuyện có thể xảy ra.
Giây phút này hắn suy tính trước sau, nhất thời quên mất hiện tại.
Thanh âm của Ngụy Bá Dương truyền đến: -Ngươi đang làm gì đó?
-Ta chẳng làm gì cả! Đơn Phi lập tức nói.
Giọng nói trách cứ của Ngụy Bá Dương truyền đến: -Sao ngươi lại không làm gì cả? Ngươi trước tiên phải tìm được đường về Trung Nguyên đã!
Đơn Phi hồi phục lại tinh thần, thấy Tôn Thượng Hương có chút tò mò nhìn hắn, lại không tiện hỏi Ngụy Bá làm như thế nào.
May mà tàu ngầm đã hiện đại đến mức hoàn toàn tự động, Đơn Phi điều khiển mô hình vr trước mặt, nhanh chóng phát hiện mô hình có thể phóng to thu nhỏ theo tỷ lệ, chỉ là sau khi thu nhỏ mấy lần, hắn đã nhìn thấy phía tây đại dương xanh lam xuất hiện đường bờ biển màu xám.
Biểu tượng và màu sắc của mô hình vr rất giống như bản đồ mà hắn từng nhìn thấy, cũng không khó hiểu lắm.
Có lẽ kiến thức chân chính, không hẳn phải ra vẻ cao thâm, ví dụ như Einstein giải thích thuyết tương đối thông tục dễ hiểu cho hắn và Tôn Thượng Hương, thì sẽ không khó khăn như thế. Một nữ nhân không nhiều chuyện còn hiếm có hơn là thiên nga xuất hiện trong đàn vịt nữa, nếu hắn và Chân Nhu đối diện nhau, nói không chừng thật sự có cảm giác một ngày bằng ba thu.
Khi Đơn Phi suy nghĩ lung tung, phát hiện đường bờ biển có con sông dẫn ra ngoài, Thượng Hải khi đó cũng ở gần bên trái Đan Đồ, hẳn là còn chưa hình thành mặt đất nữa.
Khi hắn nghĩ như thế, cuối cùng cũng tìm được chỗ giống như cửa Trường Giang đổ ra biển, vươn tay điểm một cái thì thấy điểm đỏ tàu ngầm của mình và chỗ kia có đường kết nối ảo, đồng thời không trung xuất hiện nút xanh đỏ.
Đơn Phi điểm xác định, ít nhất hắn cho rằng nút màu xanh là xác định. Đúng như hắn nghĩ, đường ảo thành thật, điểm đỏ đánh vòng đi theo hướng lộ tuyến mà hắn chỉ định.
Thanh âm của Ngụy Bá Dương truyền đến: -Ngươi tìm được địa điểm rồi?
-Dĩ nhiên. Khi Đơn Phi lấy làm lạ, thì thấy tàu ngầm kia của Ngụy Bá Dương cũng bắt đầu chuyển hướng, lấy làm lạ hỏi: -Lão nhân gia ông lẽ nào còn chưa tìm được?
Ngụy Bá Dương lặng lẽ nói: -Làm sao có thể?
Ông ta chẳng qua chỉ nói một câu rồi không nói nữa.
Sao ta lại cảm thấy lão nhân gia ông cũng đang chuyển hướng, vẫn luôn đi theo ta chứ?
Đơn Phi cảm thấy hoài nghi, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề chí mạng: -Ngụy Bá, chúng ta không nên trở về Trung Nguyên trước.
-Ngươi còn lưu luyến cái gì ở Minh Sổ nữa? Ngụy Bá Dương hỏi.
-Sao lại thế?
Cái chỗ quỷ quái kia, ở trong đó một ngày còn phải lo lắng phập phồng giảm thọ mười năm, ta còn lưu luyến cái gì chứ? Tuy nói khoa học kỹ thuật cao nơi đó đích thực khiến người ta nhìn đến líu lưỡi, nhưng sẽ không có tác dụng rắm gì cả?
Đơn Phi cau mày nói: -Ta đã hẹn với Lưu Bị Tướng Quân, ông ta mười ngày sau sẽ đi đón ta.
Lưu Bị, Thái Sử Từ còn mang theo một đám người chu du trên biển nha!
-Ngươi yên tâm, bọn họ không nhìn thấy ngươi, sẽ không giữ mộ cho ngươi đâu, chắc chắn sẽ nghĩ cách quay lại Trung Nguyên. Loại người như Dạ Tinh Trần, đối với những người này cũng sẽ không có quá nhiều hứng thú. Ngụy Bá Dương lạnh nhạt nói.
-Thật sự như vậy? Đơn Phi hỏi ngược lại một câu, trong lòng của hắn cũng biết e rằng chính là thế. Lưu Bị, Thái Sử Từ không phải nhân vật không biết ứng biến. Dạ Tinh Trầm tuy bị Ngụy Bá Dương khuấy cho Minh Sổ loạn cào cào lên, nhưng chưa chắc đã trút phẫn nộ lên người những người đó.
Không xứng thân phận mà thôi.
Cao thủ chân chính hẳn là có phong độ của ông ta, cái đó gọi là tu dưỡng.
Ngụy Bá Dương lẩm bẩm nói: -Bằng không thì sao? Ngươi chuẩn bị về cứu ông ta sao? Được rồi, ta chuẩn bị tắt liên hệ đây, ngươi canh chừng phương hướng đi.
Vì sao lại là ta?
Đơn Phi ngáp một cái, thầm nghĩ gần đây vẫn luôn xoay chuyển liên tục, không ăn cũng không ngủ, không ngưng xoay tới xoay lui như con thoi giữa ba ngày trước và hiện tại, tinh thần đã sắp nứt ra rồi.
Ta phải ngủ!
Tuy hắn nghĩ như thế, nhưng lại bắt đầu lặng lẽ vận nội tức nâng cao tinh thần, thấy Tôn Thượng Hương đầu tiên là tò mò, sau đó bắt đầu cẩn thận dè dặt chơi đùa mô hình trước mặt, Đơn Phi cũng không muốn để ý tới, nhắm mắt lại điều tức nghỉ ngơi.
Không biết bao lâu sau, chợt nghe Tôn Thượng Hương nói: -Đơn Phi…ngươi…dậy đi.
Đơn Phi từ từ mở mắt ra, thấy ngươi kia đỏ bừng mặt: -Hình như ta đã gây họa rồi.
-Làm sao? Đơn Phi khó hiểu nói. Hắn thật sự hiếm khi thấy Tôn Thượng Hương có dáng vẻ như thế, từ sau khi ra khỏi Minh Sổ, người kia hình như vui hơn rất nhiều.
Có lẽ đại ca, tam ca của nàng đều bình an ra ngoài?
Đơn Phi lười nghĩ nhiều, thấy Tôn Thượng Hương chỉ vào mô hình vr trước mặt hắn nói: -Bất luận ta thao tác thế nào, thứ này đều không trở lại như cũ được.
Nhìn thấy điểm đỏ bên trên, điểm xanh lại không thấy, Đơn Phi cũng bị hù giật mình, nhưng chớp mắt, khi Đơn Phi nhìn rõ đồ án trước mặt, mỉm cười nói: -Không sao đâu.
Hắn đưa tay ấn lấy hình ảnh ảo xoay một vòng, đồ án lại trở lại dáng vẻ như cũ.
Con ngươi người kia sáng bừng: -Đơn Phi, ngươi thật thông minh, sao ta lại không nghĩ đến thao tác này?
Tôn Thượng Hương hóa ra là một kẻ mù máy tính.
Thao tác đơn giản như vậy cũng không biết.
Đơn Phi thầm cười trộm, nghĩ bụng nữ nhân vẫn là nữ nhân, bất luận mạnh mẽ thế nào, thì cũng có chung thuộc tính trên một số phương diện nào đó.
Giờ phút này hắn cảm thấy bản thân không chỉ lẫn lộn niên đại, thậm chí còn quên mất hiện tại, thấy người kia rất mong chờ đợi hắn giải thích, Đơn Phi cười nói:
-Chỗ mà chúng ta ở gọi là trái đất. Mặc kệ Tôn Thượng Hương có hiểu hay không, Đơn Phi vẫn tiếp tục nói: -Trên đó có bảy châu bốn biển, đương nhiên, có chỗ cũng gọi là năm biển.
Hắn vận dụng kiến thức địa lý mà mình “tinh thông” mà lên lớp địa lý cho Tôn Thượng Hương, sau đó nói: -Vừa nãy cái cô nhìn thấy là đồ án của nam bắc châu Mỹ, chỉ cần xoay một chút, thì sẽ trở lại Hoa Hạ chúng ta.
Tôn Thượng Hương hoang mang hỏi: -Ngươi hiểu nhiều về nơi này thế, lẽ nào những nơi này ngươi đều đã từng đi qua?
-Dĩ nhiên.
Đơn Phi bật thốt lên nói, hắn khảo cổ cho quốc gia, cũng nhiều lần hợp tác nghiên cứu kỳ tích cổ đại với chuyên gia nước ngoài, dĩ nhiên đã đi qua rất nhiều nơi.
Chỗ máy truyền tin hơi có tiếng xì, Đơn Phi nghe ra là Tôn Dực đang xì hắn.
Tôn Dực chắc chắn không thể hiểu được xoay một vòng quanh Giang Đông phải mất đến mấy tháng, làm sao một người chưa đến hai mươi như Đơn Phi lại có thể đi đến những nơi thần bí kia được.
Theo Tôn Dực thấy, những nơi này cả đời đều không đi tới được.
Thanh âm của Tôn Sách lập tức truyền đến: -Đơn huynh đệ, ta đánh hạ vùng Giang Đông, còn cho rằng bá nghiệp của anh hùng hào kiệt đã thống trị một nửa rồi, bây giờ xem ra, hóa ra thiên hạ lại rộng lớn như thế, Tôn mỗ lúc trước thực sự giống như ếch ngồi đáy giếng vậy. Đơn huynh đệ giống như Ngụy Bá, đều là kỳ tài hiện tại, Tôn mỗ may mắn được kết giao rồi. Nếu đến Giang Đông rồi, kính mời đến hàn xá làm khách, để Tôn mỗ thỉnh giáo một phen.
Ông ta suy tính nhiều, biết rất nhiều chuyện cần Ngụy Bá Dương, Đơn Phi giúp đỡ để củng cố địa vị bá chủ Giang Đông, nên vẫn rất khách khí với hai người này.
-Chỉ e không rảnh.
Ngụy Bá Dương, Đơn Phi lại đồng thanh nói, Đơn Phi lập tức nói: -Sắp đến bờ biển rồi. Hắn thấy trên hệ thống ảo, đường bờ biển phía trước hiển thị rõ ràng, biết nhanh chóng cập bờ rồi, thở phào một hơi nói: -Chúng ta về rồi!
Hoàn thành sứ mệnh, từ lấy được tung tích vùng đất Bạch Lang từ miệng Ngụy Bá Dương nữa thôi thì sẽ tìm được Thần Vũ!
Giây phút này hắn đột nhiên hưng phấn hẳn lên, cảm thấy cực khổ mấy ngày này đều đáng giá.
Hắn lại không để ý đến người kia gần trong gang tấc đang khẽ dời sóng mắt, khi nhìn bờ biển xanh thẳm, ngọc dung hơi ảm đạm.