Chương 433: Gò đất chết
.
Mọi người giận đến líu lưỡi.
Huynh muội Tôn thị hoàn toàn xa lạ với cách nói hủy diệt thế giới, cải tạo con người, nhưng cũng biết Ngụy Bá Dương nói như vậy tuyệt đối không phải ra vẻ cao thâm.
Trong lòng Đơn Phi chấn động.
Giây phút này hắn lại hiểu ý của Ngụy Bá Dương, thậm chí hiểu ý của Xi Vưu.
Trong thần thoại, Xi Vưu là quái vật có chín đầu, mười tám cánh tay, nhưng tình hình thực tế lại là Xi Vưu cũng là nhân vật rất trâu bò, người có thể lăn lộn cùng đám Hoàng Đế, Viêm Đế có thể kém đến đâu chứ?
Thời đại của Đơn Phi đã có kế hoạch nghiên cứu gien. Con người khi đó cố hết sức truy tìm phá giải gien, cố gắng cải thiện khuyết điểm của con người, khi vấn đề cơ bản còn chưa giải quyết, con người cơ bản đều dựa vào bốn tà thuật thần bí lớn của châu Á, ví dụ như nói phẫu thuật thẩm mỹ, thay đổi giới tính, dịch dung và photoshop để thay đổi vấn đề khiếm khuyết của bản thân.
Do vậy có thể thấy, nguyện vọng thay đổi bản thân của con người vẫn luôn rất mãnh liệt.
Nghiên cứu gien trong tương lai chắc chắn sẽ đạt tới độ cao mới.
Xi Vưu là nhân vật có gien ưu tú, đột nhiên đến thế giới man rợ, khó tránh nơi nào cũng nhìn không quen, cũng khó tránh thay đổi, ông ta lại muốn cải tạo con người của thế giới này?
Thật lâu sau, Tôn Thượng Hương mới nói: -Nhưng Xi Vưu không thực hiện kế hoạch của ông ta, không phải sao? Nàng hỏi một cách đương nhiên, nếu Xi Vưu đã thực hiện kế hoạch này, Tôn gia cũng sẽ không ở Giang Đông rồi.
-Xi Vưu suýt chút đã thực hiện.
Thần sắc Ngụy Bá Dương ngưng trọng, cuối cùng nhìn sang Đơn Phi, khẽ cười nói: -Đơn Phi, ta biết ngươi kiến thức rộng rãi.
-Không dám nhận. Đơn Phi cười lạnh nói.
Ngụy Bá Dương có lẽ trong lòng có chút hổ thẹn về chuyện lừa gạt Đơn Phi, tỏ vẻ không để ý nói: -Ngươi từng đi rất nhiều nơi, tin rằng cũng từng tới nơi mà ngươi gọi là…Ấn Độ kia?
Đơn Phi hơi kinh ngạc, vẫn gật đầu.
Ngụy Bá Dương chậm rãi nói: -Nếu ngươi thật sự kiến thức rộng rãi, thì có biết ở đó có một nơi có một con sông cạn, có rất nhiều người chết rất kỳ lạ, thời gian mà bọn họ chết giống như khoảng thời gian bọn Xi Vưu đi đến thế giới này.
Trong lòng Đơn Phi giật thót, thất thanh nói: -Ông đang nói gò đất chết sao? Cái chỗ đã chết mất bốn năm vạn người?
Trong mắt Ngụy Bá Dương hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm nói: -Thật sự có nhiều người chết như vậy sao? Vậy chắc chắn ngươi biết, những người đó đều…chết không bình thường?
Câu nói này của ông ta rất kỳ lạ, huynh muội Tôn thị hoàn toàn không hiểu, Đơn Phi thở dài một hơi, lại thận trọng gật đầu nói: -Không sai, bọn họ chết không bình thường.
Giờ phút này, trong lòng Đơn Phi chấn động một cách khó tưởng tượng.
Gò đất chết!
Ngụy Bá Dương nói đến tuyệt đối là gò đất chết, đó là nơi khiến vô số người khảo cổ, học giả nhân loại, thậm chí là nhà khoa học trên thế giới đều nghi hoặc không hiểu!
Chừng trăm năm trước thời đại của Đơn Phi, có nhà khảo cổ phát hiện một phế tích cổ đại gần bên trái sông Ấn Độ, có thể nói là phát triển không kém gì di chỉ thành thị.
Loại di chỉ như thế trên đời này rất hiếm có.
Gò đất chết có một số quy hoạch thành thị hiện đại hóa, cũng có đầy đủ văn minh tiên tiến so với cùng thời đại. Đồ đồng và đồ sứ khai quật ra từ phế tích này có thể dùng để nghiệm chứng.
Lúc ban đầu mọi người đều cảm thấy không có gì cả, nhưng người đời sau đó liền phát hiện chỗ mà phế tích này khiến người ta kinh ngạc, trong gò đất chết toàn bộ đều là thi hài của người chết, lại có đến bốn năm vạn người!
Hơn nữa nhìn đặc trưng của những thi hài đó, lại giống như tất cả mọi người trong thành đang trong trạng thái bình thản, có người đang nghỉ ngơi trong phòng, có người đang tản bộ ven đường, sau đó tất cả mọi người toàn bộ đều chết trong cùng một khoảnh khắc!
Một thành thị lớn văn minh mấy ngàn năm trước, có bốn năm vạn người trong chớp mắt đều biến thành phế tích.
Mà càng khiến người ta khó hiểu hơn chính là trong tất cả thi hài đều có chứa hàm lượng tia phóng xạ tương đối.
Nói cách khác, những người này giống như là sau khi bị vũ khí hạt nhân tấn công chớp mắt đã chết đi!
Liên tưởng đến lời mà Ngụy Bá Dương vừa nói, Đơn Phi biết Tôn Thượng Hương có thông minh hơn nữa cũng không hỏi ra được vấn đề của hắn, cuối cùng nói: -Ngụy Bá, ông đang nói, đây là chuyện do Xi Vưu làm?
Căn cứ đo đạc cacbon 14, thành thị đó bị hủy diệt trong khoảng thời gian của Hoàng Đế!
Trên mặt Ngụy Bá Dương hiếm khi lộ nụ cười chua xót: -Ta rất hy vọng không phải, nhưng sự thật là căn cứ theo ghi chép của Minh Sổ, cũng căn cứ theo ghi chép của Đơn Bằng… Nhìn Đơn Phi, Ngụy Bá Dương nói:
-Xi Vưu đích thực đã làm như thế một lần, ông ta sự định tiêu diệt tất cả mọi người trên đời này ngoài trừ Hoa Hạ!
Đơn Phi trợn mắt há hốc miệng.
Tôn Dực không khỏi nói: -Ngụy Bá, ông nói là ngoài trừ Hoa Hạ, còn có rất nhiều người sống trên những châu lớn kia sao?
Nói nhảm!
Đơn Phi biết Tôn Dực kiến thức hạn hẹp mới hỏi ra vấn đề này, nhưng hắn cũng giật mình với kế hoạch của Xi Vưu: -Xi Vưu muốn hủy diệt toàn bộ con người trên các châu còn lại sao?
Ngụy Bá Dương gật đầu nói: -Hẳn là thế, ông ta cho rằng cả thế giới này đều là con người man rợ, muốn cải tạo quá gian nan, thế là chuẩn bị trước tiên hủy diệt những người còn lại trên thế giới, sau đó lại cải tạo con người Hoa Hạ, đây chính là kế hoạch hủy diệt thế giới của ông ta!
Đơn Phi thở dài, mặc dù không muốn tin, lại không thể không tin.
Trên thực thế hắn cũng từng đi qua gò đất chết, cũng khó hiểu về việc những người đó chết do hạt nhân bắn. Nghe Ngụy Bá Dương nói như thế, hắn lại rất tin tưởng không nghi ngờ gì, nhưng sau đó hắn lại nghĩ đến vấn đề chết người nhất: -Xi Vưu dùng vũ khí gì?
-Tử Quang!
Ngụy Bá Dương nói: -Đây là một vũ khí cực kỳ sắc bén, có điều ta chưa từng nhìn thấy. Chần chừ một lát, Ngụy Bá Dương cau mày bổ sung nói: -Ta cũng không muốn thấy.
Ta cũng không muốn!
Đơn Phi biết Tử Quang này e rằng là vũ khí tương lai còn lợi hại hơn cả đạn hạt nhân nữa.
Đạn hạt nhân còn cần ống đạn vận chuyển để bắn ra, nhưng Tử Quang thì tên như ý nghĩa, giống như một chùm sáng, trước hết đừng nói lực sát thương, chỉ nói tốc độ, ống dẫn đạn căn bản không thể nhanh bằng tốc độ ánh sáng được.
Trên đời này làm gì có thứ gì nhanh hơn tốc độ ánh sáng chứ?
Tôn Dực cười nhạt nói: -Lẽ nào Tử Quang còn lợi hại hơn cả quân Thanh Cân Đan Dương sao?
Đơn Phi gần như không muốn để ý sự vô tri của Tôn Dực nữa.
Tuy hắn biết rất người người xưa có nhận thức hạn hẹp, nhưng kiến thức của Tôn Dực này thực sự hơi kém.
-Dĩ nhiên. Tôn Sách cũng không nhìn tiếp sự ngây thơ của đệ đệ nữa, cuối cùng vì xứng danh Tôn gia mà nói: -Vừa nãy ta nhìn thấy…Ấn Độ rất xa, có thể hai ngàn năm trước, lực lượng lặn lội đường xa đi diệt bốn năm vạn người kia, tuyệt đối còn lợi hại hơn quân Thanh Cân Đan Dương rất nhiều.
Ông ta nói sự thật, bởi vì ông ta luôn muốn đến Hứa Xương, nhưng cảm thấy lực lượng khó bì kịp, chủ yếu là chuẩn bị hậu cần khó mà theo kịp.
Đơn Phi suýt chút là té xỉu.
Ngụy Bá Dương nhìn huynh muội Tôn thị, lại lộ ra nụ cười khoan dung: -Không phải là lặn lội đường xa, mà là Xi Vưu cũng giống như Đơn Phi nhập con số ở Minh Sổ, sau đó chỉ chớp mắt, bốn năm vạn người bên kia cùng với thành trì đều biến mất triệt để trên cõi đời này.
Huynh muội Tôn thị nói không nên lời.
Chuyện này làm sao có thể?
Tuy bọn họ không tin, nhưng cũng biết Ngụy Bá Dương không lý nào lại lừa bọn họ.
Tôn Thượng Hương hỏi ngược lại: -Vậy bọn họ không giống như thần tiên sao? Người nọ tuy không kém, nhưng căn bản vẫn không hiểu được lực lượng này.
Thần tiên mà mẫu thân nàng nói hình như cũng không lợi hại như thế.
Ngụy Bá Dương không giải thích nữa, nhìn Đơn Phi nói: -Bọn họ không hiểu, nhưng ngươi nhất định biết trên đời này tồn tại lực lượng này đi?
Đơn Phi thấy huynh muội Tôn thị nhìn sang, trầm mặc một lát mới nói: -Không sai, có.
Vũ khí hạt nhân ở thời đại của hắn đều có sức mạnh khiến những người ở gò đất kia chết trong nháy mắt. Đám người Hoàng Đế kia là người văn minh cao hơn, có sức mạnh này cũng không hiếm hoi gì.
Bọn Hoàng Đế không dùng đạn hạt nhân, nhưng thoạt nhìn sức mạnh mà bọn họ có còn đáng sợ hơn cả đạn hạt nhân.
Tôn Sách xấu hổ đến cứng đờ người.
-Sức mạnh này nằm ở Minh Sổ! Ngụy Bá Dương lại nói.
Mọi người hoảng sợ thất sắc.
Đơn Phi hơi hiểu được ý của Ngụy Bá Dương, lại nghe Ngụy Bá Dương nói: -Xi Vưu mới định bắt đầu kế hoạch hủy diệt thế giới, chỉ thử qua một lần như thế thì bị Hoàng Đế, Viêm Đế liên thủ ngăn cản, sau đó bọn họ đánh nhau. Giữa bọn họ dĩ nhiên sẽ không dùng Tử Quang, nhưng trận đại chiến đó thật sự kinh thiên động địa. Từ Tuệ cho rằng ghi chép của Sơn Hải kinh đều chính xác, có điều theo lão phu được biết, ừm, Dạ Tinh Trầm hẳn cũng biết…theo ghi chép để lại ở Minh Sổ của Đơn Bằng, thì quá trình ghi chép Sơn Hải kinh vẫn không đủ một phần mười trận chiến khi đó.
Thấy vẻ mặt mọi người không nói gì, Ngụy Bá Dương nói: -Chuyện sau đó các ngươi cũng biết, Xi Vưu bị giết, Đơn Bằng làm chủ Minh Sổ, sau đó qua sự hủy diệt không ngừng của Đại Vũ, Tần Thủy Hoàng, Hoa Hạ bây giờ liền biến thành dáng vẻ hiện nay.
-Vậy… Tôn Thượng Hương coi như tiếp nhận cũng khá nhanh, còn có thể hỏi ra: -Hoàng Đường, Từ Tuệ và Ngụy Bá ông nói Dạ Tinh Trầm muốn hủy diệt thế giới, cái mà ông ta sử dụng chính là cái gì…cái gì…Tử Quang?
Người nọ có chút chần chừ, cảm giác nếu nói là Hiên Viên Kiếm có thể còn thuận miệng hơn.
-Bằng không thì sao? Các ngươi cho rằng ông ta sẽ hủy diệt thế giới thế nào? Bắt người tới đây, giết từng người từng người sao? Ngụy Bá Dương hỏi ngược lại.
Tôn Thượng Hương khẽ cắn môi đỏ, nhíu mi nói: -Nếu Dạ Tinh Trần có năng lực kia của Xi Vưu, chúng ta căn bản không thể ngăn cản, cho dù là Ngụy Bá ông…
Nàng không nói tiếp, hàm ý lại rất rõ ràng.
Ngụy Bá ông cũng không kém, nhưng Tử Quang ngay cả thành thị cũng có thể hủy diệt được, lão nhân gia ông e rằng cũng không cản nổi.
Ngụy Bá Dương mỉm cười: -Dạ Tinh Trầm có tâm tư như Xi Vưu, nhưng ông ta lại không có năng lực của Xi Vưu, bởi vì hai ngàn năm nay, tuy có Minh Sổ, nhưng từ sau Đơn Bằng, căn bản không ai biết vận dụng sức mạnh này.
Mọi người thở phào một hơi, nhưng câu tiếp theo của Ngụy Bá Dương lại khiến tất cả mọi người lo lắng lần nữa.
-Nhưng theo ta được biết, Dạ Tinh Trầm đang tìm cách sử dụng sức mạnh này!
-Khi nào ông ta có thể tìm được? Tôn Sách thất thanh nói.
Dù ông ta là bá vương quyết chiến sa trường, nhưng nghe Ngụy Bá Dương nói như thế, cảm thấy mình giống như đang đối đầu với thần tiên vậy, làm sao không sợ?
Võ công Dạ Tinh Trầm cao tới đâu, quyền mưu cao minh hơn nữa, nhưng Tôn Sách còn có năng lực đọ sức với ông ta, nhưng nếu Dạ Tinh Trầm có Tử Quang, Tôn Sách tự nhận tuyệt đối không có bất kỳ sức phản kháng nào.
-Ông ta có thể vĩnh viễn cũng không tìm được, có điều cũng có thể rất nhanh đã tìm được.
Lời của Ngụy Bá Dương khiến mọi người kích thích như ngồi trên cáp treo vậy, thấy vẻ mặt mọi người khác nhau, Ngụy Bá Dương cười nói: -Nhưng chúng ta cũng không cần sợ hãi quá mức, thật ra…
Ông ta cười rộ lên giống hệt như cáo già: -Chúng ta đối phó với cách hủy diệt thế giới của Dạ Tinh Trầm cũng rất đơn giản.
Tinh thần mọi người phấn chấn, thần sắc nhìn Ngụy Bá Dương lại hoàn toàn thay đổi lần nữa.
Đây hoàn toàn là tuyệt thế cao nhân nha.
Đối diện với Dạ Tinh Trầm không sợ hãi, đối diện với Tử Quang lại nói rất đơn giản.
Ngụy Bá Dương khẽ vỗ đầu vai Đơn Phi, mỉm cười nói: -Chỉ cần ngươi đoạt lại quyền khống chế Minh Sổ trong tay Dạ Tinh Trầm, vậy chúng ta không cần sợ nữa rồi. Ngươi sẽ không dùng Tử Quang để hủy diệt thế giới, có phải không?
Mọi người ngẩn ra.
Đơn Phi cười phá lên, cười gần như ngửa trước ngửa sau nói: -Ngụy Bá, thật sự quá đơn giản mà.
Thần sắc mọi người thay đổi, lập tức kính nể hẳn.
Ngụy Bá Dương cười nói: -Ngươi xem, chúng ta không có vấn đề…
Không đợi ông ta nói xong, đã bị Đơn Phi giận dữ ngắt ngang.
-Ta mặc kệ!