Chương 436: Nhân sĩ châu Phi
.
Kinh Châu vốn là một trong Cửu Châu thời cổ.
Sau thời Đại Vũ, Kinh Châu cổ qua nhiều thế hệ đến nay có nhiều người lĩnh quyền khác nhau. Thời Đông Hán, Kinh Châu vốn có bảy quận, chia làm quận Nam Dương của Bắc Trường Giang, quận Nam, quận Giang Hạ và Quế Dương của Giang Nam, bốn quận Võ Lăng, Trường Sa, Linh.
Tuy nhiên ở cuối thời Đông Hán, triều đình lại từ quận Nam Dương và quận Nam phân ra một phần địa bàn, thêm vào hai quận Tương Dương, Chương Lăng, lúc này mới có cách nói "Kinh Tương cửu quận" mà hậu thế biết đến.
Người quen thuộc Diễn nghĩa hẳn là đều biết tục ngữ "Lưu Bị mượn Kinh Châu có mượn không trả", trên thực tế Lưu Bị mượn cũng không phải toàn bộ Kinh Châu, chỉ có thể nói là một nửa Kinh Châu.
Đương nhiên, ở trong suy nghĩ của Lưu Bị, nơi này vốn là địa bàn của ông ta, căn bản không quan hệ gì với mượn.
Lưu Bị ở trận chiến Xích Bích liên thủ với Chu Du, sau trận chiến Xích Bích, Tào Tháo bại trận, liên quân hai nhà Lưu Bị, Tôn Quyền thừa thắng xông lên, từ Xích Bích Sóc Giang mà lao thẳng tới Giang Lăng.
Chu Du từ đường nhỏ lấy Giang Lăng, trải qua một năm ác chiến, cuối cùng đoạt được Giang Lăng và quận Nam, vì phản công Tào Tháo thành lập ra căn cơ trọng yếu nhất ở Giang Bắc.
Nơi này không có cách nói Gia Cát Lượng ba lần chọc giận Chu Du, càng không có Gia Cát Lượng và Chu Du ước pháp tam chương, cách nói này là sau khi Chu Du không thể đoạt được Giang Lăng, quận Nam mà có.
Ở trong Diễn nghĩa, hình như Lưu Bị, Gia Cát Lượng rất rộng rãi, sau khi lấy được hai nơi này, ngại vì tình nghĩa, lại đem hai nơi này trả lại cho Giang Đông. Nhưng trên thực tế hai nơi này hoàn toàn là Chu Du nhổ răng cọp, cứng rắn từ trên tay Tào Tháo cướp về.
Tào Tháo trước thắng sau thua, chỉ để lại Kinh Châu Tương Dương. Sau trận chiến Xích Bích, Tương Dương vẫn là tuyến đầu để Tào doanh đứng vững ở Giang Đông.
Mà từ trước lúc Chu Du lấy được Giang Lăng, Lưu Bị tạo ra một tòa thành trì mới ngay tại gần Trường Giang, tên là thành Công An. Lưu Bị đồng thời thuận thế liên tiếp lấy được bốn chỗ Linh Lăng, Quế Dương, Võ Lăng, Trường Sa của Kinh Châu nam Trường Giang.
Ở trong lòng Lưu Bị, bốn quận này chính là giang sơn mà ông ta đánh hạ, cũng chính là của ông ta, không có cách nói mượn!
Mà ở trong suy nghĩ của Tôn Quyền, khi tiểu tử ngươi nghèo túng không ai thu nhận và giúp đỡ, cầu cứu ta, ngươi chính là làm công cho ta, ta cho ngươi khai thác thị trường, ngươi đem thị trường này làm của riêng là chuyện gì hả?
Năm đó khi Lưu Bị, Tôn Quyền đối kháng Tào Tháo, đều là liều mạng được ăn cả ngã về không, căn bản không có nghĩ đến sau này còn có thể có đầu tư bỏ vốn tăng ipo, cũng vốn không có ký hợp đồng cụ thể gì, nhưng sau này khi song phương địa bàn đều lớn mạnh, đặc biệt là nhiều năm sau Lưu Bị chặn con đường tây tiến của Tôn Quyền, mới có mâu thuẫn lợi ích địa vực.
Sau đó Tôn Quyền và Lưu Bị từng bởi vậy mà trở mặt, càng dẫn đến một loạt tranh cãi, thậm chí Quan Vũ cũng chết ở trong đó...
Tuy nhiên lúc này cách trận chiến Xích Bích còn xa, cũng không biết còn có trận chiến Xích Bích hay không.
Dạ Tinh Trầm thật sự có thể diệt thế?
Đúng rồi, Lưu Bị thành lập thành Công An là chuyện gì chứ, lão tiểu tử đó chẳng lẽ còn có tư tưởng hiện đại gì?
Lưu Bị hẳn là đã trở lại rồi đi?
Thành Công An hiện giờ còn chưa có xây đâu!
Đơn Phi nghĩ đến đây, liền ngáp một cái, vung bút viết xuống phương thuốc đưa cho một đại nương đối diện nói: -Ngươi dựa theo những gì viết trên đây mà bốc thuốc sắc thuốc, uống ba ngày nên không còn gì đáng ngại. Đúng rồi, có chút dược liệu nơi này có, ngươi trực tiếp tìm Phú Bình đòi là được.
Đại nương kia thiên ân vạn tạ đứng dậy, cầm cái lồng gà từ bên người đưa tới nói: -Đơn thầy thuốc, ngươi tận tâm chữa bệnh cho chúng ta, chúng ta cũng không biết lấy gì để báo đáp. Con gà này coi như phí xem bệnh, ngươi nhất định phải nhận lấy bồi bổ thân thể.
Đơn Phi thấy đó là gà mái đẻ trứng, có thể nói là máy tiếp tế tiếp viện trong các loại gà, mỉm cười nói: -Ngươi giữ con gà này đẻ trứng để hỗ trợ trong nhà không phải càng tốt? Con gà này, ta không thể nhận.
Đại nương kia mặt đỏ tai hồng đùn đẩy một lúc lâu, thấy Đơn Phi cố ý không nhận, rốt cục lại cầm một cái giỏ trứng gà đưa tới nói: -Chút trứng gà này, ngươi nhất định phải nhận lấy.
Đơn Phi lần này cũng không chối từ, nhận lấy trứng gà để ở một bên. Đại nương kia cao hứng đi theo người tên Phú Bình bên cạnh rời đi, không bao lâu, đại nương lấy thuốc rời đi.
Sau khi Phú Bình quay lại, thấy Đơn Phi nhắm mắt không nói, ân cần nói:
-Đơn huynh đệ, huynh mệt không? Ta đã sớm đóng cửa, các bà con cũng biết quy củ của huynh, Lý đại nương là người bệnh cuối cùng trước buổi trưa hôm nay.
Đơn Phi "ừ" một tiếng, vươn người đứng lên nói: -Ta đi ra ngoài đi một chút, nếu có lão đầu nhi tới tìm ta...
-Ta biết, ta biết. Ta không cần mạng cũng phải giữ ông ta lại. Phú Bình cắn răng nói.
Đơn Phi nhìn nam nhân chất phác kia một lát, mỉm cười nói: -Vậy đa tạ ngươi rồi.
Phú Bình cảm kích cười nói: -Đơn huynh đệ nói chuyện gì vậy, huynh tới Tương Dương này lâu như vậy, vẫn luôn là huynh đang giúp chúng ta. Nếu không có huynh chữa bệnh cho ta, nói không chừng còn ta nằm ở trên giường. Huynh xem...
Y duỗi một ngón tay chỉ vào trong viện, cây cải củ, rau xanh đều chất đống nửa cái sân, nói: -Huynh xem bệnh cho dân chúng cơ khổ ở phụ cận, cũng không cần tiền. Cho dù là như vậy, các hương thân cảm kích ân đức của ngươi, đưa đồ vật cho ngươi đều đủ nhà của ta ăn vài năm. Ngươi ở lại nơi này là để mắt tới ta, ta nếu ngay cả chút chuyện này cũng làm không được, vậy làm sao được?
Trong lúc y lải nhải, Đơn Phi đã ra cửa, đi ra khu dân nghèo Tương Dương, đi đến hướng phương bắc.
Ngụy Bá Dương lão đầu tử này đã chết rồi sao?
Trong lòng Đơn Phi âm thầm rủa.
Hắn từ Đông Hải chạy tới Kinh Châu, lúc này mới nghĩ đến Kinh Châu chín quận, ta nên ở nơi nào đợi Ngụy Bá Dương đây?
Lưu Biểu là ở Tương Dương thống trị Kinh Châu, Đơn Phi nghĩ vậy liền đến Tương Dương.
Lúc trước hắn từ Nghiệp Thành tới Đan Dương, còn có một đám huynh đệ đi theo, cũng mang theo lộ phí, lần này cũng hơi nóng nảy chút, vừa sờ trên người, cho dù là một ít tiền đồng lẻ tẻ đều bị hắn làm ám khí đánh sạch.
Hắn không lo lắng những huynh đệ ở lại Đan Dương kia, thầm nghĩ, Tôn Sách thoạt nhìn cũng không phải là người hám lợi, cũng có hào khí, cho dù biết thân phận của đám người Triệu Nhất Vũ kia, cũng sẽ không làm khó bọn họ.
Người có bản lĩnh cũng phải ăn cơm, nhưng cũng không lo cơm ăn.
Đơn Phi chỉ là đi lòng vòng ở trong thành Tương Dương, liền thấy Phú Bình đang cần xem bệnh lại không có tiền hỏi y. Hắn dùng nửa khắc thời gian khiến Phú Bình tin hắn, sau đó dùng gần nửa ngày khiến Phú Bình chuyển biến tốt đẹp, tiếp theo thì dừng lại ngay tại đây.
Sau khi Phú Bình khỏi bệnh, hắn tùy tiện dạy Phú Bình và Phú thẩm chút kiến thức nhận thức thảo dược phổ thông, bảo bọn họ ngắt lấy dược liệu kiếm tiền. Đôi vợ chồng này đối với hắn cảm kích đến sát đất, Đơn Phi cũng thuận tiện xem bệnh cho dân chúng quanh đây, kiếm miếng cơm ăn.
Hắn chính là cảm thấy có thể kiếm cơm ăn là được rồi, thầm nghĩ Ngụy Bá Dương vừa đến, đoàn người liền giết đến Vân Mộng Trạch, tìm được bản thuyết minh cách sử dụng Minh Sổ, sau đó cướp Minh Sổ về.
Chiếc tàu ngầm kia là của Đơn Phi hắn!
Sau đó hắn lái tàu ngầm tuyên chiến với bí địa Bạch Lang, các ngươi không giao nữ nhân của ta ra đây, đừng trách ta sử dụng vũ khí hạt nhân trước!
Khóe miệng mang nụ cười bất đắc dĩ, Đơn Phi cảm giác gần đây xuyên tới xuyên lui, đan xen giữa niên đại cổ đại và văn minh tiền sử, có chút hoang mang.
Vô Gian Hương cái thứ đồ chơi này dùng nhiều, chỉ sợ sẽ tạo thành thần kinh phân liệt.
Hắn cái gì cũng đều biết, nhưng lại khó có thể đoán trước được cái gì.
Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyền thoạt nhìn đều đang đi theo đường lối bình thường, nhưng đột nhiên xuất hiện diệt thế quân đoàn lại là có chuyện gì xảy ra?
Đơn Phi lắc đầu, thuận tiện ngồi xuống một quán ven đường, mua phần bánh ngâm súp, liền chấm cá khô ướp gia vị bắt đầu ăn.
Đã gần đến cuối năm.
Hắn ở Tương Dương ngẩn ngơ đã có mấy tháng, không ngờ Ngụy Bá Dương vẫn không tìm đến. Ban đầu Đơn Phi bất quá chỉ là muốn kiếm cơm ăn, không nghĩ tới sau lại làm thành cái nghề. Y thuật của hắn còn chưa tới cấp bậc như Hoa Đà, Trương Trọng Cảnh, nhưng gần đây hắn hiểu biết thấu triệt cơ thể, thứ hai là sư phụ của hắn một người là Trương Trọng Cảnh, một người là Vạn Cổ Đan Kinh Vương, hắn chăm chỉ nghiên cứu, bản lĩnh có thể kém sao?
Hơn nữa hắn biết dân chúng khó khăn, coi xem bệnh thu phí gì đó đều chỉ là tỏ ý mà thôi. Hắn không lăng xê, nhưng hành y tốt, thanh danh lặng lẽ truyền lưu giữa dân chúng, rất nhanh người tới xem bệnh càng ngày càng nhiều.
Nhìn thấy Đơn Phi âm thầm vò đầu, Phú Bình chỉ sợ hắn mệt muốn chết rồi, nên mới định ra quy củ qua giờ ngọ liền không xem bệnh, cho Đơn Phi rảnh chút thời gian.
Đơn Phi âm thầm hoang mang.
Hắn không cho rằng Ngụy Bá Dương gặp nguy hiểm, không cần nói Ngụy Bá Dương là nhân vật gần như thành tiên, chỉ nói đến thân thủ của Ngụy Bá Dương, cũng tuyệt đối là một tồn tại kinh thế hãi tục.
Có thể xử lý Ngụy Bá Dương, vậy cần chết hết mới được.
Đơn Phi chính là nghĩ như vậy, mới cảm thấy kỳ quái trong lòng.
Thoạt nhìn lòng cứu thế của Ngụy Bá Dương rất cấp bách, vậy vì sao cho tới hôm nay vẫn còn chưa tìm Đơn Phi hắn?
Đơn Phi ăn bánh ngâm lại không nghe được tin tức hữu dụng gì, âm thầm lắc đầu, chợt nghe đầu đường đột nhiên truyền đến một tiếng hô.
-Cướp cướp, bắt hắn lại!
Đơn Phi ngẩn ra, chỉ thấy đầu đường bên kia có một thiếu nữ đang lớn tiếng la lên, mà một người tay cầm cái hầu bao chạy như bay về phía này.
Âm thầm thở dài, Đơn Phi nhìn nhìn mọi nơi, thấy chung quanh mọi người đều là lòng đầy căm phẫn, khoanh tay đứng nhìn, mình cũng muốn như thế, nhưng da mặt lại cứ không dày đến vậy.
Hắn chính là người như vậy, có một số việc, thủy chung khó làm được.
Mắt thấy kẻ trộm kia chạy như bay sắp vượt qua nơi này, Đơn Phi mũi chân vừa động, liền đá một cái ghế gỗ bên người ra.
Kẻ trộm kia không nghĩ chạy tới nửa đường lại xuất hiện cái ghế gỗ, bị cái ghế gỗ kia đánh trúng bắp chân, cả người bay ra ngoài.
Đơn Phi không muốn tính mạng của kẻ trộm kia, bất quá chỉ là trừng phạt một chút. Dù là như thế, sau khi kẻ trộm kia bay ra ngoài vẫn ngã thật mạnh xuống đất, đến một chiêu chó đoạt cứt, hầu bao trong tay cũng bay ra ngoài, dừng ở bên cạnh quán bánh ngâm không xa.
Có một thực khách mọc răng hô lập tức nhặt lên, thấy mọi người đều nhìn sang, ý tứ hàm súc trong mắt đều là ngươi muốn nuốt một mình hay sao? Ngươi quá vô sỉ đi à nha? Gặp mặt phân một nửa!
Thực khách răng hô kia thấy thế ngượng ngùng nói: -Ta là nhặt lên chuẩn bị trả lại cho người ta.
Vừa lúc có binh sĩ tuần thành Tương Dương đi ngang qua, bước nhanh chạy tới bên này. Kẻ trộm kia thấy tình thế không tốt, sớm lăn người nhảy dựng lên, chật vật chui vào ngõ nhỏ, không thấy bóng dáng.
Nữ tử kêu to bên đầu đường kia bước nhanh đi tới, lập tức tới trước quán bánh ngâm.
Đơn Phi thấy nàng kia nhìn sang, vốn không muốn nhiều chuyện, thầm muốn vùi đầu tiếp tục ăn bánh, nhưng khi cùng nàng kia bốn mắt nhìn nhau, Đơn Phi thật sự khó nén thần sắc kinh ngạc.
Hắn tuyệt không biết nàng, nhưng cô gái này thật sự khiến hắn hoảng sợ.
Cô gái này làn da hơi vàng, tóc quăn xoắn trời sinh, giảm bớt tiền uốn tóc, nhưng ở niên đại này, loại thể chất này hiển nhiên rất là khác người, điểm chết người chính là nàng là một nữ tử da đen.
Màu da này cũng không phải người Trung Nguyên.
Con cháu Viêm Hoàng đều là chủng người da vàng, cô gái này càng giống như là từ châu Phi tới.
Điều này sao có thể?
Đơn Phi gặp qua người châu Phi, ở hiện đại cũng đã từng quen biết với không ít người ngoại quốc, nhưng bỗng dưng ở thành Tương Dương thời Tam Quốc nhìn thấy cái nữ nhân châu Phi, vẫn là không ngừng giật mình.