Thâu Hương

Chương 438: Bám váy

Chương 438: Bám váy


.
Mọi người liên tục gật đầu.
Bọn họ lúc trước đều là không rõ ràng lắm bối cảnh chân chính của Hoàng Nguyệt Anh, chỉ cảm thấy bối cảnh của nữ nhân này khá làm cho người ta rung động, nhưng nghe răng hô vừa nói như vậy, bọn họ mới phát hiện cô gái này thực không đơn giản.
Cô gái này trong nhà có thân thích từng làm Thái Úy, đó cơ bản là chức vị dưới một người, trên vạn người, huống chi cô gái này vẫn có quan hệ thông gia với Kinh Châu Mục, Kinh Châu quân sư đều, đây tuyệt đối là bối cảnh cứng rắn!
Thái Mạo là Kinh Châu Tướng Quân, cũng đã làm Thái Thú, tuy nhiên trong mắt những dân chúng Kinh Châu này, ông ta vẫn là quân sư của Lưu Biểu như mười mấy năm trước, khi Lưu Biểu được triều đình phong thưởng thành Trấn Nam Tướng Quân, Thái Mạo được Lưu Biểu bổ nhiệm chức quân sư của Trấn Nam Tướng Quân.
-Gia Cát Lượng tiểu tử này thật sự là đốt nhang thơm. Có người chậc chậc nói: -Nhưng thoạt nhìn y còn có chút không tình nguyện.
Răng hô lạnh trào phúng: -Y không tình nguyện? Nữ nhân như vậy đã chọn ai, ai lại không thích. Ngươi không thích, ngươi không thích? Gã hỏi mọi người, trong lòng đều có đáp án rõ ràng.
Tất cả mọi người đều có chút ý niệm trong đầu, hiển nhiên đang phân tích lợi và hại trong đó, nhưng gật đầu chiếm đa số.
-Nhưng Gia Cát Lượng ngọc thụ lâm phong, đối với nữ nhân này, chẳng lẽ có thể hạ miệng được... Vẫn có người lắc đầu nói.
Răng hô lại đáng khinh cười nói: -Tắt đèn xong không phải đều là giống nhau sao?
Mọi người đều là ngầm hiểu mỉm cười, càng nói càng là có chút không chịu nổi.
Đơn Phi đứng dậy đi ra khỏi quán bánh ngâm.
Hắn không quen thuộc thân phận của Hoàng Nguyệt Anh, cho dù là Gia Cát Lượng, hắn cũng không có quá nhiểu nghiên cứu. Người xem Diễn nghĩa lưu ý đều là năng lực tát đậu thành binh của Gia Cát Lượng, thần thông hô mưa gọi gió, càng say sưa đối với việc Lưu Bị ba lần đến mời nói chuyện.
Ở trong mắt hậu nhân, thần nhân như con rồng nằm ngáp trên Ngọa Long Cươngg kia vốn là một nhân vật sảng khoái, phóng khoáng lỗi lạc, không dính chút khói bụi, nhưng ở trong mắt người thời nay, y cũng không phải là nhân vật cao như núi cần phải ngẩng đầu mà nhìn.
Gia Cát Lượng và Bàng Thống vốn có xuất thân không sai biệt lắm, thậm chí còn không bằng Bàng Thống.
Bàng Thống phần lớn thời gian chẳng qua chỉ là Công Tào không có tiếng tăm gì bên người Chu Du mà thôi, Gia Cát Lượng cha mẹ chết sớm, càng thêm gia đạo sa sút, bất kể cố gắng thanh cao như thế nào, ở trong mắt thế tục, cùng với Hoàng Nguyệt Anh chính là trèo cao.
Hoàng Nguyệt Anh dùng góc độ hiện đại mà nói, đây chính là cháu gái của Tư Lệnh quân khu, bà con của Chủ Tịch tỉnh, thậm chí ở đâu đều đã từng có người chiếu cố.
Dưới những quầng sáng liên tiếp này, nữ nhân đen chút cũng là đen bóng nha.
Đơn Phi nghĩ đến đây, mỉm cười, không phải cười Gia Cát Lượng, mà là ánh mắt của thế tục.
Hắn đứng dậy đi về chỗ xa, xa xa chỉ thấy Phú Bình đang nghểnh cổ nhìn xung quanh. Trong lòng Đơn Phi hơi vui mừng, bước nhanh đi qua, nhưng không cần hỏi, nhìn thấy bộ dáng khó xử của Phú Bình, hắn liền biết không phải Ngụy Bá Dương đến đây, sửa lời nói: -Làm sao vậy?
-Đơn huynh đệ, quý phủ Kinh Châu Mục tìm huynh đi xem bệnh. Phú Bình thấp giọng nói.
Đơn Phi lặng người một chút.
Hắn biết mình hiện giờ giống như thầy thuốc giang hồ hành nghề không có giấy phép, quý phủ Kinh Châu Mục làm sao sẽ tìm hắn đến khám bệnh?
Trong lòng cảnh giác, Đơn Phi ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một người đang vênh váo tự đắc nhìn hắn, nói: -Ngươi chính là Đơn thầy thuốc gì đó? Thấy Đơn Phi gật đầu, người nọ không kiên nhẫn nói: -Thu thập một chút đồ vật, cùng ta rời đi.
Đơn Phi không hoảng hốt, liền muốn cùng người nọ đi, người nọ nhìn Đơn Phi từ trên xuống dưới nói: -Ngươi không cần mang ít đồ hay sao?
Thông thường thầy thuốc đều có cái cái hòm thuốc, khí thế lớn chút đều là do dược đồng gánh, lúc này mới có vẻ y thuật tinh thông. Người này thấy Đơn Phi hai tay trống trơn thì rất bất ngờ. Tuy nhiên thấy Đơn Phi lắc đầu, người nọ cũng không nói thêm cái gì, mang theo Đơn Phi lập tức tới quý phủ Kinh Châu Mục.
Phủ Kinh Châu Mục ở phía bắc thành Tương Dương, diện tích thật rộng lớn, Đơn Phi chỉ thấy tường viện cao cao, một hàng kéo dài, nhìn không thấy cuối.
Người nọ mang Đơn Phi từ một chỗ cửa hông mà vào, lúc này mới nói: -Ta gọi là Trương Tài, là quản gia trong phủ.
Đơn Phi khách khí nói: -Trương quản gia hảo.
Trương Tài nói với Đơn Phi: -Ngươi thật sự là đốt nhang thơm rồi.
Đơn Phi trước đó không lâu nghe thấy luận điệu này, hiện giờ cũng có chút hết hồn, chỉ sợ Trương Tài là tới cầu hôn, nói: -Trương quản gia lời ấy giải thích thế nào?
Trương Tài cười nói: -Phu nhân nhà ta bị bệnh, kêu ngươi sang đây xem thử. Nhìn Đơn Phi từ trên xuống dưới, Trương Tài còn thiếu chút bóp mũi đuổi hắn đi ra, nói:
-Nhưng cái bộ dáng này của ngươi, nếu không có người tiến cử ngươi, cả đời cũng vào không được cái cửa này.
-Chính thế. Đơn Phi mỉm cười nói. Hắn đối với loại thái độ này đã quá quen thuộc, lại nghe có người tiến cử hắn, âm thầm suy tư... Mình và đám người Kinh Châu này không có nhiều liên quan, ai sẽ tiến cử hắn?
Trương Tài ho khan một tiếng nói: -Người giống như ngươi, phu nhân thấy cũng không hài lòng, chỉ sợ càng thêm bệnh a.
-A? Đơn Phi hơi cau mày nói:
-Vậy Trương quản gia có ý là?
-Như vậy đi, ngươi trước tìm chỗ đợi đi.
Trong lúc nói chuyện, Trương Tài mang Đơn Phi dọc theo con đường nhỏ rải đá cuội đi đến gần chỗ lầu các trước mắt.
Từ bên ngoài xem, phủ Kinh Châu Mục chiếm diện tích rộng lớn, ở bên trong một hòn đá một cái cây, một bông hoa một cọng cỏ cũng đều bỏ công phu. Đơn Phi ăn mặc không được, nhưng ánh mắt lại chuẩn, vừa thấy nơi đây cũng biết là trong thanh nhã có xa hoa, chỉ con đường dưới chân hắn thôi, mỗi khối đá cuội đều gần như có kích cỡ bằng nhau, chỉ bằng con đường này, cũng bằng vài năm tích góp của một hộ gia đình bình thường ở Kinh Châu.
Đơn Phi âm thầm lắc đầu.
Cái gọi là xa hoa đều ở chỗ tầm thường, đường còn như thế, chủ nhân như thế nào thật ra có thể thấy được thấp thoáng.
Đi đến một loạt phòng ốc trước lầu các bên cạnh, Trương Tài tìm một phòng trống nói: -Ngươi trước ở trong này nghỉ ngơi, đợi sau hoàng hôn liền cầm tiền chạy lấy người là tốt rồi. Nếu có người hỏi, ngươi chỉ cần nói là đã xem bệnh rồi, nhưng xem không được, thế nào?
Đơn Phi nhìn thấy một hàng nhà gỗ cũng cảm thấy có chút thân thiết.
Năm đó khi hắn mới đến thời đại này, chính là đặt chân ở địa phương này.
Trong lòng hoang mang, Đơn Phi vẫn nói: -Hết thảy nghe theo Trương quản gia chỉ bảo.
Trương Tài vừa lòng cười cười, phân phó nói: -Chớ đi loạn!
Thấy Trương Tài rời đi, Đơn Phi không hiểu ra sao. Hắn hơi t sửa sang lại ý của Trương Tài, lão bà của Lưu Biểu bị bệnh, có người tiến cử hắn đến khám bệnh, tuy nhiên Trương Tài căn bản không tin hắn, nhưng cũng vì mặt mũi, cũng để hắn đi ngang sân khấu, lĩnh tiền chạy lấy người là được rồi.
Điều này cũng khó trách Trương Tài nói hắn đốt nhang thơm, như vậy tuy là khinh thường hắn, nhưng nhìn phủ Kinh Châu Mục, bảo hắn đến đây một chuyến, tiền thưởng chắc là sẽ không ít được rồi.
Đơn Phi âm thầm lắc đầu, ngồi xuống luyện khí điều tức ở trong phòng, chưa qua một giây, đã đến cảnh giới vong ngã.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Đơn Phi hơi mở đôi mắt, lại chưa đứng dậy, chợt nghe một người kêu: -Lượng ca ca, huynh chờ muội một chút.
Đơn Phi vừa nghe ba chữ "Lượng ca ca", liền biết chắc là Hoàng Nguyệt Anh cũng đến nơi này.
Gia Cát Lượng cũng vào phủ Kinh Châu Mục?
Đơn Phi lúc này thật sự cảm thấy có chút kỳ quái.
Nếu dựa theo lẽ thường, Gia Cát Lượng và Hoàng thị kết thân, thì phải là dòng chính trong đám cao tầng ở Kinh Châu, ở Kinh Châu lăn lộn một chức vị sẽ không quá khó, nhưng căn cứ lịch sử ghi lại, Gia Cát Lượng không có ra sức vì Lưu Biểu, cuối cùng lại lựa chọn Lưu Bị.
Hậu nhân có người nói Gia Cát Lượng là nhìn ra Lưu Biểu không thành tài, lúc này mới không có ý định phò tá. Gia Cát Lượng lựa chọn Lưu Bị, một mặt là bởi vì Lưu Bị là người thành đại sự, về phương diện khác Gia Cát Lượng là cảm kích thành ý ba lần Lưu Bị đến mời, lúc này mới nghịch thiên hành sự liều mình rời núi.
Đơn Phi đối với nhân phẩm của Gia Cát Lượng cho tới bây giờ không có gì hoài nghi, dù sao thi thánh Đỗ Phủ đều nói qua “Gia Cát đại danh thùy vũ trụ, tông thần di tượng túc thanh cao”.
Tám chữ "Cúc cung tận tụy, chết thì mới dừng" không chỉ đại diện nghĩa quân thần của Gia Cát Lượng đối với Lưu Bị, còn có tiêu chuẩn đạo đức cực cao ở bên trong.
Nhưng căn cứ sử chép, sự thật là, cho đến khi Lưu Bị đi đánh Tây Xuyên, Gia Cát Lượng còn chỉ là quân sư Trung Lang Tướng mà thôi, khi đó địa vị của y chẳng những ở dưới Trương Phi, Triệu Vân, tác dụng đối với Lưu Bị cũng chỉ là phụ trợ, khó có thể tính là có tác dụng quyết định.
Lưu Bị và Gia Cát Lượng không có cái loại quan hệ như cá gặp nước giống như trong Diễn nghĩa nói, ít nhất trước khi đi Tây Xuyên còn không có.
Mà trước và sau trận chiến Xích Bích, Gia Cát Lượng lại không có tiếng tăm gì, đến chiến cuộc cũng đều không có tham dự. Lưu Bị trọng dụng Gia Cát Lượng không phải là trọng dụng như vậy, quan hệ của Gia Cát Lượng và Lưu Bị, càng giống như dần dần tích lũy.
Vậy Hoàng Nguyệt Anh mang Gia Cát Lượng tới quý phủ của Lưu Biểu... Chẳng lẽ là muốn kéo quan hệ cho việc Gia Cát Lượng nhập sĩ?
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây, chợt nghe bên ngoài Hoàng Nguyệt Anh đã ngừng lại bước chân nói: -Lượng ca ca, huynh đi nhanh như vậy làm cái gì? Trong lòng xấu hổ, Đơn Phi không phải người có thói quen ở sau lưng nghe người ta tâm tình, nhưng lúc này lại không thể ra cửa đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người này.
Sau một lúc lâu, mới nghe Hoàng Nguyệt Anh dịu dàng nói:
-Muội biết huynh rất không hài lòng thái độ của di nương muội, nhưng... Huynh hãy nể mặt nàng là thân nhân của muội, chẳng lẽ không thể nhường nàng chút sao?
Đơn Phi chợt nghe thanh âm dịu dàng của nữ tử này, cảm giác nếu màu da của nàng không phải màu đen, thì cũng coi như là giai nhân.
Gia Cát Lượng rốt cục mở miệng nói: -guyệt Anh, huynh biết dụng ý của muội.
Đơn Phi là lần đầu tiên nghe Gia Cát Lượng mở miệng, vừa vào tai phán đoán chính là Gia Cát Lượng còn trẻ thiếu sự lão thành, thanh âm rất có từ tính.
Căn cứ niên đại lúc này suy tính, Gia Cát Lượng mới qua tuổi hai mươi. Trong Diễn nghĩa, phong cách làm việc của Gia Cát Lượng thoạt nhìn là hàng thúc phụ của Chu Du, tình huống thật là Chu Du so với Gia Cát Lượng còn lớn hơn sáu tuổi.
-Nếu như huynh thật sự biết dụng ý của muội, nên nhẫn nhịn một chút. Hoàng Nguyệt Anh hạ giọng nói: -Đại trượng phu xưa nay co được dãn được, huynh cũng không phải không biết, di nương chính là có chút khó tính, nàng cũng không có khinh thường huynh, nàng không phải chỉ đề cập hai câu nhàn thoại với huynh sao.
-Đạo bất đồng, vốn không thể nói chuyện.
Gia Cát Lượng trầm giọng nói: -Gia Cát làm người, chỉ cầu đường đường chính chính làm việc, nếu Lưu Kinh Châu tán thành năng lực của ta, tuyển ta nhập phủ, ta sẽ hết sức trợ Kinh Châu dân chúng thái bình. Nhưng di nương muội lại nói...
Y không nói thêm gì nữa, khẽ thở dài: -Nguyệt Anh, huynh biết muội suy nghĩ cho huynh, nhưng huynh thật sự khó có thể nhận. Về sau, kính mong muội chớ tự chủ trương như vậy.
Y nói xong, sải bước rời đi, Hoàng Nguyệt Anh lại gọi hai tiếng, nhưng không có đuổi theo.
Đơn Phi nghe được đại khái, cảm giác sự tình không nằm ngoài dự liệu của hắn.
Khi một nữ nhân thích một nam nhân, ai lại không thích nam nhân nở mày nở mặt mà chống đỡ cho mình chứ? Hoàng Nguyệt Anh thích Gia Cát Lượng, bản thân mình lại có năng lực, vì Gia Cát Lượng tranh thủ ích lợi là đương nhiên.
Không tranh thủ mới là không bình thường.
Hoàng Nguyệt Anh hình như giới thiệu Gia Cát Lượng cho dì của nàng, chính là vợ kế của Lưu Biểu.
Loại quan hệ này xem như bám váy tiến cử, nhưng xưa nay hữu hiệu.
Tuy nhiên dì của Hoàng Nguyệt Anh tựa hồ không thích Gia Cát Lượng, hơn phân nửa là sẽ có thái độ lạnh nhạt. Điều này cũng khó tránh khỏi, dù sao Gia Cát Lượng hiện tại không có công danh và bối cảnh gì, dì của Hoàng Nguyệt Anh là phu nhân của Chủ Tch tỉnh đó.
Gia Cát Lượng là người tâm cao, vốn tưởng rằng người ta coi trọng tài hoa của y, không ngờ bị người ta cho rằng dựa vào quan hệ thượng vị, khó tránh khỏi trong lòng bất mãn, một lời không hợp mới phất tay áo rời đi.
Khi Đơn Phi đang phân tích quan hệ trong đó, chợt nghe Hoàng Nguyệt Anh nói:
-Di nương, người sao lại đi ra? Nàng nói có chút thẹn thùng, lại nói: -Lượng ca ca là có việc gấp mới rời đi, ngày khác con lại dẫn huynh ấy đến nói chuyện.
Bên ngoài một người phụ nữ lạnh nhạt nói: -Nguyệt Anh, Gia Cát Lượng không phải là lương ngẫu, ta thấy... con vẫn là chọn người khác đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất