Chương 439: Lời đồn
.
Đơn Phi vừa nghe thấy thanh âm nữ tử kia, lại cảm thấy quyến rũ đến cực điểm, nữ tử nói chuyện kia tự nhiên là vợ sau của Lưu Biểu Thái phu nhân rồi.
Hoàng Nguyệt Anh nghe dì nói như thế, mỉm cười duyên dáng nói: -Di nương, người thật biết nói đùa, người chẳng qua từng gặp mặt Lượng ca ca một lần thôi, không cảm thấy quá võ đoán rồi sao?
Thái phu nhân lạnh nhạt nói: -Người này tài cao, kiến thức cũng tốt, nhưng không khỏi quá mức cao ngạo. Ta chẳng qua chỉ nói nếu không phải nể mặt Nguyệt Anh con, ta cũng không muốn nói chuyện với Kinh Châu Mục, câu này thôi mà y đã không nhịn được rồi, nam tử như vậy, nếu con gả qua đó, còn mong y đối xử tốt với con sao?
Hoàng Nguyệt Anh cười nói: -Xem ra di nương thật sự yêu thương Nguyệt Anh, cũng suy xét cho Nguyệt Anh, lúc nào cũng sợ Lượng ca ca ức hiếp con, thỉnh thoảng lại nhắc nhở Lượng ca ca, nhưng di nương à, người thật sự không cần phải thế, Lượng ca ca sẽ rất tốt với con.
Thái phu nhân thở dài sâu xa nói: -Nguyệt Anh, có một câu không biết ta có nên nói không?
-Di nương người thật khách khí mà? Người có gì mà không nên nói với Nguyệt Anh chứ? Hoàng Nguyệt Anh nhẹ giọng trả lời.
Đơn Phi nếu không phải đã từng nhìn thấy mặt mạnh mẽ của Hoàng Nguyệt Anh, thì chỉ dựa vào câu nói này, chỉ cảm thấy nữ tử này thật sự quá mức quá mức dịu dàng.
Nữ tử trong tình yêu phần lớn hay làm nũng, Hoàng Nguyệt Anh xem ra cũng không ngoại lệ.
Thái phu nhân nhẹ giọng nói: -Ta vẫn luôn nhìn con khôn lớn, trong lòng di nương, con không khác gì nữ nhi của ta vậy.
Hoàng Nguyệt Anh khẳng định nói: -Nguyệt Anh cũng luôn coi di nương như mẫu thân của mình, bằng không sao câu nào cũng đều nói với di nương chứ?
-Tuổi của di nương lớn hơn con rất nhiều, cũng từng trải qua nhiều tang thương, nhìn thấy rất nhiều chuyện.
Thái phu nhân buồn bã nói: -Nữ nhân thông minh đều sẽ khiến nam nhân mình yêu cảm thấy nợ mình.
Hoàng Nguyệt Anh hơi kinh ngạc nói: -Tại sao?
-Nếu là vậy, y mới đối với con tốt hơn. Đại kỵ của nữ nhân trước nay đều chỉ cảm thấy thích một nam nhân là sẽ vì y mà không tiếc trả giá tất cả, nhưng nữ nhân như vậy, thông thường sẽ không có kết cục tốt gì. Nữ nhân trả giá quá nhiều sẽ chỉ khiến nam nhân dần dần cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, ngược lại cho rằng con nợ y. Thái phu nhân than thở nói.
Đơn Phi âm thầm gật đầu.
Đây là một nữ nhân rất trải đời.
Hoàng Nguyệt Anh khẽ cười nói: -Xem cách nói của di nương, sao lại tính toán chuyện nam nữ giống như làm ăn vậy?
-Con không tính, cuối cùng người chịu thiệt sẽ là con! Thái phu nhân từ tốn nói.
Hoàng Nguyệt Anh trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nói: -Di nương, con nhớ rồi.
Thái phu nhân lại nói: -Nam nhân vốn nên nhẫn nhục phụ trọng mới có thể thành đại sự, tài có cao tới đâu, nhưng nếu không ai dùng, thì chẳng phải cũng là vô danh tiểu tốt sao? Nhưng trên đời này, người chân chính dùng được, ngoài trừ Nghiêu Thuấn ra, làm gì có ai thanh cao giống như y chứ? Nếu người cầm quyền không thanh cao giống như y, khó tránh nhìn y không vừa mắt. Nếu y không thay đổi tính cách, thì khó khăn hiểm trở khắp nơi sẽ sớm mài mòn ý chí, vậy làm sao có thể tỏa sáng trong đám người chứ?
Đơn Phi nghe xong, mặc dù không tán thành sự quyết đoán của Thái phu nhân, nhưng cảm thấy nữ tử này không phải là nữ tử tầm thường, xem xét vấn đề rất độc đáo.
Ý của Thái phu nhân rất đơn giản, nếu ngươi lăn lộn trong quan trường, thì phải chịu được cái chảo nhuộm của quan trường, một mình ngươi thanh cao thì khó tránh bị người ta xa lánh.
Tầng lớp trên của Kinh Châu chính là một cái chảo nhuộm.
Đây cũng là nguyên nhân chân chính mà Gia Cát Lượng vẫn luôn khó hòa nhập!
Hoàng Nguyệt Anh nói: -Di nương, người nói không sai, nhưng trên đời này lẽ nào thật sự không ai có thể dùng Lượng ca ca sao?
Thái phu nhân im lặng một lát: -Ta không nhìn thấy.
Hai nàng trầm mặc hồi lâu, Thái phu nhân phá tan sự im lặng nói:
-Nguyệt Anh, con nói tìm một thầy thuốc cho di nương, sao lại không thấy?
Đơn Phi tuy hơi nghiền ngẫm, nhưng nghe thấy thật sự là Hoàng Nguyệt Anh giới thiệu hắn đến thì cũng có chút lúng túng, chỉ nghe thấy Hoàng Nguyệt Anh nói: -Theo lý mà nói thì sớm đã đến rồi, Trương quản gia!
Nàng gọi một tiếng, Trương Tài chạy ra, không đợi Hoàng Nguyệt Anh hỏi, đã nói: -Hoàng tiểu thư, ta nghe theo lời dặn của người, đã tìm được thầy thuốc kia rồi, y đang ở gần đây.
Bước nhanh đến trước phòng, Trương Tài thấy Đơn Phi nằm đó ngủ như một vị lão gia, vội kéo hắn ra, dặn dò nói: -Đừng có lắm miệng.
Ông ta được Hoàng Nguyệt Anh nhờ vả mời Đơn Phi đến, nhưng trong lòng thật sự không coi trọng Đơn Phi, vốn nghĩ sau khi mời Đơn Phi đến, phu nhân quên mất thì thôi, nào ngờ phu nhân vẫn còn nhớ.
Đơn Phi thong dong đi đến gần Thái phu nhân, hơi thi lễ nói: -Đơn Phi bái kiến phu nhân.
Thái phu nhân lạnh nhạt nói: -Nghe Nguyệt Anh nói, y thuật của ngươi thật cao minh, còn phiền ngươi xem thử.
Trương Tài trợn mắt há mồm, không ngờ phu nhân lại khách khí với tên thầy thuốc lang thang này như thế.
Đơn Phi cuối cùng cũng ngẩng đầu liếc nhìn Thái phu nhân, hơi bất ngờ.
Trong ký ức của hắn, Thái phu nhân thích con thứ của Lưu Biểu là Lưu Tông, nên mới gây khó dễ cho nhi tử lớn của Lưu Biểu là Lưu Kỳ, vẫn luôn nói xấu Lưu Kỳ.
Nữ tử như vậy, tựa như nên là một nữ tử tàn nhẫn, khuôn mặt thậm chí có vẻ khắc nghiệt, nhưng Đơn Phi nhìn thấy lại là một nữ tử trang nhã.
Nữ tử trang nhã, giữa đầu mày cũng có vẻ thản nhiên, có điều sống mũi tử tử này rất cao, hốc mắt hơi sâu, rất có phong tình của nữ tử dị vực.
Đơn Phi không khỏi liếc mắt nhìn Hoàng Nguyệt Anh.
Hoàng Nguyệt Anh là nữ tử da đen, giống như người Phi.
Khi hắn nhìn thấy Hoàng Nguyệt Anh, liền nghĩ đến nữ nhân này tất có người thân không phải là người Hoa Hạ, nhưng hắn không biết đây là gien nhà mẹ, hay là gien nhà phụ thân. Bây giờ sau khi nhìn thấy Thái phu nhân, Đơn Phi lại có tám phần có thể xác định Thái phu nhân giống nữ tử dị vực, như vậy xem ra người chân chính mang gien hải ngoại lẽ nào là Thái gia?
Nhanh chóng thu hồi nhãn thần, cảm nhận được Thái phu nhân cũng đang quan sát hắn, Đơn Phi mời Thái phu nhân dời bước ngồi trên một chiếc mộc kỷ bên cạnh.
Thái phu nhân khẽ duỗi bàn tay mềm, lộ ra cổ tay trắng nõn nà.
Khó trách Lưu Biểu lại thích cô gái này, phong tình trong nhất cử nhất động của nữ tử này tuyệt đối hấp dẫn nam nhân.
Đơn Phi ngưng trọng tinh thần, khẽ ấn cổ tay Thái phu nhân dò mạch tượng, một lúc sau nói: -Phu nhân tích tụ tâm khí, tin rằng là do lao tâm quá độ.
Con ngươi Thái phu nhân chớp lên, dáng vẻ rất kinh ngạc.
Hoàng Nguyệt Anh cũng kinh ngạc, nàng biết người nắm quyền Kinh Châu là dượng và cậu, nhưng người bày mưu chân chính lại là di nương! Di nương là người lao tâm, gần đây có chút bất an, do vậy nàng mới mời Đơn Phi đến xem.
Tướng mạo Đơn Phi thoạt nhìn giống dã nhân, nhưng mở miệng là nói trúng vấn đề của Thái phu nhân, thực sự không thể so với lang băm.
Thấy Trương Tài đã chuẩn bị bút mực rồi, Đơn Phi cầm bút viết một đơn thuốc giao cho Trương Tài, lại được Thái phu nhân tiếp lấy.
Đơn Phi hơi kinh ngạc, thầm nghĩ nữ nhân này lẽ nào cũng biết xem bệnh? Có điều hắn chỉ nói: -Tâm bệnh vốn cần tâm dược mới có thể trị khỏi được, đơn thuốc ta kê chẳng qua là lưu thông khí huyết, giúp phu nhân yên giấc điều trị thân thể, thân khỏe thì thần an. Nếu phu nhân không muốn bệnh càng thêm nặng, kính mong nghỉ ngơi nhiều bớt ưu phiền mới phải.
Thái phu nhân nhìn đơn thuốc kia hồi lâu, mỉm cười nói: -Tạ Đơn thầy thuốc, mong Đơn thầy thuốc đợi lát.
Nàng liếc nhìn Trương Tài, Trương Tài nhanh chóng rời đi, một lát sau bưng một cái mâm có che lụa đỏ lên.
-Chút tiền xem bệnh bày tỏ lòng thành. Thái phu nhân nhẹ giọng nói.
Đơn Phi thấy tư thế Trương Tài bê mâm, biết thù lao không nhẹ, hơi trầm ngâm, vẫn nói: -Đa tạ phu nhân, nếu không còn gì dặn dò, tại hạ cáo từ.
Thái phu nhân nhìn Đơn Phi nhận vàng rời đi, quay đầu nhìn sang đơn thuốc kia, hồi lâu không nói. Hoàng Nguyệt Anh tò mò nói: -Di nương, người cũng biết coi bệnh sao?
-Ta không phải coi đơn thuốc.
Thái phu nhân lắc đầu nói.
Hoàng Nguyệt Anh là nữ tử thông minh, lập tức nói: -Người đang coi chữ của hắn?
Thái phu nhân chậm rãi gật đầu, giao phương thuốc cho Hoàng Nguyệt Anh nói: -Con thấy người này thế nào?
Hoàng Nguyệt Anh nhìn chữ trên tờ giấy kia thật lâu, mới nói: -Nét chữ ngoáy người tất nóng tính, thể chữ tròn trịa người suy tính chu đáo, nét chữ này trong nhu có cương, nếu luận về mượt mà thoải mái thì không bằng Lượng ca ca.
-Nhưng nếu luận trầm ổn quyết đoán, người này chỉ e còn hơn cả Lượng ca ca của con. Thái phu nhân không mặn không nhạt nói: -Kẻ này tuy lôi thôi lếch thếch, nhưng tuổi tác hẳn còn nhỏ hơn Lượng ca ca của con mấy tuổi. Hắn thấy ta không bị mê hoặc, thấy vàng không tham lam, đối diện với hào quý Kinh Châu không kiêu ngạo không siểm nịnh, che giấu cảm xúc. Tuy bị Trương quản gia sắp xếp ở trong gian phòng hạ nhân như vẫn thản nhiên như cũ, hoàn toàn không bất mãn, thật sự luận về sự thành thục đối nhân xử thế, Lượng ca ca của con hiện tại không bằng hắn.
Hoàng Nguyệt Anh trầm mặc một lát, lại không đáp lời.
Thái phu nhân hỏi: -Con nói hắn họ Đơn? Tên gì?
-Đơn Phi. Trong mắt Hoàng Nguyệt Anh lóe lên ánh sao, lưu ý đến vẻ mặt của dì.
Trên mặt Thái phu nhân không có gì khác thường, nhưng đôi mắt khẽ ngưng trọng: -Hắn tên Đơn Phi?
-Di nương nhận ra hắn?
Thái phu nhân trầm ngâm hồi lâu mới nói: -Ta nghe nói trong Tào doanh có thiếu niên tên Đơn Phi, từng giúp Tào Tháo hàng phục tặc Hắc Sơn, đại phá Nghiệp Thành, dũng mãnh khó ngăn, thậm chí còn thay Tào Quan đảm nhiệm chức Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy, nhưng theo lời đồn, hắn lại dựa vào nhi nữ của Tào Hồng Tào Ninh Nhi lên chức, nên mới tranh thủ được cơ hội.
-Di nương cảm thấy lời đồn nào là thật?
Thái phu nhân không đáp, nhìn đám mây nơi xa nói: -Ta lại nghe nói, mấy tháng trước có thiếu niên cũng tên Đơn Phi, ở thành Đan Dương chỉ mấy ngày mà đã đảm nhiệm chức Thống Binh Đan Dương, thậm chí lãnh binh giúp Tôn gia diệt phỉ bình loạn, đại phá Sơn việt, có điều cũng có lời đồn, hắn lại dựa vào sự thưởng thức của Quận Chúa Giang Đông Tôn Thượng Hương mới có thể đạt được thành tựu như vậy.
Con ngươi Hoàng Nguyệt Anh lóe lên ánh sáng: -Hai Đơn Phi này lẽ nào là một người sao? Duyên với nữ nhân của hắn lại rất tốt, đến đâu cũng có nữ nhân giúp đỡ, hay là lời đồn là giả, có người cố ý bôi nhọ hắn?
Thái phu nhân thản nhiên nói: -Cây cao đón gió, người tài dễ bị gièm pha, đây là câu nói chí lý của người xưa. Trên đời này phàm là người xuất chúng, làm gì có ai không bị người ta bôi nhọ. Cho dù hắn lợi dụng năng lực nữ nhân thì có thể thế nào? Trên đời này không ai không trộm, ai cũng có nhu cầu mà thôi, có thể dùng năng lực này làm được những gì mới là chuyện quan trọng nhất, chỉ sợ.
Nàng nói tới đây, nhất thời trầm mặc.
Hoàng Nguyệt Anh xưa nay sáng suốt, nhưng trước mặt dì nàng, vẫn vô cùng khiêm tốn: -Di nương, người muốn nói gì, kính mong nói rõ.
-Chỉ sợ hai loại người, một loại là sau khi lợi dụng con xong thì không biết cảm tạ, ngược lại coi con như kẻ ngốc. Thái phu nhân lẩm bẩm nói.
Hoàng Nguyệt Anh cười nói: -Lượng ca ca tuyệt đối không phải người như thế. Ngừng một lát, Hoàng Nguyệt Anh lại hỏi: -Loại thứ hai thì sao?
-Loại thứ hai chính là hắn căn bản không muốn lợi dụng con, hắn sợ thiếu ân tình của con.
Thái phu nhân khẽ đứng dậy nói: -Ta mệt rồi. Trương Tài, mấy ngày nữa là thọ thần của đại nhân, đã chuẩn bị cả rồi chứ? Công Chúa Liên Hoa của Tây Vực gì đó có thể đến kịp không?
Trong khi nàng nói thì đã đi xa.
Hoàng Nguyệt Anh lại không nghe thấy dì nói gì, chỉ cắn môi hồng, thuận thế xoa nắn hoa lá nói: -Lượng ca ca sợ thiếu ân tình của mình? Tại sao huynh ấy lại sợ?