Chương 446: Tâm ý
.
Không thể nào!
Nữ tử này là người trong Minh Sổ, sao lại là Công chúa nước Lâu Lan Tây Vực gì chứ? Nói vậy thân phận Công chúa Lâu Lan của nữ tử này rất có thể là giả?
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây lại có phần chần chừ, Minh Sổ chiêu lãm nhân thủ năm sông bốn biển vào trong, Kinh Châu đều có nhân sĩ châu Phi, Minh Sổ có người Lâu Lan hình như cũng không lạ gì.
Càng huống chi, trăm con lạc đà kia đã là xa xỉ rồi, nhìn thảm đỏ gấm thêu trải trên mặt đất thủ công tinh xảo, trải ra trong thời đại này cũng không khác gì trộn lẫn tiền đồng với đậu vàng trải xuống đất vậy.
Trên lưng mỗi con lạc đà đều có hòm hàng hóa lớn, chỉ cần không phải là chứa đất trong đó, thì cộng lại tuyệt đối là một khoản cực lớn, lại có bạch y trên người Bạch Liên Hoa, tựa lụa mà không phải lụa, tựa gấm nhưng không phải gấm, càng hơn gấm lụa gấp trăm lần. Trên đời này cho dù là Hán Vũ thịnh thế, chỉ e cũng không dệt ra được bộ bạch y trên người Bạch Liên Hoa.
Bộ xiêm y này nếu bị hậu nhân đào ra được từ trong mộ, giá trị còn hơn xa thấm thảm đỏ mấy chục trượng kia nữa.
Ra tay xuất hiện xa xỉ thế này, cho dù là Lưu Biểu trấn thủ Kinh Châu nhiều năm, trong lúc cấp bách cũng không chuẩn bị được. Nếu không có sức mạnh của một quốc gia chống đỡ, làm sao có thể làm được điểm này?
Trong lòng Đơn Phi nghi hoặc không thôi, thầm nghĩ cho dù nữ tử này là Công chúa Lâu Lan, nhưng nàng đích thực từng ở Minh Sổ, mục đích nàng đến đây, lẽ nào là có liên quan đến Minh Sổ?
Bạch Liên Hoa tựa như không nhìn Đơn Phi, nghe thấy Lưu Biểu cười to nói chuyện, nhẹ giọng nói: -Kinh Châu Mục đáng nhận lời chúc như thế. Phải biết Trung Nguyên đại loạn mấy năm nay, Trường An khó an, Lạc Dương lại hoang phế, Kinh Châu Mục dùng năng lực một người có thể bảo vệ cho dân chúng Kinh Châu an ổn mười mấy năm, hành động vĩ đại bực này, thiên hạ còn ai có thể làm được?
Lưu Biểu vuốt chòm râu cười càng sâu thêm, mọi người dưới thầm liên tục phụ họa, dân chúng phố dài càng châu đầu ghé tai gật đầu, cảm thấy Bạch Liên Hoa nói không sai chút nào.
Quan Vũ lặng lẽ cười lạnh, vừa định mở miệng lại bị Lưu Bị kéo ra sau lưng.
Lưu Bị và Quan Vũ, Trương Phi làm huynh đệ nhiều năm, huynh đệ muốn nói gì, trong lòng ông ta biết rõ hơn ai. Lưu Biểu ông không phải là có năng lực, mà là chiếm được tiện nghi. Nghĩ tới Ích Châu Lưu Chương, Hán Trung Trương Lỗ không phải cũng khiến dân chúng nơi mình an ổn nhiều năm sao, đó chẳng qua là vì không ai tấn công, ngươi và đại ca ta thử đổi chỗ coi?
Lưu Bị biết Quan Vũ thường hay nói thẳng, thầm nghĩ thời điểm này khiến Lưu Biểu vui vẻ một chút là được rồi, hà tất so đo những chuyện này?
-Do vậy Kinh Châu Mục không chỉ nhận được lời chúc của nước Lâu Lan, tiểu nữ tử còn có một chút tâm ý dâng lên. Trong khi nàng nói, bàn tay mềm khẽ giơ lên.
Mọi người mặc dù không nhìn thấy hoa dung của nàng, nhưng khi thấy bàn tay mềm của nàng giơ lên, ngón tay tựa như búp hành mùa xuân vậy, dưới ánh mặt trời càng soi rõ lòng bàn tay nàng dường như có phần trong suốt.
Có người sớm đã nhìn đến ngây người.
Lưu Tông theo Lưu Bị đi ra, xa xa nhìn thấy dáng vẻ Bạch Liên Hoa lay động lòng người, cũng nuốt nước miếng.
Gia Cát Lượng khẽ cau mày nhìn Bạch Liên Hoa, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có ánh mắt kỳ lạ, khi quay đầu nhìn qua, thì thấy Hoàng Nguyệt Anh khẽ dời ánh mắt đi, mà trên gương mặt luôn sáng sủa của Hoàng Nguyệt Anh như có vẻ lo lắng.
Đơn Phi kinh ngạc vì ý đồ đến đây của Bạch Liên Hoa, nhưng khi mọi người đều ngây ngốc, hắn ngược lại rất tỉnh táo, thoáng thấy thần sắc Hoàng Nguyệt Anh ảm đạm, Đơn Phi lại có chút buồn cười.
Nữ tử có thông minh hơn nữa, nhưng vào lúc này, xem ra vẫn có chút gút mắc.
Hoàng Nguyệt Anh là một nữ tử cực kỳ cơ trí, nếu không phải màu da không phù hợp với thẩm mỹ của người Trung Nguyên, thì ở châu Phi cũng coi như là cấp bậc Hoàng hậu châu Phi, nhưng nàng lại nhìn thấu quá nhiều việc, nhưng trong mắt ý trung nhân, trong lòng nàng vẫn không qua được ải dung mạo của chính mình.
Đây là thái độ bình thường của thế tục.
Tài hoa như Bàng Thống như vậy thì sao? Tuy y có tài, nhưng phán đoán của người đời phần lớn là ngươi có tài thì ta không nhìn thấy được, nhưng ngươi xấu thì lại rất rõ ràng.
Hoàng Nguyệt Anh vừa rồi khi đề cập đến Bạch Liên Hoa rất thản nhiên, thậm chí có ý trêu chọc, nhưng giây phút thật sự nhìn thấy Công chúa Lâu Lan, thấy khí thế khi nàng xuất hiện, hành động giống như thiên tiên, Hoàng Nguyệt Anh khó tránh khỏi trong lòng bất an.
Không để ý tới chuyện của Gia Cát Lượng, Hoàng Nguyệt Anh nữa, Đơn Phi lại rất tò mò Bạch Liên Hoa có tâm ý gì muốn dâng lên.
Lưu Biểu đường đường có thân phận Kinh Châu Mục, giờ phút này cũng giống như hoàn toàn bị Bạch Liên Hoa thu hút, cười khẽ nói: -Công chúa khách khí.
Phía sau Bạch Liên Hoa đột nhiên có một người nhảy ra, người đó tướng mạo không kém, nhưng thân hình lại giống như người lùn vậy.
Mọi người thấy thế, phần lớn đều không nhịn được cười.
Lưu Biểu khẽ nhếch hàng mày dài, cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó ánh mắt lập tức nhìn xuống tay của người lùn.
Trên tay người lùn đang cầm một cái hộp làm bằng vàng, cung kính dâng lên cho Bạch Liên Hoa.
Mọi người vừa nhìn thấy cái hộp đó làm bằng vàng, thì biết vật cất trong đó càng quý hơn vàng, đều trừng to mắt nhìn qua.
Bạch Liên Hoa đưa tay nhấc cái hộp qua, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lưu Biểu.
Thần sắc Văn Sính âm tình bất định, đang khi không biết xử trí thế nào, Lưu Biểu chậm rãi xuống khỏi bậc thềm, đưa tay nhận lấy cái hộp trên tay Bạch Liên Hoa, chậm rãi mở ra.
Có một dải ánh sáng dịu dàng chiếu lên mặt Lưu Biểu.
Khi Văn Sính hơi kinh ngạc, Đơn Phi đã thấy trong mắt Lưu Biểu lóe lên tia vui mừng, sau đó biến mất.
Khép hộp lại, Lưu Biểu “thản nhiên” nói: -Lưu mỗ cũng muốn đa tạ ý tốt của Công chúa Lâu Lan, nơi này không tiện nói chuyện, mời vào trong.
Tuy là thanh âm ông ta thản nhiên, nhưng rất nhiều người nhìn thấy tay áo ông ta không gió mà bay, rõ ràng là dáng vẻ cực kỳ kích động, càng tò mò trong cái hộp kia chứa cái gì.
Lưu Biểu đã đưa hộp cho Văn Sính.
Văn Sính biết đây là sự tín nhiệm của Lưu Biểu dành cho y, không dám chậm trễ chút nào, nhưng khi cầm cái hộp, trong lòng Văn Sính thất kinh, cái hộp này còn nặng hơn trong tưởng tượng của y, gần như toàn thân đều được làm từ vàng vậy.
Y không kinh nhạc vì cái hộp quý trọng như vậy, mà là trong phút chốc nghĩ đến, vừa nãy Công chúa Lâu Lan chẳng qua chỉ dùng một tay nhấc cái hộp trong tay của người lùn…
Sức mạnh này, cũng kinh người!
Lưu Biểu nghiêng người sang bên, làm tư thế nhường với Bạch Liên Hoa, hành động này từ sau khi ông ta vào Kinh Châu thì cũng chưa từng làm với người khác.
Nhưng mọi người nhìn thấy thanh thế Bạch Liên Hoa khi xuất hiện, lại cảm thấy hành động này của ông ta rất tự nhiên.
Sau khi hai người sánh vai đi lên bậc thềm phủ Kinh Châu Mục, Lưu Tông, Lưu Kỳ bị khí thế của hai người trấn áp, đều hoảng loạn lùi sang một bên. Đơn Phi trước nay không thích đứng ở vị trí bắt mắt, càng biết trong trường hợp quan trường thế này, ngươi tốt nhất là thành thật đứng đó, bằng không rất dễ bị đối đãi như là phần tử khủng bố vậy.
Hắn chọn một chỗ không bắt mắt nhất, đánh giặc bắt tặc đều khó mà liên lụy đến chỗ hắn.
Giây phút Bạch Liên Hoa nhìn như là muốn vào phủ, ánh mắt lại nhìn sang hướng của hắn.
Thời gian ngưng trệ.
Đơn Phi sửng sốt.
Bạch Liên Hoa cứ thế nhìn hắn, không biết bao lâu, ai cũng không nhìn thấy hoa dung của nàng, nhưng ai cũng biết ánh mắt nàng ngưng trọng như thế, nhất định đã xảy ra chuyện bất thường.
Lưu Biểu phát hiện Bạch Liên Hoa khác thường, cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, khi nhìn thấy Đơn Phi, Lưu Biểu cau mày lại, không hiểu nói: -Công chúa, làm sao vậy?
Hoa dung sau mạn che giống như mỉm cười, Bạch Liên Hoa cuối cùng cũng quay đầu lại, nhẹ giọng nói: -Vị công tử kia nhìn thật quen mặt.
Mọi người hơi kinh ngạc.
Bây giờ trong mắt mọi người, Bạch Liên Hoa giống như thiên tiên vậy, nhất cử nhất động đều kéo theo ánh mắt của mọi người. Nghe thấy Bạch Liên Hoa nói thế, Lưu Bị, Quan Vũ đều kinh ngạc, thầm nghĩ tiểu tử này quả nhiên không phải để trưng, sao lại giống như đom đóm trong đêm tối vậy, đi đến đâu cũng có thể thu hút sự chú ý của nữ nhân?
Loại người như Lưu Tông trong lòng lại nghĩ ta thấy người này cũng rất bình thường, hắn là công tử? Thật làm cho người ta cười rụng răng mà.
Bạch Liên Hoa nói một câu liền không trì hoãn nữa, cùng Lưu Biểu sánh vai đi vào phủ Kinh Châu Mục.
Mọi người không nhìn thấy bóng dáng Bạch Liên Hoa, nghị luận xôn xao chậm rãi tản đi, chỉ còn lại đội vài trăm lạc đà đang đứng trên phố dài, giống như phải canh ở đây đến khi địa lão thiên hoang vậy.
Lưu Bị thấy thế cười khổ nói: -Đơn huynh đệ, xem ra ta và Vân Trường phải quấy rầy ngươi một đêm mới được. Chúng ta mới đến Kinh Châu còn chưa có chỗ đặt chân.
Đơn Phi đồng ý một hơi.
Lưu Tông đi theo phụ thân, cũng có thể nói là đi theo Bạch Liên Hoa vào phủ, hình như đã quên mất Lưu Bị. Lưu Kỳ thấy đệ đệ như thế, lại không chịu bỏ qua cơ hội này, vội đi qua nói: -Lưu Tướng Quân, ngài còn chưa đi sao?
Đơn Phi thầm nghĩ khó trách Lưu Biểu không thích nhi tử này, hoàn toàn là đồng đội ngu như heo mà.
Lưu Bị một lòng chống Tào, mắt thấy đại kế có hi vọng, lúc này sao lại rời đi? Lại nói rời Kinh Châu rồi, thì không phải là xác nhận tội danh giết Lưu Bàn sao?
Lưu Bị trầm ngâm nói: -Ta không thẹn với lương tâm, chỉ đợi nói rõ ràng với Kinh Châu Mục, sao lại rời Kinh Châu? Nhưng xem ra… Lưu Bị hơi hụt hẫng nói: -Hôm nay chỉ e không thể rồi.
Ông ta ra hiệu với Quan Vũ muốn cùng Đơn Phi rời đi, một người bước nhanh ra nói: -Lưu Tướng Quân chậm đã.
Lưu Bị nhìn thấy người kia thì rất kinh ngạc nói: -Thái Tướng Quân gọi Lưu mỗ có chuyện gì?
Đơn Phi thấy vóc dáng như đó góc cạnh rõ ràng như hình chữ nhật vậy, thầm nghĩ trong tầng lớp cao cấp của quân Kinh Châu bây giờ lại hội tụ đầy đủ nha.
Nhưng có thể khiến Lưu Bị gọi một tiếng Thái Tướng Quân chỉ e chỉ có nhân vật số một trong quân Kinh Châu Thái Mạo thôi.
Thái Mạo bước nhanh đến trước mặt Lưu Bị: -Kinh Châu Mục nói mời Lưu Tướng Quân và Vân Trường huynh… Nhìn sang Đơn Phi, Thái Mạo cau mày nói: -Vị này là Đơn thầy thuốc phải không?
Mọi người kinh ngạc, không ngờ Thái Mạo cũng biết Đơn Phi.
Thấy Đơn Phi gật đầu, Thái Mạo trên dưới liếc mắt đánh giá Đơn Phi một cái, “thương lượng” nói:
-Kinh Châu Mục còn mời Đơn thầy thuốc và đám người Lưu Tướng Quân cùng nhau vào phủ.
Lưu Bị, Quan Vũ đều há hốc mồm.
Đơn Phi cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức nghĩ đến một điểm, Lưu Biểu lại nhận ra Đơn Phi hắn là ai sao? Bây giờ Lưu Biểu tìm hắn vào phủ, có phải vì Bạch Liên Hoa không? Bạch Liên Hoa này ở trong mắt Lưu Biểu có phân lượng rất nặng, chẳng qua chỉ một chốc thôi đã có thể thay đổi chủ ý của Lưu Biểu?
-Cữu cữu, con cũng muốn đi. Hoàng Nguyệt Anh bên cạnh nói.
Thái Mạo hơi ngẩn ra, lắc đầu nói:
-Nguyệt Anh, con làm loạn cái gì? Nơi này có chuyện của con sao?
-Sao lại không có chuyện của con?
Hoàng Nguyệt Anh nói năng hùng hồn: -Dượng coi trọng nữ tử Tây Vực kia như thế, không phải là trầm mê vẻ đẹp của nàng ta, mà là vì thứ mà nàng ta mang đến.
Mọi người cũng có cảm giác này, nhưng lại cảm thấy nếu Lưu Biểu lại trẻ thêm vài tuổi, nói không chừng còn muốn thu cả tài và sắc? Lại nghe thấy Hoàng Nguyệt Anh nói: -Dượng căn bản không quen Đơn thầy thuốc, tuyệt đối sẽ không mời Đơn thầy thuốc, dượng nếu tìm Đơn thầy thuốc, vậy chẳng phải là vì chủ trương của Công chúa Lâu Lan sao?
Thái Mạo trầm ngâm không nói, mọi người thấy thế thì lập tức biết Hoàng Nguyệt Anh đoán không sai.
-Nữ tử này hóa ra nhận ra Đơn thầy thuốc. Hoàng Nguyệt Anh đưa ra kết luận.
Đơn Phi thấy mọi người nhìn sang thì hơi xấu hổ.
Thái Mạo có chút bất ngờ nói: -Đơn thầy thuốc thật sự quen với Công chúa Lâu Lan? Ông ta vừa nói thế, lại xác nhận lời của Hoàng Nguyệt Anh.
-Chuyện này sao… Đơn Phi thầm nghĩ ta cũng không biết nha, nhưng lời này nói ra khó bảo đảm khiến mọi người cảm thấy não hắn úng nước, đang lúc chần chừ thì nghe Hoàng Nguyệt Anh nói: -Nếu nàng ta không nhận ra ngươi, ngươi có điểm nào tốt? Đáng để nàng ta nhìn ngươi lâu như thế? Ta thấy nàng ta có ý với ngươi mới đúng!