Chương 447: Nhân vật quan hệ
.
Khi Hoàng Nguyệt Anh đề cập Công chúa Lâu Lan thích Đơn phi, lại nhìn Gia Cát Lượng.
Gương mặt Gia Cát Lượng ửng đỏ, thấy Hoàng Nguyệt Anh giống như đang giận dỗi, mỉm cười nói: -Đơn thầy thuốc nhân trung…
Y vốn định khen Đơn Phi hai câu dời đi sự chú ý của Hoàng Nguyệt Anh, nhưng thấy dáng vẻ lôi thôi của Đơn Phi, lời khen “nhân trung long phượng” của Gia Cát Lượng vẫn không nói nên lời được, y không quen nói lời trái lòng mình.
Hoàng Nguyệt Anh thản nhiên nói: -Đơn thầy thuốc nhân trung long phượng, khó trách Công chúa Lâu Lan yêu thích.
Các ngươi đang muốn kéo đến Siberia phải không?
Đơn Phi cảm thấy chuyện này đối với nam nhân tuy nói là chuyện tương đối uy phong, nhưng cũng phải đề phòng không cẩn thận sẽ trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích. Nữ nhân thích coi nam nhân như là tấm bia, vô số nam nhân cũng chết trong cạm bẫy này.
-Chuyện này sao…Hoàng cô nương, Gia Cát công tử nói đùa. Ta thật ra…thật ra…cũng cảm thấy như vậy.
Mọi người choáng váng.
Đơn Phi cười ha ha nói: -Nam nhân mà, ai lại không cảm thấy như vậy? Nhưng các ngươi tin?
Mọi người rõ ràng là không tin.
Thái Mạo cười nói: -Không ngờ Đơn thầy thuốc cũng rất thú vị. Mời.
Đơn Phi thấy Thái Mạo đứng bên cạnh mình, dáng vẻ nếu mình không vào phải bước qua xác ông ta, lại không tiện không uống rượu kính, mỉm cười nói: -Thái Tướng Quân mời.
Hai người sóng vai vào phủ Kinh Châu Mục, Lưu Bị, Quan Vũ lại có chút trợn mắt, biết khách chính vẫn là Đơn Phi, nhưng chuyện đến nước này, bọn họ đánh gãy chân cũng phải vào nhìn xem, càng huống chi Lưu Biểu cũng mời hai người.
Hoàng Nguyệt Anh kéo lấy Gia Cát Lượng nói: -Lượng ca ca, chúng ta cũng đi xem.
-Nguyệt Anh, chuyện này…
-Huynh không muốn nhìn Công chúa Lâu Lan nữa?
Gia Cát Lượng khẽ thở dài, tránh khỏi tay Hoàng Nguyệt Anh nói: -Nguyệt Anh, huynh không cảm thấy có gì thú vị. Gia Cát mặc dù không nên thân, nhưng cũng chưa đến mức bị dung mạo xinh đẹp của nữ tử liếc cái là trầm mê trong đó. Nếu huynh thật sự như thế, muội sao còn…
Y không nói thêm gì nữa.
Hoàng Nguyệt Anh nói cười tự nhiên, hiểu ý của ý trung nhân, thứ mà Hoàng Nguyệt Anh muội nhìn trúng không phải là ngoại hình của ta, mà là tài hoa của ta.
Dung nhan lại sáng lạn lần nữa, Hoàng Nguyệt Anh nói: -Muội biết Lượng ca ca sẽ không bị mỹ sắc của Bạch Liên Hoa đó mê hoặc, nhưng huynh không muốn đi coi nàng ta có mục đích gì sao?
-Mục đích của nàng ta? Gia Cát Lượng trầm ngâm nói.
Hoàng Nguyệt Anh nói: -Muội không tin Lượng ca ca sẽ cho rằng nước Lâu Lan ngàn dặm xa xôi phái người đến Kinh Châu chỉ là để chúc thọ cho Kinh Châu Mục.
Gia Cát Lượng chậm rãi gật đầu nói: -Đúng vậy, công phu ta không tốt, nhưng mắt nhìn vẫn có, nhìn nữ tử kia chỉ lướt một cái là mười mấy trượng, tin rằng nàng chỉ e là cao thủ tuyệt đỉnh.
-Khinh công của nàng tuyệt đối sẽ không cao minh đến thế. Hoàng Nguyệt Anh quả quyết phủ nhận nói: -Trên đời này ngoài trừ thần tiên, không ai có thể vừa lướt là mười mấy trượng, nàng chắc chắc là có thuật che mắt. Muội nghe nói khi Hán thất hưng thịnh, rất nhiều người Tây Vực đến Trung Nguyên biểu diễn tạp kỹ, rất nhiều thủ đoạn đều chỉ mê hoặc tai mắt người khác thôi. Khi nàng bay lên, muội nhìn thấy cây cối hai bên hơi lắc lư, tuy không nghĩ ra sao nàng ta làm được điểm đó, nhưng tin rằng nàng chắc chắn có mượn sức bên ngoài.
-Tuy là như thế, nhưng nàng cũng có thân pháp phi phàm, càng huống chi hộp vàng đó không nhẹ, nàng nhấc hộp vàng đó lên chẳng qua chỉ dùng ba ngón tay. Gia Cát Lượng khoa tay múa chân nói: -Lực ngón tay và lực cổ tay có liên quan đến nhau, cổ tay nàng dáng vẻ vừa thổi là gãy, nhưng công phu tuyệt đối là cường hãn.
Hoàng Nguyệt Anh lần này cuối cùng cũng gật đầu: -Nàng biết võ công, hơn nữa công phu rất cao minh.
-Nàng cũng không giống nữ tử Tây Vực.
Gia Cát Lượng nói: -Huynh không nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng nhìn mắt nàng lại cảm thấy nàng tuyệt đối là nữ tử Trung Nguyên.
Hoàng Nguyệt Anh cười trêu nói: -Muội cho rằng Lượng ca chỉ liếc mắt nhìn nàng, không ngờ nhìn lại rõ ràng như thế.
Gia Cát Lượng khẽ thở dài một cái, chậm rãi bắt lấy bàn tay thon của Hoàng Nguyệt Anh.
Hoàng Nguyệt Anh đỏ bừng cả mặt, có điều cũng khiến người ta nhìn không ra. Nàng không tránh khỏi bàn tay to của Gia Cát Lượng, ngược lại nắm chặt tay ý trung nhân, ngưng trọng nhìn Gia Cát Lượng không nói.
-Nguyệt Anh, muội vốn là nữ tử phi phàm.
Gia Cát Lượng chậm rãi nói:
-Nhưng từ khi Công chúa Lâu Lan đến, muội hình như lại trở nên thiếu tự tin.
Hoàng Nguyệt Anh cúi đầu xuống, di di mũi chân lên mặt đất.
-Nhưng Hoàng Nguyệt Anh mà Gia Cát biết cho dù có lúc sẽ không để ý cách nhìn của người ngoài mà tự có chủ trương của mình, nhưng trước nay đều tự tin như thế.
Gia Cát Lượng chậm rãi nói: -Dung nhan sẽ già, chớp mắt tang thương, sự tự tin của muội trong lòng Gia Cát còn khắc sâu hơn bất cứ thứ gì.
Hoàng Nguyệt Anh cuối cùng ngẩng đầu lên, cắn môi cười nói: -Lượng ca ca, huynh nhớ kỹ những lời huynh nói.
Nàng nghe Gia Cát Lượng nói như vậy, trong lòng thư thái hơn nhiều, nhưng vẫn có chút buồn bực, có điều lát sau thầm than trong lòng, Hoàng Nguyệt Anh, ngươi vốn là nữ tử không thua kém nữ tử khác, ngươi không phải là nói không cần quan tâm ánh mắt thế tục sao? Ngươi cũng cố gắng để làm được, tại sao hôm nay thật sự có chút thất thố như thế?
Lắc đầu, ném đi ý niệm hoang mang trong đầu, Hoàng Nguyệt Anh trở lại đề tài nói: -Lượng ca ca, huynh nói không sai, một nữ tử Trung Nguyên như nàng sao lại trở thành Công chúa Lâu Lan thật khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ.
-Thân phận công chúa này của nàng chưa chắc là giả. Một là Kinh Châu Mục hình như có thư từ qua lại với nàng, bằng không hôm nay cũng sẽ không chủ động đến nghênh đón.
Gia Cát Lượng nhìn sang đội lạc đà, trầm ngâm nói: -Huống chi trận thế lớn như vậy, ta thật sự nghĩ không ra ngoài trừ có sức mạnh một nước chống đỡ, làm gì có ai có thể sử dụng được chứ.
-Nhưng nàng nhất định là có mục đích. Hoàng Nguyệt Anh nói: -Dượng muội còn chưa có uy danh như thế, khiến Quốc vương nước Lâu Lan xa ngàn dặm phái người đến chúc mừng. Lượng ca ca, huynh có muốn đi xem không?
Gia Cát Lượng gia cảnh khốn khó, có thể nói tuổi trẻ đã thành thục, có điều gặp chuyện lạ như thế vẫn khó nén lòng tò mò: -Kinh Châu Mục không có gọi chúng ta.
-Chỉ cần huynh muốn đi, muội tự nhiên sẽ dẫn huynh vào.
Hoàng Nguyệt Anh cười nói: -Chúng ta là người một nhà, còn cố ý cho gọi làm gì.
Nàng nói rồi làm liền, kéo Gia Cát Lượng vào phủ Kinh Châu Mục, đi thẳng về phía nghị sự đường mà Lưu Biểu đang ở.
-Lượng ca ca, dượng nhất định đang ở đó. Hoàng Nguyệt Anh chỉ về phía trước: -Huynh đoán xem vì sao?
Gia Cát Lượng và Hoàng Nguyệt Anh rảnh rỗi cũng thường chơi trò này, hơi quan sát rồi nói: -Nơi này vệ binh nhiều nhất, tự nhiên là đang bảo vệ Kinh Châu Mục. Xem ra Kinh Châu Mục cực kỳ coi trọng chuyện này, không muốn để quá nhiều người nghe ngóng. Nguyệt Anh…huynh thấy…
Hoàng Nguyệt Anh cười nói: -Huynh yên tâm, muội sẽ không để huynh bị người ta đóng sập cửa ngay mặt đâu.
Trong khi nàng nói, Thái Mạo lại tiến lên cau mày nói: -Nguyệt Anh, ta đã nói với con rồi, nơi này không có chuyện của con.
Hoàng Nguyệt Anh đảo mắt, thấp giọng nói: -Cữu cữu, trong nghị sự đường có những ai.
-Văn Tướng Quân và một đám cận vệ, còn có Lưu Bị, Quan Vũ, Đơn Phi và Công chúa Lâu Lan.
Thái Mạo cau mày nói.
-Cữu cữu xem, đều là người ngoài, căn bản không có người của Thái gia chúng ta. Hoàng Nguyệt Anh tiến đến bên tai Thái Mạo nói: -Cữu cữu, ngươi biết dượng đang quan tâm chuyện gì không?
Thái Mạo chậm rãi gật đầu.
Hoàng Nguyệt Anh lại nói: -Hiện giờ Công chúa Lâu Lan đến, hơn phân nửa là muốn hóa giải nan đề trong lòng dượng, bằng không sao dượng lại nhiệt tình như thế? Lúc này một đám người ngoài ở đó, người của nhà ta không có một ai là sao chứ?
Thái Mạo mỉm cười nói: -Con muốn ta thả nha đầu con vào trong?
Hoàng Nguyệt Anh nói: -Chuyện mà con biết, sao lại không nói với cữu cữu chứ?
Tim Thái Mạo đập thình thịch. Mấy năm nay, chuyện mà Lưu Biểu mưu tính, Thái Mạo ông ta nói không động lòng là giả. Hoàng Nguyệt Anh nói không sai, gần đây Lưu Biểu khua chiêng gióng trống tìm cách, Thái Mạo ông ta bây giờ lại đang thủ vệ bên ngoài khó tránh trong lòng không được thoải mái.
-Nhưng nếu ta thả con vào, nếu dượng con đuổi con ra…
-Cữu cữu cứ yên tâm đi, nếu Nguyệt Anh có thể thuyết phục cữu cữu thì có thể thuyết phục được dượng. Hoàng Nguyệt Anh cười nói.
Thái Mạo biết nha đầu kia có mưu ma chước quỷ, mỉm cười nói: -Đi đi, đừng để gió lớn cuốn bay đầu lưỡi.
Hoàng Nguyệt Anh cười le lưỡi, kéo tay Gia Cát Lượng tiến quân thần tốc.
Thái Mạo vốn muốn cản Gia Cát Lượng, cuối cùng vẫn buông tay bỏ qua.
Hoàng Nguyệt Anh lập tức đến trước nghị sự đường, xa xa thấy Lưu Biểu nhìn qua, không đợi Lưu Biểu lên tiếng liền nói: -Dượng… Thấy thần sắc Lưu Biểu nghiêm túc, Hoàng Nguyệt Anh sửa miệng nói:
-Kinh Châu Mục đại nhân, Thái phu nhân bảo con và Lượng ca ca qua đây ngồi một chút.
Nàng chỉ nói một câu như thế, liền dẫn Gia Cát Lượng nghênh ngang ngồi xuống.
Hoàng Nguyệt Anh biết dượng nghe lời dì nhất, vừa mới nói ra câu này, Lưu Biểu tuyệt đối sẽ không dị nghị gì nữa.
Quả nhiên, Lưu Biểu hơi cau mày nói: -Nguyệt Anh, con đến cũng không sao cả. Hơi trầm ngâm, Lưu Biểu nhìn sang Bạch Liên Hoa lặng lẽ ngồi một bên nói: -Công chúa, ý của cô thế nào?
Bạch Liên Hoa lạnh nhạt nói: -Kinh Châu Mục, chuyện này tuyệt đối không thể để quá nhiều người biết. Nhân vật mà ta nhờ ngài mời về, ai cũng là nhân vật mấu chốt phá giải chuyện trường sinh, lại không biết hai vị vừa tiến vào này có quan hệ gì?
Thần sắc mọi người hơi chấn động.
Đơn Phi đã biết rất nhiều về chuyện Tam hương, gần đây lại chứng kiến chuyện cũ của Tôn Sách, bây giờ nghe thấy Bạch Liên Hoa mở miệng nói ra hai chữ “trường sinh”, khó tránh trong lòng rung động.
Hoàng Nguyệt Anh thấy dượng không phản đối, mắt thấy nữ nhân này lại có ý muốn đuổi nàng và Lượng ca ca ra ngoài, bất giác trong lòng nổi giận.
-Bạch Liên Hoa, theo lời cô nói, mọi người ở đây đều có liên quan đến Trường Sinh Hương sao?
Nàng mở miệng nói ra ba chữ “Trường Sinh Hương”, Đơn Phi vừa nghe, khẽ thở phào một hơi. Từ khi hắn đến thế giới này, bất luận là Hàn Toại, Tào Tháo, hay là Đổng Trác, Tôn Sách đều có hứng thú rất lớn với Tam hương, cũng có muôn vàn quan hệ. Lưu Biểu căn bản không nghe thấy là chuyện không thể. Lưu Biểu này chiếm Kinh Châu đã lâu mà không dời vị trí, xem ra không chỉ vì Kinh Châu, càng vì Vân Mộng Trạch trong Kinh Châu!
Lưu Biểu đã già, nếu không phải chuyện trường sinh, thì có nhân vật nào có thể khiến Lưu Biểu gióng trống khua chiêng xuất phủ nghênh đón chứ?
Thấy Bạch Liên Hoa không nói nhiều, giống như cho rằng nàng đang nói nhảm, Hoàng Nguyệt Anh liền muốn đánh gãy nhuệ khí của nàng, vươn tay chỉ một người nói: -Vậy cô nói xem Quan Vũ Tướng Quân có liên quan gì đến Trường Sinh Hương?
Mọi người đều lắc đầu, biết Hoàng Nguyệt Anh đang muốn diệt uy phong của Bạch Liên Hoa.
Bạch Liên Hoa ngồi ngay ngắn, chỉ càng thêm chói lọi: -Xem ra Hoàng tiểu thư cũng không phải kiến thức rộng rãi như trong truyền thuyết.
Hoàng Nguyệt Anh tức giận nói: -Cô nói cái gì?
-Ta cười cô không biết gì về Quan Vũ Tướng Quân, lại còn ở đây mượn y mà làm khó ta.
Bạch Liên Hoa thản nhiên nói: -Cô có biết tự của Quan Tướng Quân là gì không?
Quan Vũ đứng sau Lưu Bị, vốn mặt đỏ như bôi sáp không có thay đổi gì, nhưng khi nghe thấy Bạch Liên Hoa hỏi vậy, trong mắt đột nhiên lóe lên hào quang.
-Quan Tướng Quân tự Vân Trường, thiên hạ ai không biết. Tuy Hoàng Nguyệt Anh nói thế, nhưng tự tin cũng không còn đủ. Nàng biết Bạch Liên Hoa nói thế tất có dụng ý của nàng.
Bạch Liên Hoa nhàn nhạt nói:
-Uy danh của Quan Vũ Quan Vân Tường đích thực uy chấn Trung Nguyên, nhưng chuyện tự “Trường Sinh” của Quan Tướng Quân lúc trước lẽ nào Hoàng tiểu thư không biết?
Mọi người kinh ngạc.
Quan Vũ sắc mặt thay đổi.
Bạch Liên Hoa thản nhiên nói: -Quan Tướng Quân tự “Trường Sinh” vốn là bí mật, với sự thông minh của Hoàng tiểu thư, sẽ không không ngờ là Hà Đông Quan gia vốn có quan hệ cực lớn đến Trường Sinh Hương đi?