Chương 453: Đòi mạng
.
Sau khi Quan Vũ phi thân lên, giống như diều hâu bay lên đầu tường, sau đó nghiêng người vào sau tường.
Bọn họ đang ở trước phủ Kinh Châu Mục.
Quan Vũ trèo tường mà vào là trở lại bên trong phủ Lưu Biểu.
Lưu Bị, Đơn Phi kinh sợ bất an, thầm nghĩ cửa chính đàng hoàng thì ngươi không đi, lại muốn trèo tường mà vào? Bên cạnh Lưu Biểu giới bị sâm nghiêm, ngươi đi vào như vậy, Lưu Biểu không coi ngươi là thích khách mới lạ.
Tuy hai người nghĩ như vậy, nhưng lại không hẹn mà cùng bật người nhảy lên.
Lúc này nói nhiều vô ích, Quan Vũ giống như là đụng phải quỷ, bọn họ không thể để một mình Quan Vũ gặp nguy hiểm.
Lưu Bị thân thủ lưu loát, hai bước đã đến dưới chân tường, vận dụng cả chân tay mà xoay người vào trong, đồng thời không khỏi liếc nhìn về phía Đơn Phi, chỉ thấy Đơn Phi thân người như tơ liễu, bật người một cái đã đến đầu tường, bàn tay vỗ nhẹ cái đã vào trong đình viện.
Chiêu này nhìn giống như là tiện tay mà tới, nhưng Lưu Bị biết không phải kinh công cao tuyệt thì khó mà làm được. Nhưng lúc này ông ta không màng đến việc tán thưởng, thấy Quan Vũ ở dưới viện tường mờ mịt ngó nhìn xung quanh, Lưu Bị kéo lại nói: - Vân Trường, rốt cuộc là thế nào?
- Đại ca, huynh đã nhìn thấy chưa? Quan Vũ hai tròng mắt lạnh giá, nói: - Đệ nhìn thấy rồi, là y!
- Ai?
Lưu Bị và Quan Vũ quen biết nhiều năm, có lẽ chưa từng thấy Quan Vũ quái dị như vậy, càng không đoán được lúc này Quan Vũ đang nghĩ gì, không khỏi kinh hãi.
Có tiếng huýt sáo lớn vang lên.
Có phủ binh từ xa xông đến, trong phút chốc đã bao vây quanh ba người, trường mâu giơ ra, hàn quang lành lạnh.
- Dừng tay! Có người bước nhanh tới.
Người hét lên ra lệnh chính là Thái Mạo, khi nhìn thấy Đơn Phi, Lưu Bị, Quan Vũ ba người, Thái Mạo ngạc nhiên nói: - Ba vị làm gì ở đây?
Lưu Bị thấy Quan Vũ vẫn nghiêm nghị ngó nhìn xung quanh không nói lời nào, đang nghĩ nên nói thế nào, Đơn Phi ở bên cạnh nói: - Lúc nãy chúng ta thấy có người vụt qua trên bờ tường, tưởng là thích khách bất lợi với Lưu Kinh Châu, cho nên trèo vào trong xem thử.
Lúc nãy Thái Mạo được Lưu Biểu căn dặn, phải xem Đơn Phi như bằng hữu, nghe hắn nói như vậy, Thái Mạo cũng không có gây sự ép người, chỉ cau mày nhìn phủ binh xung quanh, nói: - Các ngươi có từng nhìn thấy có nhân vật khả nghi không?
Các phủ binh lắc đầu, thầm nghĩ ba vị trước mặt có chút khả nghi.
Đơn Phi thấy thế cười nói: - Vậy có thể là chúng ta nhất thời hoa mắt nhìn nhầm, mong Thái Tướng Quân đừng quở trách.
Nếu là một ngày trước, nói không chừng Thái Mạo đã cho một cái bạt tai nổ đom đóm mắt rồi, bây giờ gã nhớ lời dặn của Lưu Biểu, cười nói: - Đơn tiên sinh khách khí, các người quan tâm đến an nguy của Kinh Châu Mục, chúng ta rất cảm ơn thịnh tình. Nhưng mà…
Gã nhìn về phía Quan Vũ muốn nói lại thôi.
Thái Mạo có thể trở thành người đứng đầu quân đội Kinh Châu, không hoàn toàn dựa vào quan hệ ô dù, mà cũng là rất có bản lĩnh.
Quan Vũ có vấn đề.
Lưu Bị kéo Quan Vũ một cái, thấp giọng nói: - Vân Trường, nếu không có thích khách, chúng ta ra ngoài rồi nói sau.
Quan Vũ cũng giống phục hồi lại tinh thần, gật gật đầu đi theo Lưu Bị ra khỏi phủ.
Trương Tài sớm đã đến đón, đích thân đưa ba người đến truyền xá.
Kinh Châu Mục đại thọ, mặc dù không nói tứ phương triều bái, nhưng thổ dân cường hào gì đó ở địa phương cũng có rất nhiều người đến Tương Dương, trong truyền xá cũng có chút náo nhiệt.
Trương Tài dẫn ba người đến ba gian phòng ở hướng nam.
Nơi này độc lập yên tĩnh, bớt tiếng ồn ào của người khác, hiển nhiên là nơi Lưu Biểu dùng để an trí khách quý.
Đợi sau khi Trương Tài đi, Lưu Bị không khỏi cười nói: - Nhờ phúc của Đơn huynh đệ, trước đây khi đến Tương Dương, cũng chưa từng được ở chỗ xa hoa thế này.
Đơn Phi cười, sau đó nhìn về phía Quan Vũ. Dọc đường đến đây, Quan Vũ không hề nói tiếng nào.
Từ sau khi Bạch Liên Hoa nhắc đến từ “trường sinh” với Quan Vũ, dường như Quan Vũ có chút khác thường, lúc nãy ở ngoài phủ Kinh Châu lại càng quái dị đến cực điểm.
Rốt cuộc Quan Vũ đã nhìn thấy ai? Tại sao lại nói tuyệt không thể nào? Rốt cuộc nhân vật có thể khiến Quan Vũ kinh ngạc như vậy là ai?
Đơn Phi lòng đầy nghi vấn, nhưng vẫn giữ nguyên tắc người ta không nói thì cũng không cưỡng ép.
Lưu Bị cười nói: - Hôm nay không còn chuyện gì khác nữa, cũng có thể cùng Đơn huynh đệ uống thêm vài bát rồi, ta sẽ đi mua rượu… Ông ta thò tay vào ngực, bộ dạng có vẻ hơi xấu hổ.
Đơn Phi thấy thế cười nói: - Ta đi mua rượu là được.
Hắn bước nhanh ra đình viện, trong lòng thầm nghĩ Lưu Bị tỏ vẻ không có tiền, có thể cũng muốn tách hắn ra.
Trong lòng Đơn Phi không có gì không hài lòng, thầm nghĩ Quan Vũ, Lưu Bị đối với hắn cũng không phải là cố ý giấu diếm, có lẽ chỉ là vì việc này không có quan hệ gì với hắn thôi.
Thấy Đơn Phi rời khỏi phòng, Lưu Bị không chút hoang mang cầm bình trà rót đầy chén trà cho Quan Vũ, cuối cùng cũng nói: - Vân Trường, đệ đã nhìn thấy ai?
Quan Vũ ngước mắt nhìn về hướng Đơn Phi rời đi, đưa tay ra cầm chặt chén trà.
Răng rắc!
Chén trà đã nứt ra.
Lưu Bị thấy Quan Vũ không thể tự khống chế được như vậy, cũng âm thầm kinh hãi, nhưng vẫn trầm giọng nói: - Vân Trường, chúng ta nửa đời chinh chiến, xưa nay làm việc không thẹn với lương tâm, bất kể là đối mặt với loại cường địch nào, cũng đều có thể thản nhiên đối mặt. Hôm nay đệ…
Không đợi ông ta nói xong, đã nghe Quan Vũ nói: - Đệ đã nhìn thấy y, tuyệt đối là y, sẽ không sai đâu.
- Ai? Lưu Bị vẫn có thể kiên nhẫn hỏi.
Quan Vũ nghiêm nghị nói: - Đại ca, y đã trở lại.
Lưu Bị chưa bao giờ nhìn thấy tình trạng Quan Vũ như vậy, trong lòng hoang mang tới cực điểm, rồi đột nhiên thấy thần sắc nhớ lại của Quan Vũ, trong lòng Lưu Bị chấn động.
- Không phải y từng nói với huynh, y sẽ quay lại sao?
Quan Vũ nói từng chữ.
Mặt trời chuyển hướng, ngả về phía tây.
Chỉ có một chút ánh nắng cuối cùng chiếu vào trong phòng, nhưng lại không hề có chút ấm áp nào.
Lưu Bị thở phào một hơi, nhìn xuyên qua khí lạnh mờ mịt thành sương, nói: - Đệ nói là… Lúc đó mí mắt của ông ta cũng không tự chủ được mà nhảy lên, cuộc đời ít có thời khắc kinh hãi như thế này.
- Trước đây trước khi y bị treo cổ chết, không phải đã từng nói với huynh, y nhất định sẽ quay về tìm huynh.
Quan Vũ nhìn sang Lưu Bị, thần sắc lạnh lùng nói: - Y đã nói, nhất định quay lại tìm huynh đòi mạng, bây giờ, y quay lại rồi.
Lưu Bị thình lình đứng dậy, chén trà trước người rơi xuống đất, nước trà văng ướt cả người nhưng lại hoàn toàn không phát giác.
- Tuyệt không thể nào!
Lưu Bị lạnh giọng nói, nhưng khi ông ta nói ra bốn chữ này, khóe mắt không khỏi co giật, cũng là bộ dạng giống như gặp quỷ.
Đơn Phi ra ngoài đình viện, nghĩ bụng chắc chắn truyền xá có chuẩn bị rượu, vậy hà tất phải lãng phí đi mua?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn ra ngoài truyền xá, lững thững đi bộ trên phố dài ở Tương Dương, sau khi đi đến quán rượu mua vò rượu, Đơn Phi xách về, thầm nghĩ Lưu Bị và Quan Vũ muốn nói gì thì e là cũng đã nói xong.
Hắn chưa đến trước cửa truyền xá, đã thấy trước cửa có tiếng tranh cãi, sau đó thấy xá trưởng diễu võ dương oai đứng ở trước cửa nói: - Đây là nơi Kinh Châu Mục chiêu đãi khách quý, không phải nơi con chó con mèo cũng có thể đến. Nhớ đấy, sau này người thế này, không được để y đến gần chỗ này.
Đơn Phi thấy có hai người ngã trước cửa lớn truyền xá, bộ dạng rất chật vật, lập tức hiểu được chuyện ra sao.
Chuyện thế này mấy ngàn năm nay ngày nào cũng diễn ra, nếu mà quan tâm, đến lúc râu bạc cũng chẳng quan tâm được bao nhiêu.
Đơn Phi thầm lắc đầu, nhưng vẫn đi đến chỗ hai người, lúc ngó nhìn tình hình của hai người kia, Đơn Phi khẽ nhíu mày lại.
Hai người kia một già một trẻ, người già còn già nua hơn cả lão già Ngụy Bá Dương, cả đầu tóc trắng bay phất phơ theo gió, bất luận là trên mặt, trên tay, đều là từng tầng nếp nhăn giống như vỏ cây già cỗi muốn nứt ra.
Đơn Phi chưa bao giờ thấy một người già nua như vậy.
Người trẻ tuổi kia nhìn cũng cường tráng, nhưng thấy Đơn Phi nhìn qua, thì chỉ cười ngây ngốc.
Người thanh niên này hình như là một kẻ ngốc!
Người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ hai người bàn luận, có người thể hiện ý không đành lòng trên mặt, nhưng sau khi xá trưởng của truyền xá hạ lệnh, cũng không có ai muốn quan tâm đến hai người mà rước phiền toái.
Đơn Phi chậm rãi đi qua, ngồi xổm trước mặt hai người, thấy người thanh niên kia vẫn yên lặng cười ngây ngô với hắn, ông già ngẩng đầu lên yếu ớt liếc nhìn hắn, môi run rẩy, nhưng lời cầu xin lại không thốt nên lời.
Thấy ông già bất lực nhìn hắn, Đơn Phi ngẫm nghĩ một chút, đi đến trước mặt xá trưởng nói: - Xá trưởng quý tính?
Xá trưởng kia đã được Trương Tài căn dặn khi Đơn Phi vào ở, phải tiếp đãi ba người thật tốt, có chuyện gì, lập tức bẩm báo với Kinh Châu Mục.
Mặc dù không biết Đơn Phi là thần thánh phương nào, nhưng sao xá trưởng kia lại không biết không thể đắc tội với nhân vật thế này.
- Đơn tiên sinh, miễn quý, họ Trương.
- Trương xá trưởng đúng không? Đơn Phi khách khí nói: - Hai vị này là bằng hữu của ta, cần tìm một chỗ ở tạm mấy ngày, nếu ngươi có thể an bài, ta thật sự vô cùng cảm kích.
Trong lúc nói hắn cầm lấy tay của Trương xá chủ, nhét vào tay Trương xá trưởng chút vàng vụn.
Trương xá trưởng tuy không quan tâm chút vàng vụn này, nhưng thấy Đơn Phi nể mặt như vậy, biết mặt là người khác cho, thể diện là mình mất. Thời điểm thế này, mọi người đều khách khách khí khí nể mặt lẫn nhau, hòa thuận êm thấm cũng có thể an tâm ăn bữa cơm tối, thật sự hỗn loạn rồi, ai biết hậu quả là gì?
- Phòng khách tốt đã hết rồi, chỉ có một chỗ để ở. Nếu bằng hữu của Đơn tiên sinh không chê, thì có thể ở vài ngày. Trương xá trưởng trầm ngâm nói.
- Đa tạ. Đơn Phi chắp tay hành lễ nói.
Trương xá trưởng thấy thế, bất chấp nói một đằng làm một nẻo, an bài thủ hạ đưa một già một ngốc này đến gian phòng xấu xí.
Thấy bộ dạng không nơi nương tựa của hai người này, Đơn Phi không biết làm sao dàn xếp thêm cho hai người nữa, thò tay vào trong ngực lấy túi tiền ra, đặt vào tay ông già, Đơn Phi mỉm cười nói: - Chút tiền này ông cầm lấy dùng đi.
Ông già kia bộ dạng nhếch nhác, thấy vậy ứa nước mắt nói: - Đa tạ Đơn tiên sinh.
Ông lão nắm chặt túi tiền không chịu buông, giống như nắm giữ tia hy vọng cuối cùng của cuộc đời.
Đơn Phi đứng dậy định đi, nhưng bị thiếu niên ngốc nghếch kia giữ lại: - Ngươi… ngươi… là người tốt.
Không lúc thiếu niên ngốc nghếch nói, móc từ trong túi ra một tờ giấy màu vàng bẩn thỉu, đưa cho Đơn Phi nói: - Tặng cho ngươi.
Đơn Phi ngẩn người.
Hắn giúp hai người này cũng không nghĩ đến báo đáp gì đó, nhưng thấy thiếu niên kia nhếch nhác hơn hắn bội lần, nhưng thần sắc lại cực kỳ chân thành, Đơn Phi không muốn cự tuyệt ý tốt của đối phương, cầm lấy tờ giấy vàng kia xem.
Đó là một bức tranh phong cảnh nho nhỏ.
Giống như dùng bút than để vẽ.
Chợt liếc mắt nhìn qua, trên tranh chỉ có hai màu đen trắng, nhưng nhìn thêm lần nữa, lại phát hiện dưới nét bút đen trắng đậm nhạt kia, lại ẩn chứa màu sắc sặc sỡ.
Đây thực sự là một cảm giác kỳ lạ.
Người vẽ bức tranh này hiển nhiên là có bút pháp không giống bình thường, mấy nét nhẹ nhàng, đã dùng bút than vẽ ra một bức tranh sinh động.
Nhưng nội dung của bức tranh lại rất đơn giản, chẳng qua là cỏ cây tươi thắm, cánh hoa bay lả tả, trong có cây đào, hoa đào trên cây đua nở, trong tranh vẽ một rừng hoa đào.
- Đệ vẽ à? Đơn Phi cười hỏi.
Thiếu niên kia gật đầu thật mạnh, nói: - Đệ vẽ đấy.
- Rất đẹp. Đơn Phi khen: - Rất không đơn giản. Hắn làm khảo cổ cũng có nghiên cứu về tranh, biết có những bức tranh của người có tiếng, nhưng giá trị thì cũng không lớn như vậy, nhưng tranh của thiếu niên ngốc nghếch này vẽ thì thật sự công phu.
Thiếu niên kia nghe Đơn Phi khen ngợi, rất là vui vẻ.
Đơn Phi cất bức tranh vào trong ngực, cáo biệt cặp già trẻ này, quay về gian phòng của Lưu Bị và Quan Vũ, thấy hai người ngồi ngay ngắn trong phòng, bộ dạng gió êm sóng lặng, Đơn Phi thấy hơi bất ngờ.
Lưu Bị thấy Đơn Phi bước vào, mỉm cười nói: - Đơn huynh đệ, không uống rượu được rồi, ta muốn… cầu xin đệ một chuyện.