Thâu Hương

Chương 455: Kẻ giết người Quan Vũ

Chương 455: Kẻ giết người Quan Vũ


.
Mọi người ngẩng đầu lên thấy bộ dạng hoành hành vô kỵ giữa không trung của thiếu niên kia, đồng loạt thảng thốt trong lòng, khó tin trên đời còn có nhân vật cường hãn như vậy!
Đơn Phi phản kích.
Tuy Lưu Bị từng nói, có kẻ thù muốn tìm, đây là ân oán của Lưu Bị, Quan Vũ và người khác, bảo hắn đừng ra tay, nhưng sao hắn có thể không ra tay được nữa?
Ra tay là phải kết thúc nhanh chóng.
Người bay vút lên.
Tên nỏ gấp gáp, nhất tề chĩa về phía Đơn Phi.
Mục tiêu của tất cả mọi người vốn dĩ không phải là Đơn Phi, trong lòng bọn họ, giải quyết Đơn Phi chẳng qua chỉ là việc thuận tay thì làm, nhưng bọn họ lập tức phát hiện, cho dù bọn họ dốc toàn lực ứng phó cũng chưa chắc có thể giải quyết được người thiếu niên này.
Bọn họ vốn không nên đụng vào thiếu niên này.
Thiếu niên này có thực lực cường hãn như vậy?
Bắn…
Người đứng đầu đến phục kích đeo khăn che mặt màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt dữ tợn, thấy Đơn Phi không chạy mà còn phản công, lập tức thét lên ra lệnh tất cả nỏ thủ nhắm chuẩn phương hướng của Đơn Phi.
Nhưng khi chữ “bắn” còn chưa kịp nói ra, Đơn Phi đã điềm nhiên khua tay.
Hơn chục mảnh ngói bật ra từ tay hắn.
Hắn không bị nữ tử đến trước mê hoặc, sớm đã nghe thấy có rất nhiều người lặng lẽ tiếp cận, sau khi dùng giường đánh bay nữ tử kia, người thường thì nói không chừng sớm đã xông ra quyết chiến, nhưng hắn chưa hiểu lá bài của đối phương, quyết sẽ không tự lộ thân dưới sự công kích của đối phương trước.
Hai mộc đôn trước sau phá cửa, phá cửa sổ mà ra, Đơn Phi thấy đối phương có nỏ cứng trong tay, biết nỏ cứng không tiện đối phó, nhưng khi xông lên phá nóc nhà thì hắn nghĩ đến cách phá địch.
Mái ngói xếp tầng lớn, sau khi bị hắn lấy ném ra đã giống như lưỡi dao sắc bén. Thời khắc sống chết, cảm giác của hắn nhạy bén trước nay chưa từng có.
Trong ánh trăng sáng, hắn vừa bước lên đã thấy bóng người nâng cánh tay trong chỗ tối, đoạt trước xuất thủ!
Mái ngói chợt tung lên, chưa kịp phản ứng đã xuyên qua khinh giáp trên thân những người này.
Huyết quang bắn tung tóe!
Nỏ cứng đồng loạt rơi xuống đất.
Người đứng đầu kia trong lòng hoảng hốt, y nằm mơ cũng không ngờ rằng một thiếu niên nhìn có vẻ văn nhược lại ra tay bĩnh tĩnh, dũng mãnh giống như tử thần. Tuy vẫn còn một hai tên tàn dư, nhưng mũi tên sắt bắn ra, căn bản không tạo thành uy hiếp.
Có phải quyết chiến hay không?
Người đứng đầu kia hơi do dự, y dự tính đầy đủ như vậy, nào ngờ chỉ trong một khắc đã bị Đơn Phi đánh cho tan tác, nếu cứ như vậy quay về… còn đâu thể diện?
Ý niệm trong đầu chỉ như tia điện.
Sinh tử chẳng qua là quyết đoán trong giây lát.
Khi Đơn Phi bay vút lên không trung, có hai người từ trong phòng lắc mình mà ra.
Là Lưu Bị và Quan Vũ.
Hai người phối hợp nhiều năm, chỉ trong giây lát đã đánh bay mấy địch thủ đang nâng cự mộc công thành, sóng vai trong tiếng quát trầm đục, thình lình nâng cự mộc kia đập vào đám người.
Phục binh đang định rút đao đối phó với Đơn Phi bay lên không trung, đâu ngờ phía đối diện đột nhiên có cự mộc bay đến, có người không kịp đề phòng nháy mắt đã bị cự mộc đánh trúng, người phòng bị cũng không thể ngăn cản, liên tiếp lùi lại phía sau.
Trong giây lát phục binh lại ngã xuống một mảnh.
Lưu Bị xuất kiếm, trường kiếm vừa ra đã đâm ngã hai người.
Đây là giây phút sinh tử, đâu có nói đến nhân đức gì đó, đánh ngã đối thủ nhanh nhất mạnh nhất mới là hợp lý.
Quan Vũ rút đao!
“Xẹt” một tiếng, năm người phía trước gần nhất ôm ngực ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
Quan Vũ sắc mặt càng đỏ hơn, nhưng một khắc đó không chút do dự, phi thân đánh tới kẻ cầm đầu kia.
Công địch công cường, phá giặc chém tướng!
Đánh chết nhân vật cầm đầu của đối phương, kẻ thù khôn công tự bại.
Quan Vũ và Đơn Phi gần như đồng thời đánh đến trước người thủ lĩnh quân địch.
Năm ngón tay Đơn Phi như móc câu vội túm lấy yết hầu của người kia, Quan Vũ thì dứt khoát một đao từ dưới lia lên, nhằm chuẩn bụng của đối phương.
Hai người chưa bao giờ liên thủ, nhưng cao thủ tự có quyết đoán khi xuất thủ, cũng có thể phối hợp khăng khít, mắt thấy người kia tuyệt không thể tránh khỏi một kích liên thủ của hai người…
Dưới gầm trời hiện nay ngoài trừ nhân vật của dị địa, chỉ sợ khó có người nào có thể cản được hợp kích của Đơn Phi, Quan Vũ.
Người cầm đầu nọ không ngờ phe mình tan tác nhanh như vậy, mắt thấy thiếu niên và Quan Vũ đồng thời ra tay với mình, trong mắt có vẻ hoảng sợ nhưng vẫn có thể làm một việc.
Y giơ tay ra túm lấy thủ hạ ở bên cạnh chắn trước người, thân hình vội lùi lại.
Đơn Phi hơi ngẩn người.
Trong lúc như thế này, hắn giết người chưa từng lưu tình gì, lưu tình với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình, lúc nãy hắn ra tay quyết đoán, giết liền mấy người không nương tay, nhưng thấy địch thủ lại đem đồng bọn ra làm lá chắn, lại nhìn thấy ánh mắt kinh hãi lẫn cầu khẩn trong mắt của người bị đẩy ra, hắn cũng khó mà đánh chết người đó.
Bị giết đã khó chịu rồi.
Bị bán đứng xong rồi bị giết càng là chết không nhắm mắt.
Biến chưởng thành búng, Đơn Phi một ngón tay búng vào bên tai người đó, có chút hàn quang xẹt qua tai người đó bắn vào kẻ cầm đầu kia.
Huyết quang lại ra.
Nhưng Quan Vũ lại một đao không hề chần chừ chọc thủng bụng của địch thủ, liền sau một đao đắc thủ, đập vào đầu vai, đã hất văng thi thể kia vào thủ lĩnh kẻ địch.
Thủ lĩnh quân địch ứng biến cực nhanh, không ngờ đối phương phản ứng càng nhanh hơn, thân hình lùi vội về sau cảm thấy hàn quang bắn đến, trong lúc cấp bách còn có thể quay mặt qua.
Đồng tiền Đơn Phi bắn ra sượt qua bên tai người nọ, vạch ra một vệt máu.
Khăn đen rơi xuống.
Ánh mắt Đơn Phi hơi lóe lên.
Khi Quan Vũ hất thi thể kia, sớm đã nghiêng người xê dịch, đao giơ lên cao, đã chém về phía thủ lĩnh quân địch.
- Ta là Lưu Thạch!
Người nọ hét lên, né tránh thi thể còn có thể giơ hoành đao lên đỡ.
Đao gãy.
Người ngã nhào.
Máu tươi bắn ra một đường trong đêm tối, thủ lĩnh quân địch sau khi bị thương vẫn có thể nhanh chóng thoái lui đến bên cạnh một cây đại thụ, khi Quan Vũ sắp chém ra đao thứ hai, chợt nghe Lưu Bị nói: - Dừng tay!
Đơn đao dừng lại giữa không trung, lãnh nguyệt chiếu vào bàn tay nổi gân xanh của Quan Vũ.
Một hồi lâu sau, lầu các xung quanh sáng đèn, không biết bao nhiêu người bị cuộc chiến ở đây đánh thức, đẩy cửa sổ ra xem, chỉ chỉ trỏ trỏ bình luận.
Ánh trăng lạnh.
Máu tươi từ trên đao thép nhỏ xuống từng giọt, từng giọt, trong lúc Quan Vũ hít sâu một hơi, Lưu Bị đã bước nhanh đến ấn chặt tay phải của Quan Vũ nói: - Vân Trường, dừng tay!
Quay sang nhìn thủ lĩnh của quân địch có chút chậm rãi, Lưu Bị cười khó nhọc, nói: - Hóa ra là Lưu Thạch Tướng Quân.
- Là ta!
Lưu Thạch lớn tiếng kêu lên: - Ta chính là đại tướng Lưu Thạch, thủ hạ của Kinh Châu Mục, Lưu Bị, Quan Vũ, các ngươi muốn giết ta hay sao?
Tay cầm đao của Quan Vũ càng xiết chặt.
Lưu Bị giữ thật chặt tay của huynh đệ, nói: - Lưu Thạch Tướng Quân, sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Nơi này nghĩ tất có hiểu lầm gì đó?
Lưu Thạch yên lặng chưa kịp nói, đã nghe một người hét lên: - Có hiểu lầm gì, bọn họ chính là muốn ám sát chúng ta!
Người nói chính là Quan Vũ.
Ngực phập phồng, Quan Vũ mặt đỏ giống như sắp nhỏ ra máu, nhìn Lưu Thạch chằm chằm, nói: - Lưu Thạch, các ngươi đến đây, chính là muốn giết ta và đại ca ta!
Lưu Thạch đảo tròn con ngươi, thấy bốn phía đèn đuốc sáng trưng, đầy người đứng xem, cười ha ha nói: - Tả Tướng Quân nói không sai, e là ở đây có hiểu lầm gì đó.
Đơn Phi thấy là Lưu Thạch, lại thấy y hành động như vậy, đã hiểu được dụng ý của Lưu Thạch.
Lưu Thạch mai phục như vậy chính là muốn báo thù cho huynh trưởng Lưu Bàn, nhưng người này cũng không phải là không có đầu óc, mắt thấy kế hoạch đại bại, cố ý cao giọng biểu lộ thân phận chính là khiến cho Lưu Bị ném chuột sợ vỡ đồ.
Có thể Lưu Bị đã giết Lưu Bàn ở ám địa, nhưng bất kể thế nào, cũng không thể công nhiên giết dũng tướng Lưu Thạch thủ hạ của Lưu Biểu trước mặt mọi người.
Lưu Thạch đã đứng ở thế bất bại.
Cho dù Lưu Bị tố cáo chuyện này với Lưu Biểu, nhưng Lưu Biểu, Lưu Thạch là người một nhà, đến lúc đó sẽ làm gì Lưu Thạch? Nói không chừng Lưu Biểu còn thầm tán thưởng Lưu Thạch vài câu!
- Tả Tướng Quân, bây giờ xem ra hiểu lầm đã hóa giải, vậy ta không làm phiền hai vị nghỉ ngơi.
Trong khi nói, Lưu Thạch hung hăng liếc nhìn Đơn Phi một cái, khoát tay nói: - Chúng ta đi!
Y toàn lực dốc điều binh đến đối phó với Lưu Bị và Quan Vũ, không ngờ rằng lại bị một tên thiếu niên không biết tên phá tan tành, tất nhiên cũng hận luôn cả Đơn Phi.
Ngược lại Đơn Phi còn cười cười, thầm nghĩ tiểu tử ngươi muốn động vào ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi được sao?
Khi hắn chưa kịp mở miệng, Quan Vũ đã nói: - Ngươi đi không được!
Lưu Thạch trước giật mình sau cười, chậm rãi nhìn về phía Lưu Bị.
Lưu Bị trầm ngâm nói: - Vân Trường, ta đã nói rồi, đây là hiểu lầm.
- Không phải hiểu lầm!
Quan Vũ nhìn Lưu Bị chằm chằm nói: - Đại ca, huynh hãy nhìn đệ mà nói với đệ, đây có phải là hiểu lầm hay không? Thấy Lưu Bị cúi đầu không nói, Quan Vũ lãnh đạm nói: - Đây không phải hiểu lầm, sự thật chính là Lưu Thạch dẫn người đến mai phục ở đây, chính là muốn giết huynh và đệ, thuận tiện còn liên lụy đến Đơn huynh đệ.
Lưu Bị im lặng.
Quan Vũ nắm chặt đơn đao, ngang nhiên nói: - Đại ca, đệ biết huynh muốn nói việc nhỏ mà không nhẫn nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn, đệ cũng biết huynh vẫn luôn không muốn đắc tội với Kinh Châu Mục, chỉ mong ông ta có thể xuất binh liên thủ Giang Đông chống lại bạo Tào, nhưng huynh nhầm rồi.
Cơ thể Lưu Bị run rẩy.
Quan Vũ khàn giọng nói: - Rất nhiều chuyện không phải là huynh nhịn là có thể thành công được. Sở dĩ người ác trên đời này không hề kiêng dè gì gây bất lợi cho người tốt, chỉ bởi vì bọn họ cổ xúy nhân nghĩa để chúng ta phụng hành, nhưng bọn họ lại không biết liêm sỉ lén lút phá hoại quy tắc để trục lợi. Theo đệ thấy, quy tắc công bằng nhất trên đời này chính là, nếu hắn đã không phân biệt sai trái mà giết ta, ta giết hắn có gì không thể?
Trở tay nắm chặt bàn tay của Lưu Bị, Quan Vũ nhìn Lưu Bị nói:
-Đại ca, huynh nói cho đệ biết, trên đời này lẽ nào đều là lập ra vì người tốt sao? Người ác chưa bao giờ tuân thủ, ngược lại dùng nó để trói buộc chúng ta?
Lưu Bị ngơ ngẩn.
Lưu Thạch sắc mặt hơi thay đổi, người đã thoái lui đến bên cạnh tường.
Quan Vũ ánh mắt như đao, chớp mắt đã dính chặt trên người Lưu Thạch, đanh mặt nói: - Lưu Thạch, ta biết ngươi cao giọng tiết lộ thân phận, chính là nhìn ra đại ca ta sẽ không làm gì ngươi. Nhưng ngươi nhầm rồi, đại ca ta sẽ không làm gì ngươi, không có nghĩa Quan Vân Trường ta cũng sẽ nhẫn nhịn.
Gạt bàn tay của Lưu Bị ra, Quan Vũ cầm ngang đơn đao, cao giọng hét lên:
- Tất cả mọi người ở truyền xá nghe đây, người giết Lưu Thạch, chính là Quan Vũ Quan Vân Trường!
Vừa mới nói, Quan Vũ vươn người đứng dậy.
Lưu Bị giơ tay lên giữ, sau đó bất lực buông xuống.
Lưu Thạch hoảng hốt.
Y kiêu dũng gian xảo, biết chỉ cần để lộ thân phận, Lưu Bị tuyệt sẽ không làm gì y, những người này nhất định sẽ chiếu theo quy củ, đây là chỗ mà y đã nhắm chuẩn.
Nhưng y vẫn không nhìn thấu Quan Vũ.
Quan Vũ muốn động thủ!
Biết không phải là đối thủ của Quan Vũ, Lưu Thạch bật lên trời, thình lình tới đầu tường, quát: - Ngăn gã lại.
Có hai tử sĩ xông đến, nhưng bị Quan Vũ trái phải hai đao chém ngã, nhưng cuối cùng Quan Vũ đã chậm một khắc. Lưu Thạch trên bờ tường, sau đó định nhảy lên trên đường. Y biết chỉ cần men theo đường phố mà chạy, Quan Vũ rất khó đuổi được y, không khỏi cười ha ha nói: - Quan Vũ, không phải ngươi muốn giết là có thể giết được ta.
Khi thân hình y lay động định nhảy xuống, cổ tay Quan Vũ xoay một cái, đơn đao xé không khí chém đến.
Bóng đen lóe lên trong không trung.
Quan Vũ đơn đao ra tay, còn sợ Lưu Thạch, khi người định đuổi đến bờ tường, đột nhiên nghiêng người rơi trở lại đình viện, khóe miệng co giật.
Không chỉ Quan Vũ, tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc kinh hãi.
Trăng sáng như gương, chiếu lên hai phần Lưu Thạch, có đơn đao sau khi xuyên qua giữa hai phần cơ thể của y, bay thẳng lên bầu trời đêm xa xôi.
Đao là đao của Quan Vũ.
Nhưng người chém Lưu Thạch thành hai nửa lại không phải là Quan Vũ.
Ngoài tường có người, một chiêu đã chém Lưu Thạch từ đầu đến chân thành hai phần, có máu tươi kèm theo nội tạng bắn ra xối xả, nhuộm đỏ bức tranh thảm thiết dưới ánh trăng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất