Chương 465: Dám không!
.
Ngày đông hơi ấm áp, mọi người thấy Bạch Liên Hoa dáng vẻ rất nghiêm túc, không ít người cảm thấy lạnh hết cả người, không biết “ảo thuật giết người” là kiểu ảo thuật gì? Cũng có người lại có vẻ xem thường.
Người Hoa Hạ làm việc đều thích tìm sự vui vẻ.
Ngày chúc thọ, đương nhiên là chúc sống lâu trăm tuổi, phúc lộc đầy nhà, vỡ cái một cái bát thì không nói vỡ mà đều sửa thành cái gì mà lúc nào cũng bình an gì đó, lời không cát tường thì dẹp hết.
Công chúa Lâu Lan góp vui chúc thọ Lưu Biểu, mọi người đều cho là hợp tình hợp lý, thầm nghĩ cô gái này góp vui, cũng không ngoài ca múa giải trí một chút để thể hiện lòng thành thôi.
Tây Vực có ca múa đặc sắc gì chứ?
Mọi người đều cho rằng ca múa ở Tây Vực không thể so sánh với sự đặc sắc của Hoa Hạ, nhưng nghĩ người ta đường xa tới đây, cũng phải nể mặt người ta, lúc đó dù diễn có hay hay là không thì đều vỗ tay ủng hộ, mọi người thấy vui là được rồi.
Nhưng bọn họ không thể ngờ tới tiết mục của Bạch Hoa Liên lại là ảo thuật giết người.
Dù sao cũng là người man di, tuy là vô cùng xinh đẹp, nhưng lại không hiểu quy tắc lễ nghĩa!
Có người thầm lắc đầu không nói, sợ Lưu Biểu tức giận.
Lưu Biểu cũng có chút sững sờ, nhưng lập tức mỉm cười: - Thiên hạ rộng lớn, đúng là có đủ những cái lạ. Lão phu sống đến giờ, vẫn là lần đầu tiên nghe nói có loại ảo thuật này. Công chúa Lâu Lan xin vui lòng trình diễn, lão phu rất mong đợi.
Vừa mới như vậy đã có người nịnh bợ nói ngay: - Kinh Châu Mục quả nhiên đại nhân đại lượng, không giống người thường.
Mọi người thầm nghĩ Lưu Biểu không tức giận thật là đáng quý, vội vàng hùa theo nói đúng vậy, đúng vậy.
Đơn Phi nhìn người chuyên nịnh bợ một bó râu, khuôn mặt giống như lão thái bà vừa nhăn nheo vừa không có răng, hắn nghĩ người này khô quắt như vậy không phải là không có đạo lý, trong ba câu thì đã khen ngợi Lưu Biểu hai câu, mỗi ngày nịnh bợ như thế, cũng tốn nhiều nước bọt, nên khó tránh khỏi khô quắt như thế.
Bạch Liên Hoa nhẹ lắc đầu nói: - Bàng Quý đại nhân nói có chút vấn đề.
Gã hai má khô quắt sửng sốt, không ngờ Công chúa Lâu Lan lại nói ra tên gã, không khỏi nói: - Công chúa sao lại nói như thế?
Người này thì ra là Bàng Quý?
Đơn Phi đối với các nhân vật của Kinh Châu có chút hiểu biết, biết được năm đó Lưu Biểu có thể đứng vững ở Kinh Châu, những người như Bàng Quý, Khoái Việt này thực sự rất dốc sức, nói lời hay lừa hết những thủ lĩnh đại gia tông tộc không phục tùng Lưu Biểu ở Kinh Châu ra hết, sau đó giết hết không còn một ai.
Nhìn từ góc độ này, Bàng Quý hẳn là thuộc loại người ngoài mặt thì gọi huynh đệ, sau lưng thì đâm người.
Bạch Liên Hoa cười nói: - Kinh Châu Mục không phải là “quả nhiên” đại nhân đại lượng, mà từ đầu đến cuối lúc nào cũng đại nhân đại lượng. Bàng Quý đại nhân nói như vậy, giống như là ban đầu còn hoài nghi con người của Kinh Châu Mục vậy.
Mọi người ngẩn ra.
Bàng Quý cười ha ha nói: - Không ngờ người ngoài như cCông chúa, lại có thể tìm ra chỗ sai của tại hạ, Công chúa thông minh như thế, lại không quản ngàn dặm xa xôi tới chúc thọ Kinh Châu Mục, càng thấy được Kinh Châu Mục tên tuổi vang xa rồi.
Lưu Biểu khẽ mỉm cười, vuốt râu không nói.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng nói đúng thế, đúng thế!
Bọn họ thấy cô gái này vừa mở màn đã muốn giết người, chỉ sợ tiếp theo càng đáng sợ, khó tránh khỏi lo lắng đề phòng. Tuy nhiên nghe Bạch Liên Hoa khen ngợi Lưu Biểu, lại được Bàng Quý tiếp lời rất vui vẻ, mọi người đều thoải mái ngồi xuống.
Bàng Quý liếc mắt xung quanh nói: - Công chúa Lâu Lan, ở đây mọi người đều có kiến thức rộng rãi, chỉ có tại hạ là học vấn không cao, không biết trò ảo thuật này của Công chúa có gì huyền ảo?
Bạch Liên Hoa hạ giọng nói: - Mong được sự chấp thuận của Kinh Châu Mục, để hạ nhân lấy đạo cụ ra thi triển ảo thuật.
Nàng duyên dáng cúi đầu, Lưu Biểu cười ha hả nói: - Công chúa xin cứ tự nhiên.
Trong lòng mọi người tò mò, thấy bốn thanh niên trai tráng Tây Vực đem ra một chiếc hòm đen cao bằng đầu người. Văn Sính muốn đi thăm dò, bị Lưu Biểu xua tay cản lại.
Bốn thanh niên trai tráng kia mang hòm lên trên đài.
Bạch Liên Hoa duyên dáng vọt người lên, xoay một cái đã lên trên đài.
Ngày hôm đó trời đẹp, ánh sáng chiếu rất ấm áp, ánh sáng chiếu lên người của thiếu nữ, giống như chiếu lên một đóa sen trắng nở rộ không nhiễm bụi trần, tỏa sáng khắp nơi.
Mọi người vốn đang lo lắng đề phòng, thấy cảnh mĩ miều ấy, thì cũng rất vui mừng ủng hộ.
Có thể thấy nàng tinh thông nghệ thuật, mọi người đều nghĩ nàng thân pháp nhẹ nhàng, không giống múa, mà giống như là khinh công cao minh.
Bạch Liên Hoa đứng trên đài, hạ giọng nói: - Ta thực hiện ảo thuật giết người, cần có người thật sự dũng cảm bước lên trợ giúp. Ta biết Kinh Châu anh hùng vô số, nhưng là không biết có vị anh hùng nào nguyện ý lên đây cùng ta biểu diễn?
Mọi ngươi ngạc nhiên.
Bạch Liên Hoa mở lời ca tụng các vị anh hùng Kinh Châu, khiến trong lòng mọi người thấy thoải mái, nhưng mấy chữ ảo thuật giết người này chung quy cũng khiến người ta thầm nhủ trong lòng, Thái Mạo, Văn Sính đều là tự nhận anh hùng, tuy nhiên thân mang trách nhiệm bảo vệ Lưu Biểu, tuyệt sẽ không liều lĩnh với Bạch Liên Hoa.
Lưu Bị, Quan Vũ trời sinh điềm tĩnh, sẽ càng không lên đài, nhưng mọi người vẫn không khỏi nhìn về phía Đơn Phi.
Cô gái này muốn giữ thể diện cho Đơn Phi?
Lưu Bị, Quan Vũ gặp qua vô số người, mặc dù nghe Đơn Phi nói mơ mơ hồ hồ, nhưng hiện giờ lại không nhìn ra Bạch Liên Hoa đối với Đơn Phi thật sự có gì khác biệt.
Đơn Phi lên đài là chủ ý của Bạch Liên Hoa sao?
Lưu Bị đang mỉm cười chờ đợi, thì nghe có một người nói: - Kẻ bất tài này xin được cùng Công chúa Lâu Lan diễn ảo thuật giết người.
Một người phong độ nhanh nhẹn đứng dậy, chính là Hoàng Xạ.
Trong lòng Hoàng Xạ bực mình, không những vì Bạch Liên Hoa không để ý, còn vì Đơn Phi được Lưu Biểu coi trọng.
Gã đường đường là con trai của Hoàng Tổ, tự phụ tới Tương Dương chắc chắn sẽ được ngồi ghế của các nhân vật quan trọng, hơn nữa Lưu Bị, Quan Vũ, tính cả những nhân vật hiển hách Kinh Sở, đã ngồi hết các vị trí quan trọng.
Thái Mạo xếp gã ngồi ghế hạng hai, cũng coi như được coi trọng, dù sao thì những vị trí quan trọng nhất, không phải thân tín của Lưu Biểu, mà là người có thể giúp Lưu Biểu sống yên ổn tại Kinh Châu này, nhưng theo Hoàng Xạ, xếp sau Đơn Phi, Lưu Bị thì cảm thấy vô cùng nhục nhã!
Bạch Liên Hoa mời lên biểu diễn, Hoàng Xạ sao có thể bỏ qua cơ hội phô trương thanh thế được, tự nhiên sẽ chủ động ra mặt.
Theo như Hoàng Xạ thấy, nữ nhân thì có thể giở được trò gì hay ho?
Ảo thuật giết người chẳng qua cũng chỉ là mánh khóe thôi!
Hoàng Xạ chinh chiến nhiều năm, võ công cũng rất cao, còn sợ nữ nhân giở trò? Chỉ cần biểu diễn ra vẻ yếu kém, nói không chừng có thể có được sự ưu ái của Bạch Liên Hoa.
Gã nhún một cái đã nhào lên đài, dưới đài mọi người lại tán dương ủng hộ.
Hoàng Xạ nghe xong không khỏi đắc ý, ôm quyền thản nhiên nói: - Không biết Công chúa muốn kẻ bất tài này biểu diễn như thế nào?
Đôi mắt của Bạch Liên Hoa bỗng có hàn quang xẹt qua.
Hoàng Xạ nhìn thấy, không biết tại sao trong lòng có chút ớn lạnh.
Gã không nhìn được khuôn mặt mặt của Bạch Liên Hoa, tuy nhiên thấy dáng người thanh thoát, duyên dáng, hẳn là rất tuyệt hảo, thầm nghĩ cô gái này tuyệt đối cũng không kém.
Đàn ông đứng trước phụ nữ xinh đẹp, khó tránh khỏi có chút khoe khoang.
Huống chi cô gái này còn lại một công chúa!
Nếu có thể độc chiếm hoa khôi, chẳng phải là ước mơ của mọi đàn ông sao.
Tuy nhiên dù sao Hoàng Xạ cũng là người biết suy nghĩ, bằng không cũng sẽ không ở trước mặt Lưu Biểu chủ động lấy lòng. Thấy hàn quang trong mắt Bạch Liên Hoa như ngưng kết, trong lòng Hoàng Xạ nghi ngờ, có chút hối hận khi lên đài.
Bạch Liên Hoa trong lời nói không hề dịu dàng, chỉ có sự lạnh lùng:
-Hoàng công tử là người rất thông minh, ta vừa nhìn đã nhận ra.
Nàng cũng không giải thích, nhẹ nhàng đến trước chiếc hòm đen, giơ tay ra mở cửa.
Chiếc hòm toàn bộ đều chỉ có màu đen, ánh mặt trời khó lòng xuyên thấu, tuy sau khi được Bạch Liên Hoa mở ra chứng minh ở trong hoàn toàn trống rỗng, nhưng mọi người vẫn có cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Đơn Phi biết Bạch Liên Hoa biểu diễn như thế là có dụng ý, nhưng đến khi Bạch Liên Hoa mở nắp hòm ra, trong lòng mới nghĩ rất giống hòm biến ra người sống.
Hắn là người hiện đại, kiến thức nhiều, cũng thấy qua nhiều trò ảo thuật.
Ảo thuật Tây Vực và tạp kỹ triều Hán dường như đều xem như là tổ tiên của ảo thuật hiện đại.
Vừa thấy chiếc hòm vừa dài vừa cao vừa rộng, lại thấy hành động của Bạch Liên Hoa, Đơn Phi cảm giác như là biểu diễn ảo thuật có liên quan đến người sống.
Hoàng Xạ cũng không hiểu.
Thấy hòm mở ra mà vẫn không nhìn thấy đáy, trong lòng có chút đề phòng, Hoàng Xạ cười lớn nói: - Bất tài ngu dốt, thật không biết ý của Công chúa, kính mong Công chúa nói rõ.
Mọi người dưới đài đều cười, thầm nghĩ Hoàng Xạ cũng là thông minh, lúc này tự nhận mình ngu muội vẫn hơn tỏ ra thông minh.
Mọi người ở đây phần lớn là nhân vật nổi tiếng của Kinh Sở, những người như vậy, kiến thức đương nhiên có, nhưng không ai biết rốt cục là Bạch Liên Hoa có ý gì.
Bạch Liên Hoa lạnh nhạt nói: - Hoàng công tử một chút sẽ biết ngay.
Bàn tay trắng muốt của nàng ve vẩy, có một người đàn ông vạm vỡ khiêng một cái cọc to như cái bát ăn cơm lên. Lúc mọi người đang kinh ngạc, người đàn ông kia đi đến bên cạnh Hoàng Xạ đột nhiên hét lớn một tiếng, vung cọc gỗ hướng Hoàng Xạ quét tới.
Mọi người ồ lên.
Hoàng Xạ vốn không nghĩ tới người đàn ông kia lại ra tay với mình, hét vang ấn lại cọc gỗ đánh đến, phi thân lên không trung quát: - Các ngươi muốn làm gì?
Thấy “bịch” một tiếng to, cọc gỗ đập mạnh trên đài, đài gỗ rung lên.
Người đàn ông kia không nói gì.
Hoàng Xạ lùi sau ba bước trên đài rồi dừng lại, đến bên cạnh bàn gỗ tay đè chuôi đao nhìn Bạch Liên Hoa.
Lưu Bị, Quan Vũ liếc mắt nhau, Quan Vũ chậm rãi lắc đầu. Lưu Bị biết ý của Quan Vũ. Ý của Quan Vũ là Hoàng Xạ chiêu vừa rồi biểu diễn rất đẹp nhưng trong mắt Quan Vũ thật không thể chịu nổi.
Bạch Liên Hoa lạnh nhạt nói: - Y chỉ đùa một chút với Hoàng công tử. Người như Hoàng công tử đây, sẽ không chấp nhặt với y chứ?
Thấy Hoàng Xạ vẻ mặt không ưng ý, Bạch Liên Hoa nói: - Nếu Hoàng công tử không chịu tha thứ cho cọc gỗ này, ta sẽ thay công tử giáo huấn cọc gỗ này.
Mọi người không kìm nổi cười ồ lên, thầm nghĩ người ra tay là tráng hán kia, như thế nào lại giận lây cọc gỗ?
Chẳng qua chỉ là mĩ nữ trêu đùa, mọi người sẽ không so đo. Nếu thật sự là một nữ nhân xấu xí vô cùng nói như thế, mọi người nói không chừng đã làm to chuyện rồi.
Thái Mạo, Văn Sính liếc nhau một cái, hơi nhíu mày, bọn họ đều là người lão luyện, tự nhận thấy từ khi Hoàng Xạ lên đài, Công chúa Lâu Lan không có một chút ấm áp nào.
Đó là một cô gái kỳ lạ.
Không ai có thể đoán ra tiếp theo nàng sẽ làm gì.
Hôm nay là chúc thọ Lưu Biểu, nếu thật sự phải đổ máu, mọi người cũng không muốn nhìn thấy.
Nhìn sang hướng Lưu Biểu, thấy ông ta hứng thú nhìn động tĩnh trên đài, Thái Mạo và Văn sính chậm rãi lắc đầu, ra hiệu yên lặng theo dõi diễn biến.
Bạch Liên Hoa trong lúc xua tay thì gã đàn ông đem cọc gỗ để vừa in ở trong hòm đen.
Cọc gỗ vừa hay có thể cắm ở giữa chiếc hòm đen.
Bạch Liên Hoa kẽ đóng cửa hòm, gã đàn ông kia lại mang những tấm sắt mỏng lên, nhìn thấy không có gì thần kỳ, nhưng đặc biệt ở chỗ cực kỳ sắc bén. Bạch Liên Hoa đem tấm sắt cắt ngang chiếc hòm, đột nhiên vỗ xuống.
Tấm sắt chui vào hòm đen.
Vang lên tiếng “rắc”
Khi mọi người đang kinh ngạc khó hiểu, chỉ thấy bàn tay của Bạch Liên Hoa nhẹ nhàng rút tấm sắt ra, mở cửa hòm.
Bên trong cọc gỗ đã đứt làm hai đoạn.
Mọi người nín thở, bọn họ giờ mới hiểu gã kia quét cọc gỗ ngang qua Hoàng Xạ là để thể hiện cọc gỗ rất cứng rắn.
Nhưng Bạch Liên Hoa không mất nhiều sức đã có thể chặt nó ra làm đôi, tấm sắt mỏng này quả thật là rất sắc bén!
- Được rồi, ta đã thay công tử dạy dỗ cọc gỗ này rồi.
Trong mắt Bạch Liên Hoa thoáng xuất hiện sát khí, hạ giọng nói: - Hiên giờ màn ảo thuật giết người xin được bắt đầu, mời Hoàng công tử chui vào hòm gỗ này, chịu hết mọi thứ. Hoàng công tử quả thật là nhân vật anh hùng của Kinh Sở, nhưng lại không biết, có dám thử cái này hay không?
- Cái gì?
Mọi người cùng Hoàng Xạ đều gầm lên, tất cả cảm thấy hoảng sợ thất sắc.