Chương 476: Câu chuyện của mộ bia
.
Bạch Liên Hoa kinh ngạc có câu chuyện nào có liên quan đến nàng, cũng có liên quan đến tất cả mọi người?
Đôi mắt đẹp hơi thay đổi, Bạch Liên Hoa cười khẽ nói: -Chuyện mà Đơn đại ca muốn kể lẽ nào cũng có liên quan đến Lưu Biểu?
Nàng chỉ muốn đùa một chút, không ngờ Đơn Phi lại mỉm cười nói: -Rất có thể.
Trời chiều tan biến.
Ánh xanh ngập trời.
Gió đông thổi tới, trong phòng lạnh lẽo, Đơn Phi nhìn khắp nơi, tìm được một lò than đã được chuẩn bị từ sớm, đốt than lên, nhẹ giọng nói: -Than củi này mặc dù ấm áp, có điều sau khi đốt lên, sẽ có khí độc lan ra, tụ lại nhiều sẽ khiến người ta trúng độc mà chết, do vậy sau này khi cô đốt than củi, phải nhớ tuyệt đối đừng đóng kín cửa sổ.
Bạch Liên Hoa ở bên cạnh giúp nhóm lửa, nhỏ giọng nói: -Muội nhớ rồi, đa tạ Đơn đại ca.
Than củi đen thui, khi ngón tay ngọc trắng nõn của nàng nhặt lên cũng không chút do dự nào, nhìn than củi đã đốt, Bạch Liên Hoa nhẹ giọng nói: -Đơn đại ca lẽ nào đã quên, nhà muội vốn xuất thân rèn sắt, biết làm những việc này.
Đơn Phi nhìn giai nhân diễm lệ bên cạnh, quay đầu lại chậm rãi nhìn than củi cháy sáng, ngồi xuống đất.
Bạch Liên Hoa cũng ngồi xuống cạnh Đơn Phi, tiếp tục nói: -Khi đó nhà nghèo, đừng nói là mặc vàng đeo ngọc, khi trời lạnh, cho dù là than củi cũng không nỡ đốt nhiều. Sau khi đại ca rèn sắt, muội và tiểu đệ gắp than củi còn chưa đốt hết trong lò ra, sau đó trộn vào củi khô, cỏ khô, cứt trâu để đốt.
Cắn đôi môi đỏ, Bạch Liên Hoa hạ giọng nói: -Chúng ta không nỡ đốt nhiều, thường sau khi đốt lửa nấu cháo thì dời củi khô đi, trải thêm ván gỗ lên cái hố nhóm lửa, thì có thể ngủ một giấc trên đó, sáng thức dậy cũng không tính là lạnh.
-Nơi ở khi đó và hiện giờ cách biệt trời vực.
Nhìn xung quanh, dung nhan xinh đẹp của Bạch Liên Hoa cuối cùng cũng có chút chua chát: -Nơi này tản gió, còn chỗ chúng ta trú là lọt gió, buổi tối khi gió lạnh gào thét, còn sợ gió lạnh thổi đi sự ấm áp.
Trầm mặc hồi lâu, Bạch Liên Hoa bình tĩnh nói: -Đêm lạnh khó qua, có đôi khi có khí độc ấm áp, chúng ta cũng không nỡ để nó bị gió lạnh thổi đi nữa.
Đơn Phi lẳng lặng lắng nghe, cũng không ngắt lời.
Bạch Liên Hoa buông tay mỉm cười, giống như xua tan khói mù của ngày trước, nhẹ giọng nói: -Không biết tiểu đệ và đại ca thế nào?
-Bọn họ rất tốt.
Đơn Phi nói tiếp: -Đại Chùy mở lại lò rèn, Ô đại nương bán bánh bao rất tốt, Ô Thanh… Hắn đột nhiên nghĩ đến Ô Thanh, thầm nghĩ tiểu tử này vẫn còn ở Đan Dương.
Có điều hắn cũng không lo lắng.
Ô Thanh đi theo hắn lăn lộn, là một nam nhân, phải có trải nghiệm xông pha của mình, cứ mãi đi theo bên cạnh Đơn Phi, chưa chắc là chuyện tốt.
Bạch Liên Hoa thấy Đơn Phi không nhắc đến Ô Thanh nữa, cũng không hỏi thêm, chỉ nói: -Muội nghĩ bọn họ đều sẽ sống rất tốt, dù sao thì ngày tháng khổ nhất cũng có thể vượt qua được.
Trong đôi mắt có vẻ hoài niệm, Bạch Liên Hoa còn chưa mở miệng, Đơn Phi liền nói: -Tiểu đệ đi học, thỉnh thoảng sẽ chạy đến dược đường, nó rất có hứng thú với y dược.
Đơn Phi thuật lại y nguyên những chuyện biết được từ chỗ Ô Thanh cho Bạch Liên Hoa biết.
Bạch Liên Hoa im lặng một lát: -Đại ca muội luôn nói đi học vô dụng, Đơn đại ca lại không ở Hứa Đô, tiểu đệ còn có thể đi học…là Tào đại tiểu thư bảo tiểu đệ làm thế đi?
Đơn Phi gật đầu, thán phục Bạch Liên Hoa thông minh như thế, vừa nghĩ liền thông: -Tào đại tiểu thư rất tốt… Nhớ đến lời Quỷ Phong nói với Tào Ninh Nhi ở sơn cốc ngoài Nghiệp Thành, cô nhớ kỹ lời khuyên của ta! Có một người sau khi nhìn thấy cô, dùng thủ đoạn e là còn đáng sợ hơn ta nhiều lắm!
Khi đó Đơn Phi không biết Quỷ Phong đang nói ai, nhưng hôm nay cuối cùng cũng có khái niệm.
Quỷ Phong nói là Liên Hoa!
Chuyện cũ vụt qua từng đoạn, lúc trước mỗi lần nhìn thấy Tào Ninh Nhi và Liên Hoa cấu véo nhau, Đơn Phi đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng đến bây giờ, hắn làm sao có thể hồ đồ ra vẻ không biết chứ?
-Tào Ninh Nhi đối với tiểu đệ rất tốt, đối với cô…cũng không có thành kiến gì. Đơn Phi lặng lẽ hóa giải ân oán này.
-Nàng là nể mặt Đơn đại ca mới chăm sóc tiểu đệ. Nếu không có Đơn đại ca, sẽ không ai liếc mắt nhìn những người hèn mọn như chúng ta cả, chỉ có sự cao cao tại thượng quát mắng và bố thí, có đúng không? Bạch Liên Hoa nhàn nhạt nói, nhìn thấy Đơn Phi xoay mắt qua, Bạch Liên Hoa cúi đầu: -Đơn đại ca, huynh rốt cuộc muốn kể chuyện gì?
Đơn Phi khua than củi trong lò, nhìn than củi cháy rực lên, lóe lên vẻ ảm đạm, cuối cùng nói:
-Thật ra cũng không tính là một câu chuyện, ta đã đi qua rất nhiều nơi.
Muội biết.
Trong lòng Bạch Liên Hoa hạ giọng nói, cho tới bây giờ muội biết Đơn đại ca huynh là người có bản lĩnh, bản lĩnh của huynh vốn là trải qua tôi luyện mà có.
-Lâu Lan rất xa, có điều ta đã đi qua một nơi phía tây Lâu Lan, đại khái cũng xa như đi từ nơi này đến Lâu Lan. Đơn Phi quơ tay miêu tả, vốn tưởng Bạch Liên Hoa sẽ không hiểu, không ngờ Bạch Liên Hoa gật đầu nói: -Nơi đó không phải rất hoang vắng sao? Muội thấy Minh Sổ ghi lại, thế giới này vốn là thế giới hoang dã, sau khi trải qua sự nổ tung và đại hồng thủy của người trước, chỉ có mấy địa vực là coi như hoàn chỉnh, những nơi còn lại đa số đều nát thành mảnh nhỏ.
Nổ tung?
Đơn Phi ngược lại có chút không hiểu, Bạch Liên Hoa thấy thế cười nói: -Muội cũng không biết có thật hay không, dù sao thì trong sách cũng nói như thế. Trong sách nói Cộng Công vì báo thù Xi Vưu, cho nổ đại địa dẫn hồng thủy tràn lan. Đại Vũ có được thần thông của Hoàng Đế, cũng trị lý rất nhiều năm, mới đưa lũ lụt quay lại đường cũ được.
Đơn Phi ngây người một lát, thầm nghĩ ta đến nơi này còn có thể nhìn thấy con người cũng không dễ dàng gì.
Hắn biết khi Hoàng Đế, Xi Vưu giao chiến chắc chắn cực kỳ bi thảm. Xi Vưu thậm chí dùng Tử Quang hủy diệt mấy vạn nhân khẩu ở Ấn Độ. Ảnh hưởng của trận chiến này còn sâu sắc hơn trong truyền thuyết nữa, lại không ngờ sau thời Hoàng Đế cho đến trước Nữ Tu, dư âm của trận đại chiến này càng thêm thảm thiết.
Cộng Công cho nổ Trung Nguyên…hoặc là thế giới này, dẫn hồng thủy tràn lan, sau đó Đại Vũ trị thủy mới giữ lại thế giới này được?
Thoạt nhìn trận chiến này không chỉ là giao chiến ở Trung Nguyên, thậm chí lan đến cả thế giới? Đơn Phi càng nghĩ càng xuất thần.
Hồi lâu sau, Bạch Liên Hoa chống cằm nhìn Đơn Phi nói: -Đơn đại ca, muội nói sai cái gì sao?
Đơn Phi cảm thấy Liên Hoa lúc này, vẫn…lưu luyến giống như lúc trước.
Hắn lúc trước chưa từng lưu ý đến điểm này.
Chỉ là khi hắn nhìn lại, nàng lại không dời ánh mắt đi như lúc trước.
-Ta lại không biết chuyện này. Đơn Phi có sao nói vậy: -Sau khi ta đến đó, nhìn thấy một giáo đường.
-Cái gì là giáo đường? Bạch Liên Hoa không hiểu hỏi.
Đơn Phi mỉm cười nói: -Đó là một…nơi nào đó khiến người ta tin tưởng. Con người sống trên đời, thường phải tin vào cái gì đó mới có thể kiên trì sống tiếp, bằng không thủy chung sẽ u u mê mê giống như cây cỏ vậy.
-Trên đời này còn có nơi như thế? Bạch Liên Hoa kinh hãi nói, có điều nàng không có bất cứ vẻ mặt hoài nghi nào. Lời Đơn Phi nói, nàng tin nhất định là thật.
-Đơn đại ca đi đến đó phải tin vào cái gì?
Đơn Phi mỉm cười: -Ta đến đó không phải là muốn tin cái gì, ta nghe nói nơi đó có bia đá…chủ mộ vô danh.
-Tấm bia đá có thể khiến Đơn đại ca ngàn dặm xa xôi đến nhìn, muội tin chỗ thần kỳ e rằng không phải như bề ngoài.
Bạch Liên Hoa nói như đương nhiên.
Đơn Phi lắc đầu: -Tấm bia đá đó không có chỗ nào kỳ lạ, chỉ là đá hoa cương bình thường mà thôi, có ý nghĩa chính là mấy câu trên đó. Chủ nhân của ngôi mộ đó nói khi ông ta còn trẻ, ông ta giàu trí tưởng tượng, mộng tưởng thay đổi thế giới này.
Những gì hắn nói chưa tính là chuyện cũ gì, Bạch Liên Hoa nghe rất nghiêm túc nói: -Vậy sao? Vậy mộng tưởng của ông ta rất vĩ đại. Giấc mộng lớn nhất của muội lúc trước chính là đại ca có thể tốt hơn, tiểu đệ có thể yên ổn học tiếp.
Đơn Phi nhìn thiếu nữ đang hoài niệm chuyện cũ, hồi lâu mới nói: -Vậy còn cô? Lúc trước cô có từng nghĩ cho mình không?
Bạch Liên Hoa cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu cuối cùng lắc đầu nói: -Trước khi chưa gặp được Đơn đại ca, muội cảm thấy cuộc sống chỉ có khổ nạn phải chịu đựng, không biết phải chịu đựng bao lâu, không còn sức nghĩ quá nhiều.
Một lúc lâu sau Đơn Phi mới gật đầu, hắn hiểu lời Bạch Liên Hoa nói.
-Người đó còn nói gì nữa? Bạch Liên Hoa nhẹ giọng hỏi.
-Sau khi y khôn lớn, phát hiện y đã không thể thay đổi thế giới này, thế là chỉ muốn thay đổi quốc gia đang ở.
Bạch Liên Hoa ồ một tiếng: -Hóa ra là vậy, nhưng tất cả mọi quốc gia không phải đều như nhau sao? Hưng thịnh, diệt vong, lặp đi lặp lại, y làm sao thay đổi được? Y có thể thoát ly khỏi sự lặp lại này sao?
Đơn Phi sợ run lên, thầm nghĩ kiến thức Bạch Liên Hoa từ sớm đã không còn như năm đó nữa, giống như trong lời nói của Quỷ Phong.
Sau một lúc lâu, Đơn Phi cuối cùng nói: -Khi y sắp đến lúc về chiều, y phát hiện y căn bản không thể thay đổi quốc gia nơi mà mình ở, lý tưởng cuối cùng của y chỉ muốn thay đổi người thân của mình.
Bạch Liên Hoa giống như suy nghĩ mà lắng nghe, lần này lại không rên một tiếng.
-Cuối cùng khi y sắp xuống mồ, mới phát hiện y đừng nói là thay đổi người thân, cho dù là tập tính của mình y cũng không thể thay đổi.
Bạch Liên Hoa khẽ cắn môi dưới, đột nhiên nói: -Y có thể có cách nghĩ này đã không tệ rồi. Có một số người sống cả đời, chỉ biết oán hận người khác không đúng, y có thể nhìn ra điểm này đã hơn xa người khác rồi.
Thấy Đơn Phi nhìn nàng, Bạch Liên Hoa hơi ngượng ngùng cúi đầu nói: -Đơn đại ca, muội nói sai cái gì sao?
Ở trước mặt Hoàng Nguyệt Anh, thậm chí là Lưu Biểu đứng đầu Kinh Châu, thiếu nữ chậm rãi nói chuyện, cũng không lộ ra vẻ yếu đuối, nhưng trước mặt Đơn Phi, nàng lại không có nhiều cạnh sắc bén nhọn như thế, giống như trở lại với dáng vẻ lúc trước, thậm chí còn yếu ớt hơn lúc trước.
-Cô nói rất hay.
Đơn Phi khen: -Có điều câu chuyện vẫn chưa hết.
-Sao đó còn có thể thế nào? Y dùng Trường Sinh Hương sống lại sao? Bạch Liên Hoa lập tức nói.
Đơn Phi cười nói: -Nơi đó hình như không có Trường Sinh Hương gì, chỗ bọn họ thật sự quá xa xôi, hẳn là không hề nghe đến chuyện Tam hương. Có điều trên bia mộ cuối cùng nói trước khi y sắp chết, đột nhiên ý thức được, nếu như khi bắt đầu y nghĩ đến điểm này, chỉ thay đổi bản thân, sau đó ảnh hưởng đến người thân bên cạnh y, kết hợp với sự trợ giúp và cổ vũ của người thân, tiến thêm một bước ảnh hưởng quốc gia, y nói không chừng thật sự có thể thay đổi cả thế giới.
Bạch Liên Hoa lẳng lặng lắng nghe, trong lòng giờ phút này chỉ nói, Đơn đại ca, muội thay đổi bản thân mình, chỉ hy vọng có được tình yêu của huynh, đây chính là toàn bộ thế giới mà muội muốn thay đổi.
Mũi hơi chua xót, Bạch Liên Hoa nở nụ cười nói: -Y nói rất hay.
-Đúng vậy, y nói rất hay. Đơn Phi cảm khái nói: -Rất nhiều người sau khi nhìn thấy lời của y, bắt đầu ngẫm nghĩ về hành vi của mình, tạo nên sự nghiệp chân chính một phen.
Trầm mặc một lát, Đơn Phi nói: -Đây chính là chuyện cũ mà ta muốn kể cho cô nghe, không biết cô có hiểu không?
Bạch Liên Hoa nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu: -Muội hiểu, muội thật sự hiểu.
Chậm rãi đi qua, Bạch Liên Hoa nhìn ra ý hỏi của Đơn Phi, chỉnh trang lại vạt áo trước ngực hắn nói: -Đơn đại ca, muội hiểu tất cả những điều huynh nói. Huynh không phải luôn từ từ ảnh hưởng người khác, lại không cưỡng bách sao? Tuy huynh không muốn thay đổi thế giới này, nhưng huynh nói không chừng có thể thay đổi thế giới này! Trời lạnh rồi, huynh chú ý đừng để bị lạnh.
Đơn Phi hơi kinh ngạc.
Hành động của Bạch Liên Hoa không tính là thân, nhưng lại thân thiết, đêm tối gió lạnh, trước than củi ấm áp, Bạch Liên Hoa đột nhiên như thế, Đơn Phi vốn có lời muốn nói, lại không thể nói ra miệng.
Ánh trăng lên.
Trăng lạnh vào đông.
Một vầng tròn tròn treo trên cành cao, một vệt cong cong ở trước cửa.
Bạch Liên Hoa ngồi bên cạnh Đơn Phi, xẹt qua đầu vai hắn nhìn thấy vầng trăng bên ngoài, mang theo ý khiêu chiến nói:
-Tôn Quận Chúa, cô nghe đủ chưa?