Chương 477: Chiến tranh của nữ nhân
.
Đơn Phi ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Tôn Thượng Hương lặng lẽ đứng trước cửa.
Tôn Thượng Hương đến đây?
Nàng đến đây lúc nào?
Đơn Phi sa vào trong chuyện cũ và câu chuyện, ngược lại không lưu ý đến động tĩnh bên ngoài.
Người sống cả đời, luôn hi vọng có thể đối diện với người không cần đề phòng, bằng không không khỏi bi ai cả đời.
Đơn Phi không có bất kỳ phòng bị gì trước mặt Bạch Liên Hoa, cho dù hắn biết Bạch Liên Hoa đến Minh Sổ, bị Quỷ Phong sai khiến, chính vì như thế, ngược lại Bạch Liên Hoa lại là người phát hiện ra Tôn Thượng Hương trước.
Tôn Thượng Hương đến là muốn hỏi chuyện Kinh Châu sao?
Trong lúc suy nghĩ, Đơn Phi thấy Tôn Thượng Hương đứng trước cửa, đón nhận ánh mắt khiêu khích của Bạch Liên Hoa, lẳng lặng nói: -Không phải lúc?
Bạch Liên Hoa đứng lên như đóa hoa nở rộ, nhẹ nhàng kéo Đơn Phi, cách xa lò lửa nói: -Ta cảm thấy Tôn Quận Chúa đến đích thực không phải lúc. Đêm đã khuya, Đơn đại ca mệt rồi, nếu Tôn Quận Chúa không thể giúp gì được, thì đừng hỏi những chuyện khiến huynh ấy lo lắng.
-Liên Hoa. Đơn Phi thấp giọng gọi một tiếng.
Bạch Liên Hoa quay lại nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Đơn Phi, mỉm cười duyên dáng nói: -Đơn đại ca, muội chỉ đùa với Tôn Quận Chúa thôi, nàng không phải là nữ nhân không thể đùa giỡn một chút chứ?
Mặt Tôn Thượng Hương lạnh như sương, hồi lâu mới nói: -Vậy ta không làm phiền… Nàng xoay người muốn đi, Đơn Phi cau mày: -Quận Chúa, ta muốn hỏi chuyện của Ngụy Bá Dương.
Mắt Bạch Liên Hoa hơi thay đổi, mỉm cười nói: -Vậy muội không làm phiền Đơn đại ca nữa. Nàng đối diện với Đơn Phi, nắm hai tay Đơn Phi hồi lâu sau mới nói: -Đơn đại ca, huynh cẩn thận một chút, có một số người chưa chắc đáng tin.
Quay người lại, trông thấy thần sắc lạnh lùng của Tôn Thượng Hương, Bạch Liên Hoa khẽ cười, không liếc nhìn nàng nữa, phiêu dật rời khỏi lầu các.
Đơn Phi hơi xấu hổ, sau đó nói: -Quận Chúa, mời ngồi.
Hắn ngồi trước án kỷ bên cửa sổ, Tôn Thượng Hương chậm rãi đi qua, liếc nhìn lò than trong phòng, trong lòng đang nghĩ đến sự đố kỵ nặng nề của nha đầu kia.
Từ cái liếc mắt đầu tiên nhìn Tôn Thượng Hương nàng, Bạch Liên Hoa đã coi nàng giống như kẻ địch sao?
Vì sao?
Bởi vì Đơn Phi?
Nha đầu kia vừa rồi nói chuyện khiêu khích, cố ý thân thiết với Đơn Phi, trong bông có kim chờ Tôn Thượng Hương nàng nổi giận, càng chủ động kéo lấy Đơn Phi sau khi Tôn Thượng Hương nàng đến, chỉ là không muốn Tôn Thượng Hương nàng và Đơn Phi trò chuyện thân thiết giống như vừa rồi.
Khi nha đầu kia ở cùng Đơn Phi một mình cực kỳ coi trọng, căn bản không cho phép nữ nhân khác ở cùng Đơn Phi.
Ý niệm trong đầu chợt lóe, Tôn Thượng Hương lập tức ngồi xuống bên kia án kỷ, hít một hơi bình ổn lại lửa giận bị Bạch Liên Hoa gợi lên, nói: -Ngụy Bá còn chưa tới sao?
Thấy Đơn Phi gật đầu, Tôn Thượng Hương rõ ràng lưu loát nói: -Lúc trước ngươi rời khỏi Ngô Quận, đại ca ta từng mời Ngụy Bá đến chỗ nhị ca ta nói chuyện. Ngụy Bá chỉ nói có rất nhiều chuyện phải làm, lái…tàu ngầm kia rời đi. Ngày thứ hai ông ta một mình quay lại, mang theo một con tàu khác.
Ta vẫn quá xung động mà.
Lúc trước tại sao không giữ lại một chiếc tàu ngầm chứ?
Trong lòng Đơn Phi thầm than, lúc trước khi hắn đề cập đến Thần Vũ, trong lòng kích động, khi đi quên mất thuận tiện mang theo một chiếc tàu ngầm, nếu ngồi tàu ngầm theo cửa biển đi ngược vào Hoàng Hà, đến Tương Dương tuyệt đối không tốn quá nhiều thời gian.
Lão cáo già Ngụy Bá Dương này chỉ biết chiếm tiện nghi của hắn!
Lúc trước hắn và Thần Vũ cùng chung tuyệt cảnh, bây giờ xem ra cũng giống như có người lái tàu ngầm đi ngược vào Hoàng Hà, sau đo chui vào đáy sông mới tạo nên tuyệt cảnh kia?
Đến cuối cùng là ai làm chuyện này?
Tàu ngầm kia tuyệt đối không quy mô giống như Minh Sổ, có điều so với cái mà hắn và Ngụy Bá Dương ngồi thì còn lớn hơn rất nhiều.
Có thời gian thì phải đi xem xem!
Trong lúc Đơn Phi suy nghĩ, chợt nghe Tôn Thượng Hương hỏi: -Phủ Kinh Châu Mục xảy ra chuyện gì? Lưu Biểu đã đánh mất cái gì vậy?
Phục hồi lại tinh thần, Đơn Phi nói ra chuyện Tự Minh Cầm.
Tôn Thượng Hương kinh ngạc nói: -Thì ra là thế, khó trách Lưu Biểu lại khẩn trương như thế. Thấy dáng vẻ Đơn Phi muốn nói lại thôi, Tôn Thượng Hương bất giác nói: -Ngươi…muốn nói cái gì?
Đơn Phi trầm ngâm nói: -Chuyện này rất kỳ lạ, ta muốn hỏi…sẽ không phải là Giang Đông làm chuyện này đó chứ?
Hắn đã hứa với Lưu Biểu, chỉ biết việc này sát khí ẩn sâu, dự đoán tiếp theo sẽ cực kỳ thảm thiết đẫm máu. Hắn nghĩ chuyện đến nước này, đề cập với Tôn Thượng Hương chuyện này, nếu có thể xác định một số chuyện…
Tôn Thượng Hương bỗng nhiên đứng lên.
Đơn Phi thấy tròng mắt người kia ngập lửa, giật nảy người nói: -Làm sao?
Tôn Thượng Hương nhìn hắn hồi lâu, nói từng chữ một: -Không phải là Giang Đông làm! Ta chỉ nói một lần!
Không để ý tới Đơn Phi kinh ngạc, Tôn Thượng Hương nói: -Trời muộn rồi, ta còn có một số chuyện… Nàng còn chưa nói xong thì đã ra đến ngoài phòng, thân hình lóe lên, suýt đụng vào Lỗ Túc ngoài cửa.
Lỗ Túc đang định mở miệng, đã bị Tôn Thượng Hương đẩy một hơi, gần như ngã xuống cầu thang.
Đợi vào trong việc, cách xa lầu các, có gió lạnh quất vào mặt, Tôn Thượng Hương lúc này mới tỉnh táo một chút, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lỗ Túc, Tôn Thượng Hương khôi phục vẻ bình tĩnh nói: -Lỗ đại nhân, chúng ta đi.
-Chuyện gì xảy ra?
Lỗ Túc cau mày nói.
Tôn Thượng Hương trầm mặc một lát mới nói: -Không có gì.
-Công Chúa Lâu lan làm gì người? Lỗ Túc chần chờ nói.
Tôn Thượng Hương hơi dựng thẳng hàng mày thanh nhã: -Lỗ đại nhân, ta không muốn nói tới người này.
Lỗ Túc khẽ mỉm cười: -Nhưng nàng lại rất muốn nói về người, vừa nãy ta lại nhìn thấy nàng ta.
Tôn Thượng Hương hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: -Nàng nói cái gì?
Trong mắt Lỗ Túc hiện lên vẻ ưu tư, ra vẻ thoải mái nói: -Quận Chúa, người cũng biết, vừa nãy bụng ta có chút không thoải mái, mới đi tìm chỗ để giải quyết.
Y không phải là muốn tìm chỗ giải quyết, mà là nghĩ Đơn Phi là nhân vật mấu chốt trong cục diện Kinh Châu, bây giờ bọn họ đến tìm Đơn Phi bàn bạc, để Quận Chúa và Đơn Phi một mình với nhau càng tốt.
Lỗ Túc thoạt nhìn thành thật, nhưng cũng biết làm vài động tác nhỏ.
Y thấy Quận Chúa sau khi lên lầu thì không tiện, đứng ngây người dưới lầu các một lúc, lại thấy Bạch Liên Hoa đi ra.
Trong lòng biết không hay, Lỗ Túc là nhân vật cỡ nào, tuy chẳng qua chỉ gặp mặt Bạch Liên Hoa một lần, lại cảm thấy nữ tử này có địch ý sâu đậm với Giang Đông, nói chính xác hơn, là có địch ý sâu đậm với Quận Chúa!
Lỗ Túc không nói nhiều, cái đầu lại xoay chuyển nhanh, thấy Bạch Liên Hoa nhẹ nhàng thản nhiên rơi xuống lầu các thì biết tâm tình Bạch Liên Hoa không tệ.
Nếu tâm tình Bạch Liên Hoa không tệ, thì tâm tình Quận Chúa chỉ sợ sẽ không tốt.
Lỗ Túc âm thầm nhíu mày, chợt thấy Bạch Liên Hoa không hề quay đầu lại nói: -Đêm lạnh như vậy, Lỗ đại nhân lặng lẽ chờ dưới lầu, lẽ nào không sợ Giang Đông Quận Chúa có gì ngoài ý muốn sao?
Lỗ Túc lâm vào ngạc nhiên, y nghe ra được mấy tầng hàm nghĩa trong lời nói của Bạch Liên Hoa.
Bạch Liên Hoa cảnh giác cực cao, sớm đã phát hiện Lỗ Túc y ẩn thân chỗ tối, nha đầu kia hiểu rõ về Lỗ Túc y, biết tâm tư của Lỗ Túc y. Nha đầu kia khiến y lo lắng sợ hãi, kích y lên lầu. Nhìn cách làm của nữ nhân này, chính là căn bản không muốn để Quận Chúa và Đơn Phi có thời gian ở riêng với nhau.
Trong lòng thất kinh, Lỗ Túc không ngờ một thiếu nữ lại khiến y có cảm giác đanh đá chua ngoa như thế, khẽ mỉm cười, Lỗ Túc nói: -Công Chúa Lâu Lan nói đùa.
Bạch Liên Hoa mỉm cười duyên dáng nói: -Ta không nói đùa. Đơn đại ca chưa chắc làm gì Quận Chúa nhà ngươi, nhưng Quận Chúa nhà ngươi tuyệt đối sẽ không có tốt tính gì. Ngươi còn không để ý nữa, coi chừng làm hỏng đại kế của Giang Đông!
Nàng cười nghênh ngang rời đi.
Thấy Bạch Liên Hoa tự tin như thế, Lỗ Túc rốt cuộc cũng không kềm nén được, yên lặng đến trước lầu các. Khi y còn chưa nghe được hai câu, thì thấy Tôn Thượng Hương đột nhiên xông ra khỏi cửa, đụng vào y.
Mấy câu dưới lầu của Bạch Liên Hoa kia tự nhiên không cần nói với Quận Chúa, có điều dụng ý của Bạch Liên Hoa, Lỗ Túc y nhất định phải phá giải!
Lỗ Túc thấy Tôn Thượng Hương có vẻ rất muốn nghe, mỉm cười nói: -Nàng nói Quận Chúa nhất định sẽ bất mãn với Đơn Phi.
Tôn Thượng Hương hơi giật mình, trong lòng nghiêm nghị.
Lỗ Túc thấy Tôn Thượng Hương từ từ bình tĩnh lại, chần chừ nói: -Quận Chúa, người biết chúng ta đến Kinh Châu vốn có hai mục đích. Thấy Tôn Thượng Hương im lặng không nói, Lỗ Túc thấp giọng nói: -Chúng ta một là muốn nhìn xem Kinh Châu, Giang Đông có thể hóa can qua thành bạch ngọc không, hai là…chuyện của Đơn Phi sự tình trọng đại. Đại ca người nói, Đơn Phi có ân với Giang Đông, chúng ta bất luận thế nào, không tiếc bất cứ giá nào đều phải trợ giúp hắn thành công.
Tôn Thượng Hương ừ một tiếng, vẫn không nói.
Lỗ Túc thở dài nói: -Nhưng chúng ta mới đến Kinh Châu đã có chuyện bất ngờ, phía Lưu Biểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Y tới chậm, nghe cũng không được nhiều.
Tôn Thượng Hương thấy Lỗ Túc chấp nhất nhìn y, cuối cùng thuật lại lời của Đơn Phi lần nữa.
Lỗ Túc càng nghe càng kinh hãi, chần chừ một lát mới nói: -Quận Chúa, chuyện này quan hệ trọng đại. Đơn Phi đề cập với người chuyện này, hiển nhiên là rất tin tưởng người, đây là chuyện tốt.
Tôn Thượng Hương hừ lạnh một tiếng.
Lỗ Túc tiếp tục khuyên nhủ: -Người không thể trách hắn hỏi người Giang Đông có tham dự vào việc này hay không. Đơn Phi làm người thận trọng, chuyện này kỳ quái, hắn có nghi vấn cũng không có gì là lạ. Giang Đông nhà lớn nghiệp lớn, người nhiều phức tạp, cho dù hắn tin người, nhưng cũng không thể không đề phòng người khác của Giang Đông có tính toán khác. Ngừng một lát, thấy Tôn Thượng Hương vẫn trầm mặc như cũ, Lỗ Túc cuối cùng nói: -Quận Chúa tỏ thái độ như thế, chỉ sợ sẽ có khúc mắc với hắn.
Tim Tôn Thượng Hương khẽ run.
-Như vầy đi, ta lên đó nói mấy câu với hắn. Rất nhiều chuyện kéo một thời gian thì sẽ trở thành gút mắc, nếu khi đó có thể hóa giải thì không còn gì tốt hơn.
Lỗ Túc quyết định thật nhanh, y xoay người đi hai bước, thấy Tôn Thượng Hương đứng tại chỗ không động, dặn dò nói: -Mong Quận Chúa lấy đại cục làm trọng, có thể đợi ta một lát.
Y bước nhanh lên lầu các.
Tôn Thượng Hương thấy thế cũng không rời đi, cũng không tiến lên, ánh mắt lóe lên cảnh tượng ban nãy.
Bạch Liên Hoa giữ tay Đơn Phi nói: -Đơn đại ca, huynh cẩn thận một chút, có một số người chưa chắc đáng tin cậy.
Bạch Liên Hoa đang khích bác quan hệ giữa nàng và Đơn Phi!
Nàng không ngại Bạch Liên Hoa khiêu khích!
Vậy tại sao lúc này trong lòng nàng chua xót bất mãn như thế? Bởi vì người mà mình tin tưởng lại hỏi ra lời hoài nghi, không tin nàng đến nơi này là thật lòng giải quyết vì hắn sao?
Dưới áp lực nặng nề, nàng đối diện với Minh Sổ còn có thể duy trì tỉnh táo, tại sao Bạch Liên Hoa chỉ nói đôi câu ba lời thì đã khiến nàng tức giận mà mất đi bình tĩnh chứ?
Gió đông hiu quạnh.
Đêm lạnh nhạt nhẽo.
Sương lạnh làm nứt lá khô, rên rỉ rơi xuống, giống như tình cảm khó hiểu trong lòng.
Nàng biết dụng ý của Lỗ Túc, biết Lỗ Túc nhất định sẽ uyển chuyển nói rõ chuyện này với Đơn Phi, nàng vốn muốn quát ngừng…nhưng nàng cuối cùng cũng không nói ra lời.
Nàng
Đơn Phi cũng không sai.
Vậy là ai sai?
Gió đông lay động cánh tay áo, lùi lại không nỡ, tiến lên lạnh run.
Thật lâu sau, có tiếng bước chân truyền đến, Tôn Thượng Hương biết Lỗ Túc quay lại, mới định cùng y rời đi…đột nhiên thân hình khẽ ngưng, Tôn Thượng Hương chậm rãi quay người lại.
Đêm lạnh.
Ánh sao thưa thớt.
Hào quang trong mắt Đơn Phi sáng bừng trong đêm, nụ cười nơi khóe miệng làm ấm cái lạnh mùa đông.
-Quận Chúa, nếu cô đã giải quyết xong việc, ta còn muốn nhờ cô giúp đỡ, lên trên lầu nói chuyện bí địa Vân Mộng, thế nào?
Người kia đứng đó, khóe miệng lộ nụ cười áy náy.
Đêm đông.
Hóa ra cái làm lòng người ấm áp không chỉ có lò lửa.