Chương 486: Tỉnh táo trong sự hồ đồ
.
Đơn Phi lại không lo lắng như Tuân Du vậy, sau khi nghe Tuân Du nói xong, hắn lại gật đầu nói: -Được rồi, Tuân Hầu, ông nghỉ ngơi đi.
Nhìn thấy Đơn Phi xoay người muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, Tuân Du hơi kinh ngạc, kêu lên: -Đơn Thống Lĩnh…ngươi có cách rồi hả?
-Không có. Đơn Phi nói một cách ngắn gọn.
Tuân Du ngẩn ra, hồi lâu mới nói: -Đơn Thống Lĩnh, Tư Không cực kỳ coi trọng chuyện này, cũng cực kỳ coi trọng ngươi. Tư Không bảo ta và Quách Tế Tửu nam hạ, vốn là muốn tương trợ ngươi…
Ông ta vốn muốn nói gì đó, liếc thấy Đơn Phi vẫn không tỏ vẻ gì, liền không nói tiếp nữa.
Đơn Phi ồ một tiếng, khẽ thở dài nói: -Ông thấy ta không có cách nào, lại không gấp gáp, cho rằng ta sẽ không tận tâm làm việc vì Tư Không?
Tuân Du trầm mặc.
Ông ta sớm biết bản lĩnh của Đơn Phi, cũng chưa từng coi thường thiếu niên trước mắt này, nhưng nghe thấy hắn một câu đã chọc thủng suy nghĩ của mình, vẫn không kìm nổi kinh ngạc.
Đơn Phi hồi lâu sau mới nói: -Chức vị Thống Lĩnh này của ta hữu danh nan thực, chưa từng làm được chuyện nghiêm chỉnh gì, nhưng Tư Không chưa bao giờ bạc đãi ta, khi ta có yêu cầu, ngài ấy luôn một lời đồng ý. Dân chúng Nghiệp Thành đã được bảo vệ bằng lời hứa của ngài ấy.
Sắc mặt Tuân Du khác thường.
Ông ta thường hay nhìn thấy sự huy hoàng khi nhất tướng công thành vạn cốt khô, chuyện Tuân Kỳ vì trèo lên vị trí đệ nhất dũng sĩ mà anh dũng, ông ta cũng biết. Ông ta không ngờ trên đời này còn có người liều mạng lên thành chỉ vì dân chúng trong thành.
Đơn Phi lại nói tiếp:
-Nếu đã như thế, Tư Không nếu gấp gáp, ta sẽ không coi như không nhìn thấy, chỉ là ta không biết dụng ý chân chính của Tư Không…
Thấy Tuân Du không nói, Đơn Phi nói: -Ông cũng không biết, có phải không? Không đợi câu trả lời của Tuân Du, Đơn Phi tiếp tục nói: -Nếu chỉ đến Vân Mộng Trạch tìm bí địa Vân Mộng, thì gấp gáp cũng vô dụng. Lưu Biểu gấp gáp mười năm cũng không có đầu mối, ta chỉ có vài ngày cũng không có tác dụng gì. Trước mắt ta chỉ muốn nói cho ông biết một chuyện.
-Mời Đơn Thống Lĩnh chỉ giáo. Tuân Du lập tức nói.
Ông ta ở bên cạnh Tào Tháo nhiều năm, bây giờ tuổi gần năm mươi, ngoài trừ rất coi trọng đề nghị của Tào Tháo và đám mưu sĩ như Quách Gia, Giả Hủ ra, đối đãi với một người trẻ tuổi như thế thực sự là chuyện tuyệt đối có một không hai.
-Nóng nảy không có lợi cho vết thương của ông, nếu ông không muốn vết thương chuyển biến xấu, còn muốn sống thêm vài năm, thì tốt nhất thoải mái đi. Đơn Phi thận trọng nói.
Tuân Du không kìm nổi cười, không ngờ Đơn Phi lại đề nghị ông ta như thế, có điều ông ta vẫn gật đầu nói: -Đa tạ Đơn Thống Lĩnh chỉ giáo.
Đơn Phi khẽ lắc đầu, Tuân Du lại không để ý, thấy Đơn Phi lại muốn rời đi, thấp giọng nói: -Đơn Thống Lĩnh…đa tạ.
Lần này chính là cảm tạ ơn cứu mạng của Đơn Phi.
Tuân Du trúng tên của Lã Bố may mắn sống sót, nhưng nếu không có Đơn Phi ra tay, nếu bị một kích của Lã Bố đánh trúng, Tuân Du có mặc tám chiếc áo giáp hộ thân cũng vô dụng.
Đơn Phi mỉm cười, đi ra ngoài tìm rơm tạ quay về trải trong góc, sửa sang lại một chút rồi nói: -Liên Hoa, cô ngủ ở đây đi.
Bạch Liên Hoa lập tức gật đầu, thấy Đơn Phi lại cầm ít rơm rạ trải ở góc đối diện, Bạch Liên Hoa bất giác nói: -Đơn đại ca, buổi tối muội ngủ rất thành thật, sẽ không đánh người, huynh không cần cách muội xa như thế.
-Ta nằm mơ sẽ đánh người. Đơn Phi cười nói.
Trong khi nói hắn chuyển đống lửa đến trước cửa, đóng ván cửa lại chắn dã thú, lại châm lò lửa trong phòng, ném hai kiện da thú rách nát treo trên tường cho Tuân Du và Bạch Liên Hoa, lúc này mới khoanh chân ngồi xuống.
Trời vừa tối, gió thổi đêm lạnh.
Nơi xa có dã thú rít gào, kinh hãi lại thê lương.
Có lẽ dã thú cũng thê lương, chỉ có dùng tiếng gào và nanh vuốt mới có thể che đậy được sự cô độc của bản thân.
Đơn Phi điều tức đến gần nửa đêm, ngồi lên đến bên giường Tuân Du nhìn, thấy ông ta cuối cùng đã ngủ say, quay đầu lại nhìn sang hướng Bạch Liên Hoa, thấy người kia nghiêng người tựa vào vách tường nắm chặt tấm da thú mơ màng ngủ…
Dời ánh mắt lại, Đơn Phi lại thêm mấy nhánh củi vào trong lò lửa, quay lại nhắm nghiền hai mắt lần nữa.
Hắn cũng không lưu ý đến khi hắn xoay người ngồi xuống, gió nhẹ thổi qua cửa sổ, lông mi thật dài của Bạch Liên Hoa khẽ rung động dưới cơn gió lạnh, giống như tiếng lòng.
Một hồi lâu sau, Bạch Liên Hoa khẽ hé mắt ra, cứ si ngốc nhìn Đơn Phi như thế, cũng không yên giấc gì cả.
Trong đầu nàng chỉ đang nghĩ về cuộc đối thoại với Khương thúc thúc.
-Đơn đại ca của con thích một nữ nhân, tên Thần Vũ. Khương thúc thúc lạnh nhạt nói.
Đơn đại ca thích người khác?
Ngày đó khi nghe được tin tức này, trong lòng rất đau, đau giống như bị xé toạc vậy, bây giờ tuy đã không còn đau đớn đến thế nữa, nhưng mỗi lần cảm nhận được Đơn đại ca vô tình hữu ý xa cách, trong lòng nàng vẫn khẽ đau.
Nỗi đau lơ đãng có thể kéo động tiếng lòng.
Nếu là Liên Hoa của trước đây, chỉ có thể lựa chọn lặng lẽ rời đi, nàng có cơ hội gì để tranh thủ chứ?
Rất nhiều khác biệt giống như rãnh trời vậy.
Giữa nàng và Đơn đại ca, thủy chung cách một rãnh trời, bắt đầu từ lần gặp mặt đó.
Cho dù nàng có liều mạng dốc sức đuổi theo.
Khương thúc thúc nói không sai, tình yêu cầu không được, nam nhân giống như Đơn đại ca, nàng chỉ có thể dốc sức đi theo bước chân của hắn, chứ không thể hi vọng hắn sẽ dừng lại.
Nàng khi đó có xem Tào Ninh Nhi là đối thủ nữa không.
Tào Ninh Nhi không xứng với Đơn đại ca.
Bởi vì Đơn đại ca trước kia tuy là gia nô, nhưng thủy chung vẫn cao ngạo giống hùng ưng trên bầu trời vậy. Con người chính là kỳ lạ như thế, có người trời sinh đã có cơ hội tung cánh, lại cam tâm bị thế tục nô dịch giống như nô bộc vậy, cũng có người cho dù là một nô bộc, thủy chung lại có sự cao xa tựa hùng ưng.
Tào Ninh Nhi chỉ muốn trói buộc Đơn đại ca vào thế giới mà nàng ta nhận biết, đây chính là nguyên nhân Đơn đại ca và Tào Ninh Nhi căn bản không hợp nhau.
Khi nàng rời đi không ngày nào là không muốn quay lại, nàng hi vọng Đơn đại ca có thể đợi nàng một thời gian, nhưng nam tử như Đơn đại ca sao lại không có nữ tử yêu thích chứ?
Nàng chỉ trông mong Đơn đại ca đừng dễ dàng yêu người khác.
Nữ tử tên Thần Vũ kia hẳn rất xuất chúng đi. Nếu không phải như thế cũng sẽ không khiến Đơn đại ca dễ dàng yêu thích.
-Nhưng con không cần lo lắng Thần Vũ, con chỉ cần lo lắng Tôn Thượng Hương thôi. Khương thúc thúc lại nói.
-Vì sao?
Nàng khi đó rất khó hiểu, bởi vì nàng biết Đơn đại ca không phải là kẻ một lòng hai dạ, giống như nàng vậy, đợi khi nàng nghe Khương thúc thúc nói rõ hết ngọn nguồn, trong lòng nàng hơi vui mừng.
Khương thúc thúc khi đó cười rất kỳ lạ: -Ta không tin Thần Vũ có thể phá vỡ số mệnh của Vô Gian. Trên đời này ngoài trừ Đơn gia, chỉ có ta càng hiểu Vô Gian hơn, cho dù là Tào Quan, chẳng qua cũng chỉ hơi tiếp xúc với bề ngoài của Vô Gian mà thôi. Vô Gian có hai ảnh hưởng đến thế gian, không chỉ là đồ vật bên dưới hình thức bề ngoài, còn liên quan đến con đường bên ngoài hình thức nữa. Nếu đã xảy ra thay đổi, ngọn nguồn không có, ảnh hưởng tự nhiên sẽ dần dần tiên tan, biến đổi hoàn toàn.
Khi đó nàng ngưng thần vắt óc suy nghĩ, như hơi hiểu ra nói: -Nó sẽ còn ảnh hưởng đến trí nhớ của con người?
-Tự nhiên.
Khương thúc thúc lạnh nhạt nói:
-Trí nhớ con người vốn yếu ớt không chịu nổi. Thường nói tai nghe là giả, mắt thấy là thật, rất nhiều người căn bản lại không biết, những phán đoán đó vốn xuất phát từ não bộ của bọn họ, thứ không đáng tin nhất không phải là tai mắt, ngược lại là bộ não. Bộ não đưa ra phán đoán rồi lại đẩy cho tai mắt.
Thấy Khương thúc thúc đột nhiên cười ha ha, nàng rất khó hiểu hỏi: -Khương thúc thúc, thúc cười cái gì?
-Ta cười sự thật hoang đường này lại giống như thế giới hoang đường này vậy.
Khương thúc thúc cười xong lại khẽ thở dài nói: -Bộ não thống trị con người thật ra giống hệt như người cầm quyền thống trị thế gian này vậy, đưa ra phán đoán lừa mình dối người, lại lừa gạt người ngoài nghe theo, hơn nữa rất nhiều người lại khăng khăng tin tưởng, ngươi nói xem tình huống này có phải rất buồn cười không?
Nàng cố sức lý giải, nàng biết Khương thúc thúc có chút khác biệt với chúng sinh, nhưng nàng lại biết, chuyện mà Khương thúc thúc nói, sắc bén, lạnh lùng nhưng khó lòng cãi lại.
Chân tướng thường đau đớn.
Giống như tình yêu vậy.
Những người cười nhạo nhân sinh có lẽ chẳng qua chỉ đang mê hoặc bản thân đi suy nghĩ. Thường nói nhất tiếu giải thiên sầu, nhưng sau khi cười thì sao? Sau khi gặp được trá thi của thiên sầu, lại đi tìm niềm vui nhiều hơn nữa, mượn đó để bản thân trầm luân?
-Rất nhiều ghi chép sử sách đều sẽ tự mình mâu thuẫn, ký ức của rất nhiều người sẽ hỗn loạn không chịu nổi. Bọn họ căn bản không dám đối diện với hiện thực này, thậm chí ngay cả dũng khí làm rõ cũng không có. Bọn họ chỉ có thể mang áp lực vào giấc mộng hoặc là quên đi, phủ định ký ức và nhận biết của người khác. Bọn họ cần sự ổn định, có thể sống tiếp…có thể sống tiếp là được.
Khương thúc thúc lạnh nhạt nói: -Nhưng sự tồn tại này trong mắt ta, đã không có bất cứ ý nghĩa gì. Ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, cho dù qua thêm hai ngàn năm nữa, con người vẫn sẽ như thế, thậm chí còn trở nên càng trầm trọng thêm. Thay đổi chỉ là bề ngoài, không thay đổi chính là sự tham lam trong nội tâm.
Nàng lại không nghĩ nhiều như Khương thúc thúc vậy.
Nhìn thấy hàn quang trong mắt Khương thúc thúc, nàng cũng không lưu ý quá nhiều, nàng chỉ nghĩ đến Đơn đại ca.
-Đơn đại ca sẽ quên Thần Vũ?
-Đúng vậy, do vậy chỉ cần con yêu hắn, tất cả đều sẽ thay đổi. Khương thúc thúc đưa ra kết luận nói.
Trong nội tâm nàng rất vui sướng, lập tức nói: -Nhưng tại sao con phải phòng bị Tôn Thượng Hương?
Sau khi nghe xong chuyện của Tôn Thượng Hương, nàng tự tin nói: -Con sẽ đánh bại nàng ấy.
Thần sắc Khương thúc thúc có chút quái dị, hồi lâu mới nói: -Con tuyệt đối đừng coi thường nàng.
-Vì sao?
Nàng hỏi đáp án, nhưng lại không có được đáp án, có điều nàng hoàn toàn không mất tự tin.
Nàng có năng lực, không còn là Liên Hoa chờ mong kỳ tích xuất hiện mới có thể thay đổi vận mệnh của bản thân nữa.
Ảnh hưởng của Thần Vũ sẽ không còn tồn tại.
Đơn đại ca sẽ quên nàng!
Lúc trước khi nàng nghĩ đến đây, rất vui vẻ, đợi khi nghe Tuân Du nhắc đến “Thần Vũ”, nàng cũng không có ý ghen tị gì, nàng thậm chí muốn ra vẻ không nghe thấy.
Chuyện đã qua, phải để nó qua đi.
Nàng quyết định xem như bản thân mình hoàn toàn không biết những chuyện này.
Nữ nhân thông minh vốn giống như nam nhân, khi cần hồ đồ thì vẫn phải hồ đồ.
Nhưng…khi nàng nhìn thấy Đơn đại ca đau lòng lại làm ra vẻ như không có việc gì, tại sao không còn chút vui mừng nào, ngược lại bi thương giống như Đơn đại ca chứ?
Khẽ đau đớn.
Run rẩy từng chút.
Yêu một người hóa ra không chỉ cảm nhận được sự vui vẻ của hắn, còn san sẻ sự bi thương của hắn, hận không thể san sẻ bi thương của hắn.
Có lẽ nỗi đau xót khi yêu đến tận xương tủy, giống như một gốc cây bị thương vậy, khi đầu xuân, tróc vỏ đâm chồi, cũ đi mới đến, nhưng vết thương trong xương tủy, chẳng qua chỉ đóng sẹo thôi.
Mỗi một lần đều kiên cường sinh trưởng, mỗi một lần lại khó tránh đụng đến vết sẹo kia.
Nàng rốt cuộc khẽ nhắm mắt lại, đi vào giấc mộng.
Ngày mai chính là một ngày mới.
Nàng lại không biết khi nàng nhắm mắt chưa bao lâu, Đơn Phi lại mở mắt nhìn sang nàng.
Dừng lại không lâu lắm, Đơn Phi nhìn sang cây lá rì rào trong gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, một đêm gió rét, không biết có bao nhiêu cây lá giãy dụa.