Chương 488: Hung thủ giết người không thể tưởng tượng
.
Ba người Đơn Phi nói thì nhiều, nhưng đi lại không nhanh. Trong lúc nói chuyện, ba người đều lưu ý động tĩnh xung quanh.
Bọn họ cũng đều biết Quách Gia rất có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngoài trừ Bạch Liên Hoa ra, Đơn Phi, Tuân Du đều biết một điểm, ngươi không phải gấp gáp vội vã chạy qua thì có nghĩa là khẩn trương quan tâm.
Ngươi như vậy là đi chịu chết.
Ngoài trừ khiến kẻ địch thỏa mãn ra, rất khó khiến mình được khen ngợi.
Đơn Phi, Tuân Du cũng sẽ không làm chuyện chịu chết.
Lúc này bọn họ vòng qua một góc sườn núi, rừng cây phía trước so le, bụi cây tạp nham, xuyên qua bụi cây rừng rậm kia, nơi xa xuất hiện một từ đường.
Rừng cây thấp thoáng, ba người thấy từ đường ngói xanh tường đỏ, cửa son viện sâu, xa xa nhìn lại cũng cảm thấy quy mô không nhỏ.
Tuân Du nghe thấy Đơn Phi hỏi ngược, trong lòng bỗng dưng tỉnh ngộ lại.
Ông ta cuối cùng hiểu được Đơn Phi muốn hỏi điều gì. Ở cái nơi chim cũng không thèm ị này xây một cái từ đường, nhân lực hao phí tuyệt không bình thường, ít có ai lại làm chuyện không có lợi lộc như vậy. Nếu do triều đình và quan phủ địa phương xây dựng, nhất định có ghi chép và mục đích, tuyệt đối không phải lặng lẽ không tiếng động như hiện tại.
Nếu là từ đường mà gia tộc thành lập, gần đây căn bản không có nhà nào sinh sống, xây dựng lên để làm gì? Ai xây dựng Tương Phi Từ ở đây có mục đích gì?
Tế điện?
Người còn không có, làm sao tế điện?
Quách Gia nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có phải là có liên quan đến những người xây dựng Tương Phi Từ không?
Tuân Du càng nghĩ càng cảm thấy lạ, càng phát hiện thiếu niên tang thương kia có sự cẩn thận mà người thường khó có. Khi hắn nhìn sang Tuân Du thì biết Quách Gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa đang suy xét nguyên do của chuyện ngoài ý muốn đó.
Khóe miệng mang vẻ chua chát, Tuân Du nói: -Ta hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Ông ta không che giấu gì cả. Tuy ông ta có tài hoa kiến thức, nhưng dù sao cũng không phải vạn sự thông, không thể nghiên cứu rõ ràng tường tận lai lịch một từ đường nằm ở một nơi không bắt mắt trong Vân Mộng Trạch được, ông ta cũng gần đây mới biết được nơi này từ chỗ Quách Gia.
Đơn Phi lại càng không biết.
Nhưng hắn biết một điểm, chuyện có thể khiến Quách Gia nói không thể giải thích tuyệt đối ẩn chứa tính phiêu lưu rất lớn.
Nhảy xuống khỏi lưng ngựa, Đơn Phi cầm gậy trúc dài tự chế chậm rãi đi về phía trước.
Gậy trúc như thương, một đầu nhọn hoắc.
Phía trước là cửa chính từ đường, nhìn từ xa nguy nga tráng lệ, khi lại gần nhìn mới phát hiện bất luận là tường viện, cửa son đều có cảm giác cổ xưa cũ kỹ.
Có điều xây dựng rất chắc chắn.
Sau khi Đơn Phi đưa ra phán đoán này, sớm đã triệt ngoại tức, khi chậm rãi đi về phía trước, ngoài trừ lưu ý động tĩnh xung quanh tường viện, còn đang lắng nghe sự sống trong viện.
Hắn chăm chỉ rèn luyện nội tức, có khi thậm chí cảm thấy hơi thở có thể tràn đến cả ngọn tóc, thầm nghĩ cổ nhân nói giận đến đầu bốc khói xem ra cũng không phải lời nói khoa trương.
Con người có phải thật sự khi nội tức đạt đến cảnh giới nhất định thì có thể vận chuyển đến mức ngọn tóc cũng chống đỡ được chiếc nón không?
Bây giờ hắn phát hiện rất nhiều thành ngữ lưu truyền lại tuyệt đối không phải người xưa tùy tiện bịa đặt, mà có thể là miêu tả căn cứ theo một sự thật nào đó. Giống như từ khai tâm, người hiện đại thông thường chẳng qua đều cho rằng là hình dung tâm tình vui mừng của con người, nhưng trong Mật Tông, ý của khai tâm là mở vô số mạch khí nhỏ bé nơi vành tim, có thể đạt đến cảnh giới thụ lạc sau khi Thiền Tông tứ thiền bát định.
Đó chính là khai tâm chân chính, một loại cảnh giới vui sướng từ nội tâm, càng giống như là giải thoát, mà không phải là sự vui thích nhất thời khi bị tình cảm thúc giục.
Đơn Phi cảm thấy mình còn chưa đến mức “khai tâm”, nhưng nhĩ lực hắn vốn tinh tường, thêm vào nội tức tràn trề, trong phạm vi mười trượng nếu có người mai phục, trừ phi đến cảnh giới nội tức như hắn, khi hắn toàn lực lưu ý, tuyệt đối có thể nghe ra được.
Trong viện không ai.
Đây là nơi làm cho Quách Gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, yên tĩnh đến đáng sợ.
Đơn Phi nhìn không được động tĩnh trong viện, khi sắp đẩy cửa vào, có bóng dáng xinh đẹp ngả nghiêng, Bạch Liên Hoa đã đến bên cạnh hắn.
-Đơn đại ca, để muội.
Bạch Liên Hoa mới bước lên trước, lại bị Đơn Phi kéo lại.
-Không cần, cô bảo vệ Tuân Hầu đi.
Tuân Du sinh lòng cảm kích. Ông ta biết phía Quách Gia chắc chắn xảy ra sự cố, hơn nữa cực kỳ trí mạng, bằng không Quách Gia sẽ không đến giờ cũng không có tin tức.
Đơn Phi, Bạch Liên Hoa đều có khả năng tự bảo vệ mình, nếu có chuyện bất trắc, người đầu tiên chết chắc chắn là Tuân Du ông ta.
Tuân Du ông ta biết nguy hiểm, nhưng chuyện đến nước này, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ. Đơn Phi và Tuân Du vốn có oán cũ, bình thường Đơn Phi mở miệng là gọi ông ta là Tuân Hầu, nhìn thì khách sáo, thật ra là xa cách. Lúc mấu chốt, Đơn Phi còn có thể nghĩ đến Tuân Du ông ta. Tuy Tuân Du có kinh nghiệm quyền mưu, vẫn khó tránh nội tâm xúc động.
-Đơn đại ca, huynh đừng coi muội như nữ hài tử yếu không chịu được gió của trước kia. Bạch Liên Hoa khẽ cắn môi nói.
Đơn Phi cười nói: -Nhưng ít nhất ta phải coi cô như nữ nhân. Trước mặt nữ nhân, nam nhân luôn thích cậy mạnh để nổi bật, do vậy cô đừng tranh với ta.
Khi hắn nói chuyện đã đi đến cửa chính.
Bạch Liên Hoa thản nhiên cười, không kiên trì nữa, trong lòng lặng lẽ nói vậy huynh cẩn thận.
Nàng biết Đơn đại ca sẽ cẩn thận, không muốn làm hắn phân tâm, nhưng trong lòng vẫn không khỏi dặn dò.
Đơn Phi dùng gậy trúc đụng vào vòng cửa, vang lên hai tiếng bịch bịch, trong ngoài Tương Phi Từ tĩnh mịch nghe ra rõ ràng một cách kỳ lạ.
Không có bất cứ động tĩnh gì.
Khi Đơn Phi dùng gậy trúc gõ cửa, thì cảm thấy cửa khóa từ bên trong, không nghe tiếng vang. Gậy dài trong tay hắn thuận theo khe cửa đâm vào, cứng rắn chen vào giữa khe cửa, đâm lên trên chốt cửa.
Cổ tay khẽ động, then cửa rơi xuống, cửa viện mở ra.
Trong mắt Tuân Du lộ ra vẻ kinh sợ. Ông ta không hiểu những tài nghệ này, nhưng hơi suy nghĩ một chút thì biết, then cửa vốn là dùng để đề phòng người ngoài, một gậy mở cửa của Đơn Phi thoạt nhìn đơn giản, nhưng sự hiểu biết đối với kết cấu của cửa lớn, sự khéo léo khi dùng sức đều đã đến mức không thể tưởng tượng được.
Nhưng ông ta vừa mới tán thưởng, thì kinh ngạc hiện lên theo!
Nơi cửa có bóng người lóe lên.
Nếu cửa viện đã cài then, thì chứng tỏ trong viện có người, bằng không ngững người này sẽ không chốt cửa lại, rồi nhảy ra ngoài từ tường viện? Tuân Du sớm nghĩ đến điểm này, biết Đơn Phi cũng hiểu rõ điểm này, nhưng lúc này nhìn thấy bóng người vẫn chấn động trong lòng.
Đủ mọi dấu hiệu cho thấy, phía sau cửa không hẳn có người!
Thần sắc Đơn Phi lúc này ngưng lại, nắm chặt gậy trúc trên tay chuẩn bị đâm ra ngoài.
Võ công của hắn chưa đến mức tuyệt đỉnh, nhưng thần kinh thì thực sự trải qua muôn vàn thử thách rồi.
Bất kể kiếp này vào sinh ra tử, hay là kiếp trước vào mộ thám hiểm, hắn bất cứ lúc nào cũng đều phải ứng đối với nguy hiểm khẩn cấp, phía sau cửa có người ra tay bất ngờ, nhưng trái tim hắn khi đó không hề run rẩy.
Nếu cương thi nhảy ra, hắn cũng đều có tâm lý ứng phó.
Mắt lóe lên kinh ngạc, Đơn Phi rủ gậy trúc xuống.
Bóng người kia ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Là một người chết!
Đơn Phi từng bước tiếp cận người nọ, khi nhìn thấy sắc mặt người đó, dùng gậy trúc khẽ đụng vào nơi ngực bụng người đó, nói: -Người này chết ít nhất hai ngày rồi.
Đối với người sống, hắn không dám nói bừa, nhưng phán đoán về người chết, hắn vẫn rất có tự tin.
Bạch Liên Hoa không quên chuyện Đơn Phi nhờ, cùng dắt cả ngựa lẫn Tuân Du vào, cũng không lưu ý đến người chết dưới đất.
Nàng thật sự không quan tâm người chết là ai, cũng không cảm thấy nàng sẽ nhận ra.
Có điều nàng theo bản năng liếc nhìn sau cửa, thầm nói người này chắc chắn là chết tựa vào sau cửa, Đơn đại ca mở cửa viện, người này bị cửa viện đẩy mạnh một cái, nên mới ngửa mặt ngã xuống.
Nếu là Liên Hoa của trước đây, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến điểm này, bởi vì Liên Hoa khi đó chỉ biết sợ hãi, né tránh, nhưng nàng bây giờ không còn sợ hãi nữa, cũng mở cửa thăm dò cánh cửa khẽ hở.
-Đơn đại ca, huynh xem. Bạch Liên Hoa đột nhiên chỉ vào cửa viện nói.
Đơn Phi quay đầu lại nhìn ánh mắt lóe lên, dùng gậy trúc khép cửa sân lại, thuận tiện đẩy chốt cửa khóa cửa viện lại.
Cửa viện làm bằng gỗ lim, ngoài phủ sơn đỏ, thực sự vô cùng rắn chắc, nhưng mặt trái của cửa viện lại có vô số vết cắt do vật nhọn bổ vào, thoạt nhìn cực kỳ chấn động lòng người.
Đơn Phi cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới đất có một cây búa dài năm xích, hàn quang bức người.
Bạch Liên Hoa lập tức nói:
-Đơn đại ca, người này chết rất kỳ lạ.
-Làm sao? Đơn Phi trầm ngâm hỏi.
-Xem tình hình của y giống như muốn bổ ván cửa xông ra, sau đó chết ở phía sau cửa. Bạch Liên Hoa chần chừ nói.
Đơn Phi dùng gậy trúc lật thi thể người kia lại, chỉ thấy y phục sau lưng y dính đầy bụi bặm trong viện, nhưng không bị tổn hại gì. Hắn quan sát như vậy, là muốn nhìn coi người này có phải đụng phải ám toán khi bổ cửa hay không.
-Trên người y hình như không có vết thương gì?
Bạch Liên Hoa hỏi.
Đơn Phi gật đầu.
-Nhưng y không mù, y muốn đi ra, rõ ràng chỉ cần mở then cửa thì có thể ra ngoài rồi, tại sao phải phí sức bổ ván cửa chứ? Bạch Liên Hoa khẽ hỏi: -Y bổ cửa nếu không phải vì đi ra ngoài, thì là vì cái gì? Lẽ nào là vì ván cửa kỳ lạ?
Đơn Phi im lặng, nhìn chằm chằm gương mặt kinh hãi kia của người chết.
Người chết không biết nói, xem ra không thể trả lời vấn đề của Bạch Liên Hoa.
-Là Bác Sơn. Tuân Du đột nhiên nói.
Thấy Đơn Phi nhìn sang, ánh mắt đầy nghi hoặc, thần sắc Tuân Du nghiêm nghị nói: -Người chết tên Bác Sơn, cao thủ của Phát Khâu Trung Lang Tướng. Người này tên Bác Sơn là bởi vì tinh thông thuật tầm long điểm huyệt, biết rõ long mạch của quần thể núi Hoa Hạ. Người này…thân thủ cao cường, hơn nữa kiến thức uyên bác.
Thể trạng người dưới đất kia cường tráng.
Đơn Phi nhìn búa dài, thần sắc nghi hoặc. Thoạt nhìn binh khí rắn chắc, lực tay của người này thực sự không yếu, có điều vết cắt phía sau ván cửa lại rất mờ nhạt.
-Búa dài là binh khí của Bác Sơn. Tuân Du ngưng thanh nói: -Y và Quách Tế Tửu cùng nhau đến Tương Phi Từ.
Ba người im lặng.
Bọn họ đoán không sai, phía Quách Gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cao thủ của Phát Khâu Trung Lang Tướng còn chết ở đây, vậy tình hình của Quách Gia tuyệt đối không thể lạc quan.
-Những người còn lại thì sao? Bạch Liên Hoa nói: -Đều chết rồi sao?
Khi trong lòng Đơn Phi lạnh đi, đột nhiên lỗ tai khẽ động.
-Có tiếng người. Bạch Liên Hoa đồng thời nói.
Hai người thính giác nhạy bén, khi gió thổi đến, đồng thời nghe thấy nơi xa dường như có tiếng rên rỉ truyền đến. Thân hình Đơn Phi lướt lên, quay đầu nói với Bạch Liên Hoa: -Bảo vệ Tuân Hầu.
Thấy Bạch Liên Hoa sớm dẫn ngựa đi, dặn dò của hắn dư thừa rồi, Đơn Phi không ngờ Bạch Liên Hoa lại tuân thủ lời nói của hắn như thế. Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, thân hình tung lên như chim ưng, sau khi leo lên cây đại thụ hơi quan sát một chút lại tung người đi, đến trước rừng trúc bên sườn thiên điện của từ đường.
Trước rừng có một người nằm đó, tay chân khẽ động, giống như gian nan bò đi.
Đơn Phi lắc mình đến trước người đó chừng hơn một trượng, một gậy đâm ra đã nhấc người nọ lên.
Ở nơi thế này, hắn thật sự không thể không phòng bị gấp đôi, tránh cho đối phương lừa gạt đánh lén.
Người nọ và Bác Sơn ăn mặc tinh luyện giống như Bác Sơn, khi đứng lên, sắc mặt cũng kinh hãi phát xanh giống như Bác Sơn, rồi đột nhiên nhìn thấy Đơn Phi, người đó chợt hét to một tiếng, binh khí giống như cây thước trong tay đánh về phía Đơn Phi.
-Đơn đại ca cẩn thận.
Bạch Liên Hoa thét lên.
-Là Phát Khâu Trung Lang Tướng Ngọc Xích. Tuân Du gấp giọng nói.
Giây phút này trong đầu Đơn Phi lóe lên mấy suy nghĩ, vẫn chưa phản kích, có điều lùi ra sau mấy bước. Một kích của người đó còn đang tiến đến, cây thước trong tay đột nhiên rơi xuống đất một cách thê lương, người cũng theo đó ngã nhào xuống.
Đơn Phi tiến lên nâng người đó lên, trầm giọng nói: -Ta là Đơn Phi, Tuân Du cũng ở đây, Quách Gia Quách Tế Tửu đâu?
Hắn nhìn ra người nọ cách cái chết không xa, chỉ trông mong người đó có thể nói ra chút manh mối hữu dụng.
Trong mắt người đó có chút thần thái lóe lên, giống như hồi quang phản chiếu nói: -Đơn Thống Lĩnh? Y hiển nhiên đã nghe đến danh tiếng của Đơn Phi.
Đơn Phi lập tức gật đầu, thấy người kia cười nói: -Đều chết cả, đều chết cả!
Người đó lúc này còn có thể cười được đã là chuyện quỷ dị rồi, lời y nói ra càng khiến Đơn Phi âm thầm kinh hãi, nhưng Đơn Phi vẫn không muốn bỏ qua manh mối cuối cùng, trầm giọng nói: -Hung thủ là ai?
Người nọ vốn cười quỷ dị, lúc này lại cả kinh xanh mét, mặt cũng vặn vẹo, y trở tay nắm lấy bàn tay Đơn Phi, khàn giọng nói: -Là…là…Lương Hiếu Vương! Giết chúng ta là Lương…Hiếu…Vương!
Gió lạnh thổi qua.
Tóc gáy của Đơn Phi dựng thẳng lên.