Thâu Hương

Chương 490: Cứu nạn

Chương 490: Cứu nạn


.
Trong Tương Phi Từ tĩnh lặng lại.
Thấy ngọn đèn xoay chuyển vang lên tiếng cạch giống như quanh quẩn bên tai ba người vậy, Tuân Du đưa mắt nhìn chung quanh, Bạch Liên Hoa ngưng thần chuẩn bị ứng đối biến cố tiếp theo.
Đơn Phi hơi kinh ngạc.
Sau khi ngọn đèn xoay chuyển nửa vòng, trong đường cũng không có bất kỳ biến hóa nào!
Đây không phải cơ quan?
Loại thiết kế này dùng để làm gì?
Trong đầu hắn vừa xoay chuyển suy nghĩ, chợt nghe được tiếng phanh thật lớn. Tuân Du suýt chút nhảy dựng lên khỏi cáng, Bạch Liên Hoa và Đơn Phi lại đột nhiên quay đầu.
Tiếng vang truyền đến từ cửa viện từ đường.
Rầm rầm rầm!
Tiếng vang liên tiếp vang lên, cho dù là Tuân Du cũng nghe ra có người đang vỗ cửa, vỗ xuống giống như long trời lở đất vậy!
Là ai?
Ba người đều đang suy nghĩ, thầm nói nếu đó là đám người Quách Gia, tìm đường không theo khuôn mẫu, tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nếu là người khác…ai lại đến Tương Phi Từ hoang vắng không người này?
Bạch Liên Hoa đang đợi quyết định của Đơn Phi, Đơn Phi lại đang từ từ chờ đợi.
Thanh âm gõ cửa vang lên không dứt, tựa như không ai quan tâm thì sẽ không ngừng lại.
Đơn Phi xoay chuyển ý nghĩ mấy lượt, nhìn bụi tro trên hương án, thầm nghĩ từ số lượng bụi tro này mà xem xét, hẳn là có không ít người đến dâng hương. Hắn và Bạch Liên Hoa, Tuân Du một đường tìm đến, thật sự là quỷ ảnh khó gặp. Mà nhìn thấy ký hiệu trên bản đồ, gần đây cũng tuyệt đối không có nhà nào, rốt cuộc là ai đường xá xa xôi đến đây dâng hương chứ?
Người thường nghĩ đến đây, hơn phân nửa sẽ liên tưởng đến thần tiên quỷ quái.
Đơn Phi cả đời coi như đã tìm chuyện lạ vô số, từng thấy vô số quái vật, đều là vật sống do biến dị hoặc là do con người không thường nhìn thấy, quỷ thần gì đó, hắn thật sự chưa bao giờ thấy qua.
Không phải quỷ dâng hương, thì là người tiến cống.
Người gõ cửa bên ngoài là đến dâng hương sao?
Hắn đang suy nghĩ, nhìn sang Bạch Liên Hoa. Bạch Liên Hoa thấy thế, lập tức đi đến bên cạnh Tuân Du.
Bây giờ cho dù là Tuân Du cũng đều nhìn ra, Bạch Liên Hoa đối với Tuân Du ông ta không có hảo cảm gì cả, có điều bởi vì Đơn Phi dặn dò, Bạch Liên Hoa vẫn nhẫn nại làm việc.
Đơn Phi gật đầu khen ngợi, nắm lấy gậy trúc đi đến trước cửa, đẩy then cửa ra.
Cửa chợt mở.
Trong mắt Đơn Phi lóe lên tia vui mừng, sau đó cả kinh.
Ngoài cửa có một hán tử chất phác đứng đó, khi nhìn thấy cửa mở bàn tay dừng lại giữa không trung, đợi khi nhìn thấy Đơn Phi, trong mắt bỗng lóe lên hào quang, một quyền đánh vào ngực Đơn Phi.
Bạch Liên Hoa cũng kinh sợ.
Theo lẽ thường, người này gõ cửa đi vào, tuyệt đối không phải là hạng võ công cao minh, bằng không gõ cửa lâu thế không được sớm đã trèo tường đi vào, thế nhưng người này và Đơn Phi cách nhau hơn một trượng, một quyền lại có thể đánh đến ngực Đơn Phi.
Đây là võ công cực kỳ cao minh, dựa vào bước chân linh động, người như thế cố ý dụ người mở cửa, dụng tâm khó lường! Có điều đợi khi nhìn rõ gương mặt người đó, Bạch Liên Hoa khẽ biến sắc.
Đơn Phi đột nhiên lui một bước.
Chẳng qua là cách một bước, quyền kia đã đánh vào không trung.
Hán tử kia ra quyền uổng phí, thần sắc càng phẫn nộ, hét vang một tiếng tung đến trước người Đơn Phi, xoáy gió một cước đá qua. Động tác của y điên cuồng như hổ, có điều mỗi chiêu mỗi thức đều dứt khoát rõ ràng.
Trong nháy mắt, hán tử kia đã đánh ra hai quyền, đá ra hai cước. Bạch Liên Hoa thấy Đơn Phi chỉ tránh mà không trả đòn, chỉ tưởng hắn bị bất ngờ, trong lúc nóng lòng, Bạch Liên Hoa bất chấp Tuân Du, muốn nhảy qua giúp đỡ, lại nghe Đơn Phi nói: -Liên Hoa, cô không cần ra tay.
Bạch Liên Hoa chần chừ, Đơn Phi ra tay.
Tay hắn có gậy trúc cũng bỏ đi không dùng, hai tay dò xét, lại suýt chút bắt được hai tay của hán tử, dưới chân dùng sức như bắn nỏ, đột nhiên ấn lấy hán tử lên một thân cây.
Thần sắc hán tử kia kinh hãi, còn đang giãy dụa phản kích, lại nghe thấy Đơn Phi trầm giọng quát: -Trương Liêu đại ca, là đệ, Đơn Phi!
Hán tử đúng là Trương Liêu!
Trong lúc tâm tình Đơn Phi kích động, cũng cảm giác được linh phù Thần Nữ hơi nóng lên, có lực đạo thoát ra theo hai cánh tay hắn, rót vào giữa cổ tay Trương Liêu.
Lực đạo kia rất nhỏ, có điều Đơn Phi vẫn cảm nhận được.
Trương Liêu vốn phẫn nộ muốn điên, nghe vậy bỗng dưng ngẩn ra, đôi mắt vốn mờ mịt bỗng hiện lên ý mừng rỡ:
-Đơn Phi…ngươi là Đơn huynh đệ?
Đơn Phi lập tức gật đầu.
Ý mừng trên mặt Trương Liêu vừa qua đi, hai mắt trợn trắng, đã hôn mê bất tỉnh.
Đơn Phi đặt Trương Liêu vào trong nội đường, bắt mạch một lát, chậm rãi thả lỏng tay ra, nhìn sang Tuân Du nói: -Huynh ấy thoát lực nên hôn mê bất tỉnh, đợi huynh ấy tỉnh lại hẳn cũng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tuân Du nửa mừng nửa lo.
Ông ta dĩ nhiên nhận ra Trương Liêu, thấy Trương Liêu đột nhiên xuất hiện, Tuân Du biết câu “đều chết cả” của Ngọc Xích lúc nãy không phải sự thật. Đây có thể coi như chuyện tốt, nhưng Trương Liêu là người có thân thủ như vậy còn bị trúng ám toán, năng lực của kẻ địch thực sự khiến người ta ngẫm nghĩ là tâm lạnh.
Đơn Phi và Tuân Du lại có chung một suy nghĩ.
Bạch Liên Hoa đột nhiên nói: -Đơn đại ca, muội hiểu rồi.
Thấy Đơn Phi nhìn sang, Bạch Liên Hoa phấn chấn nói: -Bác Sơn, Ngọc Xích gì đó không phải gặp quỷ, mà là giống như Trương Liêu vậy, mất đi lý trí!
Bạch Liên Hoa từng nhìn thấy Quách Gia và Trương Liêu ở thành Hứa Đô.
Khi đó địa vị Bạch Liên Hoa hèn mọn, thấy đám người này xuất hiện, đều lặng lẽ trốn sang một góc không nổi bật, không dám thêm phiền phức cho Đơn Phi, có điều trí nhớ của nàng cực tốt, cách một thời gian lâu vẫn nhận ra Trương Liêu.
Tuân Du hơi có cau mày nói: -Mất đi lý trí, là có ý gì. Bọn họ nổi điên?
-Không khác gì lắm so với nổi điên!
Bạch Liên Hoa thấy Đơn Phi có ý cổ vũ, coi như đang nói cho Đơn Phi nghe: -Mới vừa rồi khi muội nhìn thấy Bác Sơn dùng búa bổ cửa đã thấy kỳ lạ. Cửa viện rõ ràng chỉ cần mở then là có thể mở ra, y lại cứ khăng khăng bổ cửa, với năng lực của y, chỉ cần bổ vài lần, cửa sẽ nứt toác, kỳ lạ là vết bổ sau cửa lại rất nông.
Hơi suy nghĩ, thấy Đơn Phi chăm chú lắng nghe, Bạch Liên Hoa tiếp tục nói: -Trương Liêu rõ ràng quen biết Đơn đại ca, lúc nãy lại ra tay với Đơn đại ca, giống như coi Đơn đại ca là kẻ thù vậy. Đơn đại ca, huynh chần chừ không ra tay, có phải là xem thử y có phải thần trí thanh tỉnh hay không phải không?
Đơn Phi gật đầu.
Bạch Liên Hoa thấy thế lại xác định nói: -Do vậy bọn họ là mất đi lý trí. Ba người Trương Liêu, Bác Sơn và Ngọc Xích đều có tình trạng như nhau, điều này cũng có thể giải thích vì sao Bác Sơn lại có hành vi kỳ lạ như thế. Bọn Trương Liêu rõ ràng chưa chết, Ngọc Xích lại nói bọn họ đều chết cả.
Tuân Du tự phụ tài trí, nghe Bạch Liên Hoa phân tích xong, cũng bất giác gật đầu nói: -Công chúa nói không sai, bọn họ đích thực rất bất thường, người giết bọn họ không thể nào là Lương Hiếu Vương thời Cảnh Đế được.
Ông ta đã từng nhìn thấy Bạch Liên Hoa trong thọ yến, cũng không biết lai lịch của nàng. Về sau thấy Bạch Liên Hoa vẫn luôn giống như chim nhỏ nép vào người, Tuân Du cũng không coi trọng nàng, chưa từng nghĩ rằng thiếu nữ này lại có tâm tư cẩn thận rõ ràng như thế.
Khi Bạch Liên Hoa chặn Lã Bố lại, Tuân Du sớm đã chết ngất. Nếu ông ta nhìn thấy tình huống đó, chỉ sợ càng nhìn Bạch Liên Hoa bằng cặp mắt khác xưa.
-Đơn đại ca, muội nói sai sao? Bạch Liên Hoa thấy Đơn Phi không nói, lo sợ hỏi.
Đơn Phi im lặng một lát mới nói: -Có lẽ cô nói không sai, đây cũng là đáp án có khả năng nhất mà ta nghĩ đến hiện tại, có điều…ta có một chút lấy làm lạ.
-Là cái gì? Tuân Du, Bạch Liên Hoa đồng thanh hỏi.
Đơn Phi trầm mặc một lát mới mở miệng, bỗng dưng nhìn sang bên cạnh.
Trương Liêu đã mở mắt ra.
Đơn Phi lập tức nói: -Trương đại ca, huynh cảm thấy thế nào? Trên đường hắn đến, sớm đã đổ đầy nước sạch vào mấy cái bình nước làm từ đốt tre, biết Trương Liêu thoát lực khát nước, đưa ống tre có nước đến bên miệng Trương Liêu.
Trương Liêu môi khô nứt nẻ, uống mấy ngụm nước tinh thần tỉnh lại nói: -Đơn huynh đệ, đệ đến rồi? Vậy thì tốt quá!
Y nhìn Đơn Phi, không còn ý điên cuồng như khi nãy nữa, có điều thần sắc có vẻ hoang mang: -Đây là…Tương Phi Từ, sao ta lại ở đây. Đơn huynh đệ, là đệ cứu ta sao? Đệ cũng nhìn thấy rừng đào rồi sao?
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, hỏi ngược lại: -Rừng đào? Hắn theo bản năng sờ vào lòng.
-Đúng vậy, là rừng đào. Thần sắc Trương Liêu hiện lên vẻ hoảng sợ.
Đơn Phi nhìn thấy nét mặt của Trương Liêu, trong lòng hơi lạnh. Hắn biết bản tính của Trương Liêu, đây vốn là một hán tử hậm hực không vui nhưng lại ít khi sợ hãi. Bây giờ Trương Liêu đột nhiên trở nên như thế, vậy rốt cuộc Trương Liêu đã gặp phải bóng ma như thế nào chứ?
Bỗng dưng nhớ tới cái gì, Trương Liêu nói: -Quách Gia đâu? Đệ không cứu y sao?
Đơn Phi nghiêm nghị.
Sau khi thần trí Trương Liêu tỉnh táo lại, vừa thấy nét mặt Đơn Phi đã biết đáp án, bỗng đứng lên nói: -Đơn huynh đệ, Quách Gia cực kỳ nguy hiểm, đệ… Thấy Đơn Phi ngồi đó không động đậy, Trương Liêu hơi chần chừ nói: -Đệ có thể cùng ta đi cứu y không?
Y và Đơn Phi chia tay đã lâu, bỗng dưng gặp lại vẫn thân thiết giống như lúc chưa chia xa, đợi khi thấy dáng vẻ yên tĩnh của hắn, trong lòng y mới hơi bất an.
Thời gian sẽ thay đổi rất nhiều chuyện.
Đơn huynh đệ cũng thay đổi sao?
Biết Quách Gia đang gặp nguy hiểm, là huynh đệ đều phải đi cứu, Đơn Phi vì sao lại thờ ơ không lo?
Hồi lâu sau, Tuân Du bên cạnh nói: -Văn Viễn, cứu người thì nhất định cứu, nhưng chúng ta cũng phải làm rõ mọi chuyện trước rồi hẵng nói được không.
Sau khi Trương Liêu tỉnh lại, trong lúc kích động cũng không để ý bên cạnh, nghe thấy lời Tuân Du, thất thanh nói: -Tuân Hầu, sao ông lại bị thương?
Tuân Du chua xót cười nói: -Chuyện của ta nói ra dài dòng, có điều nói chuyện của ngươi cho rõ ràng trước đi.
Khi Trương Liêu thoáng nhìn Bạch Liên Hoa lại càng kinh ngạc khó hiểu, không biết nữ nhân như vậy sao lại xuất hiện ở đây.
Sau một lúc lâu, Trương Liêu cuối cùng nói: -Ta phụng lệnh Tư Không cùng Quách Gia xuôi nam tiếp ứng Đơn huynh đệ.
Đơn Phi không có gì bất ngờ về mệnh lệnh này của Tào Tháo, thầm nghĩ Tào Tháo lần này thật sự gấp gáp, phái ra đều là chiến hữu có thể cùng nhau tác chiến, không giống như khi ở Nghiệp Thành, khích tướng là chính.
Trương Liêu lại nói: -Thạch Lai đi trộm Tự Minh Cầm, Quách Gia nói chúng ta đến đây trước thăm dò manh mối cho Đơn huynh đệ. Vốn dĩ chúng ta chuẩn bị cùng Đơn huynh đệ hẹn gặp ở Hoa Dung, nơi đó dù sao cũng có người ở, có điều Quách Gia sau đó nhìn thấy một manh mối, cảm thấy nơi này rất có thể có liên quan đến bí địa Vân Mộng, nên mới đổi thành nơi này.
Trương Liêu nói không khác gì Tuân Du.
Đơn Phi biết Trương Liêu ít nói nhảm, không thừa nước đục thả câu, để mặc cho Trương Liêu nói tiếp.
Trương Liêu ngắn gọn nói: -Gần đây Vân Mộng Trạch lưu truyền truyền thuyết của rừng đào. Đúng rồi, Ngọc Xích có giao bản đồ rừng đào cho đệ không?
-Ngọc Xích, Bác Sơn đều chết rồi. Tuân Du bên cạnh nói.
Tay chân Trương Liêu lạnh run, thấy Tuân Du chống người trên cáng, miễn cưỡng ngồi tựa vào tường, đột nhiên nói:
-Đơn huynh đệ, xin lỗi, lúc nãy ta đã không biết chỗ khó của đệ.
Khi y thấy Đơn Phi chần chừ chuyện đi cứu Quách Gia, trong lòng khó tránh bất mãn.
Ba người là huynh đệ kết bái nha!
Đơn Phi vì sao nghe thấy Quách Gia gặp nạn lại không hề nhúc nhích chứ?
Nhưng hiểu ra tình hình lúc này, Trương Liêu biết hiểu lầm Đơn Phi rồi. Ngọc Xích, Bác Sơn bỏ mình, tiền đồ hiểm ác, Trương Liên y thân thể suy nhược, công phu chỉ còn không đến hai thành, Tuân Du trọng thương, nơi này còn có một nữ nhân yêu kiều, Đơn Phi dù có năng lực lớn hơn nữa cũng bó tay bó chân.
Quách Gia đã trúng phục kích rồi.
Thế trận này mà đi cứu người, vậy không phải là chịu chết sao?
Trương Liêu xưa nay ngay thẳng, sau khi biết vấn đề của mình, lập tức thản nhiên tạ lỗi.
Đơn Phi mỉm cười: -Là huynh đệ thì không cần nói những thứ này, Tuân Du nói không sai… Hắn đưa tay vào ngực, chọn ra hai mảnh giấy trong mấy tờ giấy trải xuống đất.
-Cái huynh nhìn thấy là rừng đào nào?
Trương Liêu nhìn thấy trên hai mảnh giấy dưới đất đều là rừng đào, kinh ngạc nói: -Ngọc Xích không phải vẽ một rừng đào cho đệ sao? Trên tay đệ sao lại có hai cái?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất