Chương 504: Nói dối?
.
Đơn Phi trong lòng hồi hộp, nghe Tôn Thượng Hương nói, lập tức nhớ lại mấu chốt của sự việc.
Tôn Thượng Hương hiếm khi thấy Đơn Phi kích động như vậy, chần chờ nói: - Ta nói … ta cảm giác … ngươi vừa rồi gọi ta.
Trong phòng mọi người hoang mang không hiểu.
Bọn họ và Đơn Phi cùng ở trong phòng, nghe Huyền Khúc đàn hát, thấy Đơn Phi im lặng, đều không nghe thấy Đơn Phi nói chuyện, Đơn Phi gọi Tôn Thượng Hương lúc nào?
Biên Phong, Trương Trị Đầu, Trương Liêu cũng không quen Tôn Thượng Hương, tuy nhiên cô cái này thân pháp như điện, từ bên cạnh Biên Phong mà lẻn vào đây, cô gái này hẳn không phải là nhân vật bình thường.
Đơn Phi trong lòng kích động, cảm giác cổ họng không nói liên tiếng: - Cô sao lại cảm giác là ta gọi cô. Cô nghe được ta gọi cô cái gì?
Tôn Thượng Hương im lặng, giống như không biết giải thích như thế nào, một lúc lâu sau mới nói: - Ta lúc đang ở cách nơi này không xa, có điều không nhìn thấy ngôi nhà gỗ này. Khi đó bốn phía đều tối… sau đó ta đột nhiên cảm giác thấy được ngươi… nhìn thấy ngươi ngồi ở một gian phòng gỗ, xung quanh có vài người nữa, nhưng ta chỉ thấy rõ ngươi.
Mọi người kinh ngạc.
Cái gì gọi là cảm giác nhìn thấy ngươi?
Thấy mọi người trợn mắt há mồm, Tôn Thượng Hương thản nhiên cười: - Không cần nói nữa, mặc kệ ra sao, ta tìm được ngươi là tốt rồi.
- Nói tiếp đi. Đơn Phi nắm chặt hai quyền, cũng cảm cảm giác trong tay đầy mồ hôi, tiếp tục nói: - Quận Chúa, mời nói tiếp.
Mọi người kinh ngạc.
Bọn họ không hiểu vì sao Đơn Phi lại có thể cố chấp như thế, càng không rõ Tôn đang hình dung cái gì, có điều họ biết Đơn Phi đối với việc này hết sức coi trọng.
Trong lòng Tôn Thượng Hương cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhìn thấy thần sắc của mọi người, biết mọi người đều đang hoài nghi mình, nàng vốn không có ý định nói tiếp, thấy Đơn Phi như vậy, nàng vẫn hạ giọng nói: - Khi đó ta thấy ngươi nắm lấy cây đèn. Mắt người con gái vụt qua, nhìn lên cây đèn trên chiếc bàn, đôi mắt Tôn Thượng Hương hiện lên vẻ khác thường, ngạc nhiên nói: - Thật sự là có cây đèn này? Cái này với cái ta vừa thấy giống nhau như đúc.
Đơn Phi nhanh chóng lấy cây đèn đưa cho Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương không hiểu mà tiếp nhận, không rõ ý của Đơn Phi là gì.
Đơn Phi nhìn chằm chằm Tôn Thượng Hương, sau khi thấy nàng cầm đèn ngoại trừ khó hiểu ra, thì không có vẻ gì khác thường, trong lòng của hắn có chút thất vọng, hỏi: - Cô nhìn thấy được đúng là cây đèn này?
Tôn Thượng Hương quan sát chiếc đèn trên tay, khẳng định nói: - Đúng vậy, chính là chiếc đèn này. Ta nhìn thấy… Cảm giác dùng từ không đúng, khi đó nàng ở rất xa Đơn Phi, bất kể là nhìn như thế nào thì cũng không thấy được cây đèn này, Tôn Thượng Hương sửa lại: - Ta cảm giác được ngươi cầm cây đèn này, trong lòng tràn đầy… thương cảm.
-Càng ngày càng lạ rồi.
Bạch Liên Hoa từ lúc Tôn Thượng Hương đến, thần sắc rất không tốt, giờ phút này không nhịn được nói:
- Ta không biết khi đó cô ở nơi nào, nhưng cô chắc chắc là ở ngoài cửa, hơn nữa Biên Phong trông chừng rất kỹ càng, nếu không cũng sẽ bị lính của Biên Phong phát hiện. Cô có thể nhìn thấy Đơn đại ca là điều không thể tưởng tượng được, làm sao có thể cảm thấy trong lòng huynh ấy được?
Mọi người gật đầu.
Trong lòng bọn họ cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng chỉ có Bạch Liên Hoa nói ra.
Đơn Phi giơ tay gạt ngang lời Bạch Liên Hoa, nhìn chằm chằm Tôn Thượng Hương nói: - Cô không cần để ý Bạch Liên Hoa nói cái gì. Sau đó thì sao?
Bạch Liên Hoa gục đầu xuống không nói gì.
Tôn Thượng Hương một lúc sau mới nói: - Sau đó ta cảm giác được ngươi cũng thấy ta, nói với ta … muội đang ở đâu? Dừng một lúc lâu, thấy mọi người không có gì khác thường, Tôn Thượng Hương cắn miệng nói: - Ta cho rằng người đang tìm ta, ta cũng nhanh chóng phát hiện nơi có ánh sáng và nhà gỗ này, rồi vội đến xem.
- Cô chỉ nghe được bốn chữ này? Đơn Phi truy hỏi.
Tôn Thượng Hương gật đầu nói:
-Sao vậy, ngươi còn nói gì nữa?
Đơn Phi thần sắc thất thần, một lúc lâu sau mới nói: - Cô khi đó còn có cảm giác gì nữa không?
Ta chỉ sợ ngươi gặp nguy hiểm.
Tôn Thượng Hương cũng không nói ra, lắc đầu sau đó trầm mặc.
Mọi người cũng im lặng.
Trong phòng tĩnh lặng.
Á Khắc Tây đột nhiên nói to:
- Đơn lão đại, ngươi đã được hoàn thành điều ước rồi? Ngươi nhất định là đã được đèn thần thực hiện điều ước!
Mọi người cùng đồng thanh: - Ngươi có ý gì?
Á Khắc Tây thấy mọi người phản ứng, như điều đương nhiên nói: - Cái này cần phải nói sao, vừa rồi Đơn lão đại không phải luôn cầm chiếc đèn sao? Hắn đang ước nguyện!
Bạch Liên Hoa thất thanh nói: - Đơn đại ca... huynh … Nàng định hỏi Đơn Phi đã ước điều gì, rồi không nói, bởi vì nàng biết Đơn Phi không còn điều ước nào nữa.
Nàng không hề ngốc, không đợi Á Khắc Tây nói, từ đèn thần ước nguyện, Đơn Phi thấy nét mặt của Tôn Thượng Hương đã đoán được một chút đầu mối, nhưng nàng quyết không thừa nhận!
Á Khắc Tây kích động hỏi: - Đơn lão đại, ngươi vừa rồi có phải thực sự ước nguyện không?
Đơn Phi có chút chần chừ, hắn không biết như thế có được coi là đang ước nguyện.
Không thấy Đơn Phi gật đầu, Á Khắc Tây khẳng định nói: - Ngươi nhất định đã ước nguyện rồi, và điều ước đó chắc chắc có liên quan tới cô gái này. Cô gái này nghe được nguyện vọng của ngươi, nên mới qua đây và gặp lại ngươi.
Nhìn mọi người xung quanh, Á Khắc Tây lớn tiếng hỏi: - Các ngươi vừa rồi đều cảm thấy có cổ hàn ý di chuyển động đúng không? Cổ hàn ý này tới rất đột ngột, hơn nữa từ phía Đơn lão đại truyền ra, đúng không?
Mọi người chậm rãi gật đầu.
Á Khắc Tây tiếp tục nói: - Vậy là khẳng định điều ước có tác dụng. Nhưng cũng chưa hẳn đã linh nghiệm.
Mọi người nhìn về Đơn Phi, thấy hắn sắc mặt tái nhợt, không một tia máu.
Mọi người đều biết Đơn Phi rất trầm ổn, thấy thần sắc hắn như vậy, trong lòng cũng nghĩ chẳng lẽ lời của Á Khắc Tây nói là sự thật? Nhưng nếu như điều ước của Đơn Phi là được nhìn thấy Tôn Thượng Hương thì, Tôn Thượng Hương đã đến rồi, lẽ ra hắn phải rất vui mới phải, sao lại biến thành bộ dạng như vậy?
Đơn Phi trong lòng đang hoang mang.
Chỉ có hắn mới hiểu được là tại sao lại như thế?
Mới vừa rồi điều ước đã đưa hắn tới một trạng thái mơ hồ, trong tâm hiện lên Thần Vũ, sau đó thấy lạnh cả người, hoặc có thể nói là một cỗ năng lượng truyền ra ngoài, đúng lúc Tôn Thượng Hương nghe được!
Chuyện như thế này kể cho mọi người ở đây nghe, chắc chắn không ai tin, cái này vượt qua sự nhận thức của bọn họ.
Đơn Phi lại cực kì tin tưởng.
Tại thời điểm mấy trăm năm trước như thế, lại có thể trò truyện với nhau bằng cách dùng sóng điện từ? Nói ra kiểu ý nghĩ như thế, sẽ bị mọi người nhạo báng, nhưng sau này việc này đã được thực hiện, khoa học kĩ thuật không ngừng tiến bộ, hổ thẹn là người cười nhạo sớm đã hóa thành tro bụi.
Nhân loại có thứ gọi là khoa học kĩ thuật và nhận thức, hiện giờ vẫn quá nông cạn.
Dị Hình Hương và đèn thần đều là có chức năng kích thích ý chí, kích thích ý chí chính là tăng cường sóng điện não của người.
Đèn thần so với vô tuyến truyền hình thì cao minh hơn nhiều, nó có thể truyền lại sóng điện não?
Mới vừa rồi là đèn thần đem ý nghĩ của Đơn Phi truyền ra xa, được Tôn Thượng Hương cảm nhận? Tuy rằng Tôn Thượng Hương cảm nhận thiếu vài chữ, nhưng Tôn Thượng Hương đúng là đã cảm nhận được, nàng thậm chí cảm nhận được ví trí của Đơn Phi, thấy hình ảnh!
Vì sao chỉ có Tôn Thượng Hương có thể cảm nhận được ý nghĩ của hắn?
Chẳng lẽ… Tôn Thượng Hương chính là Thần Vũ?!
Vừa nghĩ tới đây, Đơn Phi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trái tim dường như ngừng đập.
Có phải như thế không? Hay là còn khả năng khác? Vì sao Thần Vũ và Tôn Thượng Hương không giống nhau?
Hắn nhanh chóng nhớ lại lúc trước cùng Thần Vũ gặp gỡ, phân biệt tình huống, biết Tào Quan nếu cải biến vận mệnh của Thần Vũ, trong tình huống bình thường, Thần Vũ sẽ không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Theo như tin tức Tuân Du mang tới - mất trí nhớ trên diện rộng ở Nghiệp Thành có thể chứng minh điều đó.
Người khác cũng đã bắt đầu quên đi Thần Vũ, vậy người trong cuộc như nàng, có thể nhớ được bao nhiêu?
Thần Vũ tuy rằng muốn phá bỏ số mệnh, nhưng nàng có thể làm đến như thế nào, Đơn Phi cũng không hiểu hết.
Tình huống xấu nhất là … Thần Vũ đã quên Đơn Phi.
Còn khá hơn một chút… là Thần Vũ còn nhớ được một chút.
Còn một khả năng, Thần Vũ dùng ý chí của mình để giữ kí ức đối với Đơn Phi, nhưng vì nguyên nhân nào đó lại không thể nhớ lại. Đơn Phi hiểu biết rộng, biết trong “Phục tàng” chính là tình huống này.
Bất kể thế nào, lúc này chỉ có thể cẩn thận nghiên cứu!
Đơn Phi tìm Thần Vũ đã lâu, đột nhiên phát hiện ra manh mối, sao có thể bỏ qua được? Trong lòng như mang điện, thấy mọi người ngạc nhiên nhìn hắn, Đơn Phi nói với Tôn Thượng Hương: - Cô khi đó nhớ rõ cô là ai chứ?
Tôn Thượng Hương thật sự khó hiểu nói: - Ngươi làm sao vậy? Ta lúc ấy sao lại không nhớ ta là ai? Ngươi không phải là không quen ta chứ?
- Đơn Thống Lĩnh tự nhiên biết Quận Chúa là ai? Đơn Thống Lĩnh chỉ sợ là… hy vọng Quận Chúa biết mình là ai? Tuân Du đột nhiên nói.
Đơn Phi chấn động, quay lại nói với Tuân Du: - Ông ... ông … đều biết rồi ư?
Hắn không nghĩ Tuân Du lại thông minh như vậy, không ngờ có thể đoán được ý của hắn… Tôn Thượng Hương chính là Thần Vũ!
Tuân Du ngạc nhiên, thầm nghĩ ta thì biết cái gì?
Ông ta là mưu sĩ của Tào Tháo, thấy Đơn Phi và Tôn Thượng Hương như thế, khó tránh khỏi lo lắng.
Nhân tài hiếm thấy.
Kỳ tài là tài nguyện mà thế lực các phương đều muốn tranh đoạt.
Người giống như Đơn Phi vậy, người có hùng tâm dã tâm nếu không diệt trừ thì nhất định phải lôi kéo, người có tài trí mưu lược đều sẽ không thể để lọt nhân tài như thế rơi vào tay người khác.
Tôn Sách là người có tài trí mưu lược, người này làm việc không từ thủ đoạn, y phái Tôn Thượng Hương đến Kinh Châu, đương nhiên có dụng ý.
Hôn nhân vốn là thủ đoạn tốt nhất để người quyền mưu dùng tình cảm lôi kéo nhân tài.
Thấy Đơn Phi và Bạch Liên Hoa thân thiết, Tuân Du tuyệt đối không phản đối. Bach Liên Hoa không có liên quan đến thế lực đối địch với Tư Không, Bạch Liên Hoa tuy lãnh đạm với Tuân Du, nhưng không có địch ý.
Tuân Du đối với chuyện tình yêu nam nữ đều có thái độ cởi mở, Đơn Phi tìm một người cũng được, tìm mười tám người thì cũng thế, đều là bản lĩnh của hắn.
Tuy nhiên người Đơn Phi thích là người của Giang Đông, thì tuyệt đối đừng nói tới.
Nếu Đơn Phi và Tôn Thương Hương có quan hệ, rất bất lợi đối với Tư Không!
Thấy Đơn Phi vẻ mặt rất vội vàng, Tuân Du hoàn toàn không biết tâm tư của Đơn Phi, nhưng ông ta dựa theo ý của mình nói: - Ta nghĩ Đơn Thống Lĩnh có ý … Quận Chúa là người của Giang Đông, bỗng dưng tới nơi này, lẽ nào có chuyện gì sao?
Biên Phong, Trương Trị Đầu đầu óc choáng váng.
Bọn họ biết Đơn Phi là Mạc Kim Giáo Úy Thống Lĩnh, đều là rất khiếp sợ, hiện giờ thấy nữ tử mà Đơn Phi quen biết kia là Giang Đông Quận Chúa, hơn nữa lại còn có ý với Đơn Phi, thì hiểu được nỗi khổ tâm của Tuân Du.
Tôn Thượng Hương là muốn tới đây gây bất hòa!
Ngươi nói vớ vẩn cái gì vậy?!
Đơn Phi thiếu chút nữa chửi ầm lên, hắn sao lại không biết ý của Tuân Du? Tuy nhiên lúc này hắn không rảnh để quan tâm, cau mày nói: - Quận Chúa, ta không nghi ngờ dụng ý của cô.
Hắn còn định nói thêm, thì nghe cửa phòng có người nói: - Đơn Thống Lĩnh, mẹ muội muốn gặp huynh.
Mọi người quay đầu lại, thấy Huyền Khúc đang nói chuyện, có chút ngạc nhiên, không biết sao mẹ của Huyền Khúc lại nhằm đúng thời điểm này tìm Đơn Phi làm gì?
Đơn Phi nghĩ rồi quyết định: - Được, ta lập tức gặp bà ấy. Muội về nói cho mẫu thân muội biết, ta lập tức tới ngay. Hắn thật sự có quá nhiều vấn đề muốn hỏi mẹ của Huyền Khúc, hiếm khi được bà ta chủ động tìm tới.
Nhìn Tôn Thượng Hương, Đơn Phi thỉnh cầu nói: - Quận Chúa, ta phải đi ra ngoài một chút, cô không được đi, chờ ta trở lại hỏi cô vài chuyện nữa được không?
Tôn Thượng Hương lại cười nói:
- Ta sẽ không rời đi đâu, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.
Đơn Phi khẩn trương nói: - Cô hứa với ta, thật sự sẽ không đi!
Mọi người cũng hơi hoang mang, không biết sao Đơn Phi đặc biệt nhấn mạnh chuyện này, Tôn Thượng Hương cũng kinh ngạc, một lúc sau mới nói: - Ta hứa.
Đơn Phi thở phào nói: - Đa tạ.
Nhìn Đơn Phi bước nhanh rời đi, Tôn Thượng Hương cảm nhận mọi người trong phòng người hoặc tò mò, hoặc xa cách, hoặc ghét bỏ, , nàng cảm thấy lẻ loi, tìm một chỗ trống ngồi xuống, chợt nghe có người nói: - Cô đang nói dối.
Thanh âm lạnh lùng kích động ở bên tai của Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt lạnh lùng của Bạch Liên Hoa, nghe Bạch Liên Hoa nói rõ ràng từng chữ: - Ta biết cô đang nói dối, và cũng biết vì sao cô phải nói dối!