Thâu Hương

Chương 510: Hữu Tín

Chương 510: Hữu Tín


.
Sáng sớm trời trong, gió lạnh càng rét, khi mọi người tỉnh lại, xuyên qua cây rừng che khuất bầu trời nhìn lên trên, cảm giác tuy đêm đã tàn, nhưng vẫn như trong mộng không tỉnh.
Đơn Phi đứng dậy không đợi chỉ bảo, Biên Phong sớm tụ tập đám cưới lại, thấp giọng nói: - Đơn lão đại, vẫn đi về hướng nam sao?
Đêm qua ngọn lửa giữa Bạch Liên Hoa và Tôn Thượng Hương dù chưa bùng cháy, nhưng Biên Phong lại bởi thế mà quyết một lòng với Đơn Phi.
Đơn Phi là một người tài ba, không cần hắn ra tay, hai nữ nhân bên cạnh kia thì đủ cho Diêm Hành uống một bình đấy, chỉ cần có thể giải quyết Diêm Hành và bát tướng dưới tay Hàn Toại , muốn giết Hàn Toại liền dễ dàng.
Hai nữ nhân kia đương nhiên sẽ không vì Biên Phong gã mà ra tay, Biên Phong rất tự biết mình, nhưng Biên Phong nghĩ nếu như có thể có Đơn Phi giúp đỡ, Biên Phong gã muốn báo thù còn khó sao?
Biên Phong từ sau khi phụ thân Biên Chương bị Hàn Toại ám sát, toàn bộ tâm tư đều muốn báo thù.
Ngại vì Hàn Toại hùng bá Tây Lương, bên cạnh tinh binh hơn mười vạn, cũng không phải kẻ mà một đạo tặc Lương Châu như gã có thể khiêu chiến. Gã bị buộc bất đắc dĩ đến Vân Mộng Trạch, vốn định cầu đèn thần ước nguyện, nhưng gã không ngốc. Nếu có một thế lực cường hãn như Đơn Phi vậy mà còn không biết mượn, lại cứ đi cầu cái đèn thần ước nguyện hư vô mờ mịt kia, thì không phải là đầu bị ván cửa kẹp trúng sao?
Huống chi, ngày hôm qua gã cũng đã cầm đèn ước nguyện rồi.
Ngọn đèn vẫn là ngọn đèn, cái gọi là đèn thần không biết có phải là đang nghỉ đẻ hay không, căn bản là hờ hững đối với gã.
Không chỉ là gã, mỗi người trong phòng đều cầm ngọn đèn kia đang nghiên cứu.
Đơn Phi dùng thời gian nhiều nhất, tuy nhiên xem thần sắc của Đơn Phi, giống như cũng không có phát hiện gì. Đơn Phi không phải người tham lam, sau khi không có thu hoạch, lập tức đặt ngọn đèn ở trên bàn.
Sau đó, Bạch Liên Hoa, Tuân Du đều nhìn trái nhìn phải đèn thần.
Đêm qua đằng đẵng, mọi người đứng xếp hàng, cầm đèn thần coi ai và thần đèn hữu duyên, kết quả chính là đoàn người lãng phí thời gian cả đêm.
Á Khắc Tây đôi mắt như mắt gấu trúc, lại hận không thể ôm đèn thần ngủ.
Sau khi Biên Phong làm vô ích một phen, kiên định với ý niệm buông tha đèn thần đến ôm vị thần tiên Đơn Phi này thì hơn.
Người mà, đều thực tế cả, chú trọng rơi vào túi mình mới là quan trọng nhất.
Biên Phong đã có điều cầu Đơn Phi, biết người ta có giúp hay không, ngươi chẳng những xem duyên phận, còn phải xem tâm tình, kẻ ngu ngốc giúp không công giống như đèn thần dù sao cũng không nhiều lắm, đại đa số người chịu phí sức giúp ngươi, vẫn là bởi vì ngươi có chút tác dụng.
Gã quyết định bán mạng vì Đơn Phi, sau đó đả động Đơn Phi, rồi lại lấy mạng chó Hàn Toại, Diêm Hành.
Đơn Phi thấy Biên Phong ân cần như vậy, nhiều ít hiểu được dụng ý của gã, thầm nghĩ ngươi chủ động tới dâng hiến, có chết cũng không nên oán ta.
Tối hôm qua sau khi Tôn Thượng Hương nói, hắn biết lần này thám hiểm so với đi Minh Sổ còn nguy hiểm gấp trăm lần, bất cứ lúc nào cũng đều sẽ chết người.
Hắn là tên đã lên dây, không thể không phát, hắn nhất định phải tìm được đến Tự Minh Cầm, tìm được Tào Quan, do dự duy nhất của hắn là...
Khi Đơn Phi đang lo lắng, Cát phu nhân từ bên ngoài đi đến, nhìn về phíaÁ Khắc Tây, lại không nói gì.
Ngọn đèn sớm tắt, giờ phút này đang bị Á Khắc Tây ôm vào trong ngực.
Thấy Đơn Phi cũng nhìn sang, Á Khắc Tây mắt ngậm lệ nóng chia tay đèn thần, đặt đèn thần lên bàn. Thời gian ở cùng Đơn Phi không lâu, Á Khắc Tây cũng coi như quen thuộc tính cách của Đơn Phi.
Mọi người khách khách khí khí, ai ai cũng bình an vô sự; nếu ngươi không nể mặt, cũng đừng trách người ta quất ngươi bốp bốp. Đơn Phi mặc dù không lấy đèn thần kia, nhưng tính thế nào, thì đèn thần vẫn không rơi vào tay Á Khắc Tây gã.
Nhìn Cát phu nhân cầm đèn thần lên, Đơn Phi lại không có ý mua, Á Khắc Tây nước mắt rơi xuống, mới định nói tiếng tạm biệt, chợt nghe Cát phu nhân nói: - Đơn Thống Lĩnh, ta cũng phải trở về, ngươi có thể cùng lên đường với ta không?
Mọi người kinh ngạc, thầm nghĩ bà muốn đi đâu à? Đây không phải nhà của bà sao? Đơn Phi làm sao lại cùng đường với bà?
Đơn Phi thầm giật mình.
Hắn vẫn đoán Cát phu nhân chính là người củabí địa Vân Mộng, Cát phu nhân muốn trở về, không phải là muốn đi bí địa Vân Mộng chứ? Cát phu nhân vẫn không nói cho hắn biết vị trí cụ thể của bí địa Vân Mộng, chẳng lẽ nàng muốn đích thân dẫn hắn đến?
Cát phu nhân tại sao làm như vậy?
Đơn Phi nghĩ mãi mà không rõ, thấy Cát phu nhân nhìn ra phía bên ngoài, Huyền Ca đang nắm tay Tôn Thượng Hương, không biết làm sao lại cực kỳ quen thuộc với Tôn Thượng Hương, Huyền Khúc cũng đang nhìn Bạch Liên Hoa trong phòng, rất không muốn xa rời.
- Hai đứa bé không nỡ chia lìa như vậy, năn nỉ ta một đêm. Cát phu nhân nhẹ giọng nói tiếp.
Đơn Phi thấy Cát phu nhân thần sắc cô đơn, mỉm cười nói: - Ta lại muốn cùng phu nhân “cùng đi”. Chỉ sợ phu nhân không tiện.
Cát phu nhân cười cười, lạnh nhạt nói: -Vậy thì có gì liên quan đâu chứ?
Nàng cầm ngọn đèn bước ra ngoài.
Biên Phong lập tức nhìn về phía Đơn Phi.
Đơn Phi không hiểu trong ý trong lời nói của Cát phu nhân, hơi trầm ngâm liền rồi quyết định: -Nhường ra ba con ngựa cho phu nhân và đứa nhỏ.
Á Khắc Tây lệ nóng lưng tròng, vội nói: -Ngựa của ta có thể nhường lại! Gã cảm thấy đi cùng Cát phu nhân, còn có cơ hội nghiền ngẫm đèn thần nữa, nhường ngựa ra thật ra cũng cam tâm tình nguyện.
Cát phu nhân nói tiếng cám ơn, giục ngựa đi về phía nam.
Tuân Du thương thế hơi tốt hơn chút, miễn cưỡng có thể cưỡi ngựa. Ông ta tính toán thời gian, cảm giác cuối tháng thêm gần, vốn khó hiểu Đơn Phi vì sao lại phải mang theo ba gánh nặng này, nhưng thấy Cát phu nhân không ngờ cũng đi hướng nam, thầm nghĩ Đơn Phi tuy còn trẻ tuổi, làm việc lại ổn trọng, lẽ nào cảm thấy Cát phu nhân này rất có tác dụng?
Mọi người mỗi người đều mang tâm tư đi về phía trước.
Cát phu nhân rất quen thuộc đường ở Vân Mộng Trạch, thường thường khi sơn cùng thủy tận không còn đường đi tiếp, luôn có thể tìm ra đường nhỏ đi tiếp.
Cứ thế, đừng nói là Tuân Du, cho dù là Biên Phong cũng đều thầm nghĩ trong lòng, phụ nhân này giống như là cả đời ở lại Vân Mộng Trạch, Đơn Phi có thể làm cho người này dẫn đường, cũng có bản lĩnh phi phàm.
Dọc theo đường đi, Huyền Khúc luôn cùng Bạch Liên Hoathì thầm to nhỏ, có vẻ nói chuyện không ngớt, Huyền Ca lại thủy chung đeo bám Tôn Thượng Hương, Tôn Thượng Hương cũng cực kỳ yêu thương cô bé.
Thấy thế mọi người thầm nghĩ mọi người cũng đều tự có duyên phận.
Tối hôm Bạch Liên Hoa, Tôn Thượng Hương giương cung bạt kiếm, sáng nay gặp lại, giống như hoàn toàn quên mất vậy.
Đó tự nhiên cũng là bản lĩnh của Đơn Phi.
Biên Phong khi đang thở dài người có khả năng không gì làm không được, phía trước đột có tiếng người truyền đến.
Mọi người dừng ngựa lại.
Biên Phong mang theo đám cướp, không có cái nhìn đại cục lĩnh quân tác chiến gì, có điều vẫn phái vài đạo tặc lên phía trước dò đường. Đạo tặc dò đường rất nhanh quay lại, thấp giọng nói: - Biên lão đại, phía trước có một đám thổ dân giống như đạo sĩ.
Gã ta đang nói tiếng lóng, nói là đụng phải người cùng nghề, đối phương hình như là cường đạo bản địa.
Biên Phong vừa muốn xin chỉ thị của Đơn Phi để bày tỏ kính trọng và ngưỡng mộ trong lòng, Đơn Phi khẽ nhếch hạ mày: -Chúng ta đi đường quan trọng hơn, nếu bọn họ không chặn đường, mặc kệ bọn họ.
Mọi người đều gật đầu, Đơn Phi sớm giục ngựa tới bên cạnh Cát phu nhân, liền thấy phía trước vọt tới hơn mười người, cầm đầu có bảy tám người thoạt nhìn có chút bản lĩnh trộm cướp, đa số còn lại giống dân chúng trồng trọt ăn không đủ no chạy tới làm nghề tay trái.
Đám trộm cướp kia chuẩn bị làm một chuyến trở về ăn cơm trưa, nhìn thấy đám người Đơn Phi trang bị đầy đủ, ngay cả ngựa cũng có, hơi thu liễm thái độ ngông cuồng.
Ở chỗ này, người có ngựa vốn không khác biệt lắm người lái FAW ở thời đại kia của Đơn Phi.
Quân đội còn thiếu ngựa, đám người này số lượng ngựa không ít, đám trộm cướp kia vừa thấy thì biết đối phương không phải dễ trêu.
Kẻ cầm đầu đám người đó ưỡn bụng đứng ra nói: -Huynh đệ là cường đạo nơi nào? Chúng ta có việc đi ngang qua, mọi người ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy, thế nào?
Đơn Phi cười cười: -Như thế tốt lắm.
Hắn ra hiệu mọi người đi trước, đám cướp phía Biên Phong giục ngựa đi qua, thấy có người còn chen chúc ở bên đường, có đạo tặc rút roi quất qua nói: - Đứng xa một chút, đừng cản lão tử lên đường.
Đám người Biên Phong này ở Lương Châu kiêu ngạo đã quen, bằng không lúc trước cũng sẽ không gây sự với Đơn Phi. Đám cướp nghe Biên Phong dặn dò, đối với đám người Đơn Phi duy trì sự tôn kính, nhưng đối với người bên ngoài cũng không khách khí.
Trộm cướp giơ roi, người kia bên đối phương cũng nhanh nhẹn dũng mãnh, trợn mắt giơ tay một hơi kéo lấy chiếc roi quất tới.
Trong rừng dốc yên tĩnh.
Kẻ cầm đầu đối phương ánh mắt lạnh lùng.
Đám người Biên Phong muốn hình thành thế vây với đối phương.
Đơn Phi rút roi ra, cuốn lại roi ngựa trên tay đạo tặc đối phương, mỉm cười nói với người cầm đầu trộm cướp kia: - Chúng ta nóng lòng lên đường, xin đừng trách. Chúng ta đi.
Hắn ra hiệu mọi người đừng gây chuyện, đám người Biên Phong thấy thế, ngượng ngùng giục ngựa đi trước.
Người nhanh nhẹn dũng mãnh kia thấy đám người Đơn Phi đi xa, nặng nề chửi thề một tiếng mắng: - Các ngươi có ngựa rất giỏi sao? Đợi khi lão tử tìm được rừng hoa đào, muốn cái gì sẽ có cái đó.
Bên cạnh hắn có một tên cướp dáng vẻ như dế nhũi phụ hoạ theo đuôi nói: -Lão Thất nói không sai. Lúc này chính sự quan trọng hơn.
Lão Thất nhanh nhẹn dũng mãnh nhìn hậu sinh sau lưng, thấp giọng đe dọa nói: - Ngôn Hữu Tín, chúng ta đi theo ngươi đi ba lần rồi, đừng nói là thần tiên, quỷ cũng không thấy được, chỉ gặp một đám súc sinh. Ngươi còn tìm không thấy rừng hoa đào, có tin ta lột da của ngươi hay không?
Tay gã ấn lên chuôi đao làm bộ uy hiếp, bỗng dưng quay đầu nhìn lại.
Mọi người đều hoảng sợ.
Chẳng biết lúc nào, Đơn Phi vô thanh vô tức đứng ở bên cạnh bọn họ không xa.
Tiểu tử này trở về lúc nào?
Lão Thất trong lòng kinh ngạc, thấy Đơn Phi mỉm cười nhìn gã nói: -Ngươi đang nói chuyện với Ngôn Hữu Tín? Lão Thất không biết Đơn Phi đi xa, cái lỗ tai lại thính.
Nghe được ba chữ "Ngôn Hữu Tín", Đơn Phi lập tức nghĩ đến lời Trương Liêu đã từng nói, Quách Gia cũng bởi vì nghe nói chuyện của Ngôn Hữu Tín, lúc này mới tìm được Tương Phi Từ, dẫn tới mất tích.
Đơn Phi vẫn lo lắng an nguy của Quách Gia, lại trước sau không có đầu mối, nghe được ba chữ"Ngôn Hữu Tín", sao lại không trở lại hỏi một câu chứ?
Soạt!
Lão Thất rút đơn đao bên hông ra: - Ngươi là cái thá gì, muốn lão tử trả lời ngươi?
Người bên cạnh gã bỗng nhiên sóng vai.
Kẻ cầm đầu đạo tặc kia lại lộ ra ý cảnh giác.
Lão Thất nổi giận trong bụng, đã sớm thấy đám người Đơn Phi không vừa mắt, thấy Đơn Phi hỏi như thế, cùng đồng bạn đều cảm thấy Đơn Phi cũng vì rừng hoa đào mà đến.
Một khi đã như vậy, gã làm sao lại khách khí với Đơn Phi?
Vừa mới nói xong, lão Thất muốn tiên hạ thủ vi cường, một đao bổ tới Đơn Phi, đột nhiên thấy trước mắt bóng đen lóe lên, có người giơ tay chộp lấy gã hắn.
Lão Thất thân thủ tuyệt đối không kém, thấy thế trong tiếng rống giận dữ đơn đao di động, mới bổ ra hai đao, chỉ thấy đối phương lắc lư một quyền, khi hoành đao của lão Thất định đỡ, thì đã bị một quyền của đối phương đánh lên bụng, khi đau đến gập người, lại bị đối phương đá trên mặt.
Trong tiếng rên rỉ ở, lão Thất bay ngược ra, đụng thật mạnh trên cây.
Mấy người còn lại mới định tiến lên, chỉ thấy trước mắt hàn quang thoáng hiện, trong lúc hoảng sợ đều thả người rút lui, khi lùi lại mấy bước, thì thấy một hán tử đứng trước bọn họ
Đao ở trên thắt lưng, giống như chưa ra khỏi vỏ.
Người xuất đao chính là Trương Liêu.
Đá bay lão Thất lại là Biên Phong.
Hai người thấy Đơn Phi bỗng nhiên quay lại, tự nhiên đi theo, thấy lão Thất động thủ với Đơn Phi, Biên Phong nóng lòng biểu hiện, không nói hai lời liền đánh bay lão Thất, thấy Trương Liêu bên cạnh nháy mắt xuất liên tục bốn đao, bức bốn viện trợ kẻ trợ thoái lui, Biên Phong trong lòng thầm khen.
Kẻ cầm đầu trộm cướp kia mới định ra tay, bỗng dưng nhìn thấy hai người dũng mãnh như thế, sợ hãi nói: - Bọn ngươi là ai? Muốn làm cái gì?
Biên Phong cất giọng nói: - Các ngươi mù mắt chó rồi phải không, đệ nhất cao thủ Đơn Thống Lĩnh dưới tay Tào Tư Không ở đây, hỏi các ngươi là nể mặt các ngươi. Các ngươi là cái thá gì, dám can đảm ra tay với Đơn Thống Lĩnh?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất