Chương 511: Bầy sói
.
Khi Biên Phong cao giọng hét to lại thật vênh váo tự đắc, giống như hồ ly bên cạnh lão hổ vậy.
Quần đạo nghe vậy, sắc mặt đỏ lên, thầm nghĩ Biên lão đại ngươi không phải đang chửi mình sao? Lúc trước... ngươi chẳng phải cũng mù mắt gì đó sao?
Đám cướp của lão Thất kia thấy thế, mặc dù không biết lời Biên Phong nói là thật hay giả, nhưng thấy Trương Liêu, Biên Phong thân thủ cao minh như vậy, còn đứng ra vì Đơn Phi, thì không dám khinh thường Đơn Phi nữa.
Bọn họ thuộc loại gặp địch như lò xo, ngươi cứng rắn ta không mạnh, kẻ cầm đầu kia ưỡn bụng chặn các huynh đệ tiến lên, tính thế nào thì trận đánh này phần thắng cũng không lớn, nén giận nói:
-Hoá ra các hạ chính là Đơn Thống lĩnh thủ hạ của Tào Tư Không, ta ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Chợt có chút biến sắc, thủ lĩnh kia nói: -Tào Tư Không? Chẳng lẽ là Hứa Đô Tào Tư Không?
Ngươi nghe qua tên của ta thì gặp quỷ rồi.
Đơn Phi thấy kẻ kia đối với danh hào của Tào Tháo cũng giống như bị điếc, phản xạ lại chậm như thế, thầm nghĩ ngươi nếu biết ta là Đơn Phi, tên của ta sẽ viết ngược lại
-Ta đối với các hạ cũng kính đã lâu rồi, nhưng lại không biết các hạ cao tính đại danh?
Đơn Phi lại cười nói.
Tôn Thượng Hương không kìm nổi cười một tiếng.
Nàng tối hôm qua nghe Huyền Ca nói chuyện đèn thần ước nguyện, Huyền Ca nói không rõ ràng, nhưng nàng cũng đã hiểu được rõ ràng.
Đơn Phi coi nàng là Thần Vũ, mới có thái độ như vậy.
Trong lòng hơi chua, Tôn Thượng Hương cũng rất mau bình phục tâm tình. Từ cái liếc mắt đầu tiên nhìn thấy Đơn Phi, trong lòng nàng liền lưu lại bóng dáng thiếu niên, thấy hắn chấp nhất tìm kiếm Thần Vũ, nàng khi đó đã trông mong Đơn Phi thật sự có thể thực hiện được tâm nguyện.
Nàng mặc dù cô đơn, lại hy vọng thế nhân đều tươi cười.
Sau lại cùng nhau đi đường, hai người sóng vai vào sinh ra tử, nàng đối với Đơn Phi sớm đã là tình cảm không tầm thường. Đối mặt với nơi sâu không lường được như Minh Sổ, nàng đơn đao cô ảnh muốn cứng rắn xông vào, trong lòng tịch mịch dị thường.
Đơn Phi làm cho nàng cảm thấy rất ấm áp.
Thấy Đơn Phi dứt khoát cô độc đi Kinh Châu, trong lòng nàng lặng lẽ ước nguyện. Nếu quả thật có đèn thần ước nguyện, cũng thật sự linh nghiệm, nàng sẽ giúp Đơn Phi ước một tâm nguyện.
Một chút gợn sóng, làm cho người ta càng quý trọng ấm áp khó có được...
Sáng sớm nàng đã quyết định làm bộ như không biết việc này, giúp Đơn Phi hoàn thành tâm nguyện của hắn, hiện giờ nghe Đơn Phi nói rất thú vị, Tôn Thượng Hương hơi nở nụ cười.
Phát hiện ánh mắt lạnh lùng bên cạnh, Tôn Thượng Hương không cần nhìn cũng biết là sự lạnh lùng của Bạch Liên Hoa đối với nàng.
Đầu lĩnh đám cướp nghe Đơn Phi nói chói tai, như là châm chọc lời khách sáo của gã, lặng lẽ nói: -Danh tiếng của ta ở dải đất Kinh Châu này không vang dội như Đơn Thống Lĩnh, có điều Vân Mộng Thất Lang vung cánh tay hô lên, cũng có gần vạn huynh đệ hưởng ứng.
Gã thấy đối phương người đông thế mạnh, bản lĩnh lại cao, trong lòng không khỏi rụt rè, cố tình nói ngoa, chính là cảnh cáo đối phương chớ có xằng bậy.
Biên Phong cười lạnh nói: - Ngươi có gần vạn huynh đệ? Ngươi chẳng lẽ không biết Đơn Thống Lĩnh dưới tay có trăm vạn hùng binh có thể điều động?
Ngươi khoác lác không cần tiền vốn đúng không?
Ta nếu thống lĩnh trăm vạn hùng binh, thì chính là một phần năm nhân khẩu Trung Nguyên rồi, sao ta nuôi nổi hả?
Trong lòng Đơn Phi thầm than, đã ngắt ngang Biên Phong khoác lác: -Kính đại danh Thất Lang đã lâu, các hạ chắc là sói...
-Thiên Lang! Đầu lĩnh đám cướp cao giọng nói: -“Thiên hổ độc xà thổ hôi cuồng” chính là danh tiếng của bảy huynh đệ chúng ta
Đơn Phi nhìn lão Thất bị Biên Phong đạp bay, mỉm cười nói: - Vị kia chính là Cuồng Lang sao?
Ta thấy gã là thổ lang còn không sai biệt lắm.
Đơn Phi biết những người trước mắt này không sai biệt lắm với lưu manh ở thời đại của hắn, kéo hai ba huynh đệ liền được xưng độc bá phía đông rồi. Hắn cũng hiểu được người nơi này có bảy huynh đệ có chút bản lĩnh, không phải bảy Anh em Hồ Lô, mà là Thiên Lang, Hổ Lang, Độc Lang... xếp đến Cuồng Lang.
-Ta có chuyện muốn hỏi Ngôn Hữu Tín.
Thiên Lang muốn đàm phán, thầm nghĩ các ngươi hoá ra cũng muốn kiếm một chén canh, chỉ thấy Đơn Phi bỗng dưng liếc mắt nhìn gã một cái, ánh mắt như mũi tên, trong lòng lạnh lẽo. Thiên Lang kinh hãi ánh mắt Đơn Phi sắc bén như vậy, lời muốn nói ra đều nuốt trở vào.
Gã không hề ngốc, biết nhân vật có thể chỉ huy Biên Phong, Trương Liêu, thủ đoạn tuyệt sẽ không kém.
Đơn Phi ngoắc chàng trai thành thật kia nói: - Ngươi là Ngôn Hữu Tín? Ngươi gặp được rừng hoa đào?
Chàng trai kia run rẩy đứng ra, run giọng nói:
-Ta... Liếc nhìn Thiên Lang một cái, Ngôn Hữu Tín không dám nhiều lời.
Đơn Phi hạ giọng nói: - Ngươi không cần lo lắng, ta không muốn tìm rừng hoa đào, cũng không muốn gặp tiên nữ.
Vậy ngươi ăn no rửng mỡ mà đi hỏi chuyện này?
Vân Mộng Thất Lang rõ ràng đều không tin.
- Ngươi nói sự thật là được rồi, ta nghe xong liền đi. Đơn Phi an ủi Ngôn Hữu Tín.
Biên Phong chỉ có thể nói Đơn Phi giỏi kiềm chế, nếu là y xử lý việc này, đầu tiên là xử lý Vân Mộng Thất Lang, sau đó nắm tay, gậy gộc cùng lên, còn sợ Ngôn Hữu Tín không nói thật?
Ngôn Hữu Tín không ngờ Đơn Phi bình dị gần gũi như thế, rốt cục cố lấy dũng khí nói: - Nhà ta nghèo khổ, mẫu thân bệnh đã lâu, cũng càng ngày càng nặng. Ta chỉ có một người mẹ...
Mọi người thầm nghĩ, không phải nói nhảm sao, chúng ta nếu không có gì ngoài ý muốn, thì cũng chỉ có một người mẹ.
Đơn Phi mỉm cười nói: - Sau đó ngươi nghe được truyền thuyết rừng hoa đào, vì cứu mẫu thân, nên mới liều mạng đến đánh cược một lần?
Ngôn Hữu Tín liên tiếp gật đầu: - Chính là như vậy. Có điều ta lại nghe người ta nói, nhất định phải xoay một cái đèn dầu nơi đó, thành tâm ước nguyện mới được.
Đơn Phi nhớ rõ chiếc đèn dầu xoay rồi không có phản ứng ở Tương Phi Từ, hơi nhíu mày: - Ngươi xoay ngọn đèn sau đó thấy được rừng hoa đào?
- Không phải. Ta không có lập tức nhìn thấy rừng hoa đào. Ngôn Hữu Tín lắc đầu nói: - Ta mua nhang, thắp trước tượng Tương Phi nương nương, lại bỏ thêm dầu cho ngọn đèn, sau đó ở đó dập đầu cả đêm. Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, ta không thu hoạch được gì như cũ như cũ. Ta thất vọng, đi lung tung ở trong rừng, bỗng dưng gặp rừng hoa đào.
Đơn Phi hai mắt nhìn chằm chằm Ngôn Hữu Tín, thấy y đích thật có vẻ mặt nhớ lại. Người khi nói xạo và khi nhớ lại, hướng nhìn của tròng mắt khác nhau.
Hắn nghe lời phần nhiều là xuống tay từ hành động của đối phương.
Chiêu này nếu gặp hạng người cáo già giỏi về che giấu vẻ mặt bản thân thì không quá hiệu quả, có điều đối với người bình thường, phần lớn là hiệu quả.
Ngôn Hữu Tín không có nói dối.
Đơn Phi cho ra kết luận, thầm nghĩ chủ điện Tương Phi Từ tuyệt đối không có cơ quan, thắp hương, dập đầu không phải thao tác cần thiết, cũng không thể dùng để khởi động cơ quan.
-Rừng hoa đào cùng với cái ta nghĩ giống nhau như đúc.
Ngôn Hữu Tín hơi kích động nói: -Tuyệt vời khó nói lên lời, tiên nữ cũng hòa ái giống như mẫu thân của ta vậy.
-Tiên nữ tuổi rất lớn? Đơn Phi hỏi.
Ngôn Hữu Tín do dự một chút: - Ta không biết, ta nhìn thấy tiên nữ đứng dưới quầng sáng chói mắt, ta nhìn không rõ bộ dáng của nàng, chỉ biết là tiên nữ rất đẹp. Thanh âm của nàng rất êm tai, hỏi ta vì sao muốn tìm rừng hoa đào. Ta nói với nàng chân tướng, cầu nàng cứu cứu nương ta, kết quả tiên nữ liền cho ta một loại thuốc và một khối vàng, ta lấy thuốc kia cho mẫu thân uống, mẫu thân không ngờ đã khá nhiều.
Lúc y nói chuyện tràn đầy cảm kích, khi nói tới đây trên mặt đã có ý hối hận.
- Ngươi vì sao hối hận? Đơn Phi hỏi.
Ngôn Hữu Tín ngẩn ra, không nghĩ tới thiếu niên quan sát nhạy bén như vậy, nói giọng khàn khàn: - Tiên nữ bảo ta đừng đến nơi đây nữa, cũng bảo ta đừng nói ra việc này. Nhưng... nhưng... ta vẫn phải tới.
Trong mắt của y có nước mắt, trong sự ủy khuất lại mang theo sợ hãi.
Đơn Phi liếc mắt nhìn Thiên Lang một cái: - Là bọn họ bức ngươi tới hay sao?
Thiên Lang lớn tiếng nói với Ngôn Hữu Tín: - Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút! Ai bức ngươi? Ta nói với ngươi, chỉ cần ngươi dẫn chúng ta tìm được rừng hoa đào, ta sẽ trả thù lao cho ngươi.
Ngôn Hữu Tín muốn nói lại thôi.
Đơn Phi thấy thế, mỉm cười nói: - Ngươi cứ việc nói, không cần sợ.
Ngôn Hữu Tín vốn trong lòng còn có sợ hãi, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Đơn Phi, lấy hết can đảm kêu lên: - Nhưng ngươi cũng nói, nếu ta không mang ngươi đến, ngươi liền giết mẹ ta. Ta không muốn tới, là ngươi bức ta tới.
Thiên Lang lặng lẽ cười lạnh, tròng mắt đảo không ngừng.
Ngôn Hữu Tín lớn tiếng nói: - Tiên nữ chính là trách ta không giữ lời hứa, nên mới không xuất hiện nữa. Ngươi không nên ép ta tìm, ta dựa theo hành động lần trước làm lại ba lượt, tìm ba lần, rừng hoa đào còn không hiện ra, chính là tiên nữ nổi giận.
Một người dáng người cường tráng phía sau Thiên Lang tiến lên vài bước, lãnh đạm nói:
- Ngươi chỉ sợ tiên nữ tức giận, không sợ chúng ta?
Ngôn Hữu Tín rụt rè thoái lui đến bên cạnh của Đơn Phi.
Đơn Phi không nhìn gã đàn ông hùng hổ kia, mỉm cười nói: - Đây là tất cả những gì ngươi biết?
- Ta nếu có nói ngoa, trời tru đất diệt! Ngôn Hữu Tín kích động nói.
Huynh đệ Thiên Lang đã ngừng lại, hít sâu một hơi nói: - Đơn Thống lĩnh, Ngôn Hữu Tín nói xong rồi, ngươi cũng nghe xong rồi, ngươi đã nói nghe xong sẽ đi. Quân tử trọng lời hứa, ta nghĩ ngươi đường đường là đại nhân vật, sẽ không nói không giữ lời chứ.
-Ta rất nhanh sẽ đi.
Đơn Phi một câu khiến sắc mặt Ngôn Hữu Tín đại biến, câu tiếp theo lại khiến cho y mừng rỡ như điên: - Biên Phong, cho Ngôn Hữu Tín một con ngựa, một chút lộ phí, để y rời đi.
Sáu huynh đệ của Thiên Lang đồng loạt tiến lên một bước.
Cuồng Lang bị Biên Phong một cước đá mặt mũi sưng lên, giờ phút này trong mắt cuồng tính đại phát, từ trong ống quần rút ra thanh đoản đao cũng áp sát lên.
Đơn Phi xoay người sang chỗ khác, đem cương ngựa đưa tới tay Ngôn Hữu Tín, dặn dò nói: - Nơi này không phải nơi ngươi tới, về sau đừng trở lại, đi đi.
Ngôn Hữu Tín quỳ xuống đất dập đầu với Đơn Phi, trở mình lên ngựa. Y tuy không biết cưỡi ngựa, nhưng dù sao cũng là nông gia, thân thủ cũng linh hoạt, rất nhanh đã thích ứng với ngựa, giục ngựa chạy về phía bắc.
Bảy huynh đệ Thiên Lang không ngăn Ngôn Hữu Tín, chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên đưa lưng về phía bọn họ. Bảy người trong mắt đều là lộ ra vẻ oán độc, lại không ai ra tay trước.
Bọn họ không ngốc.
Một thiếu niên dám đưa lưng về phía bọn họ, thì có mười phần nắm chắc đối phó bọn họ.
Nếu mạo muội ra tay, hậu quả sẽ như thế nào?
Sau một lúc lâu, Thiên Lang lãnh đạm nói: - Chúng ta đi!
Gã khoát tay chặn lại, không ngờ mang theo mọi người đi về phía bắc, lát sau chui vào trong rừng không thấy bóng dáng.
- Đơn lão đại, phải giết bọn họ. Biên Phong nhắc nhở: - Bọn họ biết nhà Ngôn Hữu Tín, ngài thả bọn họ, bọn họ giận không chỗ phát, chắc chắn tìm Ngôn Hữu Tín trả thù.
Đơn Phi thần sắc phiền muộn.
Hắn biết chuyện Biên Phong nói vô cùng có khả năng, nhưng hắn thật sự khó làm đượcc huyện nhổ cỏ nhổ tận gốc như vậy: - Trương huynh, ý của huynh thế nào?
Đơn Phi hỏi chính là Trương Liêu.
Trương Liêu trầm mặc hồi lâu mới nói: - Ta cũng không biết. Ta biết ngươi rất muốn cho bọn họ một cơ hội, nhưng trên đời này chuyện bất đắc dĩ nhất chính là, những người này chỉ có oán độc, chưa chắc sẽ quý trọng cơ hội này.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ bất đắc dĩ của nhau.
Có tiếng vó ngựa lên.
Một con ngựa từ phương bắc không ngờ lại chạy trở về.
- Là Ngôn Hữu Tín. Biên Phong thất thanh kêu lên.
Mọi người cũng không biết Ngôn Hữu Tín bỗng dưng quay lại có dụng ý gì, Đơn Phi lại nhìn thấy Ngôn Hữu Tín trong mắt kinh hãi muốn chết, khi trong lòng hơi trầm xuống, chợt nghe Ngôn Hữu Tín gào lên thảm thiết: - Đi mau, có sói!
Đám người Vân Mộng Thất Lang kia cũng từ phía bắc chạy đến, mặt cắt không còn chút máu.
Biên Phong bật cười nói:
- Sói có cái gì đáng sợ? Y thường ở Lương Châu, từng gặp qua sói hoang vô số, thậm chí từng gặp qua bầy sói, thầm nghĩ phe ta đều là hạng người thân thủ cao minh, nếu là vài con sói, tuyệt đối sẽ không đặt trong mắt.
Vừa mới dứt lời, trong mắt Biên Phong cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Sau lưng Vân Mộng Thất Lang có cuộn sóng phập phồng, liếc nhìn, chỉ cho là gió thổi cỏ lay, nhưng cẩn thận nhìn lại mới khiến cho người ta phát giác ra, đó là lông của đàn sói.
Đàn sói vọt tới như thủy triều, trải rộng phương bắc, lộ ra răng nanh sáng chói!