Chương 512: Tử địa.
Răng sói sắc bén như đao, lập lòe vẻ rét lạnh.
Khi bầy sói vọt tới, phía trước cỏ lay như bị gió thổi. “Cỏ” màu xám nhanh chóng lan đến hướng của mọi người, cắn nuốt hết thảy mọi thứ phía trước.
Vân Mộng Thất Lang không hề giống sói, giống như con thỏ bị sói truy vậy, kiệt lực chạy về phía trước. Những nhân thủ mà bọn họ mang theo kia, lại không có võ công của bọn họ, giữa tiếng kêu gào thê thảm, đã bị "cỏ" xám đang cuốn đến hút vào trong đó.
Tiếng kêu thảm thiết đoạn tuyệt, tiếng sói gặm xương cốt răng rắc khiến người ta sợ hãi theo gió truyền đến.
Mọi người sởn tóc gáy, không biết Vân Mộng Trạch vì sao lại có bầy sói quy mô thế này, bọn họ vì sao chưa từng nghe người ta nói qua?
Hoặc là...người từng gặp, cũng đã chết ở trong đó?
Ngôn Hữu Tín sắc mặt xanh mét, niệm ân tình Đơn Phi tặng ngựa, khi chạy trối chết còn có thể điên cuồng quơ cánh tay nói với đám người Đơn Phi : - Chạy, chạy mau!
Trên thực tế không cần y nhiều lời, đám người Biên Phong đã sớm lên ngựa, bọn họ nhìn thấy bầy sói quy mô thế này cũng hoảng sợ thất sắc. Đám đạo tặc Lương Châu này vì tránh né Hàn Toại phái binh bao vây tiễu trừ, liền cư trú ở vùng đất gần sa mạc Lương Châu, gặp qua bầy sói do mấy trăm con sói đói tạo thành.
Đó đã là bầy sói rất dây dưa rồi, nếu là một mình gặp phải, cơ hội sống sót không lớn.
Hiện giờ dõi mắt nhìn lại, phương bắc không biết có bao nhiêu sói hoang chạy tới, thoạt trông thật sự là nhìn không thấy điểm cuối, nếu đặt mình trong đó...
Ngựa cũng nhìn ra tình thế hiểm ác, nhảy vó đau đớn rên lên.
- Hướng nam! Đơn Phi ra lệnh.
Mọi người phóng ngựa chạy như điên, Á Khắc Tây sợ đến mềm nhũn: - Ta... Ta... Không được. Cứu... Cứu ta. Gã vì đèn thần, tặng ngựa cho Cát phu nhân, nghĩ chuyến này đi trong Vân Mộng Trạch không quá mau, gã chịu khổ một chút cùng đi theo.
Có lẽ Cát phu nhân nhớ tới ân huệ của gã, sẽ xem xét đem bán đèn thần này thì sao?
Đèn thần vẫn xa không thể chạm, bầy sói gần ngay trước mắt.
Gió lạnh thấu xương, máu tanh tràn ngập.
Ngay khi Á Khắc Tây sắp hồn lìa khỏi xác, thì cảm giác cổ căng thẳng, bị một người cứng rắn xách lên. Giây phút ngồi ở trên yên ngựa, Á Khắc Tây thấy là Đơn Phi ra tay cứu mạng, nước mắt lưng tròng nói: -Đa...đa...
Vó ngựa tung bay, đánh gãy lời cảm tạ của Á Khắc Tây.
Sống chết trước mắt, mọi người đều là thân ai nấy lo, tự mình bỏ chạy, không cần Cát phu nhân dẫn đường, ra sức chạy trốn về hướng nam.
Đơn Phi phóng ngựa bọc hậu, thấy Biên Phong vào thời điểm cấp bách như vậy còn có thể bảo vệ ở cạnh Cát phu nhân, gật đầu khen ngợi gã, Biên Phong tinh thần phấn chấn gấp trăm lần.
Huyền Ca, Huyền Khúc đều có Tôn Thượng Hương, Bạch Liên Hoa chăm sóc, Đơn Phi cũng không phải lo lắng. Khi hắn giục ngựa chạy như điên không kìm nổi hỏi: - Cát phu nhân, bầy sói từ đâu tới đây?
Trong lòng của hắn khó hiểu, thầm nghĩ bầy sói quy mô thế này, sao lại xuất hiện không hề có dấu hiệu nào chứ.
Nếu trong Vân Mộng Trạch có bầy sói quy mô lớn thế này, đám người Thiên Lang là người địa phương, sao lại cũng không biết rõ tình hình?
Cát phu nhân thần sắc rất nghiêm nghị, sau một lúc lâu mới nói: - Là có người xua tới!
Đàn sói điên cuồng đuổi theo.
Bảy huynh đệ Thiên Lang chạy đi gần dặm, mắt thấy đám người Đơn Phi sớm không thấy bóng dáng, Thiên Lang thấy đàn sói cách bọn họ không đến mấy trượng, hét lớn:
- Lên cây!
Y ra lệnh một tiếng, trước hết leo lên trên cây.
Mấy người còn lại trong Thất Lang nghe vậy, đều thầm kêu hồ đồ, thầm nghĩ sói không biết leo cây, chỉ cần có thể leo lên cây, không phải có thể tránh thoát họa sát thân sao?
Mấy người Cuồng Lang đều nhảy lên cây, chỉ thấy đàn sói chen chúc từ dưới tàng cây xông qua, đuổi theo hướng của Đơn Phi, tuy nhiên còn có vô số sói hoang ngồi xổm dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn mọi người trên cây, không chịu rời đi.
- Đại ca, làm sao bây giờ? Cuồng Lang mặc dù cuồng, nhưng bị bầy sói hoang còn cuồng hơn vây quanh, cũng bó tay không có biện pháp.
Thiên Lang ở trên cây, thấy nguy hiểm dù chưa giải trừ, nhưng cũng không cần lo lắng sống chết, cười quái dị nói: -Ngươi không cần lo lắng, theo ta nghĩ, bầy sói này không chịu nổi đói khát, sẽ rời đi tìm thức ăn, còn có thể ngồi đây đợi chết hay sao?
Đám người Cuồng Lang nghe xong đều cảm thấy rất có đạo lý, đều nói: - Lão đại cao kiến. Cuồng Lang lát sau oán hận nói: - Chỉ là tiện nghi cho Ngôn Hữu Tín, chờ chúng ta vừa rời khỏi nơi đây, phải đi tìm mẹ của gã, Ngôn Hữu Tín tuyệt sẽ không mặc kệ mẹ mình không lo.
Thiên Lang cười lạnh nói:
- Bọn họ tự cho là có ngựa, lại không biết tính nhẫn nại của sói là nhất. Bọn họ nếu không thông minh như chúng ta vậy, sớm hay muộn sẽ mệt chết ngựa, sau đó chết trong miệng sói. Ngươi không cần đi tìm Ngôn Hữu Tín nữa, tiểu tử kia còn sống hay sao?
Cuồng Lang cười nói: - Lão đại đúng là lão đại.
Thiên Lang dương dương đắc ý đứng lên.
ngồi trên chạc cây đột nhiên nói: - Lão đại, đám sói này có thể đói bao lâu?
Thiên Lang ngẩn ra.
Thổ Lang cau mày nói: - Không biết tại sao, bị bầy sói này hù một cái, không biết đói có đói bụng hay không, nhưng ta thật sự đói bụng.
Tất cả mọi người trên cây ngơ ngác nhìn nhau, mới vừa rồi bỗng dưng nhìn thấy bầy sói đuổi theo, tất cả mọi người đều vắt chân lên cổ chạy trối chết, thức ăn mang theo cũng không biết mất ở nơi nào, nghe Thổ Lang vừa nói, đều cảm giác bụng đang réo gọi.
Thiên Lang lộ ra vẻ dữ tợn độc ác: - Đầy đất đều là thức ăn, ngươi còn sợ không có cái gì ăn sao? Trong khi nói y đã gỡ một cái móc sắt lớn cỡ nắm tay khỏi eo, khi hơi thăm dò phía dưới, thì có mấy con sói hoang nhảy chồm lên trên.
Móc sắt vội vung, móc trúng một con sói hoang, Thiên Lang dùng sức mang nó lên, siết ở trên chạc cây.
Sói hoang giãy dụa một lúc lâu, không còn hơi thở nữa.
Thiên Lang rút ra một thanh dao găm cười nói: - Chúng ta đói thì ăn thịt sói, khát liền uống máu sói, những con sói ngốc này chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn thôi!
Đám người Cuồng Lang, Thổ Lang thấy thế, đều cười nói: - Lão đại chính là lão đại, lão đại nói không sai, xem những con sói ngốc này làm sao có thể chống lại chúng ta chứ?
Thiên Lang cười đắc ý, mới định dùng dao găm lột da sói, đột nhiên nghe Thổ Lang hú lên quái dị, từ trên cây ngã xuống. Sói hoang đã sớm như hổ rình mồi, thấy Thổ Lang bỗng dưng rơi xuống, đều chồm lên cắn xé.
Thổ Lang và đám sói vật lộn nhay, không còn sức trở về trên cây nữa, thét lên: - Lão đại cứu ta!
Mấy người Thiên Lang thấy đàn sói cắn xé, miệng đầy máu tanh, chớp mắt đã xé xác Thổ Lang giống như chó quê vậy, làm sao dám xuống khỏi cây để cứu mạng, Thiên Lang lãnh đạm nói: - Tự ngươi rơi khỏi cây, có thể trách ai chứ?
Y còn chưa dứt lời, Cuồng Lang đột nhiên nhảy dựng khỏi chạc cây kêu lên: - Lão đại, có rắn.
Trong lòng Thiên Lang cả kinh, quát: - Rắn có cái gì đáng sợ? Nhưng khi y cúi đầu nhìn lại, hai chân như nhũn ra.
Chẳng biết từ lúc nào, trên cây bọn họ đang đứng có vô số rắn, rắn hoặc lớn hoặc nhỏ, màu sắc sặc sỡ, khi bò đến giống như toàn bộ vỏ cây đều đang ngọ nguậy.
Thổ Lang chính là bị rắn cắn, nên mới rơi xuống dưới tàng cây.
Đám người Thiên Lang đều nghĩ đến điểm này, thất thanh kêu lên: - Những con rắn này là từ đâu tới? Bọn họ thấy bầy sói tới một cách kỳ lạ, khi đó còn không nghĩ nhiều, nhưng thấy trong bầy sói không ngờ xen lẫn vô số rắn độc, quấn lấy nhau còn có thể bình an vô sự, rốt cục cảm giác được sự tình quỷ dị.
Bầy rắn tre già măng mọc leo lên trên cây, sáu huynh đệ Thiên Lang bị bức nhao nhao nhảy lên, mắt thấy đám người Cuồng Lang đều rơi khỏi cây, Thiên Lang rốt cuộc không nén được sợ hãi trong lòng, liếc thấy một cây đại thụ đối diện phi thân rời đi.
Cây đại thụ kia cách y rất xa, y vốn không nhảy xa được như thế, có điều khi y nhảy ra đã sớm có tính toán, người trên không trung, y đã quơ móc sắt trong tay, cuốn lấy một nhánh cây thô nhất trên cây đại thụ kia, dùng sức lôi kéo.
Nhánh cây tuyệt đối có thể chống đỡ thân thể của y.
Chỉ cần mượn cây này mà đi, y sẽ còn hy vọng chạy trốn được, sau khi thoát khỏi nơi này, y cũng sẽ không trở về, bất kể có bao nhiêu tiên nữ cũng sẽ không đến nữa!
Khi Thiên Lang nghĩ như vậy, đã không nghe thấy tiếng hô của các huynh đệ còn lại.
Trong lòng của y trầm xuống.
Nhánh cây cũng oằn xuống.
Chớp mắt, nhánh cây thô to kia đột nhiên phình lên, nghênh đón ánh mắt kinh hãi của Thiên Lang, một hơi nuốt trọn Thiên Lang vào.
Khi Thiên Lang còn chưa phát ra tiếng kêu thảm thiết, thì đã bị nhánh cây bao lấy nửa thân mình, rơi xuống mặt đât. Khi nhánh cây rơi xuống mặt đất, nuốt trọn phần thân còn lại của Thiên Lang vào trong bụng, chậm rãi rời đi.
Đó là một con trăn lớn dài chừng vài trượng, sau khi nuốt Thiên Lang, thì biến thành to như một cái vại nước, dữ tợn đáng ghê tởm khiến cho người ta sau khi trông thấy thì dựng hết lông tóc.
Trong rừng trở về yên tĩnh, chỉ còn lại mùi máu tanh tràn ngập thật gay mũi, bị gió lạnh thổi qua, rất nhanh nhạt đi, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh vậy!
Đám người Đơn Phi sớm không nghe thấy động tĩnh của Vân Mộng Thất Lang, cũng không rảnh để ý tới.
Mọi người giục ngựa chạy như điên, ước chừng chạy khoảng một canh giờ, mới bỏ lại đàn sói không còn bóng dáng nữa, mắt thấy con ngựa đều đang sùi bọt mép, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Có tên cướp đã nức nở nói: - Biên lão đại, chúng ta về Lương Châu đi.
Biên Phong trong cơn cuồng nộ rút đao chém vào cây quát: - Ai còn dám nói đi, lão tử chém y.
Đám cướp bị hù không dám nói lời nào.
Biên Phong sau đó nuốt nước miếng nói: - Đơn lão đại, làm sao bây giờ? Y chính tìm cơ hội bán mạng cho Đơn Phi, hiện giờ cơ hội tới, y tự nhiên sẽ không rụt rè.
Đơn Phi cau mày nói:
- Bầy sói này tới rất kỳ dị, tuy bị chúng ta bỏ xa, có điều chúng nó nếu thật sự tìm chúng ta, sẽ theo dấu vết của chúng ta đuổi tới, trước mắt cho ngựa nghỉ một lát, rồi lại chạy về phía nam. Phía bắc đi không được!
- Không bằng chúng ta lên cây tránh né nhất thời. Trương Trị Đầu bất ngờ nói: - Sói lên cây không được.
Mọi người cùng cảm thấy chủ ý này cũng không tệ.
Trong lòng Đơn Phi cảm giác không ổn: - Chúng ta dựa vào những con ngựa này, nếu lên cây bỏ lại chúng nó, chúng ta sẽ chặt đứt đường sống. Cát phu nhân... Hắn nhìn về phía Cát phu nhân, thầm nghĩ mới vừa rồi Cát phu nhân nói bầy sói này là có người xua tới, không biết là chuyện gì xảy ra?
Cát phu nhân thần sắc cũng nghiêm trọng: -Ngươi nói không sai, ở lại trên cây là chờ chết, chúng ta nhất định phải đi hướng nam. Bà chỉ nói một câu như vậy, rồi không nói gì nữa.
Mọi người không biết lai lịch Cát phu nhân, thầm nghĩ đây là mụ đàn bà, có thể có chủ ý gì chứ? Bọn họ nghe theo lời dặn của Đơn Phi xuống ngựa nghỉ ngơi, dùng chút thức ăn, không đến thời gian một nén hương thì con ngựa lại hí lên.
Đám người Đơn Phi biết bầy sói sắp tới, đều lên ngựa chạy về phía nam.
Cứ như thế ba lượt, Đơn Phi tính toán mọi người có thể chạy được gần trăm dặm rồi, phía trước đột nhiên rộng rãi hẳn lên.
Rừng cây thưa thớt, xa xa có một ngọn núi.
Trong lòng mọi người hơi kinh ngạc, bọn họ ở trong Vân Mộng Trạch, thấy nhiều đầm lầy rừng cây và bụi cây, phương xa chợt hiện lên sườn núi, ở trong Vân Mộng Trạch, lại là địa thế hiếm có.
Nghe sói tru xa xôi, trái tim mọi người chưa buông lỏng, chợt nghe Cát phu nhân nói: - Đi vào trong đó có thể được cứu. Nàng nói một tiếng, phóng ngựa đi trước.
Đơn Phi đi theo trước tiên, đám người Biên Phong quay đầu lại nhìn rừng cây phía sau, thầm nghĩ chúng ta ở trong rừng còn có thể ỷ vào cây cối mà dây dưa với đàn sói, sau khi đến sườn núi trụi lủi kia, nếu bị đàn sói vây quanh, nên làm thế nào cho phải?
Trong lòng mọi người hoang mang, ít nhiều đều có chừng mực, tuy nhiên thấy Đơn Phi nghe theo ý Cát phu nhân, cũng lần lượt đuổi kịp.
-Trên mặt đất sao lại có nhiều xương trắng như vậy? Biên Phong nghe được tiếng vó ngựa khác thường, cúi đầu nhìn lại thì lông tơ dựng đứng.
Khi mọi người nhìn lại trong lòng cũng giật nảy.
Trên mảnh đất bằng rộng rãi phía trước, chẳng biết tại sao đã bị vô số xương trắng phủ kín, mà liếc nhìn quy mô, người chết ở chỗ này khoảng chừng hơn ngàn người.
Chẳng những có người, còn có rất nhiều hài cốt của ngựa!
Người nào đã chết ở nơi này?
Nơi đây trống trải thưa thớt, nhìn như không có vấn đề, những người này rong ruổi trên ngực, vì sao còn có thể bỗng dưng chết ở tại nơi này?