Chương 516: Gặp lại không quen biết!
.
Tôn Thượng Hương kinh hãi.
Ngoài động xảy ra vấn đề rồi, nếu không Trương Liêu không thể nghe thấy tiếng của nàng mà không đáp lại được!
Nàng rời khỏi cùng lắm chỉ khoảng một nén hương, đèn còn chưa tắt, ngoài động sao bỗng nhiên không có phản ứng gì?
Bạch Liên Hoa cũng xuất hiện bất trắc?
Sao có thể thế được?
Lúc trước nàng và Bạch Liên Hoa có giao thủ, đã biết rằng Bạch Liên Hoa này bản lĩnh tuyệt đối không tầm thường, Bạch Liên Hoa còn Trương Liêu, Biên Phong nữa, ai có thể khiến cho những người này không phản ứng gì?
Tôn Thượng Hương khó hiểu.
Những người bình thường gặp chuyện như thế này thì đều cảm thấy kinh sợ, nhưng chỗ nàng khác với người thường là nàng sẽ không vội vàng phóng ra ngoài để xem chuyện gì xảy ra.
Thấy được nguy hiểm chỉ có bình tĩnh mới có thể cứu được tính mạng.
Tay trái cầm ngọn đèn, Tôn Thượng Hương để tay phải vào chuôi đao. Khi cổ tay khẽ vung, đao Tân Nguyệt xuất ra, nàng dùng mũi đao viết lên vách đá chữ “thập”.
Mỗi mười bước, nàng lại dùng thanh đao Tân Nguyệt đánh dấu lại trên vách đá.
Nàng tìm kiếm trong động, chỉ có một con đường tà tà xuống phía dưới, không nhìn thấy đáy. Khi trở về, nàng vốn không cần làm những hành động dư thừa này, chẳng biết tại sao, nàng lại muốn làm như vậy.
Bởi vì trong lòng nàng lại lóe lên cảm giác sẽ bị lạc?
Nơi này cũng không đơn giản như vậy!
Tôn Thượng Hương nhìn ngọn đèn, phát hiện ngọn đèn đã cạn dầu, nhưng vẫn luôn cháy, tỏa ra ánh sáng mờ ảo thần bí.
Chuyện này cũng kì lạ.
Nàng biết rất rõ nơi này thâm sâu khó dò, sau khi nhìn về phía ngọn đèn, chẳng hiểu sao, cứ phân tâm nhớ tới hoàn cảnh khi lần đầu tiên gặp mặt Đơn Phi.
Ta quen ngươi sao?
Ta nghĩ … chúng ta không quen.
Đây là những câu đầu tiên nàng và Đơn Phi nói với nhau khi gặp mặt, nàng nhớ như in.
Khi Đơn Phi cùng nàng hẹn ước, Đơn Phi nói hẹn ước “lần này”, muội nhất định phải nhớ rõ. Nàng khi đó nghe được câu này có chút bất an nhưng cũng bật cười.
Đơn Phi có ý gì? Ý của Đơn Phi là hình như nàng quên gì đó?
Không thể!
Nàng nhớ rõ đã cùng Đơn Phi trải qua những chuyện gì.
Khi nhìn thấy Đơn Phi lần đầu tiên, nàng chỉ biết hắn không giống thiếu niên bình thường. Bất kể Đơn Phi đứng ở đó có rối bù bẩn thỉu thế nào, thì hắn và đạo tặc vẫn rất khác biệt.
Bạch Ấn, Lục Lục bọn họ là trộm cướp, nàng liếc mắt là có thể nhìn ra, làm đạo tặc lâu, nói chung đều có chung một loại hơi thở. Bởi vậy khi Hỉ Nhi gần như bắn một mũi giết chết Bạch Ấn, nàng ra tay bắt Bạch Ấn lại.
Lúc ấy thành Đan Dương sắp loạn.
Nàng nhất định phải dùng vũ lực để dập tắt mọi mối họa, không để nó sinh sôi nảy nở.
Tam ca không hiểu chuyện, nhưng nàng nhất định phải hiểu chuyện. Bắt đầu từ khi còn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ, nàng đã lập chí phải gánh vác trọng trách của người nhà Tôn gia giống như mẹ.
Trọng tránh nặng trĩu!
Cha đã chết, đại ca vì vậy mà gặp phải những tai họa không thể tưởng tượng, mẫu thân lao lực mà chết, nhưng nhà họ Tôn sẽ không ngã xuống, bởi vì còn nhị ca cùng Tôn Thượng Hương nàng đây.
Có người muốn làm loạn Đan Dương.
Nàng nhạy bén nhận thấy điểm đó, sau khi bắt Bạch Ấn, nàng lập tức bảo Lục Lục phải dẫn lão đại của bọn họ tới. Nàng hoài nghi đám người này đến Đan Dương, chắc chắc có quan hệ đến mối họa của Đan Dương.
Khi Đơn Phi đĩnh đạc nói chuyện với Hỉ Nhi, nàng đã biết Đơn Phi không giống như thế lực muốn lật đổ Đan Dương. Đây căn bản là một người nhìn thấu thế tục, sao lại phải suy nghĩ âm mưu lật đổ cái gì?
Nàng sau khi đứng lên vốn muốn tạ lỗi vì Hỉ Nhi đã quá kích động, luôn làm ra những việc xung động, nhưng khi Đơn Phi nhìn lại, trong lòng nàng run rẩy.
Đơn Phi quen biết nàng?
Nàng với tâm tư nhạy cảm của nữ nhi đã cảm nhận được ánh mắt Đơn Phi nhìn nàng không phải là lần đầu gặp gỡ.
Ta quen người sao?
Nàng bất giác được hỏi những lời này. Nàng không quen Đơn Phi, Đơn Phi vì sao lại nhìn nàng như đã quen thuộc?
Khi đó Đơn Phi coi nàng như là Thần Vũ sao?
Lối đi u ám.
Tôn Thượng Hương chậm rãi bước về phía trước. Hiện giờ nguy cơ bao phủ, nàng vốn nên tập trung tinh thần đối phó, vì sao nàng lại luôn nghĩ tới những việc trước kia? Nàng phân tâm, cũng không để ý đến ngọn đèn dường như tỏa ra hào quang khác thường.
Mơ hồ lại rõ nét!
Sẽ không đâu!
Đơn Phi khi đó không coi nàng là Thần Vũ, nếu Đơn Phi coi nàng là Thần Vũ, về sau khi gặp mặt nàng, cũng sẽ không ra vẻ cố ý xa lạ.
Người con gái hắn yêu hiện ra ngay trước mặt, hắn sẽ có chút hành động khác thường, Đơn Phi giống như là từng quen biết nàng, nhưng không coi nàng như người con gái hắn yêu kia.
Đơn Phi rất thành khẩn, nàng chưa bao giờ thấy một người đàn ông thành khẩn như vậy, hắn đối với mọi người cũng rất chân thành, hắn hy vọng tất cả mọi người có thể chân thành đối đãi với nhau. Nhưng Đơn Phi lại rất thông minh, hắn biết mình không có khả năng thực hiện ước muốn, hắn không oán giận, chỉ biết trong tình huống nào thì sẽ làm những việc mà mình kiên trì.
Trong sự rõ ràng mang theo phần bất đắc dĩ, bất đắc dĩ nhưng lại có sự khoan dung.
Nàng cố ý để Đơn Phi đảm đương Quận Thừa Đan Dương, nàng biết hắn khó xử, nhưng hắn không từ chối, có lẽ trong lòng của hắn, vì chuyện Từ Tể Đường nên hắn cảm thấy hắn nợ Tôn Thượng Hương một ân tình?
Mọi chuyện sau đó cứ hiện lên trong đầu.
Nàng rất lo lắng Đơn Phi không ứng phó được, dù cho có người truyền tin đến, nói rõ ràng hết thảy bối cảnh của Đơn Phi.
Người truyền tin là kẻ địch của Đơn Phi? Nếu không vì sao ngay thời điểm này lại đưa tới một phong thư như vậy?
Nàng biết Đơn Phi là người của Tào Tháo, nhưng nàng chưa bao giờ lo lắng. Ngoại trừ đại ca ra, Đơn Phi là người đàn ông thứ hai làm nàng yên tâm.
Nhớ khi còn ở hoang đảo Minh Sổ, nàng nghe Đơn Phi nói thân phận của mỗi người có sự bất đồng, nhưng mỗi người chỉ có một trái tim. Người không có trái tim xấu, bất kể đứng ở bên nào, Quận Chúa cũng sẽ không xuất đao.
Nàng khi đó trong lòng ưu tư, biết đã gặp được người đàn ông có thể hiểu được tâm tư nàng.
Để hắn rời đi!
Đây là chuyện của nhà họ Tôn, Tôn Thượng Hương nàng nhất định phải gánh vác, nhưng nàng lại không thể gánh vác, chuyện mà nàng phải đối mặt như núi cao ngất ngưởng, nàng chỉ dựa vào một cây đao bất kể như thế nào đều không thể chống đỡ.
Để hắn rời đi!
Nàng khi đó ngoài nghĩ đến việc cứu người thân ra, cũng chỉ còn lại ý nghĩ này.
Đây là chuyện của nhà họ Tôn, không cần thiết phải để người đàn ông tri âm này gặp nguy hiểm.
Hắn vẫn nhìn thấu, cố tình không rời đi, hắn chỉ bình thản nói mấy câu thì trong lòng nàng đã cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ta đã tuân theo ủy thác của người khác mà khuyên nhủ, mà suy nghĩ của ta thủy chung cũng giống như Quận Chúa, người quan trọng gặp nạn, cô quyết sẽ không đứng nhìn, ta cũng sẽ như thế!
Khi nàng gặp nạn, Đơn Phi không rời đi, Đơn Phi gặp khó khăn nàng cũng sẽ không bàng quan.
Cho dù người mà Đơn Phi dành tình cảm không phải nàng.
Khẽ hôn đến bên môi, nhìn hắn xấu hổ lúng túng, nàng ra vẻ thản nhiên nhưng lòng thì chua xót. Đã trải qua thập tử nhất sinh, giữa hắn và nàng, còn cách nhau như cả dải Ngân hà vậy.
Nàng hiểu ý của đại ca, đại ca bá chủ một phương, trong hào sảng khó tránh khỏi lộng quyền, chuyện đầu tiên nghĩ đếnchính là là ràng buộc Đơn Phi bằng nhân duyên.
Khác với Bạch Liên Hoa, đó là một nữ nhân nhất định phải chiếm hữu, nhưng Tôn Thượng Hương nàng thích một người, lại chỉ hi vọng hắn có thể đạt được ước muốn.
Chỉ mong hắn có thể bình an hạnh phúc, sớm có thể ở bên cạnh người con gái hắn yêu.
Tinh thần hoảng hốt, ngọn đèn mở ảo.
Tôn Thượng Hương hít một hơi nhẹ, tỉnh táo tinh thần.
Đơn Phi hắn đã quay lại! Hắn vì sao lại chưa quay lại? Hắn gặp phải nguy hiểm sao? Nàng nếu muốn giúp đỡ, thì trước mắt tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nơi đây rất nguy hiểm, nàng từ đầu tới cuối lại chưa phát hiện ra điều gì khác thường.
Tính xem mình đã vào động bao nhiêu trượng, Tôn Thượng Hương lặng lẽ dừng lại, hít một hơi, thổi tắt ngọn đèn.
Ngoài động u ám tối đen.
Không đúng!
Nàng và đám Trương Liêu khi tới ngoài động, Vân Mộng Trạch trời đầy mây, mà cũng chưa tối, vì sao ngoài động tại u ám như thế?
Có tiếng sấm sét ầm ầm truyền tới…
Mưa to rồi hả? Mùa này, sao lại có thể có mưa to được?
Tôn Thượng Hương âm thần kinh tâm, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài động.
Không người!
Căn bản không nghe thấy tiếng thở của ai cả.
Trương Liêu bọn họ đi đâu rồi? Bọn họ sẽ không bỏ nàng. Tuân Du, Bạch Liên Hoa thì có thể nhưng Trương Liêu thì sẽ không, nam tử có thể khiến Đơn Phi gọi là huynh, vốn không thể giống những người thường.
Vậy bọn họ có chuyện gì?
Tôn Thượng Hương tim đập rất nhanh, đột nhiên nghe thấy tiếng ở ngoài động vang lên tiếng lộc cộc, như là có tiếng tảng đá lăn vào, Tôn Thượng Hương khẽ nghiến rắng, lắc mình muốn nhảy ra ngoài động…
Nàng đã thích ứng với bóng tối, phát hiện ngoài động không có một ai, chỉ có những tảng đá nhỏ khẽ lăn lộn.
Trương Liêu bọn họ quả nhiên toàn bộ đều mất tích!
Tôn Thượng Hương tim như ngừng đập.
Có ba người lắc mình tới cửa động, một người quay đầu hướng cửa động nói: - Cũng may…
Trong tia chớp, khi Tôn Thượng Hương nhìn thấy bóng người cười nói đó, thân hình vốn đang cương cứng bỗng trấn tĩnh lại, khi nghe thấy người nọ nói ra hai chữ lại càng an tâm.
Là Đơn Phi.
Đơn Phi đã trở lại. Chỉ cần hắn ở đây nàng cũng sẽ không cô đơn, cho dù là đối mặt với gian khổ sống chết.
Có tia chớt xẹt qua, chiếu sáng cửa động. Cửa động có ba người đang đứng là Đơn Phi, Trương Liêu và một người đàn ông xa lạ.
Tôn Thượng Hương mới định bắt chuyện, trong lòng bỗng dưng lại nhảy dựng lên.
Không đúng!
Nàng khi đó tứ chi lạnh lẽo, giống như bị bóng đè, trong lúc nhất thời không biết vấn đề nằm ở đâu, cũng biết nơi đây kỳ dị hơn cả những gì nàng nghĩ.
Đơn Phi và Trương Liêu đứng sóng vai…Chuyện này không có vấn đề gì, Đơn Phi nhất định sẽ quay lại cùng Trương Liêu.
Nhưng Biên Phong bọn họ đâu? Đi đâu rồi? Đơn Phi vì sao vừa nói vừa cười hoàn toàn không để ý?
Bên cạnh Trương Liêu có một người đàn ông xa lạ, người nọ còm nhom, râu ria một nhúm, giống như chưa dậy thì hoàn toàn. ..
Người này là ai?
Tôn Thượng Hương nàng sao lại chưa từng gặp qua?
Có thêm người xa lạ này Tôn Thượng Hương không yên tâm. Nàng bất an, lại nương theo ánh sáng của tia chớp lóe lên, nàng đột nhiên phát hiện sơn động này không phải cái mà nàng vừa đi vào, mà Đơn Phi, Trương Liêu cũng không phải Đơn Phi và Trương Liêu mà nàng biết, Trương Liêu và người xa lạ kia có ý để phòng với nàng.
Loại cảm giác này cực kỳ kỳ lạ, nhưng Tôn Thượng Hương lại không thể phân biệt rõ ràng.
Đơn Phi vẫn là Đơn Phi, chân thành trong đó có sự thong dong thản nhiên.
Nhưng Đơn Phi cũng không phải Đơn Phi của hiện tại.
Tia chớp xẹt qua
Trương Liêu kinh ngạc nhìn nàng, khi Đơn Phi bỗng dưng quay đầu nhìn nàng, giống như không quen vậy.
Đơn Phi không nhận ra nàng? Trương Liêu cũng không quen nàng? Nếu không khi thấy nàng xuất hiện, vì sao lại thể hiện sự kinh sợ?
Điều này sao có thế?
Tôn Thượng Hương nhìn vào mắt Đơn Phi thấy sự xa lạ, trong lòng kinh hãi. Nàng lại không sợ, khi có Đơn Phi, nàng bất kể như thế nào cũng sẽ không sợ.
Đơn Phi cũng không sợ hãi, trong mắt của hắn tỏ rõ sự kinh ngạc, lập tức đẩy bàn tay của Trương Liêu ra tiếng lên hai bước nói: - Cô nương, tại hạ họ Đơn, cùng bạn mình đi ngang qua nơi này tránh mưa, cô yên tâm…
Tôn Thượng Hương không thể yên tâm, ngược lại lo lắng hẳn lên.
Có lẽ cảm nhận được sự khác thường của nàng, Đơn Phi vội nói: - Chúng ta không phải là người tốt lành gì…
Chuyện gì thế này?
Đơn Phi vì sao lại nói như vậy? Đây hoàn toàn là lời nói của người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt?
Huynh không phải Đơn Phi? Huynh sao có thể không là Đơn Phi được?! Huynh vì sao không biết muội? Huynh vì sao không biết muội là Tôn Thượng Hương? Rốt cục chuyện gì đã xảy ra?
Trong lòng Tôn Thượng Hương kinh hãi, đôi môi đỏ mọng khẽ động, gần như run rẩy trả lời: - Ta quen biết huynh!