Thâu Hương

Chương 526: Phát hiện trọng đại

Chương 526: Phát hiện trọng đại


.
Thân hình Đàn Thạch Xung hơi căng lên, thoạt nhìn như sắp cho Đơn Phi một kích kinh thiên.
Sát khí xuất hiện trong mắt Hoàng Đường, tay vừa giơ lên, Lã Bố liền muốn vung kích...
Đơn Phi bác bỏ đề nghị của Hoàng Thừa Ngạn, không để ý tới địch ý của Đàn Thạch Xung và Lã Bố ở phía sau, nhìn Hoàng Thừa Ngạn đang cảm thấy mất mát, nói: -Nhưng ta có một chủ ý tốt hơn.
Hoàng Đường buông tay xuống.
Lã Bố đứng đó, Đàn Thạch Xung một luồng lực phải lùi lại, trong lòng khó chịu không nói nên lời.
Hoàng Thừa Ngạn có chút kinh ngạc, nói: -Ta còn thật không hiểu ngươi có chủ ý gì tốt hơn?
Đơn Phi định liệu trước nói: -Các ngươi tìm kiếm nơi đây nhiều năm, nhận định nơi đây nhất định có liên quan với bí địa Vân Mộng, tuy nhiên các ngươi lại thủy chung không thể tìm được cửa vào để vào bí địa Vân Mộng.
Hoàng Đường lạnh lùng nói: -Sau đó thì sao? Ông ta không muốn nghe Đơn Phi nói nhảm, nhưng ông ta biết Đơn Phi nói như vậy nhất định có tính toán riêng.
-Hoàng lão trượng, ta và ngươi đánh cuộc một lần. Đơn Phi nhìn chằm chằm Hoàng Thừa Ngạn nói.
Hoàng Thừa Ngạn lắc đầu nói: -Lão phu biết Đơn đại nhân thông minh tuyệt đỉnh, nếu là đánh cuộc, hơn phân nửa là lão phu sẽ thất bại. Một khi đã như vậy, lão phu không muốn đánh cuộc.
Đơn Phi không nghĩ đến lão đầu tử này xảo quyệt như thế, trầm giọng nói: -Nhưng ngươi nhất định sẽ cùng ta đánh cuộc, chuyện này đối với các ngươi, thật sự là trăm lợi mà không có một tệ.
Hoàng Đường, Hoàng Thừa Ngạn chớp động ánh mắt, bọn họ đều là hạng người đa mưu túc trí, lại thật sự đoán không được Đơn Phi muốn đánh cuộc cái gì?
-Không ngại nói cho chúng ta nghe một chút. Hoàng Đường cuối cùng cũng có chút động tâm nói.
-Ta cá là ta trong vòng mười hai canh giờ, nhất định có thể tìm tới cửa vào đích thực của bí địa Vân Mộng. Đơn Phi tự tin nói.
Mọi người nổi da gà.
Hoàng Thừa Ngạn thất thanh nói: -Ngươi phát hiện cái gì?
Ông ta thật sự không thể tin tưởng lời nói của Đơn Phi. Những năm gần đây, bất kể là Lưu Biểu hay là Hoàng thị, đều là đầu tư quá nhiều nhân lực tìm kiếm bí địa Vân Mộng. Hoàng Thừa Ngạn tự nhận tinh thông cơ quan, tài trí hơn người, nhưng sau khi mất đi rất nhiều nhân thủ, ông ta cũng không biết mình đã mất bao nhiêu vất vả, lúc này mới tiến vào nơi đây.
Tốc độ Đơn Phi tìm đến nơi đây so với Hoàng Thừa Ngạn ông ta nhanh hơn rất nhiều.
Xét theo điểm đó, Hoàng Thừa Ngạn không thể không khâm phục Đơn Phi.
Thường nói ba tên thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng. Ba tên thợ giày có thể nghĩ ra chủ ý tốt hơn trong việc đóng móng ngựa, nhưng trong việc chuyện tìm kiếm nơi này, mười ngàn tên thợ giày nghĩ cách thì mười ngàn tên đều sẽ chết ở trên con đường này.
Rất nhiều chuyện, không phải nhiều người là có thể làm được.
Đơn Phi là truyền nhân của Thiên Nữ, Đơn gia độc truyền, lại là Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy, Hoàng Thừa Ngạn biết, nếu ông ta tìm không thấy bí mật nơi đây, nếu như nói trên đời này còn có người có thể làm được việc mà Hoàng Thừa Ngạn ông ta làm không được, Đơn Phi tuyệt đối là ứng viên tốt nhất.
Nhưng dù là Hoàng Thừa Ngạn cũng đều không thể nào ngờ, sau khi Đơn Phi phá giải mê cung đến nhanh như vậy, càng tuyên bố chỉ cần một ngày liền có thể tìm ra cửa vào của bí địa Vân Mộng?
Trong lòng kích động, Hoàng Thừa Ngạn gần như muốn bật thốt ra khỏi miệng đồng ý đánh cuộc với Đơn Phi, có điều ông ta dù sao cũng đã qua cái tuổi kích động, thu lại kích động, Hoàng Thừa Ngạn nhìn về phía Hoàng Đường.
Hoàng Đường cũng thay đổi sắc mặt, sau một lúc lâu mới nói: -Ngươi thắng thì sẽ như thế nào?
Đơn Phi cười nói: -Chúng ta cũng là vì tìm kiếm bí địa Vân Mộng, xét theo điểm đó, lúc này ta và ngươi hẳn nên đồng tâm hiệp lực mới đúng. Ta thắng...
Ánh mắt của hắn xẹt qua người Tôn Thượng Hương, nói: -Ta thắng, các ngươi không nên làm khó Tôn Thượng Hương, nàng muốn rời đi, liền để cho nàng rời đi.
Cuộc đánh cược này rất tốt.
Hoàng Thừa Ngạn là người cẩn thận, chưa bắt đầu đi, trước tiên đã nghĩ đến kết quả, vừa nghe đề nghị của Đơn Phi, cũng cảm thấy có thể thử. Ông ta nghĩ Tôn Thượng Hương trong việc này không tính là mấu chốt đặc biệt, nếu muốn khống chế Đơn Phi, bọn họ còn có kế hoạch khác.
Tuy nhiên Đơn Phi nếu thật sự có thể tìm được bí địa Vân Mộng, vậy đối với bọn họ mà nói thật sự là tin tức tốt nhất.
Ông ta không muốn bức Đơn Phi quá mức. Mọi việc đều nên lưu một con đường, sau này dễ gặp lại. Hoàng Thừa Ngạn không phải người làm ăn, nhưng chú ý an toàn làm đầu, thầm nghĩ không đến thời điểm cá chết lưới rách, mọi chuyện đều có thể đàm phán, bằng không ông ta cũng không sẽ cực lực chủ trương lấy quan hệ thông gia lôi kéo Đơn Phi.
Hoàng Đường lạnh lùng hỏi: -Nếu như ngươi không tìm thấy bí địa Vân Mộng thì sao?
Đơn Phi sớm đoán được y sẽ hỏi câu này, không chút do dự nói: -Vậy đề nghị của Hoàng Thừa Ngạn lão trượng, ta sẽ chấp nhận vô điều kiện.
Mọi người lại kinh sợ.
Tôn Thượng Hương kinh ngạc, nàng rõ ràng cách làm người của Đơn Phi, biết Đơn Phi thật sự có tự tin tất thắng, nếu không hắn sẽ không chắc chắn như vậy.
Hoàng Thừa Ngạn cả mặt tươi cười, ông ta cũng biết Đơn Phi không giống người bình thường, nói là làm, bằng không ông ta cũng không yên tâm gả nữ nhi cho Đơn Phi. Trong mắt ông ta, nữ nhi vốn là một tài nữ, phải có được người chồng tốt.
Hoàng Đường hồ nghi nói: -Ngươi thực sự tự tin như vậy?
Hoàng Thừa Ngạn sắc mặt không hài lòng, thầm nghĩ ngươi đang nói gì vậy? Ở trong mắt lão phu, Đơn Phi cưới nữ nhi của ta cũng tuyệt không tính là thất bại, cuộc đánh cược này, ông ta thắng hay thua cũng không mất đi cái gì.
-Tự tin không nhiều lắm, nhưng vẫn phải có. Đơn Phi lại cười nói: -Như vậy, mọi người đều không tổn thương hòa khí của nhau, các ngươi cho rằng như thế nào?
Hoàng Thừa Ngạn, Hoàng Đường liếc mắt trao đổi một cái, đều nghĩ đến chuyện này đích xác trăm lợi mà không có hại.
Bọn họ lựa chọn Đơn Phi, vốn muốn mượn sức hắn tìm kiếm bí địa Vân Mộng, cuộc mua bán mà thắng hay thua đều có lợi, bọn họ sao lại không làm?
-Hoàng tiên sinh, cẩn thận có lừa dối. Đàn Thạch Xung không khỏi nhắc nhở.
-Hắn có kế hoạch gì? Hoàng Đường hỏi ngược lại.
Đàn Thạch Xung mặt đỏ tai hồng, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Hoàng Đường âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ Đàn Thạch Xung ngươi bại bởi Đơn Phi không phải là không có lý do. Tự hỏi mãi, Hoàng Đường trầm giọng nói: -Chúng ta cùng ngươi đánh cược, Đơn Phi, hiện giờ giai nhân ở bên cạnh, ngươi chớ nói mà không giữ lời.
Cho dù hắn lừa các ngươi thì có thể như thế nào? Đây vốn là ván cược không công bằng, ta bồi hắn chơi xấu.
Tôn Thượng Hương lập tức phủ nhận cách nói của Hoàng Đường, tuy nhiên nàng cũng biết Đơn Phi sẽ không nói không giữ lời, đây vốn là điểm mà Đơn Phi khiến cho người khác tín nhiệm.
Bất kể là kẻ thù hay bằng hữu, cũng sẽ không hoài nghi Đơn Phi sẽ nuốt lời, bằng không Hoàng Đường cũng không sẽ dễ dàng đồng ý như vậy.
Đơn Phi mỉm cười nói: -Các ngươi yên tâm, đều nói nguyện thua cuộc, ta cả đời này chưa bao giờ chơi xấu ở trên chiếu bạc. Thấy mọi người nhìn lại, Đơn Phi nói: -Thời gian không nhiều lắm, ta muốn bắt đầu tìm kiếm bí địa Vân Mộng. Ta ở trong này đi lại, chắc chư vị sẽ không để ý đi?
Hoàng Đường tươi cười chân thành nói: -Ngươi chỉ cần không mang theo giai nhân rời đi, chúng ta liền không để ý. ông ta khoát tay chặn lại, Lã Bố canh giữ ở cửa mật đạo.
Nhìn về phía Hoàng Thừa Ngạn, Hoàng Đường nói: -Ta nghĩ Đơn Phi tuyệt sẽ không để ý chúng ta đánh giá sự ảo diệu đâu.
Đơn Phi biết Hoàng Đường muốn giám thị, cũng không thèm để ý nói: -Vậy thật sự vất vả cho hai vị... Thấy Đàn Thạch Xung cũng đi qua, Đơn Phi sửa lời nói: -Là vất vả ba vị rồi.
Hắn vừa nói chuyện vừa lôi kéo Tôn Thượng Hương vòng quanh cái đại điện giống như thạch thất này đi lại một vòng, thấy còn có căn phòng bí mật, hắn vươn tay vạch một cái, có cánh cửa ngầm không có một tiếng động chui vào vách đá, thiết kế cực kỳ tinh diệu.
Đó chính là căn phòng nơi Đàn Thạch Xung lắc mình mà ra.
Đơn Phi đi vào nói: -Thạch thất nơi này, hẳn không phải là Hoàng lão trượng đào ra đi?
Hoàng Thừa Ngạn cũng không giấu diếm nói: -Sau khi chúng ta phá giải mê cung liền đến nơi này, xác nhận là người trong bí địa đào ra nơi này.
Đơn Phi thấy thạch thất cực kỳ đơn sơ, giống như phòng bán thành phẩm của thời đại hắn, không có bất kỳ dấu vết có người ở. Hơi gật đầu, Đơn Phi giơ tay ra, nói: -Có công cụ chứ?
Hoàng Thừa Ngạn dùng ánh mắt ra hiệu cho Đàn Thạch Xung, Đàn Thạch Xung có chút không tình nguyện đi ra, rất nhanh xách một cái thùng rất nặng đến.
Đơn Phi mở thùng ra, phát hiện so với trang bị của những người phía Tào Quan, công cụ bên trong cũng không kém. Đơn Phi tán thán nói:
-Xem ra Hoàng lão trượng cũng là người tinh thông thổ mộc thuật.
Hoàng Thừa Ngạn khiêm tốn nói: -Lão phu so ra tuyệt đối kém hơn Đơn đại nhân.
Ông ta nói rất khách khí, Đơn Phi vừa thấy thùng dụng cụ xong, liền biết lão đầu tử này tuyệt đối là chuyên gia, sao lại coi thường Hoàng Thừa Ngạn?
Từ trong thùng dụng cụ lấy ra một cái bát đồng, thuận tay lấy búa ra, Đơn Phi đặt bát đồng lên vách tường trong phòng, gõ vài cái cẩn thận lắng nghe.
Đàn Thạch Xung lộ ra khinh thường, Hoàng Đường nhíu mày.
Bọn họ cũng đều biết Hoàng Thừa Ngạn đối với gian phòng này hao tốn bao nhiêu tâm tư, cũng biết Hoàng Thừa Ngạn là một đại chuyên gia ở trong giới thổ mộc thuật, thấy cử chỉ của Đơn Phi giống với Hoàng Thừa Ngạn, không tin Đơn Phi có thể có nhiều phát hiện hơn.
Hoàng Thừa Ngạn khách khí hỏi: -Đơn đại nhân có phát hiện gì?
Đơn Phi lắc đầu, nói: -Nghe không ra cái gì, tầng nham thạch rất dày, không có khe hở gì rõ ràng, người của bí địa Vân Mộng nếu là xuyên núi mà ra, tuyệt sẽ không từ nơi này phá vách tường mà ra.
Ngươi nói đều rất vô nghĩa.
Những năm gần đây Hoàng Thừa Ngạn sớm đã nghiên cứu qua nơi này ngàn lần vạn lần, theo lẽ thường, dù sao cũng từng nhiều lần nghĩ Hoàng Đế bọn họ ở nơi này thành lập nên mê cung và chỗ ở lại, nhưng nơi đây tuyệt sẽ không phải là bí địa Vân Mộng, nếu nói như vậy, thật là làm cho người ta thất vọng rồi.
Hoàng Đế bọn họ là ở bên trong đầm lầy, thông qua ngọn núi này đi ra bên ngoài!
Đối với giả thiết này, Hoàng Thừa Ngạn cho tới bây giờ tin tưởng không hề nghi ngờ.
Nếu như vậy, Hoàng Đế bọn họ sẽ thiết kế lối đi bí mật, đầu mối cơ quan ở nơi đây, mà không phải mỗi lần xuất nhập đều phải phá núi đi ra.
Bọn họ là ở bên trong đầm lầy giữa lòng núi.
Loại địa thế này rất kỳ lạ.
Hoàng Thừa Ngạn nghe qua rất nhiều lần, biết bên kia vách đá tuyệt đối đều là núi lớn thiên nhiên nham thạch, nếu có sai, ông ta có thể cắt lỗ tai của mình xuống.
Đơn Phi rất nhanh nghe hết một lượt nơi đây, chớp mắt liền đi ra ngoài.
Tôn Thượng Hương dần dần kinh ngạc.
Nàng vốn tưởng rằng mê cung trên đỉnh đầu đã làm cho người ta khó có thể tin nổi, không nghĩ đến sau khi từ mê cung tiến vào nơi này, lại phát hiện không gian lớn hơn.
Ngoại trừ cái đại điện mà bọn họ vừa mới xuống dưới kia là rộng rãi nhất ra, trong lòng núi này còn có mấy trăm phòng!
Tuy nhiên đại đa số phòng đều cực kỳ đơn sơ, rất nhiều phòng càng giống như là khoét ra một cái lỗ thủng mà thôi, dù là như thế, sự phức tạp của nơi đây cũng làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.
Đơn Phi đôi khi còn cần hỏi đường Hoàng Thừa Ngạn.
Không biết qua bao lâu, Tôn Thượng Hương thấy đuốc cũng đã thay đổi mấy cây, trong lòng không khỏi lo lắng, Đàn Thạch Xung cười lạnh tạo áp lực nói: -Đơn Phi, đã hết nửa ngày rồi.
Đơn Phi ngáp một cái, nói:
-Xem ra ngươi so với ta càng sốt ruột hơn.
Tôn Thượng Hương thấy Đơn Phi có chút ủ rũ, hận không thể để hắn nghỉ ngơi lấy một lát, nhưng giờ này khắc này vốn là thời gian là vàng, lời khuyên này nàng thật sự nói không nên lời.
Đơn Phi bỗng dưng ngừng bước chân lại, nhìn một chỗ vách đá nói: -Vách đá nơi này giống như mới làm xong, sao lại thế này?
Từ chất đất mà phân biệt, đôi mắt tiểu tử này quả thực có thể nói là thần nhãn.
Trong lòng Hoàng Thừa Ngạn khâm phục, thong thả nói: -Bởi vì trước kia có một biến cố, nơi này bị chúng ta phong kín.
-Bên trong có không gian? Chúng ta mở ra nhìn xem? Đơn Phi đề nghị.
-Không được. Hoàng Thừa Ngạn thất thanh nói.
-Vì sao? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Đàn Thạch Xung không kìm nổi quát: -Đơn Phi, ta thấy ngươi chẳng qua là hư danh mà thôi, ngươi có biết chúng ta đang ở nơi nào không?
Đơn Phi mỉm cười nói:
-Ngươi biết?
Đàn Thạch Xung đã sớm nhẫn nhịn một bụng khí, thầm nghĩ vì sao Hoàng Đường lại khách khí với Đơn Phi như vậy. Tiểu tử này nói không chừng là đang cố làm ra vẻ huyền bí, nếu thua thì tiểu tử này chỉ có thêm một lão bà, các ngươi lại giống như là chiếm được món hời to vậy.
Đầu các ngươi là bị lừa đá mới đánh cuộc với hắn như vậy! Chúng ta bị hắn coi như con khỉ mà trêu chọc!
Thần sắc lạnh lùng, Đàn Thạch Xung nói: -Ta đương nhiên biết, nơi này là núi chìm bên trong đầm lầy, chúng ta bị vây trong lòng núi, bởi vậy cũng bị vây ở bên trong bùn lầy, nơi này đã tiếp cận viền núi lớn, lúc trước chính là có người đào viền núi lớn dẫn đến bùn lầy trong đầm lầy rót vào.
Thấy Đơn Phi liên tục gật đầu, Đàn Thạch Xung giễu cợt nói: -Ngươi ngay cả điểm này cũng nhìn không ra, mở tảng đá này ra, là muốn chúng ta táng thân ở nơi đây hay sao?
Đơn Phi không chút buồn bực, nói: -Ngươi cái gì cũng đều hiểu, nhưng người tìm bí địa tại sao là ta chứ?
-Ngươi! Đàn Thạch Xung mặt đỏ như lửa.
Đơn Phi mỉm cười nói: -Chỉ đùa với ngươi một chút mà thôi, giảm bớt không khí khẩn trương. Ngươi không cần lo lắng, ta đã tìm được manh mối mấu chốt rồi.
-Cái gì? Mọi người thất thanh hỏi lại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất