Chương 535: Ảo cảnh, kinh biến.
Đơn Phi ngẩn người. Khó lắm mới được Tự Minh Cầm phát ra mấy âm thanh cứu mạng kịp thời vào lúc này, rèn sắt lúc còn nóng, hắn làm trò như ném Tự Minh Cầm ra chính là để thu hút sự chú ý của đối phương.
Lúc nãy phá vây không được thành công, lần này hắn liều mạng cũng phải ngăn cản tất cả, để cho Tôn Thượng Hương rời đi trước.
Tỷ lệ chắc chắn lần này tuyệt đối rất cao.
Trong lòng hắn có sự tự tin này, không phải là bởi vì Tự Minh Cầm, mà là hắn phát hiện một chuyện cứu mạng nhất.
Khi Đơn Phi chuẩn bị hành động, không ngờ rằng mình cũng bị động tác giả của chính mình thu hút, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tự Minh Cầm.
Chuyện này là sao?
Thần thực sự bất mãn với lời nói hươu nói vượn của hắn, cho hắn một gợi ý câm miệng?
Tự Minh Cầm lại còn dừng ở giữa không trung như vậy.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tự Minh Cầm yên lặng giữa không trung, mặt ai cũng mang vẻ khó tin.
Đây là chuyện tuyệt không thể nào!
Cho dù là một tờ giấy, một cọng lông chim ném vào không trung cũng sẽ từ từ rơi xuống, những người này chắc chắn không biết lực vạn vật hấp dẫn, nhưng từ kiến thức thông thường mà phán đoán, cho rằng Tự Minh Cầm giống như hòn đá này tuyệt không thể nào dừng lại giữa không trung như vậy.
Có thần tích!
Ánh sáng êm dịu mà sáng tỏ tỏa ra, khiến mọi người trong lúc nhất thời đều quên cả cử động, không biết là rốt cuộc tiếp theo sẽ phát sinh thứ gì. Hoàng Thừa Ngạn mắt lại càng sáng hơn, trong sự kinh ngạc còn có cả ý tán thưởng.
Ông ta đã từng thấy Tự Minh Cầm, nhận định đây là thần vật thượng cổ, nhưng Tự Minh Cầm nằm trong tay bọn họ đã lâu, ngoại trừ thi thoảng phát ra mất nốt nhạc thì không hề phát sinh chuyện gì khác thường, khiến ông ta cũng bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình.
Cho đến hôm nay, ông ta nhìn thấy Tự Minh Cầm đột nhiên có dị trạng, thầm nghĩ thứ đồ chơi này biết nhận người, lẽ nào chỉ có ở trên tay Đơn Phi mới có thể có chuyện kỳ lạ xảy ra?
Tôn Thượng Hương trong lòng càng chấn động.
Chẳng biết tại sao, nàng nhìn thấy Tự Minh Cầm như vậy lại có một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Chăm chú ngước nhìn ánh sáng êm dịu và sáng tỏ kia tỏa ra, khoảnh khắc đó nàng ta đã quên chuyện Đơn Phi bảo nàng ta chạy trốn.
Thậm chí nàng ta đã quên mình đang ở đâu!
Trong đầu thình lình nổ vang, không biết có bao nhiêu cảnh tượng lướt qua trong đầu nàng ta giống như cuồng phong quyển diệp, trong giây lát, có một cảnh đột ngột dừng lại trong bộ não nàng ta.
Núi cao sừng sững, trong màu xanh biếc có nhuốm vẻ thế sự biến thiên của thiên cổ.
Một nữ tử đang ngồi quay lưng về phía nàng ta trên đỉnh núi cao đưa mắt nhìn phương xa. Nữ tử lưu thái bay lên, mang theo vẻ tươi đẹp của trời đất, cũng mang theo vẻ tang thương của năm tháng.
- Đơn Tướng Quân… Giọng nói của nữ tử chậm rãi, giống như tiếng của thiên nhiên truyền đến. - Xưa kia Hoàng Đế dùng Phá Thiên Cổ, Tự Minh Cầm tạo ra nơi này, đặt tên nơi đây là núi Cầm Cổ, chắc sẽ nghĩ đến nơi này tuy là núi cao, cuối cùng có một ngày sẽ chìm xuống dưới đầm lầy. Thương hải tang điền, có gì có thể không thay đổi?
Đơn Tướng Quân?
Nữ tử này là ai? Cô ta đang gọi người nào? Ta đã rơi vào ảo giác? Ta bắt đầu rơi vào ảo giác khi nào? Đúng rồi, là lúc nhìn thấy Tự Minh Cầm xuất hiện khác thường.
Nàng ta không biết tại sao gần đây mình thường hay rơi vào ảo cảnh, mặc dù biết xung quanh mình vẫn là sát khí nặng nề, nhưng vẫn muốn nhìn lại vài lần.
Đây là đâu?
Núi Cầm Cổ?
Đúng rồi, Hoàng Thừa Ngạn nói căn cứ như trong “Sơn Hải kinh” ghi lại, có lẽ đây chính là núi Cầm Cổ. Nàng ta vẫn ở trên núi Cầm Cổ, lúc đó núi Cầm Cổ chưa chìm xuống dưới đầm lầy.
Thứ nàng ta nhìn thấy là núi Cầm Cổ của mấy ngàn năm trước.
Đưa mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy thế núi liền mạch, bao la hùng vĩ, cũng chỉ có núi cao như vậy mới có thể làm ra kiểu mê cung tinh xảo đó ở trong lòng núi, xa hơn nữa mới là đầm lầy mênh mông như biển cả hiện ra.
Ngọn núi giống như hòn đảo biệt lập.
Đầm lấy giống như biển cả.
Nữ tử giống như tiên cảnh.
Còn có...
Nàng ta nhìn thấy rất nhiều loài thú đi trong núi, có lợn rừng, nai và cả rất nhiều quái ngưu mọc một sừng, mây trắng đỏ giao nhau bay lượn trên bầu trời!
Là chim ăn thịt người!
Trong lúc Tôn Thượng Hương thất kinh, lập tức nghĩ đến nếu như là ảo cảnh, vậy thì nàng ta vốn không nên sợ hãi gì cả, may là những quái điểu đó giống như đã đổi tính nết, bay lượn trên không trung chẳng qua chỉ giống như tô điểm cho phong cảnh thêm đẹp, không có triển khai công kích trí mạng đối với phi cầm tẩu thú trong trời đất.
- Đơn Tướng Quân, sao ngươi không trả lời? Giọng nói của nữ tử như tiên nữ trên đỉnh núi nhỏ nhẹ ngân nga.
- Nữ vương nói đúng, thiên cổ tang thương, có gì có thể không thay đổi? Lời đáp lại người nọ dường như ở ngay sau lưng Tôn Thượng Hương, giọng nói trầm thấp, cũng có ý cảm thán.
- Nhưng ngươi sẽ không thay đổi, lẽ nào không phải sao? Nữ tử nhìn về phía xa kia nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn lại.
Tôn Thượng Hương hoảng sợ lui về phía sau một bước, cuối cùng nàng ta đã nhìn thấy khuôn mặt của nữ tử kia. Vốn dĩ bất luận nữ tử kia trông như thế nào, nàng ta cũng sẽ không kinh ngạc, nhưng nàng ta thực sự chưa từng nghĩ đến, người nàng ta nhìn thấy lại là chính bản thân mình!
Nàng ta như nhìn thấy mình ở trong gương, nhưng nhìn còn rõ ràng hơn ở trong gương.
Cặp mắt hình bán nguyệt, khóe miệng như cười như không, cũng giống như nhìn bán nguyệt.
Nữ tử này… Tôn Thượng Hương nàng và nữ tử này nhìn gần như giống nhau như đúc.
Điểm khác là Tôn Thượng Hương nàng vì nguyên nhân gia thế, bất cứ lúc nào cũng phải ứng đối với nguy hiểm ập đến với Tôn gia, luôn phải duy trì sự bình tĩnh thản nhiên. Còn nữ tử trước mặt này thoạt nhìn có vẻ cười nói tự nhiên, ngây thơ trong sáng, nhưng Tôn Thượng Hương thì vẫn liếc nhìn là nhận ra từ trong xương tủy nữ tử này có khí phách sắc bén nắm giữ thương sinh trong tay.
Vốn là biểu cảm hoàn toàn tương phản, ẩn giấu tính cách thủy hỏa bất dung, nhưng được nữ tử này hoàn toàn dung hợp với nhau.
Ta và cô ta…
Khi Tôn Thượng Hương cảm thấy run sợ trong lòng, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Đơn Tướng Quân vừa trả lời kia.
Lùi lại phía sau một bước, Tôn Thượng Hương thất thanh kêu lên:
- Đơn Phi?!
Nàng ta đã nhìn thấy Đơn Phi thân mặc giáp khải, anh khí bừng bừng, lại là Đơn Phi hai lông mày nhíu chặt, tương tự như Đơn Phi mà nàng ta quen biết, nhưng cũng là một Đơn Phi khác lạ.
Đơn Phi không nhìn thấy nàng ta, coi nàng ta giống như vô hình, chỉ chăm chú nhìn nữ tử ngạo thế thiên hạ đang ngồi trên đỉnh núi.
- Huynh… Tôn Thượng Hương không khỏi đưa tay ra sờ, rất muốn xác định lại.
Đây vốn là động tác không tự chủ được trong lúc kinh sợ.
Ngày thường nàng ta không dám, chỉ sợ biểu lộ tình ý quá rõ ràng, nàng ta luôn có thể khắc chế bản thân rất tốt, từ nhỏ đến lớn, nàng ta vẫn là nữ tử giỏi khống chế cảm xúc.
Ở trong ảo cảnh, nàng phải sợ cái gì?
Bàn tay nhỏ nhắn run rẩy vươn lên, sờ vào một khuôn mặt mang theo hơi ấm, bàn tay Tôn Thượng Hương khẽ run, đột nhiên lùi lại khi phát hiện cảnh sắc đã thay đổi.
Trước mặt vẫn là Đơn Phi, xung quanh lại chìm trong ánh lửa lấp lánh, còn có ánh sáng dần yếu đi trên đỉnh đầu.
- Huynh…
Tôn Thượng Hương liền nắm chặt bàn tay của Đơn Phi, ý thức được mình đã tỉnh táo lại, không màng đến gì khác, thấp giọng nói: - Huynh… huynh đã nhìn thấy gì?
Tự Minh Cầm thu lại ánh hào quang, từ trên không trung rơi xuống.
Đơn Phi kinh ngạc nhìn Tôn Thượng Hương, thuận tay đón lấy Tự Minh Cầm rơi từ trên xuống, nhíu mày thấp giọng nói: - Huynh nhìn thấy muội cứ nhìn Tự Minh Cầm suốt, giống như bọn họ.
Muội sao vậy?
Đơn Phi thở dài trong lòng, lúc này tất cả mọi người đều mê mẩn nhìn Tự Minh Cầm phát ra ánh sáng, đến nhân vật giảo hoạt cỡ như Hoàng Đường, Lư Hồng cũng bị thần tích đột ngột xuất hiện thu hút.
Trong phàm trần, có người nào lại không mê đắm thần tích?
Đơn Phi tỉnh táo lại nhanh nhất.
Cơ hội tới rồi!
Hắn đã muốn nhắc nhở Tôn Thượng Hương rời đi, là hắn tận lực ngăn cản đám nhân vật này. Không ngờ Tôn Thượng Hương lại cũng mê đắm trong đó, mà còn si mê hơn cả người thường.
Đây là chuyện gì?
Tôn Thượng Hương không phải kiểu nữ tử không màng đến đại cục, Đơn Phi nhìn thấy Tôn Thượng Hương ngây dại, chắc chắn sẽ không vứt nàng ta ra ngoài trong lúc này.
Tự Minh Cầm lơ lửng giữa không tuy thần bí, nhưng mọi người đã nhìn hồi lâu, không thấy có thêm kỳ tích xảy ra, đều quay đầu nhìn về phía Đơn Phi.
Trong lòng Đơn Phi cảnh giác, nhìn Tôn Thượng Hương giống như rơi vào ảo cảnh, không khỏi tiến lên một bước, liền đụng phải cánh tay nàng ta giơ ra, chạm vào má của hắn.
Trong lòng hơi ngỡ ngàng, Đơn Phi thấy Tôn Thượng Hương lại vội vàng rút tay về, trong lúc nhất thời không biết đây là ý gì.
- Hai vị muốn thân thiết, dường như cũng không gấp trong lúc này. Hoàng Đường nhìn Tự Minh Cầm rơi vào tay Đơn Phi, không khỏi đỏ mặt tim đập nhanh, nhận thức của y và Hoàng Thừa Ngạn giống nhau, biết thứ này rất tà môn, nhất định phải ở trong tay một số người nào đó thì mới có phản ứng.
- Chuyện lúc nãy là thế nào? Hoàng Đường tiến lên một bước nói.
Đơn Phi tâm tư đảo lộn, mỉm cười nói: - Không biết tại sao, lúc nãy ta đột nhiên cảm thấy không thể giữ được Tự Minh Cầm, nó giống như vật sống, tự bay lên giữa không trung, lẽ nào là muốn cho chúng ta một số gợi ý.
Nếu Tự Minh Cầm không có gì dị thường, hành động của Đơn Phi khó tránh khỏi khiến mọi người nghi ngờ, lúc này cho dù Đàn Thạch Xung nghe được, cũng có chút bán tín bán nghi.
- Vậy nó rơi xuống là ý gì? Hoàng Đường vội vàng nói, sợ sẽ bỏ qua một tí chút tin tức hữu dụng.
- Ta cũng không biết, vẫn phải thử xem. Nhưng lúc nãy ta gần như đã nhìn thấy gì đó…
Đơn Phi lập tức nói, thật ra hắn chẳng nhìn thấy gì cả. Thấy Tôn Thượng Hương tuy vẫn có chút đờ đẫn, nhưng có thể nói là đã khôi phục bình thường, Đơn Phi quay sang nàng ta ra hiệu bằng ánh mắt: - Ta muốn thử đọc một câu thần chú.
Hắn đang nhắc ta rời đi.
Tôn Thượng Hương đã tỉnh táo lại từ trong sự hoảng hốt, ý thức được dụng ý của Đơn Phi, khẽ gật đầu.
Bất kể Tự Minh Cầm có gì kỳ lạ, nàng ta nhất định phải rời đi.
Trong lòng Đơn Phi hơi vui mừng, lẩm bẩm: - Thiên linh linh, địa linh linh, Tam Hoàng Ngũ Đế tề hiển linh, lập tức tuân lệnh! Chuyện cổ quái hắn từng gặp tuyệt đối không ít, đối với tàng biên chú ngữ gì đó, Đạo gia phù lục đều có hiểu biết, lúc này nói ra rất có chút phong thái giả thần giả thánh chuyên nghiệp.
Tự Minh Cầm ném lên!
Mọi người không khỏi ngẩng đầu lên nhìn vì thói quen, nhưng Đơn Phi thì cũng không nhìn, trong tiếng hét lớn, một quyền đánh đến trước mặt Hoàng Đường.
Lần này Hoàng Đường thật sự nằm mơ cũng không ngờ rằng Đơn Phi sẽ đột nhiên trở mặt, hơn nữa một quyền này mạnh mẽ uy phong, quả thực giống như muốn đánh bật óc của Hoàng Đường ra ngoài vậy!
Trong tiếng gầm khẽ, Hoàng Đường dù sao cũng thân thủ cao minh, ngay trước khi nắm đấm của Đơn Phi đánh đến chóp mũi, vẫn có thể vội vàng khẽ nghiêng người sang bên, giơ tay ra cản trước mặt.
Bịch!
Quyền phong kịch liệt của Đơn Phi thổi da mặt của Hoàng Đường xếp nếp giống như ruộng bậc thang.
Hoàng Đường tránh.
Đơn Phi một quyền lấy công làm thủ ngăn cản Hoàng Đường, nhưng ngay sau đó xông về phía Đàn Thạch Xung, lập tức đoạt lấy hỏa kiếm của y.
Từ khi Đàn Thạch Xung học võ đến nay đã là kiếm không rời thân, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bị cướp mất. Nhưng y bị thương thực sự không nhẹ, Đơn Phi lại quá đột ngột giống như phát tác bệnh thần kinh, mắt thấy Đơn Phi đoạt lấy hỏa kiếm trong tay y, Đàn Thạch Xung không nghĩ ngợi gì liền tránh sang một bên.
Đơn Phi một kiếm chém về phía Lã Bố!
Tôn Thượng Hương sớm đã tung người vọt lên, trong khi Đơn Phi kéo dài thời gian cho nàng ta, liền bay vọt ra phía ngoài. Lần này nàng ta chẳng qua chỉ bật người một cái, đã vượt qua đám người phía trước.
Cướp lại Thạch Lai! Tôn Thượng Hương Tân Nguyệt đao đã dán ở dưới cổ tay, trong thời gian một khắc đã lướt về phía nữ thích khách bịt mặt bắt giữ Thạch Lai.
Có người cười khằng khặc nói: - Đơn Phi, ngươi không lừa được ta đâu!
Một người đuổi theo như đạn pháo phía sau Tôn Thượng Hương.
Là Lư Hồng.
Đơn Phi đã lừa mọi người, duy chỉ có Lư Hồng lại nhìn ra tính toán của Đơn Phi, biết chỉ có bắt được Tôn Thượng Hương mới có thể ép Đơn Phi nghe lời.
Tại sao Lư Hồng cũng có thân thủ cao cường như vậy? Đàn Thạch Xung còn thua xa lão ta, năng lực của người này, thậm chí còn vượt xa Đàn Thạch Xung…
Tôn Thượng Hương dù không quay đầu lại, nhưng lại cực hiểu rõ tình thế ở phía sau.
Đơn Phi cầm chân Hoàng Đường, Lã Bố và Đàn Thạch Xung cho nàng ta, nhưng Hoàng Đường, Lã Bố tuyệt sẽ không bị Đơn Phi cầm chân quá lâu, bọn họ một chiêu là đánh bay Đơn Phi, lập tức sẽ xông về phía này.
Nếu muốn cứu Thạch Lai, thì phải giết nữ thích khách kia, sau đó nàng ta khó tránh khỏi giằng co với Lư Hồng, Hoàng Đường, Lã Bố cũng sẽ xông đến bất cứ lúc nào, kế hoạch của Đơn Phi có thể thất bại lần nữa, Hoàng Đường bọn họ liên tiếp bị lừa, đến lúc đó sẽ không có bất cứ do dự nào mà nhất định sẽ lấy Tôn Thượng Hương nàng để bức bách Đơn Phi.
Trong lòng Tôn Thượng Hương khó xử, nhưng Tân Nguyệt đao sắc bén hiện lên.
Trong đôi mắt đẹp đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc, khi Tôn Thượng Hương còn chưa xuất đao Tân Nguyệt, trong lòng chấn động.
Nữ thích khách bắt giữ Thạch Lai thình lình nhảy lên, hướng về phía Tôn Thượng Hương nàng, trong tay áo có một bóng mờ nhẹ nhàng đâm ra, nhưng đi sát qua bên người Tôn Thượng Hương, đâm trúng mắt phải của Lư Hồng!
Huyết quang bắn tung tóe.
Mọi người kinh hãi.