Chương 541: Nữ vương giá đáo!
.
Bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Quách Gia vô cùng cao siêu, nhìn vẻ mặt thất kinh của mọi người liền hiểu việc gì đang xảy ra. Đám người này không thể đồng tâm kháng địch, cũng không thể diễn xuất y chang nhau được.
Có chuyện xảy ra rồi.
Có thể khiến vẻ mặt bọn họ hoảng hốt như vậy, chuyện không đơn giản.
Y lập tức quay đầu lại, nhưng thầm mai phục sát chiêu. Nếu có kẻ đột kích, y tuyệt đối không lưu tình. Y không thích giết người, nhưng nếu kẻ địch quá tàn nhẫn, vậy y cũng không cần giữ lòng từ bi làm gì.
Đối với Như Tiên và Điêu Thiền, y đã lưu tay lắm rồi.
Nhát kiếm thứ bảy đã đủ giết cả Điêu Thiền, thậm chí là Lã Bố.
Nhưng y vẫn không mạnh tay.
Không phải thương hương tiếc ngọc, mà là lòng y có cảm nhận. Y không ngờ người như Điêu Thiền lại xả thân vì Lã Bố. Quách Gia y tuyệt tình với kẻ máu lạnh, nhưng đối với kẻ đa tình, y vẫn còn một tia ấm áp.
Y không hối hận!
Đối với y, lấy giết dừng giết vốn là thủ đoạn cuối cùng mà bất đắc dĩ nhất y mới dùng tới.
Lửa thiêu không tận gốc, gió xuân qua lại sinh sôi, mấy ngàn năm qua, giết chóc thay đổi được cái gì?
Lúc quay đầu lại, Quách Gia vốn có đề phòng động tĩnh phía sau, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, y gần như quên mất thời gian, không gian.
Đơn Phi, Tôn Thượng Hương lại tiến lên hai bước, dường như cũng không khó lắm.
Mắt thấy bọn họ còn đang tiến lên.
Cảnh sắc phía trước hiện ra.
Rừng hoa đào rộng lớn hiện ra, có một bóng người từ trong rừng bước đi về phía họ.
Y mặt bộ đồ đen, da mặt ngăm đen rạn nứt, có ý phong sương tiều tụy.
Là Tào Quan.
Tào Quan cư nhiên xuất hiện, đứng đó nhìn họ, không nói một lời!
Sao lại thế này?
Sao Đơn Phi và Tôn Thượng Hương đủ sức tiến bước trong hoàn cảnh này, hơn nữa nhìn họ có vẻ còn định đi lên nữa? Chuyện gì sẽ diễn ra đây? Vì sao Tào Quan không nói chuyện? Nhìn dáng vẻ của Tào Quan, hình như là nhìn thấy chuyện gì đó đang sợ lắm?
Trong lòng Quách Gia khó hiểu, mọi người cũng kinh sợ.
Tự Minh Cầm vụt sáng ngàn dặm.
Tôn Thượng Hương và Đơn Phi không nhìn thấy cảnh tượng phía sau mình, lúc bị Quách Gia dùng lực đẩy một cái, Tôn Thượng Hương chỉ cảm thấy có một cỗ nội lực vô cùng to lớn truyền đến từ phía sau, không quá lợi hại, nhưng khí thế rộng lớn.
Dù không biết là Quách Gia đã chuyển hóa sức công kích của mọi người thành xung lực, giúp nàng và Đơn Phi tiến lên, nhưng Tôn Thượng Hương cũng thông minh mượn sức tiến lên thêm hai bước.
Còn lại bốn bước, lại như rãnh trời.
Không gian phía trước nứt ra ngày càng nhiều, trong mơ hồ, nàng nhìn thấy một bóng người đang trông về phía họ trong rừng hoa đào.
Đó là Tào Quan?
Tôn Thượng Hương không biết.
Mồ hôi chảy xuôi từng giọt.
Tôn Thượng Hương nén lại ngụm máu muốn phun ra, đôi chân cắm chặt xuống đất sâu nửa thước, nàng và Đơn Phi không còn sức để tiến thêm nửa bước.
Phía trước chỉ có một luồng ánh sáng, lực cản lại to lớn vô biên.
Nàng ngoài cương nội nhu, tính cách càng chiến càng dũng, luôn canh cánh trong lòng chuyện Bạch Liên Hoa bảo nàng chỉ có liên lụy Đơn Phi thôi. Suốt chặng đường, quả thật đúng như lời Bạch Liên Hoa nói, mọi chuyện nàng đều nhờ vả Đơn Phi, nếu không có hắn bên cạnh, nói không chừng nàng đã chết trong miệng con ác điểu, bị nhốt trong mê cung giữa lòng núi…
Nàng tới đây làm chi?
Đơn Phi luôn săn sóc nàng, không xem nàng là gánh nặng, nhưng lời của Bạch Liên Hoa như kim đâm vào tim nàng!
Lần này, dù có thế nào, nàng cũng phải giúp Đơn Phi gặp được Tào Quan!
Nếu đèn ước nguyện thật sự tồn tại, điều ước duy nhất của nàng là trợ Đơn Phi tiến lên bốn bước.
Suy nghĩ chợt dừng, Tôn Thượng Hương rơi vào hôn mê, không hề để ý, dưới ánh sáng chói chang, đèn thần trên người bắt đầu tỏa ra vệt sáng yếu ớt.
Ngọn đèn sớm tắt, là thân đèn bắt đầu lóe sáng.
Trong óc nổ vang.
Vô số cảnh tượng phức tạp như lá rơi lộn xộn bay múa trong não của nàng.
Tôn Thượng Hương không biết vì sao nàng lại rơi vào ảo cảnh trong thời khắc mấu chốt này, nhưng ý nghĩ khó khống chế, bây giờ nàng không thể khống chế những gì đang diễn ra trong đầu mình.
Đây là nơi nào?
Trước mặt nàng không phải là Đơn Phi sao? Vì sao lại có cái quan tài ở đây?
Cảnh sắc thay đổi, trong chốc lát, Tôn Thượng Hương phát hiện mình lại đến cái nơi kỳ lạ như trong lúc nhìn thấy sự dị thường của Tự Minh Cầm.
Trước mắt nàng có một cái quan tài bằng ngọc.
Trong đó là…
Tôn Thượng Hương sợ run, cẩn thận dò xét, phát hiện chính nàng đang nằm trong đó!
Nàng đã chết? Tại sao lại nằm trong quan tài?
Tôn Thượng Hương khó hiểu đến tột cùng, nhưng vẫn còn một giây cho suy nghĩ, nàng lại phát hiện người trong quan tài, không phải nàng, mà là cô gái nàng gặp lúc trong núi Cầm Cổ.
Nhìn y phục này, khá giống với cô gái đó, trong sự cổ kính lại toát lên vẻ thoát tục xuất trần thơm hoa tuyệt đại.
Cô ta chết rồi sao?
Vì sao cô ta nằm trong đó, nhưng lại cho người ta cái cảm giác cô ta chỉ đang ngủ say? Cô gái ngủ say ấy vì sao lại nhíu mày, nàng đang suy tư điều gì?
Tôn Thượng Hương không thể ức chế tự hỏi, sau đó trong lòng la lên!
Tỉnh lại!
Nàng không quên, mình đang giúp Đơn Phi mà, nàng mơ hồ ở đây, làm sao giúp Đơn Phi đây?
Tỉnh lại!
Nàng rơi vào ảo cảnh, trong lòng hô hào, không hề nhìn thấy Đơn Phi phía trước đang mồ hồi đầm đìa, Quách Gia phía sau thất kiếm cùng ra, đang chiến đấu quyết liệt với Lã Bố. Nàng cũng không nhìn thấy đèn thần ước nguyện đang sáng lên, Tự Minh Cầm trên đỉnh đầu lại càng sáng hơn.
Không gian phía trước vỡ vụn, Tào Quan đứng đó, sắc mặt kinh hãi nhìn nàng!
Tỉnh lại!
Tôn Thượng Hương cố sức gọi mình dậy, nàng có nghị lực vô biên, cái tôi quả quyết, nên vào thời khắc quan trọng, nàng vẫn có thể duy trì bình tĩnh chiến đấu. Nhưng lúc này đây, dù nàng có gọi to đến đâu, vẫn không thể phá vỡ ảo cảnh, trong lòng gấp gáp lo lắng, không kìm nổi dùng mười hai phần lực ra sức gọi.
Tỉnh lại!
Vừa quát to xong, trong lòng Tôn Thượng Hương chấn động.
Quan tài bằng ngọc phát sáng.
Nữ tử trong đó bỗng mở to đôi mắt!
Khoảnh khắc Tôn Thượng Hương nhìn thấy cô gái ấy mở mắt ra, đầu óc nàng trống rỗng, lần này nàng không hề tỉnh lại, mà là rơi vào hắc ám vô biên.
Tiếng hô nhỏ một mảnh.
Dù là đám người Hoàng Đường hay là Quách Gia mới quay đầu lại, trong mắt họ đều không giấu diếm sự hoảng sợ.
Hồi lâu không hề di chuyển nửa bước, đột nhiên Đơn Phi và Tôn Thượng Hương lại tiến lên thêm hai bước.
Cột sáng càng to ra, chói mắt như mặt trời mùa đông, sau khi tiến lên hai bước, Tôn Thượng Hương đột nhiên đi lên giật lấy Thông Linh Kính trên tay Đơn Phi, nhẹ nhàng đi lên hai bước.
Nhẹ nhàng tiến lên.
Không có chút trở ngại.
Bảy bước đã đủ!
Đơn Phi trút hết gánh nặng, thở hổn hển như trâu, sau khi nhìn thấy Tôn Thượng Hương nhẹ nhàng đi lên như thế, liền quên mất cả việc thở.
Hắn không tin vào đôi mắt của mình được.
Từ khi lấy Thông Linh Kính ra đến lúc sắp phá nát không gian, hắn luôn cảm thấy có áp lực vô cùng to lớn ở phía trước khiến hắn không thể tiến lên, hắn thậm chí muốn bỏ cuộc.
Hắn như lâm vào vũng bùn.
Tiến lên khó mà lùi lại cũng khó.
Tôn Thượng Hương và Quách Gia trợ lực, dù hắn không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được, trong lòng vội vã, hắn không hiểu vì sao lại lâm vào cảnh tuyệt đường này, chỉ biết đau khổ chống đỡ.
Hắn tuyệt đối không thể cầm Thông Linh Kính tiến lên bước nào nữa, chỉ mong kỳ tích xảy ra!
Nhưng kỳ tích lại xảy ra trên người Tôn Thượng Hương sao?
Nàng cư nhiên thanh thản đẩy hắn lên hai bước, sau lại ngại hắn phiền phức, giật luôn cả Thông Linh Kính, hoàn toàn không có chút cản trở mà tiến lên hai bước?
Bước thứ bảy đã đến!
Sao Tôn Thượng Hương lại làm được điều này, phá vỡ mọi lực cản của không gian? Không cần hỏi Đơn Phi đã biết đáp án!
Tất cả mọi người đều biết kết quả!
Thân người Tào Quan hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người!
Đi xong bảy bước mà Tôn Thượng Hương vẫn không hề dừng lại, tiếp tục đi thẳng qua người Tào Quan.
Không gian như sóng nước.
Tào Quan giữa không gian vỡ nát, lần nữa hợp lại.
Mọi người mắt to líu lưỡi nhìn cảnh tượng kỳ lạ này, họ chấn động cho sự xuất hiện của Tào Quan, càng chấn động cho hành động của Tôn Thượng Hương.
-Thượng Hương!
Đơn Phi sức cùng lực kiệt, đứng cũng không vững, thấy thế trong lòng khẩn trương, sợ Tôn Thượng Hương đi vào không gian của Tào Quan. Nhưng khi thấy Tôn Thượng Hương hoàn toàn không chút trở ngại xuyên qua không gian của Tào Quan, bình yên đứng bên cạnh Tào Quan, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Thượng Hương xoay người, nhẹ nhàng vẫy tay một cái, Tự Minh Cầm liền bay đến tay nàng!
Lúc giơ tay nhấc chân, nàng luôn mang thần thái mờ ảo loá mắt, nhẹ nhàng tự nhiên không thể tả. Mọi người nhìn vậy càng thêm kinh sợ, vì sao Tự Minh Cầm lại nghe lời kêu gọi của Tôn Thượng Hương?
Đơn Phi cũng khó hiểu, nhưng khi nhìn khuôn mặt trực diện của Tôn Thượng Hương, trong lòng Đơn Phi chấn động, quay sang nhìn Quách Gia.
Quách Gia cũng quay đầu nhìn lại, khó giấu hãi dị trong mắt.
Bọn họ đều biết có vấn đề, nhưng cụ thể là gì, họ nói không ra.
Cuối cùng Tào Quan cũng xuất hiện, lúc này sự chú ý đáng lý phải dồn về Tào Quan, nhưng mọi người chỉ nhìn về phía Tôn Thượng Hương, ngay cả Tào Quan bước ra từ không gian cũng quay đầu nhìn chằm chằm Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương vẫn là Tôn Thượng Hương, nhưng không biết vì sao, họ lại có cảm giác Tôn Thượng Hương đã không còn là Tôn Thượng Hương nữa.
Trong thần thái như thiếu đi cái gì đó, trong tính tình lại như thêm chút gì đó.
- Đơn Tướng Quân.
Tôn Thượng Hương gọi Tự Minh Cầm tới, sau đó quay đầu lại nhìn Đơn Phi, nhẹ giọng nói: - Đã lâu không gặp.
Trong lòng Đơn Phi kinh hoàng, thất thanh hỏi: - Cô? Cô…không phải…
Bỗng nhiên hắn đã hiểu ra.
Tôn Thượng Hương không phải Tôn Thượng Hương!
Tôn Thượng Hương chưa bao giờ xưng hô hắn như vậy, chỉ có Nữ Tu mới gọi Đơn Phi bằng cách này.
Đơn Phi không phải Đơn Bằng, nhưng Tôn Thượng Hương trước mắt lại là Nữ Tu!?
Lúc lâm vào ảo cảnh ở Nghiệp Thành, hắn từ nghe qua ngôn từ Nữ Tu sử dụng, biểu cảm cũng thản nhiên như hôm nay, nhưng lúc đó chỉ là ảo giác, còn bây giờ, vì sao Tôn Thượng Hương lại hóa thành Nữ Tu, hơn nữa là sự tồn tại chân thật nữa?
Tôn Thượng Hương đâu? Nàng đang ở đâu?
Nhìn Đơn Phi kinh hãi trầm lặng, Tôn Thượng Hương như hiểu ra điều gì, hồi lâu mới gật đầu bảo: - Thì ra là thế. Trong mắt hơi có chút bùi ngùi, ánh mắt của Tôn Thượng Hương lướt qua mọi người, dán vào người Lã Bố và Lư Hồng, ánh mắt Tôn Thượng Hương lạnh lùng.
- Không ngờ yêu ma quỷ quái đã bị chém hết, nhưng nơi này vẫn còn dư nghiệt tồn tại!
Tôn Thượng Hương bỗng dưng nói một câu như vậy, mọi người không hiểu, nhưng trong lòng Đơn Phi chấn động, hắn từng nhớ Từ Tuệ nói, lúc Hoàng Đế còn sống, yêu ma quỷ quái hoành hành, gây loạn chúng sinh. Nữ Tu được Hoàng Đế truyền cho Vô Gian, có trách nhiệm giết kẻ sử dụng Dị Hình Hương.
Yêu ma quỷ quái chính là sản vật của Dị Hình Hương.
Suốt đời Nữ Tu chỉ biết chém giết quái thai, vừa nhìn nàng liền biết Lã Bố, Lư Hồng đã sử dụng Dị Hình Hương.
Nhẹ nhàng thở dài, Tôn Thượng Hương nhìn Lã Bố, Lư Hồng nói: - Thời gian của ta có hạn, không muốn lãng phí sức lực giết các ngươi, cút đi!
Mọi người hoảng sợ.
Lã Bố, Lư Hồng giận dữ tiến lên, không ngờ họ lại bị một nữ tử khinh miệt.
Con ngươi của Tôn Thượng Hương trầm lặng, vẻ mặt lạnh lùng.
Mọi người lập tức phát hiện ra điểm khác biệt của Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương ban nãy cho người ta cảm giác nhu nhược, nhưng Tôn Thượng Hương của bây giờ, chẳng qua chỉ trong phút chốc, khí thế của nàng bỗng trở nên lạnh lùng sắc bén.
Nắm trong tay thiên hạ, ngạo thị thiên hạ!