Chương 542: Vượt không gian ra tay bắt Tào Quan
.
Khi đám người Hoàng Đường nghe Tôn Thượng Hương mở miệng bảo Lã Bố và Lư Hồng "Cút đi", đều không hẹn mà đều buồn cười.
Tôn Thượng Hương rất khác thường.
Tự Minh Cầm ngay cả Đơn Phi còn không thể khống chế cư nhiên lại nghe lời Tôn Thượng Hương đến thế, không gian Đơn Phi không thể phá vỡ, mà Tôn Thượng Hương lại dễ dàng làm cho nó xuất hiện.
Chẳng lẽ cô ta cũng giống Quách Gia, hạng nhân vật thích giả heo ăn thịt hổ? Nhưng dù là thế, người có thể nói hai chữ cút đi trước mặt Lã Bố và Lư Hồng tuyệt đối không phải là nàng.
Nhưng khi Tôn Thượng Hương nghiêm nghị, bộ dạng ngạo mạn chúng sinh, tiêu sát vô hạn, mọi người trước là ngạc nhiên, sau là rét run, họ không ngờ, một cô gái như vậy lại tỏa ra sát khí lớn như thế?
Điêu Thiền nhảy đến bên cạnh Lã Bố, nắm lấy y.
Lư Hồng cũng nuốt nước miếng.
- Xem ra hai người tự ỷ mình đã dùng Dị Hình Hương, không xem ai khác ra gì. Trong mắt Tôn Thượng Hương thoáng sát khí, thản nhiên nói: - Nhưng các ngươi cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Bàn tay mềm khẽ động, Tự Minh Cầm lần nữa sáng lên, bỗng có vật xuất hiện trên cầm.
Nó đến rất đột ngột, cứ như là làm phép vậy, sau khi vật đó xuất hiện, ánh sáng của cầm nhạt dần, biến mất.
Mọi thứ có cảm giác như Tự Minh Cầm đã hóa thành vật đó!
Mọi người kinh ngạc, người có kiến thức cũng có cảm giác Tôn Thượng Hương đang làm ảo thuật của Tây Vực hay trong cung đình.
Ảo thuật huyền diệu, nhưng vật đó lại vô cùng quen thuộc!
Không hầu!
Đơn Phi vừa thấy vật đó liền nhận ra đó là Không hầu.
Không hầu là nhạc cụ, vốn là tiền thân của đàn hạc. "Mười bốn học tài y, mười lăm đàn không hầu" trong dân ca Hán nhạc phủ khổng tước đông nam phi chính là chỉ vật này. Không hầu được lưu hành vào thời Hán Đường, sau đó đến Minh Thanh thì thất truyền.
Vì công việc khảo cổ nên Đơn Phi rất quen thuộc với Không hầu vốn đã tuyệt tích này, nhưng mọi người ở đây thì đã quá quen thuộc với vật này rồi.
Nhạc cụ này vốn được nói là lưu truyền vào Tây Vực, nay lại bị “Tôn Thượng Hương” biến ra?
Trong ý nghĩ bây giờ của Đơn Phi là Tôn Thượng Hương đã bị quỷ nhập rồi, nhưng vì là Nữ Tu nhập vào người Tôn Thượng Hương, nói dễ nghe chút chính là bị tiên nhập.
Nữ Tu là nhân vật của hai ngàn năm trước, làm ảo thuật biến ra vật của Tây Vực không gì lạ.
Bây giờ Đơn Phi trải qua sự tẩy rửa của việc chuyển xuất khẩu thành tiêu thụ trong nước, thầm nghĩ, hòa thượng nước ngoài đọc kinh hay, rùa biển mạ vàng đáng tiền hơn, chẳng lẽ thứ này là do đám người Hoàng Đế truyền ra ngoài mạ vàng rồi mang về sao?
Ý niệm này vừa thoáng qua, Đơn Phi liền thấy tay chân lạnh cứng: -Ngươi Hắn có linh cảm sẽ có chuyện cực kỳ kinh khủng xảy ra.
- Ta đếm tới ba! Cút khỏi đây!
Tôn Thượng Hương không nhìn Đơn Phi, tay trái của nàng vác Không hầu, tư thái như bắn cung, cái khác là cung bây giờ nhiều gấp bội so với cẩm cung nàng từng dùng.
Thấy Hoàng Đường im lặng, Như Tiên kinh hãi, Lư Hồng thầm hối hận, thầm nghĩ, lão đại của mình tuổi cũng cao đấy, sao lại bị một câu nói của một cô gái làm cho sợ sệt vậy?
Có lẽ là vì đã từng thất bại trong tay Tào Quan và Quách Gia, cả bụng đầy khí giận không nơi nào tiết ra, vì thế khi Tôn Thượng Hương mở miệng Lư Hồng liền muốn đứng ra giáo huấn nàng.
Gã còn không nổi đóa, ai còn xem trọng gã?
Gã cũng từng là nhân vật nở mặt nở mày đấy.
Nhưng
Đối tượng gã muốn nổi đóa hình như còn mạnh bạo hơn bất cứ kẻ mạnh bạo nào.
Nếu hôm nay mà rút, sau này còn hành tẩu giang hổ cái gì nữa, Lư Hồng suy tư giây lát, trọng tâm bắt đầu ngã về sau, dự định làm một chiêu rồi rời đi.
Lã Bố tiến lên một bước!
Điêu Thiền vội vàng kéo y lại.
Rời khỏi nơi này!
Một khắc sau, chuyện bi thương nhất sẽ xảy ra!
Trong lòng Điêu Thiền rung lên lời cảnh báo, người nàng run rẩy, cầu khẩn nói: - Lã Bố, chúng ta đi!
Ngày thường, chỉ cần nàng nói là Lã Bố hoàn toàn nghe theo, nhưng thời khắc này, Lã Bố đẩy Điêu Thiền ra, tiến lên một bước nữa.
Lã Bố không lên tiếng.
Ycó lẽ là tối tăm, có lẽ là phẫn nộ, có lẽ là bị lời nói của Quách Gia kích thích! Lã Bố không phải người nhu nhược! Vốn không nên chỉ ra tay vào lúc tất thắng.
Trường kích đã gãy, hai cây thủ kích trượt đến đầu ngón tay trái phải.
Ngón tay của Tôn Thượng Hương đã đặt trên dây đàn, ánh mắt khẽ xoay chuyển, như có như không nắm bắt tình hình.
- Được, tốt lắm.
Một khắc ấy, Tôn Thượng Hương như cười như không, thần sắc không hề khinh miệt, chỉ có thương cảm và bất đắc dĩ.
- Ba!
Tôn Thượng Hương ra tay!
Không ai ngờ nàng lại bất chợt ra tay khi đếm đến ba? Ai cũng đều cảm thấy Tôn Thượng Hương sẽ ra tay như thế.
Cục diện bây giờ, đếm đến mấy thì cũng ra tay thôi.
Một khi đã như vậy thì đếm tiếp làm gì?
Có người đoán được mở màn, dự báo được kết quả, nhưng không ai xác định được những gì sẽ xảy ra trong quá trình?
Ánh sáng thoáng qua.
Hai dòng ánh sáng bay ra từ ngón tay khẽ động của Tôn Thượng Hương, bắn nhanh ra từ dây đàn!
Trăm năm đều than thở, lưu quang sao quá ngắn?
Tôn Thượng Hương dùng Lưu quang!
Đây là vũ khí của Tôn Thượng Hương?
Khi Lưu quang bắn ra, mọi người đều lùi lại, nhưng không ai đoán được tốc độ của nó lại thần tốc như thế?
Lư Hồng không thể.
Gã tuyệt đối là hạng giả dối, khi Tôn Thượng Hương mở miệng, ngón tay khẽ động, gã đã thấy bất an, nhanh chân trốn sang nơi khác.
Một dòng Lưu quang xẹt qua khớp tay trái của gã.
Cánh tay rơi!
Lư Hồng mở to mắt nhìn Lưu quang xuyên qua vai của mình, trợn mắt há mồm nhìn cánh tay của mình rơi xuống, tiếng kêu thảm cũng không thể phát ra.
Gã không hề thấy đau, nhưng lại có cảm giác rơi vào ác mộng vô biên.
Cánh tay rời khỏi người gã.
Gã là người rất dũng mãnh, gần như đao thương bất nhập, nhưng dòng Lưu quang này đã cắt đứt tay gã trong giây lát. Nếu không phải gã né nhanh, e là tim hắn đã chia hai!
Lư Hồng bay ngược ra, kinh sợ khôn kể.
Không ai nhìn Lư Hồng.
Mọi người đều dồn mắt về Lã Bố.
Nếu Tôn Thượng Hương đã dám bảo Lã Bố cút đi, nếu ngay cả Lư Hồng cũng đánh không lại, thì quả là trò cười, họ đang muốn nhìn xem Tôn Thượng Hương sẽ làm gì với Lã Bố.
Cho dù là Quách Gia, khi ra thất kiếm chống lại Lã Bố, thì kết cục vẫn là không bại không thắng, bọn họ thật sự không biết Tôn Thượng Hương sẽ làm gì để Lã Bố cút đi?
Tuy nhiên, lại một dòng Lưu quang, mọi người kinh sợ!
Lư Hồng ngăn không được.
Lã Bố cũng không thể!
Y không né tránh như Lư Hồng, y tiến lên thì đã không chuẩn bị lùi lại. Khi Tôn Thượng Hương khẽ gãy đàn, Lưu quang bắn ra, Lã Bố hét to, hai cây thủ kích chặn ngay trước ngực.
Tốc độ ánh sáng cực nhanh, chớp mắt là thoáng qua, muốn chống cự chỉ có thể dựa vào dự đoán.
Lã Bố phán đoán không sai.
Dòng Lưu quang đó trúng ngay tim y.
Y kịp thời nghênh đón.
Nhưng y không thể ngăn Lưu quang xuyên qua!
Dòng lưu quang đó xuyên qua hai thủ kích của y, bắn ngay tim y, xuyên qua thân xác kim cương bất hoại của y, bắn vào tường đá.
Tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên, kinh thiên động địa.
Thủ kích gãy.
Lã Bố ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống!
Chân tay Hoàng Đường lạnh cóng, gần như biến mất tông tích vào lúc Lã Bố ngã quỵ xuống, tiếng nổ vang ầm lên.
- Đi! Tiếng lệnh của Như Tiên truyền đến, đồng thời hòa người vào bóng tối.
Bọn họ không thể không đi, bọn họ thật sự không ngờ nữ tử như Tôn Thượng Hương lại giết chết Lã Bố trong một chiêu!
Người duy nhất ở lại là Điêu Thiền.
Nàng đờ đẫn trong giây lát, bỗng ném ra mười mấy viên đạn đen xuống đất. Khói nồng đặc bốc lên, nàng không biết lát nữa liệu có còn thoát được không, nhưng nàng tuyệt đối không bỏ lại Lã Bố.
Khói đặc dâng lên.
Nếu là ngày thường, nó có tác dụng che mặt kẻ địch, nhưng dưới Lưu quang của Tôn Thượng Hương.
Điêu Thiền không có thời gian suy nghĩ, phi thân ôm lấy Lã Bố, ra sức chạy về trước.
Sương khói lên, liền tan trong nháy mắt.
Khi Không hầu phát sáng, khói đặc biến mất.
Tôn Thượng Hương nhìn bóng dáng rời đi của Điêu Thiền, ngón tay dừng trên dây đàn, sau đó móc ba sợi dây đàn, một khắc sau, Không hầu biến mất.
Chỉ còn lại Tự Minh Cầm trên tay nàng.
Tôn Thượng Hương cầm đàn trên tay, không truy sát, quay đầu nhìn sang Đơn Phi trợn mắt há mồm, nói: - Đơn Tướng Quân.
- Ta không phải Đơn Tướng Quân gì đó. Hồi lâu sau, cằm của Đơn Phi mới khép lại.
Hắn không ngờ, dưới tay Tôn Thượng Hương, Lã Bố không chịu nổi một kích, nhưng hắn dự liệu là bọn Lã Bố nhất định sẽ bại trong tay Tôn Thượng Hương.
Nói chính xác thì bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Nữ Tu.
Cô gái trước mắt không phải Tôn Thượng Hương, mà là Nữ Tu! Cũng chỉ có Nữ Tu mới làm được điều này, Đơn Phi không ngạc nhiên với kết quả này.
Trong truyền thuyết, từ Hoàng Đế đến Đại Vũ, những người này toàn là thánh. Bây giờ Đơn Phi đã hiểu, bọn người họ quen thuộc với Tam hương, cộng thêm có sự hỗ trợ của công nghệ hiện đại, tạo nên năng lực nghịch thiên của họ.
Trận chiến năm đó của Hoàng Đế và Xi Vưu có thể nói là trận hủy thiên diệt địa.
Cho dù sau đó Tứ Hung phá hoại trái đất, hồng thủy vạn năm, Đại Nghiệp giúp Thuấn Đế bình Tứ Hung, năng lực của y không cần nói cũng biết.
Nữ Tu là hậu nhân của Hoàng Đế, mẹ của Đại Nghiệp, thực lực chỉ e hơn xa Đại Nghiệp.
Với năng lực của Đại Vũ, e sợ uy danh của Đại Nghiệp và Nữ Tu, không dám công khai phản nghịch xưng đế, mãi đến khi Đại Nghiệp chết thì mới tạo phản. Mộ ở Nghiệp Thành của Nữ Tu vô cùng tráng lệ, vượt xa cả Tần Hoàng lăng. Cả đời này Nữ Tu chỉ truy sát mạch Xi Vưu.
Những chuyện này đủ để minh chứng sự lợi hại của Nữ Tu.
Tôn Thượng Hương nghe lời phủ nhận của Đơn Phi xong khẽ cau mày, thân hình nghiêng ngã, Tự Minh Cầm trong tay không còn phát ra ánh sáng.
Đơn Phi tiến lên một bước nói: - Cô.
Hắn quan tâm hướng đi của nữ nhân trước mắt, nhưng càng quan tâm đến chuyện của Tôn Thượng Hương, hắn muốn biết bây giờ Tôn Thượng Hương thế nào rồi.
- Ta không rảnh giải thích. Tôn Thượng Hương như nhìn ra Đơn Phi muốn nói gì, đưa tay ra, nắm lấy tay hắn.
Đơn Phi liền cảm thấy cả người chấn động, lại nghe Tôn Thượng Hương nói: - Chuyện chi tiết, hỏi kẻ này.
Nàng buông tay Đơn Phi ra, giơ ngón tay chỉ về Tào Quan.
Tào Quan sợ run lên.
Tự Minh Cầm tối đi, cả thạch thất cũng tối đi.
Rừng hoa đào của Tào Quan bỗng chốc nhạt nhòa.
Đơn Phi khẩn trương, thầm nghĩ, ngươi bảo ta đi hỏi Tào Quan, nhưng ông ta hình như sắp biến mất rồi, ta làm sao hỏi? Ngươi gấp gáp như vậy, nói không rảnh, vậy bận việc gì nào?
Vừa nghĩ xong, thần sắc Đơn Phi tò mò.
Tự Minh Cầm bỗng sáng lên, một khắc đó, ánh sáng như mặt trời chói chang bị Tôn Thượng Hương nắm trong tay.
Lâm!
Tôn Thượng Hương tay cầm Tự Minh Cầm, khi miệng khẽ mở nói ra chữ "Lâm", không gian vốn sắp biến mất đột nhiên chấn động, Tào Quan bên trong tao nhã xuất hiện.
- Không! Tào Quan nhìn hành động của Tôn Thượng Hương, thần sắc hoảng sợ, thất thanh kêu to.
Tôn Thượng Hương không nghe lời kêu của ông ta, cả người chớp nhoáng, cùng với Tự Minh Cầm, xuyên qua không gian vặn vẹo phía trước.
Tự Minh Cầm tắt.
Không gian cũng tiêu tan.
Tôn Thượng Hương bất động đứng đó, trên tay xách theo một người.
Đơn Phi, Quách Gia nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy môi khô nứt, sống lưng lạnh toát.
Không gian biến mất, nhưng Tào Quan lại xuất hiện phía trước.
Người Tôn Thượng Hương xách theo chính là Tào Quan!
Sao có thể?
Chẳng phải Tào Quan đã đến mười mấy năm trước, vì sao ông ta lại đồng thời xuất hiện trước mặt mọi người với Tôn Thượng Hương chứ.
Sự tồn tại thật sự, không phải gặp nhau ở thời không khác nhau.
Đơn Phi thật sự không dám tin vào mắt mình, nhưng không thể phủ nhận đây là sự thật.
Trong lòng kinh hoàng, một khắc đó trong não của Đơn Phi chỉ còn một ý niệm, Nữ Tu dùng Tự Minh Cầm một tay xách Tào Quan từ mười mấy năm trước về hiện tại!
Tào Quan đến rồi!