Chương 546: Tại nơi hoa đào nở rộ
.
Đơn Phi từng thám thính lòng núi này, lại thủy chung không tìm được thông đạo đi đến bí địa Vân Mộng. Hắn tổng hợp lời của Hoàng Thừa Ngạn suy đoán, biết tuyệt đối sẽ không ai hao phí sức lực lớn như thế xây dựng nơi này, mà lại không có bất cứ tác dụng gì.
Ảnh hưởng do sự thay đổi trong hai ngàn năm qua tạo thành tuyệt đối không thể coi nhẹ, quá nhiều sự vật cũng không chống lại sự bào mòn của thời gian tang thương.
Bọn họ thủy chung không tìm thấy mật đạo, giải thích duy nhất còn lại chính là cách thiết kế của nhóm người Hoàng Đế đã vượt quá nhận thức của bọn họ, đó là phương án giải quyết không theo lẽ thường!
Khi Đơn Phi suy xét điểm đó chợt nghĩ đến một chuyện, khi Tào Quan xuất hiện vào mười mấy năm trước chính là ở nơi hoa đào nở rộ.
-Rừng hoa đào mà ngươi ở lẽ nào chính là bí địa Vân Mộng?
Tào Quan gật đầu.
Tinh thần Quách Gia phấn chấn, Đơn Phi lại gấp giọng nói: -Ngươi đã đi qua bí địa Vân Mộng? Trong lòng hắn kích động, sau đó nghĩ đến vấn đề mấu chốt: -Ngươi làm sao đi đến đó?
Tào Quan từng đi qua bí địa Vân Mộng!
Ông ta trầm ổn như vậy, có phải là bởi vì biết làm sao đi đến bí địa Vân Mộng, chỉ là đang đợi thời cơ?
Khi Quách Gia, Đơn Phi nghĩ như vậy, mắt thấy nước đọng dưới đất sớm đã vượt qua mu bàn chân, chất nước càng thêm đen đặc, trong lòng khó tránh đều thở dài.
Bọn Hoàng Đường, Lư Hồng trong lúc vội vã phá vách núi, dẫn nước vào, sẽ không tạo thành cảnh trời sập đất nứt trong chớ mắt nơi lòng núi này, như vậy bọn Hoàng Đường cũng sẽ chết ở nơi này. Bọn họ dùng cách lửa nhỏ đun chậm, hi vọng bọn Tào Quan không thể phát giác ra.
Mấy người Đơn Phi, Quách Gia đã phát giác ra điểm này khi bọn Hoàng Đường còn chưa động thủ, nhưng bọn họ lại chỉ có thể ngồi chờ ở đây.
Bùn lầy và nước lũ sớm muộn cũng sẽ rót đầy nơi này.
Tử thần đến gần rồi!
-Thật ra chết ở đây cũng không tệ, ít nhất chúng ta không cần chọn mộ địa, hàng xóm láng giềng cũng không thiếu bằng hữu. Quách Gia lẩm bẩm nói.
Đúng nha, rảnh rỗi đánh mạt chược cũng không sợ thiếu người.
Khi trong lòng Đơn Phi thầm nói, truy vấn: -Tam gia, rốt cuộc ông làm sao đi đến đó?
-Là Thi Ngôn dẫn ta đến nơi này.
Tào Quan lẩm bẩm nói.
Đơn Phi ngẩn ra, hắn không biết nhiều về Thi Ngôn, căn bản không biết thân thế của nàng ta, chỉ biết Thi Ngôn nhặt được Thần Vũ, thích Tào Quan, nuôi một đàn chuột, trồng một mảnh rừng hoa đào lớn…
Rừng hoa đào!
Trong lòng chấn động, Đơn Phi nghĩ đến chỗ tương tự trong đó, khó lòng tin tưởng nói: -Lẽ nào Thi Ngôn đi ra từ bí địa Vân Mộng?
Sau khi Thi Ngôn từ bí địa Vân Mộng đi ra thì vẫn luôn không thể quay lại, lúc này mới trồng một cánh rừng hoa đào trong hố trời, kỷ niệm cố hương của mình?
-Đến bây giờ ngươi mới nghĩ đến sao? Tào Quan thở dài nói.
Ta bây giờ mới nghĩ đến đã không phải là đầu óc bình thường rồi!
Đơn Phi nhíu mày: -Lúc trước ngươi dùng Vô Gian xuyên đến mười mấy năm trước, lập tức gặp được Thi Ngôn? Hắn suy đoán như thế xuất phát từ dòng nhắn lại trên vách núi của Thi Ngôn lúc trước.
Khi đó lúc Thi Ngôn lưu lại tin nhắn cho Thần Vũ lại đề cập đến Đơn Phi hắn, thật sự khiến hắn có cảm giác kỳ lạ.
Thấy Tào Quan gật đầu, Đơn Phi lại nói: -Sau đó ngươi bảo Thi Ngôn để lại tin tức cho ta, để Thần Vũ dẫn ta đi gặp quan tài Nữ Tu? Tại sao?
-Ta cảm thấy khi đó ngươi có thể biết một số chuyện? Tào Quan lập tức nói.
Đơn Phi hừ lạnh một tiếng: -Sau đó ngươi vì…mẫu thân ta Vu Linh Nhi lấy Tần Hoàng Kính, cứu lại nương ta?
Tào Quan lại gật đầu, lẩm bẩm nói: -Ngươi thật sự biết rất nhiều chuyện.
Đơn Phi lại nói: -Sau đó ngươi thuyết phục Thi Ngôn trả Thần Vũ về, Thần Vũ lại cứ thế không biết đi đâu. Chợt cảm thấy người trong lòng giống như có động tĩnh, Đơn Phi cúi đầu nhìn, thấy Tôn Thượng Hương đang mở mắt nhìn hắn, Đơn Phi vui vẻ nói: -Muội tỉnh? Muội…bây giờ cảm thấy thế nào?
Hắn rất muốn hỏi Tôn Thượng Hương một chút có còn nhớ gì không, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt mệt mỏi của nàng nên nuốt hết mọi lời định nói trở về, phát hiện Tôn Thượng Hương đang lẳng lặng nhìn hắn, Đơn Phi ý thức được mình còn đang ôm nàng trong lòng, lúng túng cười nói: -Sau khi muội hôn mê, nơi này lại có nước, huynh không biết đặt muội ở đâu.
Ôm Tôn Thượng Hương đặt lên một nơi khá cao, không để ý Tôn Thượng Hương có đứng trên mộ phần hay không, Đơn Phi chần chừ nói: -Vấn đề bây giờ của chúng ta khá nghiêm trọng.
Hắn không biết Tôn Thượng Hương tỉnh lại khi nào, lại nghe được bao nhiêu.
Tôn Thượng Hương thấp giọng nói: -Lại là muội liên lụy mọi người? Muội thật sự vô dụng, vào thời điểm mấu chốt không ngờ lại hôn mê bất tỉnh.
-Không phải, không phải.
Quách Gia, Đơn Phi lại cùng nhau đồng thanh an ủi, nghĩ bụng cô thật sự quá khiêm tốn rồi, nếu vừa nãy không có cô, chúng ta tuyệt đối sẽ không bình yên đứng ở đây, nói không chừng đã đi rất xa rồi, có điều cứ như thế, chúng ta lại có thể tránh được tai họa trước mắt.
Đây chính là Tái Ông mất ngựa, họa phúc khôn lường.
Trong lúc Đơn Phi cảm thán, liền dò hỏi: -Muội có biết vừa nãy xảy ra chuyện gì không?
Tôn Thượng Hương mờ mịt lắc đầu: -Lúc đó trong lòng muội lo lắng, không biết tại sao lại ngất đi, khi tỉnh lại thì nhìn thấy huynh và Tào Quan đang nói chuyện…
Nàng cũng không nói dối. Giờ phút này trong lòng nàng khó chịu, thầm nghĩ mình vốn định hỗ trợ, không ngờ càng giúp càng hỏng, chắc chắn là bọn Tào Quan, Đơn Phi đột nhiên xuất kỳ chiêu cứu lại cục diện.
Tào Quan không phải đã xuyên về mười mấy năm trước rồi sao? Sao ông ta lại về đây?
Trong lòng Tôn Thượng Hương lấy làm lạ, nhưng thấy Đơn Phi, Quách Gia đều mang vẻ mặt ngưng trọng, không muốn quấy rầy hai người.
Sau khi Nữ Tu nhập vào thân thể, cũng không để lại ký ức gì trong đầu Tôn Thượng Hương sao?
Điểm này lại giống như quỷ nhập thân trong truyền thuyết.
Khi Đơn Phi hiện lên ý nghĩ này, nhìn sang Tào Quan, tiếp tục chỉnh lý lại suy nghĩ của mình: -Sau đó Thi Ngôn dẫn ông tới đây? Sau đó thì sao, ông và Thi Ngôn cũng đến dưới mê cung, ông khi đó tính được ta sẽ đến đây, biết Hoàng thị sẽ bất lợi với Tào doanh, nên sắp xếp đào đường nước trước…
Hắn nói ra những lời này lại rất lưu loát tự nhiên, nhưng trong lòng luôn có cảm giác không đúng!
Quay đầu liếc nhìn Quách Gia, Đơn Phi phát hiện Quách Gia tay chắp sau lưng, chân mày cũng cau lại.
Tạm thời đè nén hoang mang, Đơn Phi thở dài nói: -Tam gia, ta đời này làm việc dưới đất, rất ít khi phục người, nhưng bây giờ ta không thể không phục ông. Bất luận là ở hố trời, hay là ở đây, ta thật sự không biết bước tiếp theo đi thế nào, mong rằng ông chỉ điểm!
Tào Quan không có bất cứ sự đắc ý nào, nghiêm nghị nói: -Ngươi cũng đừng xem trọng ta, ta có thể ra vào bí địa Vân Mộng, là vì có người đón ta.
-Ai? Người của bí địa Vân Mộng? Bọn họ làm sao đón ông? Bọn họ sẽ đón chúng ta sao? Đơn Phi kiên nhẫn hỏi.
-Bọn họ sẽ thế. Tào Quan thấp giọng nói.
-Làm sao ông biết?
Trong lòng Đơn Phi rốt cuộc gấp gáp, nếu chỉ có hắn ở đây, thì sẽ không gấp gáp như thế.
Hắn có thể rời đi!
Nhưng…Tôn Thượng Hương, Quách Gia, Thạch Lai thì sao? Hắn không suy xét đến Tào Quan, nghĩ bụng cầu nhân được nhân, cầu chết được chết, Tào Quan ông thật sự tự mình tìm chết thì đừng oán thán gì cả.
-Ngươi tuyệt đối xem như nhân vật đứng đầu trong nghề trộm mộ rồi. Tào Quan thở dài nói: -Hoàng Thừa Ngạn, Thạch Lai cũng không kém, nhưng Hoàng Thừa Ngạn dùng công sức nhiều năm, thủy chung cũng không thể tiến thêm một bước, bởi vì thông đạo này, căn bản không phải là thông đạo mà chúng ta có thể nghĩ.
Dòng nước chậm rãi, đã tràn đến bắp chân mọi người.
Mọi người đã có thể nhìn thấy bùn lầy lan dần đến phương hướng này.
Lòng núi đột nhiên chấn động.
Thạch Lai thất thanh nói: -Không tốt, hơn phân nửa là sau khi vách núi bị tổn hại, nơi chịu lực sụp xuống, làm cho bùn lầy càng tuôn vào nhanh hơn. Y không nói sai chút nào, mọi người lát sau liền phát hiện tốc độ tràn vào của bùn lầy còn nhanh hơn ban nãy rất nhiều.
Mắt thấy bùn lầy chớp mắt cao hơn vài xích bức đến, cho thì là khớp xương hai tay của Quách Gia cũng có chút trắng bệch…
-Cơ Quy!
Tào Quan bỗng nhiên nói: -Ta biết ngươi nhìn thấy nghe thấy thanh âm của chúng ta. Có lẽ ngươi không muốn ta sống, nhưng truyền nhân của Nữ Tu, Thiên Nữ đều ở đây, lẽ nào ngươi nhìn bọn họ chết đi mà cũng làm như không thấy?
Thanh âm truyền đi rất xa.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết Tào Quan đang nói chuyện với ai, Thạch Lai cho rằng Tam gia thần kinh thác loạn, khó nhọc nói: -Không được rồi, ta e rằng không kiên trì nổi nữa rồi, Tam gia…
Khi bùn lầy vọt tới thoạt nhìn như yên tĩnh, nhưng áp lực cái chết gây ra lại khiến mọi người lâm vào tuyệt vọng khôn cùng.
Thạch Lai dù trải qua quá nhiều chuyện quỷ dị, nhưng giờ này phút này, phòng tuyến tâm lý trong lòng đã đến bên bờ sụp đổ. Y không hận Tào Quan, nhưng nghĩ chết muộn không bằng chết sớm, lập tức chết cũng không cần chịu sự sợ hãi khi đợi cái chết đến.
Nếu đợi bùn lầy phun vào…
Y không muốn nghĩ nữa, một tay động đậy sớm đã có một mũi tên Phá Thiên nhắm ngay nội tạng của mình.
-Đợi đã. Đơn Phi vội gọi.
Quách Gia duỗi tay nắm cổ tay Thạch Lai, trong mắt xuất hiện một chút vui vẻ, trong không gian phía trước bọn họ không xa, có gợn sóng nhộn nhạo!
Đó là hiện tượng từng có khi Tào Quan xuất hiện, bây giờ lại có dị thường…
Có người tới đón bọn họ?
Khi Quách Gia, Đơn Phi nghĩ đến đây, đều tiến lên một bước, bùn lầy đã cách người bọn họ chẳng qua chỉ mấy trượng, có bùn lầy nặng nề bò lên mu bàn chân họ!
Gợn sóng trong không gian chấn động nhanh chóng, chợt phá vỡ ra một kẽ hở, nháy mắt sau mở rộng thành một cửa động màu xanh lam.
Lẽ nào nói…thông đạo đến bí địa Vân Mộng là xuất hiện giữa không trung? Thông đạo này thật sự ly kỳ, bất luận là Hoàng Thừa Ngạn tìm mấy trăm năm cũng không thể nào phát hiện được.
Thần sắc Quách Gia, Tôn Thượng Hương kinh ngạc, mặc dù không xa lạ gì cảnh tượng này, nhưng cũng tuyệt đối không quen thuộc gì.
Người của bí địa Vân Mộng lẽ nào dùng công cụ gì phá vỡ không gian, sau đó tạo ra một thông đạo tiếp đón?
Khi Đơn Phi trông thấy cái động màu lam kia, chớp mắt đã tỉnh ngộ lại.
Phá vỡ thời không!
Nếu Đơn Bằng có thể lợi dụng Vô Gian Hương, Thông Linh Kính xuyên qua thời không, bọn Hoàng Đế sao lại không hiểu những chuyện này? Bọn Hoàng Đế tạo ra cánh cửa không gian, lập tức tạo ra một thông đạo thời không giữa bí địa Vân Mộng và nơi này!
Bí địa Vân Mộng chưa chắc ở dưới núi, cũng chưa chắc liên quan đến núi Cầm Cổ, có lẽ cách núi Cầm Cổ rất xa…
Chân chính liên quan chính là đường hầm thời không ở bí địa Vân Mộng!
Khi Đơn Phi nghĩ đến điểm này, trong lòng chấn động không ngừng, Tào Quan vốn chậm rãi chờ chết, sau khi cửa động xuất hiện, ra sức nhảy lên hô: -Đi theo ta, nhanh!
Tào Quan không chút do dự tung người nhảy vào cửa động, chớp mắt không thấy đâu.
Thạch Lai lập tức đi theo biến mất.
Đơn Phi hơi chần chừ, thấy thần sắc Tôn Thượng Hương nhìn sang cũng do dự, Đơn Phi hiểu nàng chỉ có con đường này để đi, hét lên: -Đi! Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của Tôn Thượng Hương, cùng nàng sóng vai nhảy vào trong động.
Thân hình nhanh chóng rơi xuống!
Đơn Phi vừa vào cửa động thì phát giác cảnh sắc chợt đổi, giống như rớt thẳng xuống từ độ cao vạn mét. Hắn khi đó tuôn đầy mồ hôi, thầm nghĩ nếu cứ như vậy rơi xuống, đi đâu thì không rõ, sau khi rơi xuống mặt đất chắc chắn sẽ giống như miếng thịt vụn vậy!
Nhưng người không phải chim bay, sau khi từ trên cao rơi xuống, dù là biết xê dịch, nhưng cũng không khống chế được tốc độ rơi xuống.
Mắt tay hai người kéo tay nhau càng rơi càng nhanh…
Thân hình đột ngột ngưng lại.
Do sự thay đổi khi đang rơi đột nhiên ngưng lại cực kỳ đột ngột, Đơn Phi liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn, nếu không phải thể chất hắn cực tốt, lúc này gần như sắp nôn cả nội tạng ra rồi.
Nhưng hắn lúc này nhanh chóng quên mất không khỏe, chỉ trợn mắt há miệng nhìn tất cả mọi thứ xảy ra trước mắt.
Tôn Thượng Hương cũng như thế.
Hai người sóng vai nắm tay không có bất cứ động tác nào khác, nhưng hai người lại giống như khắc phục được lực hút của trái đất, giống như thần tiên từ từ bay xuống từ không trung, tiến vào thế giới hồng trần xanh biếc.
Lá rụng lả tả, cảnh xuân có vạn cây đào nở rộ vô tận.
Là rừng hoa đào!
Bọn họ đi đến rừng hoa đào, cũng đến bí địa Vân Mộng chân chính