Chương 548: Phát hiện rợn tóc gáy
.
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, Đơn Phi càng cảm thấy sự bất đắc dĩ của sau khi sử dụng Vô Gian Hương.
Đơn Phi và Thần Vũ từng đoán coi Thi Ngôn vì sao rời khỏi Tào Quan. Theo Đơn Phi nghĩ, sau khi Thi Ngôn rời khỏi Tào Quan thì ở lại trong hố trời không có ban ngày cô độc đến chết, ít nhiều có chút tự kỷ. Thi Ngôn thích Tào Quan, lại dần dần bất mãn với hành vi của Tào Quan, sau nhiều lần nhắc nhở không có hiệu quả mới lựa chọn rời đi.
Thần Vũ có một suy đoán khác, nàng cho rằng sư phụ sợ. Thi Ngôn chờ mong Tào Quan thay đổi, lại sợ thời không bởi vì nàng mà hỗn loạn, không còn được gặp Tào Quan nữa, do vậy Thi Ngôn không lựa chọn thay đổi, mà thà là chờ đợi.
Sợ là bởi vì yêu.
Cuối cùng sau khi nghe Tào Quan tự thuật chuyện của Thi Ngôn, Đơn Phi mới phát hiện sự việc tựa như suy đoán của bọn họ, nhưng cũng có khác biệt.
Thi Ngôn chạy ra từ bí địa Vân Mông, nàng gặp được Tào Quan, yêu Tào Quan. Sau khi nàng và Tào Quan sống chung một thời gian, lại thất vọng về hành vi của Tào Quan, chờ mong Tào Quan thay đổi, lại sợ người của bí địa Vân Mộng sẽ bắt nàng về, nên mới lựa chọn chờ đợi Tào Quan trong hố trời.
Tào Quan cuối cùng đã có thay đổi, trải qua vất vả tìm được Thi Ngôn lại phát hiện nàng đã xuống mồ, Tào Quan lúc này mới xuyên đến mười mấy năm trước để bù đắp một lần. Ông ta vứt bỏ hết tất cả mọi thứ của mình chỉ muốn được ở bên cạnh Thi Ngôn.
Kết quả là Tào Quan không ngờ được một biến số, đó là Thi Ngôn là chạy ra từ bí địa Vân Mộng, sau khi cùng ông ta ra khỏi hố trời không bao lâu, Thi Ngôn đã bị người của bí địa Vân Mộng bắt về.
Bí địa Vân Mộng nhìn như thế ngoại đào viên, nhưng lại có quy tắc thiết huyết, người rời khỏi phải chết!
Tào Quan không hay đổi được kết cục Thi Ngôn phải chết, thậm chí có thể nói là thúc đẩy cái chết của Thi Ngôn! Ông ta chạy đến bí địa Vân Mộng vốn muốn cứu Thi Ngôn lần nữa?!
Khó trách khi Nữ Tu bắt Tào Quan về, Tào Quan lại phẫn nộ tuyệt vọng như vậy. Khi đó ông ta trải bao phen vất vả đi vào bí địa Vân Mộng là đang muốn cứu Thi Ngôn?
Trong lòng Đơn Phi rét run, rốt cục nói: -Đó là chuyện của mười mấy năm trước.
-Ngươi muốn nói gì? Khóe mắt Tào Quan co giật.
Đơn Phi tuy không muốn nói, nhưng vẫn kiên trì nói: -Nếu Thi Ngôn thật sự chết không thể nghi ngờ giống như ông nói vậy, vậy nàng ấy sớm đã… Hắn biết đối với Tào Quan mà nói, có lẽ chẳng qua chỉ mới nửa ngày trôi qua, nhưng tình huống thật sự đã trải qua mười mấy năm rồi.
Tào Quan đột nhiên kéo vạt áo của Đơn Phi: -Sẽ không, Thi Ngôn sẽ không chết.
Ông ta ít khi luống cuống và lo lắng, có thể nói là so với bình thường thì giống như hai người khác nhau vậy, nhưng thấy Đơn Phi lẳng lặng nhìn ông ta không hề giãy dụa, nước mắt dâng lên trong hốc mắt Tào Quan, khàn giọng nói: -Sẽ không, nàng sẽ không chết…sẽ không chết…
Ông ta từng tiếng từng tiếng yếu dần, cuối cùng vô lực thả vạt áo Đơn Phi ra, chậm rãi quỳ xuống, lẩm bẩm nói: -Nàng từng nói muốn cùng ta đi chơi thuyền, ta từng hứa với nàng, nàng muốn làm gì, ta đều sẽ đồng ý với nàng, nhưng chúng ta còn chưa kịp làm gì cả…Nàng sẽ không có chuyện gì, chúng ta còn phải đi chơi thuyền…
Nước mắt tí tách rơi xuống như chuỗi hạt bị đứt dây, Tào Quan cứ thế quỳ dưới đất, lặp lại từng lần một: -Chúng ta còn phải đi chơi thuyền…Ta từng hứa với nàng…ta không thể nói không giữ lời.
Hồi lâu sau.
Quách Gia cuối cùng nói: -Tào Quan, ông xác định Thi Ngôn là bị người của bí địa Vân Mộng bắt đi? Thấy Tào Quan đờ đẫn gật đầu, Quách Gia lại hỏi: -Là Thi Ngôn nói với ông?
Tào Quan lắc đầu: -Không phải.
Quách Gia, Đơn Phi đều nhìn ra sự hoang mang trong mắt nhau. Bọn họ không tính là hiểu rõ chuyện cũ của Tào Quan và Thi Ngôn, thầm nghĩ muốn xác định tin tức chính xác về Thi Ngôn, Tào Quan ông cũng phải nói rõ ràng quá trình lúc trước một lượt, nhưng bây giờ ông rối như tơ vò, cứ một mực khẳng định Thi Ngôn ở đây, ai có thể tìm được giúp ông chứ?
Có điều nhìn thấy thần sắc tuyệt vọng của Tào Quan, hai người cuối cùng cũng không nói nên lời quở trách.
Sau một lúc lâu, Tào Quan hít một hơi thật sâu: -Ta cần phải nói rõ chi tiết mọi chuyện một lần.
Đơn Phi thở dài một hơi nói: -Như vậy không còn gì tốt hơn.
-Quá trình chúng ta đến nơi này, ngươi đoán đại để không sai.
Tào Quan càng thêm bình tĩnh, giống như sự bình tĩnh khi gặp Đơn Phi lần đầu vậy.
-Điều ta cần bổ sung chính là, sau khi ta dùng Vô Gian Hương thì vẫn ở trong hố trời, hơn nữa khi quay đầu lại…thì nhìn thấy Thi Ngôn! Tào Quan nhớ lại nói.
Đơn Phi ngẫm đến tình cảnh khi đó thì cảm thấy chấn động.
Khóe miệng Tào Quan nở nụ cười chua chát: -Khi ta nhìn thấy Thi Ngôn, sự kích động trong lòng không cần nói cũng biết. Khi đó ta hận không thể lập tức ôm nàng vào lòng, kể lại nỗi nhớ nhung của ta, nhưng kết quả là ta không làm gì cả, ta cứ thế ngây người nhìn nàng. Nàng lại không có bất cứ vẻ mặt kinh sợ nào, cũng cứ thế lặng lẽ nhìn ta, sau đó chúng ta cứ thế tự nhiên chuyện trò.
Ngừng một lát, Tào Quan xoa hai gò má nứt nẻ, thấp giọng nói: -Dáng vẻ ta khi đó không dễ nhìn, chỉ sợ hù dọa nàng. Ta không kể cho nàng nghe chuyện cũ. Trước khi ta sử dụng Vô Gian Hương từng muốn thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng khi nhìn thấy nàng thì chỉ có một ý niệm, khiến nàng vui vẻ mà sống tiếp, tốt nhất là căn bản không biết có một Tào Quan.
Lúc ông ta nói chuyện thì môi run rẩy, mắt ngấn lệ.
Đơn Phi quay đầu nhìn sang Tôn Thượng Hương, thì thấy người kia cũng đang nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau một lát, chậm rãi dời đi, cũng không nói một lời nào.
Nếu Tôn Thượng Hương thật sự không nhớ mình là Thần Vũ, vậy ta có thể giống như Tào Quan không? Trong lòng Đơn Phi thầm nghĩ.
Người kia lại đang suy nghĩ, nếu Đơn Phi tìm được Thần Vũ, chỉ mong hai người có thể vui vẻ không chia xa nữa, lại không biết sau này có thể gặp lại Đơn Phi hay không?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng có sự bi thương không nói nên lời, trong mắt Tôn Thượng Hương cũng phủ kín sương mù.
-Thi Ngôn và ta nói chuyện rất hợp, có lẽ…đây chính là “duyên phận”? Thần sắc Tào Quan có chút khác thường nói: -Nàng không sợ dáng vẻ của ta, nói dáng vẻ con người thế nào không quan trọng, quan trọng nhất là tâm địa thiện lương là được rồi. Khi đó ta thậm chí muốn cả đời ở cùng nàng trong hố trời, nhưng nàng nhanh chóng đề cập đến chuyện Tam hương, nói có người lợi dụng Tam hương diệt thế, hỏi ta có thể giúp đỡ nàng hay không.
Đơn Phi, Quách Gia có chút run sợ, hai người đều đã trải sự đời, cảm thấy câu này không giống như ngữ điệu lúc mới gặp!
Tào Quan nhớ lại nói: -Khi đó ta tự nhiên lấy làm lạ, hỏi nàng làm sao biết chuyện này. Nàng nói mình vốn đến từ một chỗ thần bí, ngẫu nhiên nghe được chuyện này. Nàng nói bây giờ vô cùng thích thế giới này, cho dù là chuột mà người khác đều ghét nàng cũng thích, nàng không muốn có người diệt thế, muốn nhờ ta giúp đỡ…
Cau chặt mày lại, Tào Quan tiếp tục nhớ lại nói: -Nàng không nói rõ ràng là ai muốn diệt thế, làm sao làm được, nhưng bất luận nàng muốn làm gì, cho dù nàng muốn diệt thế, ta sao lại không giúp nàng chứ? Có điều nàng ngay cả chuột cũng không nỡ làm hại, đương nhiên sẽ không diệt thế rồi.
Nhìn về phía Đơn Phi, Tào Quan trầm ngâm nói: -Khi đó ta đã đoán được kế hoạch của Quỷ Phong, không biết Thi Ngôn có phải đang nói Quỷ Phong không, nhưng biết ngươi khi đó hơn phân nửa là vẫn còn trong hố trời, liền muốn để lại lời nhắn cho ngươi, kết quả Thi Ngôn giúp ta viết một hàng chữ.
Ông ta một hơi nói nhiều như thế, cuối cùng cũng ngừng lại, đôi mắt có chút bụi nhìn Đơn Phi chằm chằm.
Đơn Phi cũng đang nhìn Tào Quan, giờ phút này đột nhiên rợn tóc gáy.
-Không đúng, tuyệt đối không đúng!
Đơn Phi lắc đầu nói.
Trước kia hắn sớm đã nhiều lần nghiền ngẫm lại chuyện lúc ở cạnh Thần Vũ, mỗi một tình tiết đều không bỏ qua, hắn cũng nhận định Tào Quan thông qua Thi Ngôn mà để lại lời nhắn cho hắn, bằng không Thi Ngôn không lý nào biết Đơn Phi hắn.
Nội dung lời nhắn là Thần Vũ, dẫn Đơn Phi đi Nghiệp Thành gặp quan tài Nữ Tu!
Đây là chuyện cực kỳ chính xác, hắn tuyệt đối sẽ không quên. Bây giờ nghe Tào Quan nhắc lại lần nữa, tất cả gần như rõ ràng hợp lẽ, nhưng Đơn Phi lại nghĩ đến một chuyện cực kỳ kinh khủng.
-Ngươi cuối cùng đã phát hiện không đúng? Tào Quan u ám nói, thanh âm giống như truyền đến từ địa ngục.
Trên trán Đơn Phi đổ mồ hôi lạnh, Tôn Thượng Hương nhìn thấy rất hoang mang, chậm rãi đưa tay nắm lấy tay Đơn Phi, cảm thấy tay hắn lạnh ngắt, rõ ràng là vì cực kỳ khẩn trương.
-Có cái gì không đúng? Quách Gia cau mày nói.
Đơn Phi thở một hơi dài, cố gắng đè nén nỗi sợ của mình: -Khi đó Tào Tam gia gặp được Thi Ngôn của mười mấy năm trước, đúng không?
Sự tình rất lắt léo, Tôn Thượng Hương lại cố sức tìm hiểu, thầm nghĩ đây là chuyện không thể nghi ngờ, Đơn Phi nhắc lại chuyện này là vì cái gì?
-Sau đó Tam gia và Thi Ngôn ra khỏi hố trời thì nhặt được Thần Vũ. Đơn Phi căng thẳng nhìn Tào Quan nói: -Ông nhìn thấy Thi Ngôn làm sao để lại lời nhắn cho ta?
-Thần Vũ, mang Đơn Phi đến Nghiệp Thành gặp quan tài Nữ Tu! Tào Quan nói từng chữ một.
Quách Gia và Tôn Thượng Hương đột nhiên ngây người, sắc mặt cũng có chút khác thường.
Đơn Phi nhìn chằm chằm Tào Quan, kinh sợ nói: -Nhưng Thi Ngôn và ông đến Nghiệp Thành rồi mới nhặt được Thần Vũ, khi ở hố trời nàng ấy căn bản chưa từng nhìn thấy Thần Vũ! Thi Ngôn làm sao biết mình sẽ có một đồ đệ tên Thần Vũ, lời nhắn dành cho ta đề cập đến Thần Vũ? Nàng ấy làm sao lại bảo Thần Vũ dẫn ta đến Nghiệp Thành gặp quan tài Nữ Tu chứ? Tam gia, khi đó ông cũng không biết tên của Thần Vũ!
Hắn nhớ rõ khi Tào Quan mới gặp Thần Vũ cũng kinh ngạc, không biết Thi Ngôn thu đồ đệ khi nào, Tào Quan trước khi biến mất tuy từng gặp Thần Vũ, nhưng lại không hỏi tên của Thần Vũ.
Mọi người tĩnh lặng.
Trong phòng giống như mộ phần vậy.
Bàn tay Tôn Thượng Hương cũng lạnh lẽo, lúc này mới phát hiện đã lâm vào một chuyện cực kỳ quỷ dị.
Hồi lâu sau, Tào Quan khẽ gật đầu nói: -Rất tốt, ngươi thông minh hơn ta, rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề này. Ngẩng đầu nhìn nóc phòng, Tào Quan lẩm bẩm nói: -Lúc đầu ta nói với Thi Ngôn, ta rất là thần kỳ, dự đoán được sau ta sẽ có một huynh đệ tên Đơn Phi, hắn đến đây tìm ta, ta phải nhắn lại cho hắn một câu.
Mí mắt Đơn phi co giật, chợt nghe Tào Quan tiếp tục nói: -Thi Ngôn lúc ấy vỗ tay cười nói, nếu đã như thế, chúng ta không ngại chơi một trò chơi. Ta cũng cảm thấy sau này ta sẽ có một đồ đệ tên Thần Vũ sẽ ở cùng với Đơn Phi. Chúng ta để lại lời nhắn để họ đến Nghiệp Thành gặp quan tài Nữ Tu, được không?
Hai tay chắp sau lưng Quách Gia bắt đầu siết chặt, chậm rãi nói: -Tào Quan, Thi Ngôn chỉ e…chỉ e… Giờ phút này y hiếm khi hoảng sợ, lời đến bên miệng lại không thể nói ra được.
Tào Quan vẫn không nhìn Quách Gia, thì thào nói tiếp: -Khi đó ta nghe thấy Thi Ngôn nói thế thì khó tránh lấy làm lạ, ta không biết Thi Ngôn tại sao lại khẳng định như thế, cho đến…
Thở dài sâu kín, Tào Quan phát ra tiếng vang giống như âm hồn vậy: -Cho đến khi ta và nàng đến một khe núi ở tây bắc Nghiệp Thành, nơi đó có tượng của đám người Hạng Vũ và Dương Hỉ…
Khóe mắt Đơn Phi giật nảy, hắn và Thần Vũ không phải cũng từng đi qua đó sao. Lần đó, hắn muốn cứu Tào Ninh Nhi.
Thi Ngôn tại sao lại cùng Tào Quan đến đó?
-Ta không biết Thi Ngôn mang ta đến đó muốn làm gì. Tào Quan suy nghĩ nói: -Hôm đó trời mịt mờ, có mưa rơi lất phất.
Tôn Thượng Hương cảm thấy tay Đơn Phi đang run rẩy, lại không biết giờ phút này hắn đang nghĩ Thi Ngôn đi trộm Thần Vũ.
Nghe sư phụ nói, muội được người phát hiện vào một sớm trời mưa, do vậy…người đặt tên cho muội là Thần Vũ.
Sắc mặt Đơn Phi tái nhợt.
Quả nhiên Tào Quan thấp giọng nói: -Thi Ngôn bảo ta chờ một lát, nàng vào trong cốc, rất nhanh đã ôm một bé gái trở về, khi đó nàng mỉm cười nói với ta…đây chính là đồ đệ Thần Vũ của ta, đến lúc đó nó sẽ mang Đơn Phi đến Nghiệp Thành.
Sắc mặt Quách Gia cũng trắng bệch, muốn nói lại thôi.
Tào Quan sâu xa nói: -Khi đó trong lòng ta kinh hoàng, đột nhiên nhớ đến khi ta và Đơn Phi vào hố trời thì nhìn thấy nữ tử che mặt kia…Nữ tử kia là đồ đệ Thi Ngôn, ta không có hỏi tên của nàng. Ông ta nhìn sang Đơn Phi, tuy biết đáp án nhưng vẫn hỏi lại một lần: -Nữ tử che mặt kia đương nhiên chính là Thần Vũ?
Đơn Phi muốn gật đầu, nhưng cổ lại cứng ngắc.
Tào Quan vẫn nói chuyện bằng giọng như âm hồn như cũ: -Các ngươi đoán coi, Thi Ngôn làm sao lại biết bản thân nàng có một đồ đệ khi ở trong hố trời nhiều năm trước, còn tên là Thần Vũ?