Thâu Hương

Chương 549: Nhập gia phá tục

Chương 549: Nhập gia phá tục


.
Trong phòng yên tĩnh, bên ngoài cũng yên tĩnh.
Đơn Phi cảm thấy toàn thân mình đều rét lạnh, nếu không phải nắm lấy bàn tay mềm mại của Tôn Thượng Hương, hắn quả thật đã bắt đầu có chút hoài nghi cuộc đời của mình.
Sự việc ly kỳ quỷ dị.
Trong lời nhắn Thi Ngôn để lại cho Đơn Phi hắn và Thần Vũ đã bộc lộ ra quá nhiều vấn đề, nhưng hôm nay hắn nghe Tào Quan đề cập lại chuyện cũ, mới phát hiện lời nhắn kia còn kỳ lạ hơn lúc hắn nhìn thấy lúc đầu nữa.
Thi Ngôn sau khi gặp Tào Quan thì để lại lời nhắn cho Đơn Phi hắn không hề kỳ lạ, bởi vì Tào Quan biết Đơn Phi hắn, nhưng Thi Ngôn lại sớm dự đoán được nàng sẽ có một đồ đệ tên Thần Vũ, hơn nữa biết rõ Thần Vũ sẽ ở cùng với Đơn Phi hắn!
Chậm rãi hít vào, trong lòng Đơn Phi đã có đáp án, lại không nói ra, Quách Gia cũng do dự.
Tôn Thượng Hương đột nhiên nói: -Tào Quan, vừa rồi ông nói, ông xuyên đến mười mấy năm trước gặp Thi Ngôn, ông và nàng ấy rất hợp ý, không sợ ông, thậm chí đã nhanh chóng quen thuộc với ông, ông gọi đó là duyên phận?
Đơn Phi nhớ lại tình huống mà Tào Quan thuật lại, sắc mặt càng khác thường.
-Không phải duyên phận!
Tôn Thượng Hương khẳng định nói: -Ta nghe lời miêu tả của ông, cảm thấy…Thi Ngôn giống như quen biết ông vậy! Cho dù ông xuyên đến mười mấy năm trước gặp mặt nàng, nàng cũng biết ông là Tào Quan!
Nàng vừa đưa ra kết luận, mọi người từ lâu đã có suy nghĩ này, nhưng sau khi nghe thấy thì trong lòng vẫn chấn động.
Tào Quan không có bất cứ vẻ mặt ngạc nhiên gì, giống như nghĩ gì đó mà liếc nhìn Tôn Thượng Hương, gật đầu nói: -Cô thật sự rất thông minh, thông minh giống…Đơn Phi vậy. Không sai, sau khi Thi Ngôn trộm Thần Vũ, hồi tưởng lại những ngày tháng gặp được Thi Ngôn, cuối cùng đã cảm thấy Thi Ngôn đối với ta không giống như lần đầu gặp mặt…
Khi ông ta nói tới đây, thần sắc có chút nghi hoặc nói: -Khi ta gặp nàng ấy lần đầu tiên, cũng giống như quen biết đã lâu vậy.
Trí nhớ của Đơn Phi lóe lên như tia chớp, chớp mắt nhớ lại lời của Tào Quan trong hố trời ngày trước, tràn ngập đồng cảm.
Thi Ngôn trong vườn hoa đào, thoạt nhìn xinh đẹp tựa như đóa hoa đào. Nàng mỉm cười đi đến nói, ta tên Thi Ngôn, chàng tên là gì? Ta không biết có những mối duyên phận có phải là định sẵn ba kiếp hay không…
Tào Quan lúc trước nhận định là duyên phận định sẵn ba kiếp, Đơn Phi bây giờ ngẫm lại, lại cảm thấy một nữ tử cứ thế hào phóng đối diện với một nam tử xa lạ, thật sự là chuyện hiếm có.
Xét theo tướng mạo lúc này, Tào Quan lúc trước rất khó có thể nói là một người đẹp trai.
Thi Ngôn lại có vẻ yêu thích không rời, nàng ta khi đó đã quen biết Tào Quan? Nàng ta và Tào Quan rốt cuộc có quan hệ thế nào?
Người khác ngẫm nghĩ đều cảm thấy là chuyện đau đầu, Đơn Phi lại cực lực sắp xếp lại trình tự trong đó.
Tào Quan nói tiếp: -Ta khi đó đã bắt đầu hoang mang…ta không biết tại sao lại xảy ra chuyện này. Thi Ngôn vẫn là Thi Ngôn, ta lại cảm thấy có chút không giống. Nhưng ta không quản được nhiều như thế, chỉ cần nàng là Thi Ngôn, nàng muốn làm gì, ta đều chiều theo tâm nguyện của nàng. Nhưng sau khi biết nàng trộm Thần Vũ từ trong tay người Tây Vực, ta vẫn khuyên nàng trả lại, ta không biết tại sao nàng lại muốn trộm đứa trẻ này.
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hô hấp của mọi người.
-Nàng nghe theo ý kiến của ta, nói với ta có lẽ chàng làm đúng, muội không nên làm như vậy, muội rất biết đủ, muội không nên thay đổi quá nhiều nữa. Tào Quan nhìn Đơn Phi, ánh mắt lại xuyên qua thân thể hắn: -Nàng trả Thần Vũ lại, sau đó ta và nàng đến gần quan tài Nữ Tu. Ánh trăng đêm đó thật sự rất tròn.
Tào Quan giống như nhìn thấy ánh trăng đêm đó vậy, u lãnh nói: -Ta không rõ có bao nhiêu người biết bí mật truyền thừa Nữ Tu, nhưng biết những người ẩn nấp xung quanh đều rất hiểu về Tam hương. Ta và Thi Ngôn nhìn thấy những người Tây Vực đó mang Thần Vũ đến, ta cũng nhìn thấy Tôn Chung mai phục ở gần đó…
Khi nói tới đây ông ta lại nhìn sang Tôn Thượng Hương.
Trái tim Tôn Thượng Hương run lên, cúi đầu không nói.
-Khi giờ tý đến, tuy ta biết sẽ có chuyện lạ xảy ra, nhưng không ngờ lại là kỳ cảnh hùng tráng như vậy.
Ánh mắt Tào Quan lộ vẻ sợ hãi than thở: -Ánh trăng rất sáng rất tròn, sắc trăng chợt trở nên trắng tựa ngân sa rắc xuống vào giờ tý, trong đó có cột sáng sáng nhất rơi thẳng xuống đất, phía bên dưới tuyệt đối là chỗ của quan tài Nữ Tu!
Đơn Phi lại tin tưởng chuyện ấy không nghi ngờ gì, níu lấy trái tim yên tĩnh chờ đợi lời tiếp theo.
Tào Quan lẩm bẩm nói: -Sau đó tất cả mọi người đều rơi vào mộng ảo!
Đơn Phi tuy biết chắc chắn có chuyện xảy ra, nghe thấy kết quả này lại thấy khó hiểu: -Ông và Thi Ngôn đều rơi vào mộng ảo? Ông nhìn thấy cái gì?
Hắn nhớ rõ khi mình và Thần Vũ ở Nghiệp Thành từng nhìn thấy tình huống Nữ Tu hạ táng, khi hắn mở mắt ra cũng nhìn thấy Thần Vũ rất bất an.
Chuyện mà Thần Vũ nhìn thấy và chuyện mà Đơn Phi hắn nhìn thấy không giống nhau!
Cảnh tượng hạ táng sẽ không khiến Thần Vũ có biểu tình như vậy.
Sau đó Thần Vũ cũng mơ hồ tiết lộ chút nội dung, nàng biết sự huyền ảo của Vô Gian, hối hận đã đưa Vô Gian cho Tào Quan…Nàng khi đó giống như biết sự đáng sợ khi Vô Gian thay đổi vậy…
Nếu không giao Vô Gian Hương cho Tào Quan, Thần Vũ sẽ ở bên cạnh Đơn Phi hắn.
Đơn Phi nhớ lại mà đau lòng, nắm chặt tay Tôn Thượng Hương cảm thấy đỡ hơn một chút. Hắn rất lấy làm lạ Tào Quan đã nhìn thấy chuyện gì?
Chuyện mà mỗi người nhìn thấy trên quan tài Nữ Tu đều khác nhau sao?
-Ta nhìn thấy một miếu thần. Thần sắc Tào Quan hoang mang nói.
Ông vẫn khá đặc biệt nha, lẽ nào ông là hòa thượng?
Khi Đơn Phi tự thả lỏng mình, chợt nhớ đến chuyện xảy ra cách đây không lâu, bật thốt lên: -Ông nhìn thấy thần miếu?
Nữ Tu bảo hắn nến thần miếu Lâu Lan, trước đó Tào Quan nhìn thấy thần miếu, chuyện này cũng là trùng hợp sao? Tào Quan nhìn thấy không phải là thần miếu Lâu Lan chứ?
Tào Quan lắc đầu nói: -Ta không biết thần miếu đó rốt cuộc là gì, nhưng lại nhìn thấy trong đó thờ phụng một tượng thần. Tượng thần đó rất kỳ lạ, giống người mà không phải người, hình dáng giống con người, nhưng lại có đầu giống trâu, sau lưng còn có hai cánh.
-Hình người đầu trâu? Đơn Phi hỏi ngược một câu. Hắn cảm thấy tượng thần mà Tào Quan miêu tả giống như Thần Nông, điểm khác biệt duy nhất là, Thần Nông không có cánh.
Tào Quan gật đầu nói: -Đúng vậy, là như thế. Tượng kia có tám cánh tay, hai chân mỗi chân có tám ngón, có thể nói là cực kỳ quái dị.
-Ngươi nói giống như là tượng của Xi Vưu vậy.
Quách Gia ở bên cạnh chợt nói.
Đơn Phi rất tán thành, càng cảm thấy thứ Tào Quan nhìn thấy chính là thần miếu Lâu Lan. Hắn càng quan tâm chỗ của thần miếu Lâu Lan, vội hỏi: -Ông làm sao đến nơi đó?
Tào Quan lắc đầu nói: -Sau khi ta rơi vào ảo giác thì đã đến trước mặt tượng thần đó, khi đó ta lấy làm lạ, ta không nhìn thấy tượng thần kia, giống như là cảm thấy tượng thần kia…
Ông ta nói không được tự nhiên, nhìn thấy mọi người nghi hoặc nhìn sang, Tào Quan giải thích nói: -Ta giống như bị mù vậy, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy tượng thần kia.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẫn không biết ý của Tào Quan.
Tào Quan giống như cũng không rõ ràng cho lắm, nói tiếp: -Đợi khi ta tỉnh táo lại, thì phát hiện những người Tây Vực đó hô to gọi nhỏ, mới biết Thần Vũ đã bị người ta mang đi, mà Tôn Chung cũng biến mất không thấy đâu. Thi Ngôn hình như cũng sốt ruột, không hiểu sao lại biến thành như vậy!
-Thi Ngôn nhìn thấy cái gì? Đơn Phi lập tức hỏi.
Tào Quan lắc đầu: -Nàng không nói gì với ta, nhưng nàng rất bất an, đợi đến sáng sớm hôm sau, ta lại đi gặp nàng… Cơ thịt trên mặt khẽ co giật, Tào Quan trầm giọng nói:
-Không nhìn thấy nàng nữa, chỉ để lại một câu nói trên bàn, Tào Quan, đến bí địa Vân Mộng, nơi đó có tất cả đáp án của muội!
Tuy ông ta đã trấn tĩnh lại, nhưng đến lúc này, thân hình vẫn không nhịn được mà khẽ run rẩy.
Quách Gia nhanh chóng hỏi: -Ngươi xác định đó là lời nhắn của Thi Ngôn? Y làm người cẩn thận, tuy ý thức được Tào Quan không hẳn là bị tình cảm làm choáng váng, có điều vì mong được ổn thỏa, y vẫn muốn xác định điều đó.
-Là lời nhắn của Thi Ngôn. Tào Quan khẳng định nói: -Ta quen thuộc với nét chữ của nàng, khi đó tuy ta kinh hoàng thất thố, nhưng bình tĩnh lại phân tích cẩn thận, biết đó là nét chữ của Thi Ngôn.
Quách Gia trầm ngâm nói: -Nơi này có đáp án của Thi Ngôn, Thi Ngôn lại chưa chắc sẽ ở đây.
-Ngươi nói cái gì? Tào Quan cau mày nói.
-Cơ Quy không phải nói nơi này không có Thi Ngôn sao. Quách Gia chậm rãi nói: -Ta thấy Cơ Quy không giống như nói dối.
Tào Quan lãnh đạm nói: -Ông ta dĩ nhiên là nói không có Thi Ngôn, Thi Ngôn xuất thân từ bí địa Vân Mộng, để né tránh sự truy giết của người ở đây, chắc chắn là sẽ đổi tên. Cơ Quy chơi trò mờ ảo này với ta, lại không che giấu được ta. Càng huống chi, ta cảm thấy Thi Ngôn đang ở đây.
-Cảm thấy? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Tào Quan nặng nề gật đầu: -Không sai, từ khi ta tới đây, thì cảm thấy Thi Ngôn ở cách ta không xa!
Đơn Phi chỉ có thể thở dài.
Tào Quan nhìn qua, tràn ngập khẩn cầu nói: -Bây giờ ta đã nói tất cả mọi chuyện rồi. Đơn Phi, ngươi phải giúp ta.
-Ta rất muốn giúp ông, nhưng ta thật sự không biết làm sao giúp ông! Đơn Phi bất đắc dĩ nói.
Tào Quan giảm thấp âm thanh nói: -Thi Ngôn từng nói với ta, bí địa Vân Mông thoạt nhìn hiền lành, thật ra rất máu lạnh. Người sống ở nơi này, ngoài trừ người đuổi bắt hành hình, ai cũng không thể rời khỏi đại trạch Vân Mộng. Đây chính là quy củ truyền lại từ xưa, ai cũng không thể vi phạm, bằng không nhất định sẽ chết.
Nơi này sao lại có loại quy tắc không có tình người này? Đơn Phi âm thầm buồn bực.
Tôn Thượng Hương hỏi: -Vậy chúng ta thì sao, có thể rời khỏi nơi này không?
Tào Quan một lúc lâu mới nói: -Cô và Đơn Phi hai người hẳn là có thể.
Dáng vẻ Tôn Thượng Hương lại có chút mất mát.
Quách Gia giật mình nói: -Vậy còn ta thì sao? Y biết hán tử tên Thiên Lý kia là một cao thủ hàng đầu, Cơ Quy càng không cần nói. Nếu Cơ Quy ra tay, hậu quả rất nghiêm trọng. Càng huống chi cho dù không có bất cứ ai ngăn chặn, nếu Cơ Quy không muốn thả đi, Quách Gia y bất luận thế nào đều không tìm ra được con đường thông ra thế giới bên ngoài.
Nơi này chính là tử địa chân chính!
Tào Quan giải thích nói: -Người ở đây rất kỳ lạ, chỉ cần ngươi không đắc tội bọn họ, cũng không phá hoại quy tắc của bọn họ, Cơ Quy cho ngươi vào, thì ông ta cũng sẽ thả ngươi ra thôi.
Quách Gia không yên tâm, ngược lại giận dữ nói: -Tào Quan, ông sẽ không phá hoại quy củ ở đây chứ? Y thấy vẻ mặt ngày càng bình tĩnh của Tào Quan thì biết Tào Quan đã có mưu đồ, không tìm được Thi Ngôn thì sẽ náo cho long trời lở đất. Mọi người đều ngồi trên cùng một thuyền, Tào Quan xảy ra vấn đề, Quách Gia y làm sao có thể không đếm xỉa đến?
Tào Quan quả nhiên không có trả lời câu hỏi của Quách Gia, nói với Đơn Phi: -Ngươi phá hoại quy củ nơi này vẫn còn có đường hòa hoãn được.
Ông quá coi trọng ta rồi đó?
Đơn Phi khiêm tốn nói: -Tam gia, thường nói nhập gia tùy tục, chúng ta đến nơi này không phải để phá hoại… Thấy ánh mắt cầu xin của Tào Quan, Đơn Phi thở dài nói: -Sao bọn họ lại tha cho ta một con đường chứ?
-Bởi vì ngươi là truyền nhân của Thiên Nữ. Tào Quan nói bằng giọng cực thấp: -Lúc trước bọn họ từng được truyền nhân Thiên Nữ là Yển Sư trợ giúp. Bây giờ càng có chuyện cầu ngươi, Cơ Quy rất nhanh sẽ đến tìm ngươi…
Ông ta còn chưa nói xong, Quách Gia đột nhiên ho khan, Tào Quan ngừng nói, nhìn ra ngoài cửa.
Ngoài cửa hán tử tên Thiên Lý kia không có bất cứ tình cảm gì nói: -Đơn công tử, Tông Chủ cho mời, không biết ngài có rảnh gặp mặt không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất