Chương 553: Chúng ta trở về rồi
.
Chờ mong tốt đẹp sao lại khiến Cơ Quy bi ai?
Nghe giọng điệu của Cơ Quy, ông ta không phủ nhận sự tồn tại của Thi Ngôn nữa?
Đơn Phi hoang mang về lời nói và vẻ mặt của Cơ Quy, không hiểu nói: -Lão trượng…ta…có chút không hiểu. Hắn hoàn toàn không lạc quan về tình thế trước mắt, thậm chí sợ biến số Tào Quan này sẽ hủy diệt tất cả mọi cố gắng trong một chốc.
Cơ Quy cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ gì đó, hồi lâu mới nói: -Ngươi nghỉ ngơi đi, cho lão phu suy xét rồi mới quyết định, thế nào?
Khoảng thời gian này trong lòng của Đơn Phi rất căng thẳng, trí nhớ tiêu hao nghiêm trọng, sau khi gật đầu thì nhắm mắt lại.
Không biết bao lâu, hắn chậm rãi mở mắt ra, liền cảm thấy mệt mỏi trở thành hư không, thấy trên trời vẫn là màu rực rỡ xanh mướt, thầm nghĩ nơi đây thật sự là bốn mùa như xuân.
Nỗi lòng bực bội căng thẳng cuối cùng đã bình phục lại, thấy Cơ Quy ngồi dưới gốc cây nhìn sang, Đơn Phi cười áy náy nói: -Ta thật sự có hơi mệt, không biết đã ngủ bao lâu, kính mong lão trượng đừng trách.
Cơ Quy mỉm cười: -Người không đề phòng dĩ nhiên là ngủ nhiều hơn, xem ra ngươi đến nơi này rất thoải mái.
-Đề phòng cái gì? Đơn Phi mỉm cười nói: -Lão trượng nếu muốn gây bất lợi cho ta, hà tất cho chúng ta vào đây?
Cơ Quy chậm rãi đứng lên nói: -Ngươi đi theo ta.
Đơn Phi không biết Cơ Quy muốn đi đâu, nhưng thường nói khách nghe theo chủ, lúc này có điều thương lượng thì dĩ nhiên từ từ thỏa hiệp tốt hơn, hà tất chọc cho đôi bên đều không vui vẻ?
Hắn vốn là người tùy ý, trong bầu không khí này ngược lại có thể ổn định, chậm rãi bước theo Cơ Quy.
Hướng Đơn Phi đi hoàn toàn ngược lại với nơi ở mà Đơn Phi được sắp xếp.
Xuyên qua cánh rừng đào, màu xanh phía trước bắt đầu đậm dần lên, thỉnh thoảng có cỏ dại rừng cây xuất hiện, ngẫu nhiên còn có tiếng sói tru hổ gầm truyền đến, khiến người ta âm thầm kinh hãi.
Đơn Phi càng đi càng thán phục. Hắn từng nhìn thấy ngoại hình của thuyền không gian, phỏng chừng đại khái khoảng mười mấy dặm, nơi này gần như là một tòa thành trì vậy. Đợi sau khi bản thân mình ở trong này, hắn mới cảm thấy quy mô trong đó còn rộng rãi hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Cơ Quy đi đến dưới một gốc đại thụ cao ngút trời, giơ tay vuốt ve thân cây kia. Một lát sau, mặt đất màu xanh lục nứt ra một cửa động chừng một trượng, Cơ Quy nhẹ nhàng nhảy vào trong cửa động, chậm rãi đi xuống phía dưới.
Khi Đơn Phi tiến vào thuyền không gian từng nhìn thấy ảnh hưởng của phản trọng lực, lúc này thấy Cơ Quy lửng lơ như thần tiên thì không chút bất ngờ. Hắn cũng tung người như Cơ Quy, đợi sau khi hai chân chạm đất, Đơn Phi nhìn trái nhìn phải, phát hiện đang ở trong một không gian mái vòm.
Bốn phía trống rỗng không có cái gì, lại có chút giống như phòng điều khiển của Minh Sổ.
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây, ý thức được cảnh tượng nhóm người Hoàng Đế phát triển hiện thực ảo đến mức thực giả khó phân, rất nhiều thứ đã không cần tồn tại thực thể nữa.
Cơ Quy mỉm cười chỉ vào vách tường đối diện nói: -Mã Vị Lai nói, nếu ngươi đến nơi này, thì bắt đầu từ đây.
Trong lòng Đơn Phi hơi kích động, biết cuối cùng sẽ tìm hiểu thêm một bước về tổ tiên.
Trước kia đều là biết được chân tướng từ trong miệng người khác, lần này hắn đặt mình trong hoàn cảnh của tổ tiên…Sẽ chính mắt nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng năm đó?
Thấy Cơ Quy mỉm cười nhìn hắn không nói, hình như có ý khảo nghiệm, Đơn Phi chỉ có thể kiên trì tiến về phía trước mấy bước…
Bức tường sáng lên.
Sẽ không phải là cần nghiệm chứng vân tay chứ?
Đơn Phi thầm kêu khổ, thầm nghĩ lúc trước khi ở Minh Sổ đã gặp phải nan đề này rồi, có điều may mà đó là địa bàn của Đơn gia hắn, hắn u u mê mê thì đã thông qua khảo nghiệm…
Lần này thì sao? Còn có thể mơ hồ không?
Trên vách tường quả nhiên xuất hiện hình vẽ một bàn tay!
Đơn Phi thầm vò đầu, có điều thấy Cơ Quy cũng không có ý muốn giúp, cắn răng, Đơn Phi lấy hết dũng khí ấn lòng bàn tay lên đó.
Hình bàn tay biến mất, lại có một viên đạn gào thét bắn về phía Đơn Phi!
Đơn Phi giật nảy mình, không đợi né tránh thì viên đạn kia đã bắn xuyên qua người, sau khi viên đạn bắn thủng người Đơn Phi thì chui vào bầu trời xa xa không biết đi về phía nào.
Bầu trời u ám không ánh sáng, không thấy ánh mặt trời.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, Đơn Phi biết mình lại bị vây trong ảo giác hình chiếu lập thể, quay đầu nhìn về phía Cơ Quy, thấy Cơ Quy cách hắn không xa, thần sắc hình như có chút khổ sở.
Đơn Phi vốn đang khó hiểu Cơ Quy khổ sở cái gì, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng phía trước, trên mặt cũng lộ ra vẻ không đành lòng.
Cho dù là Quách Gia đến đây, cũng sẽ lộ vẻ hoang mang nghi hoặc đối với tất cả những gì xảy ra trước mắt, Đơn Phi lại ý thức rõ ràng đã nhìn thấy cái gì.
Đạn đạo trên không trung qua lại không ngớt như con thoi, trên mặt đất đã không còn dấu chân người nữa.
Không ai có thể sống sót trong hoàn cảnh lộ thiên như vậy.
Tận thế còn không khủng bố như thế!
Vô số công trình mặt đất, chiến xa, máy bay công nghệ cao bị đạn đạo tựa thoi đưa hủy diệt cũng yếu ớt giống như giấy vậy.
Còn có vô số chùm sáng không kiêng nể gì đánh thẳng lên mặt đất, xuyên qua mặt đất cả trăm trượng, vô tình hủy diệt tất cả mọi thứ dưới đất.
Tử Quang?
Kỹ thuật tiên tiến nhất lúc đó lại là vì cái chết?
Chính vào lúc này, hệ thống SB gì đó chắc chắn là vô dụng, cho dù có hệ thống TNND thì căn bản cũng không thể phòng ngự.
Không có phòng ngự gì, thuần túy đều là công kích mang tính hủy diệt, công kích ngươi chết ta cũng chết!
Đơn Phi không biết người phát mệnh lệnh hủy diệt rốt cuộc là mang trạng thái điên cuồng đến thế nào, nhưng hắn cũng biết trong tình huống này, bất luận là ai cũng không bình tĩnh được.
Con người trong thù hận trước nay đều muốn hủy diệt tất cả mọi thứ chống đối lại họ, từ động vật, thực vật đến ngay cả bản thân…
Trái đất giống như một nồi cháo vậy.
Là trái đất!
Hẳn là trái đất…
Khi Đơn Phi nhìn thấy đại chiến khoáng thế trước mắt, hãi hùng khiếp vía không nói nên lời.
-Ngươi có biết đây là cảnh tượng gì không? Cơ Quy cuối cùng nói.
-Tận thế. Đơn Phi đáp lại hai chữ.
Cơ Quy nhẹ nhàng gật đầu nói: -Mã Vị Lai cũng nói thế, ông ta nói rất lâu về trước, còn lâu hơn cả thời Hoàng Đế nữa, nơi này từng trải qua một lần như thế.
Nhẹ nhàng thở ra, Cơ Quy thở dài nói: -Xem ra bọn họ còn cao minh hơn chúng ta rất nhiều, bất luận là võ công dũng mãnh đến đâu đều không ngăn được công kích của loại binh khí này.
Đơn Phi chua xót cười: -Nhưng nhận thức của bọn họ còn thua xa lão trượng, ít nhất lão trượng không tàn nhẫn giống như bọn họ vậy. Lão trượng còn luôn nghĩ cho người khác một con đường sống, bọn họ làm sao lại để cho ai một con đường sống chứ?
Cơ Quy rất thở than nói: -Có lẽ thật sự là thế, ai mà biết được?
-Ta không coi nữa, làm sao cắt ngang đây?
Dưới sự công kích trực tiếp của Tử Quang, tất cả mọi thứ dưới đất đều bị hủy diệt, hơn nữa còn hòa tan! Đơn Phi tuy chưa nếm trải, nhưng đã có cảm giác nôn mửa.
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Hắn khi đó đột nhiên nhớ đến lý luận con kiến của Dạ Tinh Trầm. Con kiến tham lam sau khi có lực lượng, trước nay sẽ không hề nghĩ cho những con kiến trong thiên hạ, chẳng qua chỉ nghĩ làm sao cướp được càng nhiều thức ăn hơn mà thôi, cũng giống như con mối trong đám kiến, hận không thể cắn nuốt cả chỗ ở của mình mới vừa lòng hả dạ!
Con người và con kiến về mặt nào đó cũng không có khác biệt gì.
Hắn vừa mới nói xong, hình ảnh chợt thay đổi.
Phía trước là biển lớn rộng lớn sóng gợn ầm ầm giống như là biển chết vậy, trên mặt biển cũng không có sự tồn tại của vật sống, hình ảnh giống như xuyên thấu chui sâu vào đáy biển.
Tàu ngầm nổ tung dưới đáy biển có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu, còn có vô số tàu ngầm gian nan tránh né đợt oanh kích sâu dưới đáy biển của Tử Quang, nhưng vẫn khó tránh khỏi bị Tử Quang đánh trúng, bắt đầu hòa tan.
Sóng thần mãnh liệt, long trời lở đất.
Tàu ngầm kia của Minh Sổ là cái may mắn sót lại trong kiếp số này sao?
Trong khi Đơn Phi suy nghĩ, lại rất muốn nhìn thấy tình huống chi tiết dưới đáy biển, không ngờ màn hình lại xoay chuyển, hắn đã ở trong một đại trạch…
Tất cả u ám tràn ngập dấu hiệu của ngày tận thế.
Trời diệt đất diệt.
Đại trạch màu xám, không một vật sống nào tồn tại.
Đây chẳng phải là cảnh tượng nhìn thấy sau khi dùng bình ngọc của Tây Vương Mẫu sao?!
Đơn Phi lập tức nghĩ đến điểm này, theo bản năng lại nhìn về phía trước, lại nhìn thấy có ánh sáng lửng lơ từ từ dâng lên, dừng lại trên không một lát, hình như có chút không nỡ rời xa cuối cùng đối với thế giới này.
Có gì mà không nỡ?
Có một vòng sáng chói mắt lao thẳng đến thuyền không gian, đụng vào đại trạch mênh mông vô bờ, bùn lầy ào ạt vô tận che đi toàn bộ cảnh tượng trước mắt…
Kết thúc rồi?
Toàn bộ kết thúc rồi?
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây, chỉ thấy cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, sau đó hắn nhìn thấy phía trước có một tinh cầu tròn thần bí xông về phía của hắn.
Đã có sự kinh hãi khi đối diện với viên đạn đạo đầu tiên, Đơn Phi biết mình giống như dùng góc nhìn chính của một camera để đối diện với tất cả mọi thứ trước mặt.
Thuyền không gian ra khỏi trái đất? Bọn người Hoàng Đế rời khỏi trái đất? Vậy thuyền không gian trong Vân Mộng đại trạch là thế nào?
Trong lòng khẽ động, Đơn Phi nhanh chóng nhận ra tinh cầu đang xông đến chính là sao Thổ.
Hắn không phải nhà thiên văn học, nhưng ít nhiều cũng hiểu về chính hành tinh lớn trong hệ mặt trời, biết trong chín hành tinh này chỉ có sao Thổ là có vòng sáng kỳ lạ vây quanh.
Bọn người Hoàng Đế rời khỏi trái đất, rất có khả năng rời khỏi hệ mặt trời, phiêu đãng ở hệ ngân hà, thậm chí là ngoài hệ ngân hà…
Vậy tại sao bọn họ lại quay lại?
Trong lòng Đơn Phi đang khó hiểu, quay đầu nhìn qua, còn có thể mơ hồ nhìn thấy trái đất phủ đầy khói đặc có mặt trăng vờn quanh, nhưng trong vũ trụ có vẻ cực kỳ nhỏ bé.
Người của thời đại Đơn Phi có thể lên mặt trăng đã là hành động vĩ đại của con người, con người tuy biết chín hành tinh lớn Thủy Kim Địa, Hỏa Mộc Thổ, Thiên Hải Minh trong hệ mặt trời, nhưng chỉ đặt máy quan trắc trên sao Hỏa mà thôi.
Có điều việc đó cũng giống như vứt bỏ một con diều dứt dây vậy, có thể đi không thể về.
Con người luôn thăm dò ra ngoài không gian, có điều tiến triển lại không mạnh như trong tưởng tượng, bọn người Hoàng Đế đã có thể di chuyển lên vũ trụ?
Quy mô thuyền không gian này, có thể chứa được mười mấy vạn người, bọn họ biết trái đất sắp hủy diệt, nên mới tạo ra thuyền không gian này để di chuyển toàn bộ người dân sao?
Mục tiêu là ở đâu?
Đơn Phi rất nhanh đã nhìn thấy mình lạc vào kỳ cảnh đi qua chín hành tinh, sau khi cách mặt trời rất xa, phía trước đã xuất hiện tinh vân mênh mông.
Tinh hà bao la hùng vĩ chuyển động, vũ trụ yên tĩnh màu xanh đậm ngưng đọng.
Vũ trụ xinh đẹp mà hùng vĩ!
So ra, trái đất của con người nhỏ bé giống như một hạt cát vậy…
Trong lúc Đơn Phi vui vẻ thoải mái, đột nhiên trong lòng nghiêm túc. Hắn phát hiện trong vũ trụ màu xanh đậm phía trước nứt ra một khe hở màu đen! Tầm mắt rung chuyển vặn vẹo trước nay chưa từng có, Đơn Phi cảm giác thuyền không gian đang cực lực tránh né khe hở màu đen kia!
Lỗ đen?
Khi Đơn Phi nghĩ đến khái niệm này, phát hiện toàn thân đột nhiên bước vào một lĩnh vực đen ngòm, cảm giác xoay chuyển đến muốn nôn! Thuyền không gian gặp phải lỗ đen? Làm sao đây? Đơn Phi tuy biết hơn phân nửa Hoàng Đế không sao, có điều thân ở trong đó cũng không nhịn được lo lắng.
Phía trước chợt sáng lên!
Không phải màu xanh lam, mà là màu xanh lục sẫm vô biên.
Khi Đơn Phi nhìn thấy màu xanh lục này, ý nghĩ đầu tiên là đây giống như là trái đất. Con người trên trái đất tuy không chịu nổi, có điều màu xanh tràn đầy sức sống trên trái đất cuối cùng cũng khiến người ta khắc sâu ấn tượng!
Mơ hồ có tiếng rít chói tai truyền đến, trong ánh lửa có ánh sáng mênh mông nhanh chóng đẩy mạnh đến trước mặt.
Là đại trạch!
Vân Mộng Trạch!
Khi Đơn Phi di chuyển nhanh chóng vẫn có thể phân biệt được Vân Mộng Trạch phía trước, liền cảm thấy xung quanh chấn động mạnh, sau đó chìm vào bóng đem trước nay chưa từng có.
Hắn lập tức hiểu ra tất cả, trong đầu đột nhiên có âm thanh vang lên, có mấy người đang trò chuyện…
Chúng ta tiến vào thế giới man hoang xấu xí, phi thuyền bị hư hại, chúng ta e là không thể rời đi!
Đây chính là thế giới mà chúng ta rời đi, không biết đã qua bao nhiêu năm rồi…Chấn động vũ trụ đã thay đổi quy tắc thời gian và lộ tuyến của chúng ta, chúng ta xuyên qua rất nhiều năm rồi lại trở về thế giới này.
Thế giới vì chúng ta mà bị hủy diệt, chúng ta có trách nhiệm phải xây dựng lại!
Có tiếng nữ tử khẽ thở than.
Ta vẫn thích thế giới này…Chúng ta trở về rồi.