Chương 555: Người đang làm, trời đang nhìn
.
Mọi người đồng loạt kinh ngạc.
Tâm tình Tào Quan vốn dĩ kích động dị thường, sau khi nghe thấy Cơ Quy thẳng thắn thừa nhận việc này lại rất khó hiểu.
Đơn Phi càng bất ngờ hơn.
Hắn bất gờ không phải là đồ của Thi Ngôn lại xuất hiện ở nơi này, rất rõ ràng, Cơ Quy biết sự tồn tại của Thi Ngôn, Đơn Phi bất ngờ là khăn tay và ngọc bội lại do Tôn Chung đưa tới cho Thi Ngôn!
Thi Ngôn là sư phụ của Thần Vũ, Tôn Chung là gia gia của Tôn Thượng Hương, lúc trước khi Nữ Tu truyền thừa, Thi Ngôn và Tôn Chung đều ở Nghiệp Thành…
Hai người rốt cuộc có giao kết gì?
Trái tim đập mạnh từng hồi, Đơn Phi vẫn có thể giữ chặt cánh tay Tào Quan nói: -Tam gia, ông không ngại thì nghe Cơ lão trượng nói tỉ mỉ. Hắn nhất định phải lắng nghe tỉ mỉ, tìm được manh mối quan trọng liên quan đến Thần Vũ.
Thân hình Tào Quan vẫn không ngừng run rẩy, khàn giọng nói: -Nếu ông ta chịu nói chuyện của Thi Ngôn, ta tự nhiên sẽ nghe. Tuy ông ta xung động, nhưng biết rõ mình tuyệt đối không làm gì được Cơ Quy. Hiếm khi Cơ Quy chủ động đề cập đến Thi Ngôn, ông ta lập tức bắt buộc mình an tĩnh lại.
Cơ Quy khẽ thở dài một hơi, ngồi xuống dưới một gốc đại thụ, lẩm bẩm nói:
-Rốt cuộc nên nói từ đâu đây? Thần sắc ông ta rất thương cảm, trong nhất thời lại trầm mặc.
Đơn Phi thấy Tào Quan không hề nổi bão, thì buông Tào Quan ra lại kéo Tôn Thượng Hương lại, nhỏ giọng nói: -Sao lại thế này?
Tôn Thượng Hương nhìn Đơn Phi từ đầu đến chân một lượt, hơi yên tâm. Cơ Quy tìm Đơn Phi nói chuyện, tuy nàng biết bản lĩnh của Đơn Phi, nhưng trong bí địa Vân Mộng còn khó đoán hơn Minh Sổ này, vẫn không khỏi lo lắng cho an nguy của Đơn Phi.
Đơn Phi và Cơ Quy nói chuyện rất hợp?
Tôn Thượng Hương rất nhanh phát hiện ra điểm này, cảm khái người tài không gì là không thể. Đơn Phi đến đâu cũng có thể dùng được.
Có lẽ bởi vì hắn không có ý xấu với bất kỳ ai, không phải lúc vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không trở mặt với người khác, cho dù là những người xấu như Hoàng Thừa Ngạn cũng muốn kéo hắn nhập bọn. Tôn Thượng Hương biết đây là chuyện đáng buồn cười, bất luận là người tốt, người xấu, người đáng tin nhất là người không có uy hiếp gì đối với mình, lại có chỗ dùng.
Nghe thấy Đơn Phi hỏi, Tôn Thượng Hương trả lời: -Huynh rời khỏi chúng ta thật lâu còn chưa về, Quách Gia rất lo lắng.
-Muội không lo lắng? Đơn Phi không nhịn được hỏi một câu.
Tôn Thượng Hương cúi đầu xuống, muốn lắc đầu, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu: -Muội cũng rất lo lắng. Ngẩng đầu nhìn Đơn Phi, Tôn Thượng Hương muốn nhìn thấy nụ cười vui sướng kia, nhưng lại sợ nhìn vào ánh mắt nóng bỏng đó.
Chuyển đề tài, Tôn Thượng Hương nói: -Người không lo lắng cho huynh chỉ có Tào Quan. Ông ta nói huynh tuyệt đối không có việc gì, bởi vì ông ta biết Thiên Nữ có thể duy trì trung lập công bằng trong trận đại chiến năm đó, truyền nhân của nàng trước nay đều tựa như Thiên Nữ. Nếu đã như thế, huynh đến một nơi rất công bằng như thế này vốn là như cá gặp nước, làm sao lại có chuyện?
Đơn Phi hơi nhướng mày, thầm nhớ lúc trước Thiên Nữ giúp Xi Vưu trốn thoát, công bằng thì khó nói, nhưng thấy thế nào cũng không giống là một người trung lập, Tào Quan sao lại nói như thế?
Tôn Thượng Hương lại thấp giọng nói: -Khi huynh không ở đó, muội vốn đang nghỉ ngơi, không biết sao lại ngủ mất. Khi tỉnh lại thì nghe thấy Tào Quan đang điên cuồng gào thét “Ta biết Thi Ngôn đang ở đây, Cơ Quy ngươi không lừa được ta đâu”, sau đó thì ông ta chạy ra ngoài. Không ngừng vòng vo trong rừng đào, lại tìm được một hòn đá trắng đen giao nhau trong rừng đào.
Trong lòng Đơn Phi hơi giật này: -Đá trắng đen tạo thành hình trái tim?
-Sao huynh lại biết? Tôn Thượng Hương kinh ngạc nói.
Hình ảnh trong đầu xoay chuyển liên tục, Đơn Phi nhớ Thần Vũ cũng từng để lại lời nhắn cho hắn như thế, nhưng người dùng cách này để lại tin nhắn sớm nhất vốn là Thi Ngôn, Thần Vũ chịu ảnh hưởng sâu sắc của Thi Ngôn.
Tôn Thượng Hương không có chút ấn tượng nào sao?
Thấy Đơn Phi không nói, Tôn Thượng Hương tiếp lời: -Tào Quan nhìn thấy đồ án hình trái tim kia rồi lại bình tĩnh lại, sau đó ông ta ngồi ở đó không ngừng rơi lệ, chỉ lẩm bẩm tên Thi Ngôn.
Đơn Phi nhìn dáng vẻ Tôn Thượng Hương hoàn toàn không biết gì cả, mũi hơi chua, miễn cưỡng cười nói: -Sau đó ông ta đào được khăn tay và ngọc bội bên dưới những hòn đá đó?
Tôn Thượng Hương cảm thấy Đơn Phi thật sự giống như thần tiên vậy, ngạc nhiên nói: -Huynh lại biết?
-Đây hẳn là cách liên lạc của Thi Ngôn và Tào Quan…cũng là… Đơn Phi muốn nói lại thôi, nghe thấy tiếng vang “kèn kẹt” bên cạnh, hắn quay đầu lại nhìn, thì thấy Tào Quan bên cạnh không ngừng run rẩy. Tiếng vang “kèn kẹt” hóa ra phát ra từ khớp xương của Tào Quan, ông ta đang nhìn Cơ Quy chằm chằm.
Xem ra nếu Cơ Quy không mở miệng, Tào Quan thật sự muốn cắn người. Khi Đơn Phi thầm thở dài, Cơ Quy cuối cùng nói: -Lão phu cảm thấy vẫn nên nói lại từ đầu, các ngươi cảm thấy thế nào?
Yết hầu Tào Quan dao động, nhất thời kích động khôn kể.
Quách Gia khoanh tay nói: -Dù sao chúng ta cũng không vội, lão trượng thích nói thì chúng ta nhất định sẽ kiên nhẫn lắng nghe.
Cơ Quy liếc mắt nhìn về phía Quách Gia: -Nghe nói bên cạnh Tào Tháo có một kỳ tá tên Quách Gia, lẽ nào là các hạ?
Quách Gia hơi nhướn mày.
Sau khi y đến nơi này, bất luận là ai cũng không nhìn thẳng vào y, Cơ Quy càng không hỏi đến tên của y. Nếu là Tuân Du ở đây, cảm nhận được sự coi khinh của người khác, nhất định sẽ tỏ ra bất mãn. Quách Gia vốn không thích phô trương, càng coi thường ánh mắt của thế tục, ngược lại cảm thấy tự tại hơn. Bây giờ nghe thấy Cơ Quy mở miệng nói thẳng tên của y, Quách Gia khó tránh thấy khác thường, vẫn bình tĩnh nói: -Đúng là Quách Gia Quách Phụng Hiếu.
Cơ Quy khẽ mỉm cười: -Các ngươi nhất định lấy làm lạ, lão phu rõ ràng không ra khỏi Vân Mộng Trạch, sao lại rất hiểu về người bên ngoài? Trong lòng các ngươi chỉ sợ là cảm thấy truyền thuyết người của bí địa Vân Mộng không tham dự thế sự đều là gạt người.
Quách Gia mỉm cười nói: -Nơi này kỳ dị, ta nghĩ nơi này nhất định có nguyên nhân mà người ngoài không biết.
Cơ Quy lại không giấu diếm nói: -Đúng vậy, đích thực có một nguyên do mà người ngoài không biết được. Chúng ta dù chưa ra khỏi Vân Mộng Trạch, nhưng nơi này đều sẽ tự động ghi chép tường tận đối với những chuyển xảy ra ở rất nhiều nơi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, căn bản là không biết ý của Cơ Quy.
Đơn Phi có chút rợn tóc gáy, rất nhanh đã nghĩ đến một điểm: -Đều ghi chép lại chuyện trước kia và tương lai sao?
Đó không phải là sách lịch sử?
Đơn Phi hắn vốn cũng có chức năng này, có điều ghi chép trong đầu lại không ngừng vặn vẹo…
Quách Gia, Tôn Thượng Hương ngạc nhiên nhìn Đơn Phi, nghe không hiểu Đơn Phi đang nói cái gì.
Trách không được Đơn Phi và Cơ Quy nói chuyện hợp ý, hai người này vốn dùng cùng một tư tưởng để giao lưu, Tôn Thượng Hương không nhịn được nghĩ.
Cơ Quy lại khiến Tôn Thượng Hương suy đoán thất bại, lắc đầu không hiểu nói: -Làm sao lại có ghi chép gì về chuyện sắp xảy ra chứ? Ánh mắt ông ta lóe lên, nhìn Đơn phi noi: -Nếu ngươi xuyên đến thời gian lúc trước, thì có thể ghi chép lại chuyện sắp xảy ra, có điều cũng sẽ giới hạn ở khoảnh khắc hiện tại?
Đơn Phi thầm khâm phục Cơ Quy rất nhanh đã có thể nghĩ đến điểm này, lòng nói ông chỉ biết ta là người Đơn gia, mà không biết ta vốn là người hiện đại của hai ngàn năm sau, cái mà ta biết đối với các ngươi mà nói chính là một quyển sách dự báo.
Có điều sau khi có Vô Gian, nội dung quyển sách này sẽ không còn quá đáng tin nữa.
Đơn Phi biết suy đoán có sai sót, chột dạ nói: -Lão trượng nói tự động ghi lại tường tận rốt cuộc là có ý gì?
Cơ Quy lắc đầu nói: -Lão phu thật ra cũng không biết giải thích thế nào… Khi ông ta nói chuyện thì đưa tay vuốt ve thân cây đang dựa, vẫy tay nói với Quách Gia: -Ngươi đến gần đây một chút.
Người khác chỉ e là có chút lo lắng đề phòng, Quách Gia lại thản nhiên tiến lên mấy bước, sau khi đứng im một lát không thấy Cơ Quy có động tĩnh gì, Quách Gia vẫn có thể nhẫn nại, Tào Quan nhịn không được nói: -Cơ Quy, ông rốt cuộc muốn nói cái gì? Không phải nói…chuyện của Thi Ngôn sao?
-Lão phu đang nói chuyện của Thi Ngôn. Cơ Quy đáp lời.
Tào Quan dù là cơ trí, nhưng căn bản không nghĩ ra chuyện mà Cơ Quy nói, bảo Quách Gia tiến lên mấy bước sao lại có liên quan đến Thi Ngôn?
Cơ Quy nhìn về phía hán tử tên Thiên Lý nói: -Các ngươi làm việc của mình trước đi.
Hán tử tên Thiên Lý gật đầu tỏ ý đã biết, dẫn theo mọi người rời khỏi đây.
Thấy người của bí địa đi xa, Cơ Quy nhìn bóng lưng hán tử tên Thiên Lý nói: -Y tên Sở Thiên Lý, phụ thân tên Sở Uy. Sở Uy và lão phu cùng nhau quản lý chuyện lớn nhỏ ở nơi này.
Tào Quan rất không kiên nhẫn, thầm nghĩ ngươi lải nhải dong dài là đang nói cái gì vậy?
Đơn Phi, Quách Gia liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều lấy làm lạ.
Tào Quan là người trong cuộc thường mê muội, hai người Quách, Đơn lại vẫn duy trì sự tỉnh táo. Hai người đều cảm thấy Cơ Quy giống như tách những người này đi, không hiểu lão đầu này có lời nào muốn nói cho bọn họ nghe, mà phải tránh né người của bí địa?
Hành động của Cơ Quy không hợp tình hợp lý.
Lão đầu này muốn làm gì?
Cơ Quy nhìn ra sự cảnh giác của Đơn Phi, hơi thở dài nói: -Trong chuyện này tự nhiên là có lý do không thể nói cho người ngoài, có điều…các ngươi có thể xem thử.
Ông ta đưa tay chỉ lên trời, sắc mặt Quách Gia thay đổi lớn!
Quách Gia vốn không phải người dễ giật mình, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trên không trung thì sắc mặt vẫn trắng bệch, không chỉ Quách Gia, Tôn Thượng Hương, Tào Quan cũng nghiêm túc.
Trên trời xuất hiện hình ảnh của Quách Gia!
Ngoài trừ Quách Gia, còn có một đám người mặc đồ xám, có điều những người áo xám này đều giống như điên cuồng vậy, có người vung đao chém bậy, có người lớn tiếng hét điên dại…
Duy chỉ có Quách Gia là bình tĩnh, y đang ngồi trên đất bằng một tư thế kỳ lạ, hai mắt nhắm lại, mồ hôi trên trán từng giọt rơi xuống.
Trên không không có tiếng động, chỉ thấy hình ảnh lại chợt lóe lên.
Sắc mặt Tào Quan vốn đen thui, lúc này lại tím ngắt:
-Là Phát Khâu Trung Lang Tướng. Ông ta nắm giữ Mạc Kim Giáo Úy nhiều năm, cũng không xa lạ gì Phát Khâu Trung Lang Tướng, liếc mắt thì thấy Quách Gia dẫn theo một đám Phát Khâu Trung Lang Tướng gặp nguy cơ rất lớn.
Đơn Phi chỉ cảm thấy người áo xám này rất quen thuộc, nghe Tào Quan nhắc nhở, thất thanh nói: -Đây là tình hình lúc Quách Gia dẫn người đi đụng phải đám người Hoàng Đường, Như Tiên tập kích.
Hắn lúc này có thể nói là rung động vô cùng.
Không chỉ bởi vì đám người Quách Gia gặp nguy cơ khó tưởng tượng được, còn bởi vì bí địa Vân Mộng không ngờ lại ghi chép lại cả chuyện này.
Sao lại có sự ghi chép này?
Người khác không biết, Đơn Phi hắn sao lại không rõ?
Thứ này tương tự như ghi chép camera trải rộng khắp nơi ở thời đại kia đến thế nào chứ? Điểm khác biệt duy nhất là căn bản không ai biết camera của bí địa Vân Mộng bố trí ở nơi nào.
Có lẽ căn bản không cần camera, mà là bọn Hoàng Đế đã dùng thủ đoạn quan trắc cực kỳ cao minh, thủ đoạn giám thị mà cho dù là Đơn Phi hắn cũng không biết!
Không phải hình ảnh vệ tinh nhân tạo, là một thủ đoạn dò xét hơn xa cả vệ tinh nhân tạo.
Trong lúc mọi người kinh dị, chỉ thấy Phát Khâu Trung Lang Tướng đã chém giết lẫn nhau, có mấy lần, có những mũi đao bén nhọn gần như sượt qua bên người Quách Gia, mà Quách Gia không biết là trầm ổn hay là căn bản không thể bận tâm, vẫn ngồi yên bất động như trước.
Quách Gia dưới đất tuy không gấp gáp giống như Quách Gia trên màn hình, nhưng trong mắt lại có ý khiếp sợ khó nén được, đột nhiên nói: -Rất lâu trước kia có lưu truyền một câu nói, ta thật sự không biết xuất xứ từ đâu, đến giờ coi như đã hiểu ra rồi.
-Câu gì? Đơn Phi nói tiếp.
-Người đang làm, trời đang nhìn!
Quách Gia ngưng thanh nhìn sang Cơ Quy.
Trái tim Đơn Phi đập kịch liệt.
Người đang làm, trời đang nhìn!
Câu này lưu truyền đã rất lâu, rất nhiều người luôn cho rằng đây chẳng qua là lời cảnh báo, nhắc nhở người ác đừng làm quá mức, bởi vì ông trời có mắt đang nhìn ngươi chằm chằm.
Hắn lại không ngờ Quách Gia lại liên tưởng đến nơi này. “Trời” là đang nói bí địa Vân Mộng. Hoa Hạ, thậm chí là toàn cầu đều bị bí địa Vân Mộng giám sát trong vô hình, lặng lẽ ghi chép tất cả những chuyện xảy ra trên đời!