Chương 558: Cáo già Tôn Chung
.
Nhìn thấy Tôn Thượng Hương thần sắc thất kinh, Đơn Phi bỗng chốc quay đầu lại. Nhìn thấy khuôn mặt của người đó, hắn không mấy kinh ngạc, người này có khuôn mặt khá giống với nhân sĩ Tây Vực.
- Muội biết y? Đơn Phi tin chắc người kia biết người này, Tôn Thượng Hương không phải nữ nhân sẽ thất kinh khi nhìn thấy một người ngoại quốc.
- Y... y...
Nhìn người trong hình chiếu từng bước tiến tới, Tôn Thượng Hương che miệng, hồi lâu mới bảo: - Y rất giống nhị ca muội!
Tôn Quyền?
Một tia sáng hiện lên trong đầu Đơn Phi, Tôn Thượng Hươngcũng thở nặng, hỏi: - Chẳng lẽ y là tổ phụ của ta, Tôn Chung?
Tôn Quyền giống với Tôn Chung sao?
Tôn Quyền mọc râu quai nón, có đôi mắt xanh biếc, mà Tôn Chung này cũng vậy, chẳng lẽ người nhà họ Tôn có máu mủ phương Tây, Tôn Chung là người phương Tây sao? Đơn Phi lập tức đặt câu hỏi, thấy khả năng này khá cao.
Ba đời Chu, Tần, Hán, Trung Nguyên và phương Tây giao lưu qua lại không ngớt, chuyện liên hôn đông tây cũng nhiều, hơn nữa thời Thuấn Đế từ rất sớm từng phái người đến phương Tây nghiên cứu khoa học cứu tế, mọi người đều là người địa cầu, không nên kì thị chủng tộc.
Nhưng Tôn Thượng Hương lại không có đặc trưng của nữ tử Tây Vực.
Lúc Đơn Phi suy xét, cảm giác tay của người kia nắm chặt tay hắn, khẽ cắn môi, không nói câu nào. Đơn Phi biết nàng lo âu, thầm lặng nắm chặt tay nàng tỏ ý an ủi.
- Đúng vậy, y chính là Tôn Chung. Cơ Quy khẳng định nói.
Mọi người thấy Cơ Quy không nói tiếp, mà ngước đầu nhìn hình chiếu trên trời, bình minh sắp tới, đèn thần ước nguyện trong tay Tôn Chung cũng sáng lên.
- Chẳng lẽ ngọc tỷ truyền quốc chính là xuất xứ từ bí địa Vân Mộng sao?
Đột nhiên, Quách Gia hỏi. Những người biết nội tình không mấy ngạc nhiên với sự suy đoán nhất thời của y.
Đơn Phi lại âm thầm gật đầu.
Biện Hòa là người nước Sở, có được khối ngọc thô nhưng không hề cắt ngọc ra, tin chắc trong đó ắt có bảo vật, nếu gã không có phát hiện kỳ lạ nào, cũng không có cặp mắt nhìn thấu tất cả thì cố chấp dâng bảo vật như vậy, chắc là thần kinh a.
Biện Hà không phải thần kinh, rõ ràng là gã đã nhìn ra gì đó dị thường trong miếng ngọc thô, nhưng lại không đủ khả năng biết được giá trị thật sự của nó, nên mới dâng cho người cầm quyền nước Sở, hy vọng nhận được giấy chứng nhận về, khoe khoang tý.
- Nói chính xác thì là Hòa Thị Bích xuất xứ từ bí địa Vân Mộng. Cơ Quy thở dài: - Theo những gì lão phu biết, nó vốn là công cụ mà Hoàng Đế họ dùng để khai sơn, niêm phong trong núi đá, lại bị Biện Hòa vô ý phát hiện được.
Mọi người kinh ngạc.
Thì ra ngọc tỷ truyền quốc là máy xúc trường nghề Lam Tường sử dụng sao?
Trong đầu Đơn Phi thoáng qua ý nghĩ này, có chút dở khóc dở cười, nhưng bỗng hắn nhớ ra gì đó, chợt hỏi: - Tần Thủy Hoàng là lợi dụng nó xây dựng Tần Hoàng lăng sao?
Chuyện hắn nói không liên quan gì nhau, khiến Tôn Thượng Hương hoang mang, còn Quách Gia thì chấn động, thất thanh bảo: - Có thể là vậy!
Quách Gia, Đơn Phi đều là hạng người thông minh kín đáo, chỉ nghe vài lời nhắc nhở của Cơ Quy đã suy diễn ra nhiều việc.
Tần Hoàng lăng là kỳ tích thiên cổ, sự tồn tại đẹp ngang ngửa quan tài của Nữ Tu. Tần thị có rất nhiều mộ táng, nhưng chỉ có duy nhất Tần Hoàng lăng là có kỹ thuật xây dựng vượt trội.
Sở Bá Vương Hạng Võ bới mộ tổ tiên nước Tần, nhưng chỉ có Tần Hoàng lăng là ông ta không vào được. Thật ra vào thời của Đơn Phi, mọi người cũng chỉ tham khảo xung quanh ngôi mộ, chưa từng đào móc đến bên trong.
Không phải là không muốn đào, mà là đào không tới, hoặc có lẽ là chuyện không thể giải thích đã xảy ra!
Đơn Phi mơ hồ biết được điểm này, thầm nghĩ, từ trước đến nay, quy tắc kiến trúc luôn trong khuôn phép, Tần Thủy Hoàng lại có kỹ thuật vượt xa thời đại như thế, câu trả lời chỉ có thể là do công cụ mà Hoàng Đế bọn họ để lại mới thực hiện được.
Mê cung trong núi Cầm Cổ vượt xa trí tưởng tượng, nếu không sở hữu được công nghệ cao thì sẽ không làm được.
Hòa Thị Bích chính là công cụ mà đám người Hoàng Đế dùng để khai sơn, dù người ta biết nó kỳ dị, nhưng vẫn không biết cách sử dụng nó.
Tần Thủy Hoàng không phải đời sau của Nữ Tu sao? Sau khi diệt Triệu y liền khẩn trương lấy Hòa Thị Bích, có phải là muốn lợi dụng kỹ thuật này để khai sơn không?
Vô cùng có khả năng!
Đây không phải ngọc bích, mà là cỗ máy xúc đứng đầu?
Lúc Đơn Phi suy tư thì thấy đèn thần ước nguyện trong Tôn Chung trong hình chiếu trên trời phát sáng, một đạo hào quang phát ra từ đèn, xuyên thẳng lên mây trời.
Ánh bình minh sáng rõ.
Đám mây ngũ sắc hiện ra cuối chân trời, sau đó là một cột ánh sáng chiếu thẳng tắp xuống, bao phủ cái giếng nước không xa!
Đó là giếng nước cất giấu ngọc tỷ?
Dù không có bất kỳ tiếng động, nhưng Đơn Phi cảm thấy được sự ồn ào của thành Nam Lạc Dương. Cái hắn thấy vẫn luôn là bức tranh không tiếng động, thầm nghĩ, lúc đó chắc hẳn Hoàng Đế sẽ không làm phim câm, vậy chỉ còn lại một lời giải thích vì sao họ không thể nghe thấy âm thanh nào hết, hệ thống âm thanh của hình chiếu bị lỗi.
Không còn thời gian bàn bạc với Quách Gia, Đơn Phi nhìn chằm chằm hình chiếu đó, chỉ thấy Tôn Chung đi đến trước giếng, cúi đầu nhìn một cái, xoay đèn thần, cột sáng đột nhiên biến mất, chỉ còn áng mây ngũ sắc giữa bầu trời, trong thời khắc sáng sớm càng tăng thêm sự ly kỳ.
Bỗng có một người đến sau lưng Tôn Chung!
Mọi người hơi kinh sợ, đôi mắt của Tôn Thượng Hương trợn tròn, nhưng nàng không phải đang lo lắng, chỉ là nàng có chút kinh ngạc mà thôi. Thấy Đơn Phi nhìn sang, Tôn Thượng Hươnglập tức nói: - Đó là cha muội, muội từng thấy qua chân dung của ông.
Trong lòng Đơn Phi hơi xót thương, cả cha mà Tôn Thượng Hương cũng chưa từng được gặp. Người ngoài chỉ nhìn thấy ánh hào quang của vị Quận Chúa Giang Đông, nhưng không ai hiểu sự thương cảm trong lòng nữ tử này.
Người xuất hiện phía sau thân mặc giáp trụ, lông mày thô mắt lớn, tay dài chân dài, vừa nhìn là biết võ công tài cao. Hai má như đao gọt, góc cạnh rõ ràng, con ngươi có màu sắc giống với người Hoa Hạ.
Dù mọi người không nghe thấy âm thanh, nhưng thấy Tôn Kiên lẻn đi đến sau lưng Tôn Chung, không phải để đánh lén, mà là sánh vai nhìn xuống miệng giếng, chắc là hai người họ đang thương lượng.
Tôn Chung truy tìm tung tích của ngọc tỷ truyền quốc, còn Tôn Kiên thì âm thầm bảo vệ phía sau.
Đơn Phi nhìn hai người có vẻ thân mật, thầm nghĩ, đây chắc chắn là cha con rồi, có câu, ra trận anh em ruột, đánh giặc phụ tử binh, chuyện quan trọng như thế, người Tôn Chung tin tưởng chỉ có thể là Tôn Kiên!
Cũng chỉ có Tôn Kiên mới có thể không hề kiêng nể lui tới xung quanh Tôn Chung.
Lúc trước Tôn Kiên trú binh ở đâu không chịu, cứ nhất quyết ở lại Thành Nam nơi có ngọc tỷ? Chắc lẽ đã có chuẩn bị? Đơn Phi âm thầm phỏng đoán.
Đối với diện mạo Hoa Hạ của Tôn Kiên, Đơn Phi không hề ngạc nhiên.
Từ trước đã lưu truyền một cách nói, dù bất kỳ ai liên hôn với người Hoa Hạ, đời sau cũng sẽ dần chuyển thành tóc đen, da vàng.
Đó là một hiện tượng kỳ lạ, ngay cả nhà khoa học cũng khó lý giải. Đơn Phi không hiểu về gien di truyền, lúc này hắn chỉ cảm khái gien của bọn người Hoàng Đế đúng là hùng mạnh thiệt.
Hắn chưa từng gặp qua bọn người Hoàng Đế, nhưng thầm nghĩ, tên ngươi đã là Hoàng Đế thì chắc không phải người da trắng chứ? Nhân loại trên địa cầu này vốn là dựa trên gien của Hoàng Đế sao?
Lúc Đơn Phi cân nhắc thì thấy Tôn Chung chỉ về giếng, như nói vài câu rồi bỏ đi, lúc này thủ hạ của Tôn Kiên chạy về hướng này, bộ dạng xin chỉ thị của Tôn Kiên.
Dù những binh sĩ kia rất kinh ngạc, nhưng đều kỷ luật nghiêm minh, hẳn là thân tín của Tôn Kiên
Sự thật cũng là vậy. Tôn Chung, vị khách đến từ Tây Vực này rất am hiểu về văn minh Hoa Hạ, ông dò thám được tung tích đại khái của ngọc tỷ, sau đó thương lượng với con trai để lấy được ngọc tỷ truyền quốc. Sau khi Tôn Kiên công phá thành công Lạc Dương, y liền bảo con trai ở lại trấn thủ thành Nam, sau đó y không hề trì trệ, mới sáng là đi tìm bảo vật, Tôn Kiên phối hợp tác chiến, sau đó an bài thân tín canh giữ xung quanh, tuyệt đối không để bất kỳ người nào không liên can đến gần.
Đơn Phi làm những công trình của chính phủ, quá quen với lối mòn này rồi.
Tôn Kiên trầm ngâm một lát, chỉ miệng giếng, phân phó gì đó, rất nhanh liền có người dùng dây thả mình xuống giếng, thật lâu sau, người đó ôm lấy một vật dùng tơ vàng hoa gấm bao lại leo lên.
Vật kia có vẻ vuông, không cần hỏi cũng biết bên trong chính là ngọc tỷ truyền quốc!
Hình ảnh dừng ngay khi chiếu đến hoa gấm, không còn đoạn tiếp theo.
Mọi người quay lên nhìn vật trên tay Tào Quan, thấy hoa văn tơ vàng của sa tanh và cái trên tay của Tào Quan giống y như đúc, nhận định đó chính là xuất xứ từ dưới giếng.
Khăn tay sa tanh rơi vào tay Tôn Chung là điều không đáng ngạc nhiên, dù sao cái Tôn Kiên tìm là ngọc tỷ, khăn tay là tặng kèm đấy. Nhưng khăn tay này lại nằm trong tay Thi Ngôn, thì có chút kỳ lạ.
Nhớ lời ban nãy Cơ Quy nói, Đơn Phi chung nói: - Chắc là sau đó Thi Ngôn mới gặp phải Tôn Chung.
Quách Gia thầm nghĩ, lời ngươi nói đúng là vô nghĩa, nhưng vẫn tiếp lời: - Vì sao y lại tặng khăn tay và ngọc bội cho Thi Ngôn? Để lấy lòng Thi Ngôn sao?
Y đây là đoán theo lẽ thường. Vô sự mà ân cần, không phải cướp chính là trộm. Khăn tay sa tanh đó thủ công tinh tế, vừa nhìn là biết vật dụng hoàng gia, phụ nữ thường thích những thứ xa xỉ này, Tôn Chung tặng cả hai thứ cho Thi Ngôn, chẳng lẽ đã nhìn ra sự khác lạ của nàng.
Thì là Tôn Chung là kỳ nhân!
Người này hành động một cách thầm lặng, ẩn mình giữa thế tục. Nếu không phải đến bí địa Vân Mộng, Quách Gia cũng không ngờ ngọc tỷ năm đó mò ra lại có đoạn ẩn tình này.
Hành động của Tôn Chung cũng là thanh danh không hiện, mò ngọc tỷ, kết giao Thi Ngôn, e là có dụng ý.
Cơ Quy thở dài: - Nếu Quách Gia ngươi là Thi Ngôn, sẽ không có chuyện phía sau này, đáng tiếc… Ông ta đương nhiên là tiếc cho sự thông minh nhưng quá lương thiện của Thi Ngôn, khó tránh nàng bị người có tâm lợi dụng.
Trầm mặc một lát, Cơ Quy nói: - Chắc ngay từ lần đầu nhìn thấy Thi Ngôn thì Tôn Chung đã phát hiện sự kỳ lạ của nàng. Dù sau khi nhìn thấy đèn thần ước nguyện trong tay Tôn Chung, Thi Ngôn liền biết nó có liên quan đến các dị địa, nhưng khi biết con trai y là Tôn Kiên, Thi Ngôn càng có hảo cảm với y.
- Vì sao?
Tôn Thượng Hương nghe Cơ Quy nói vậy, cảm giác như ông nội mình như có gì đó không trong sáng, nhịn không được hỏi. Nàng ngay cả cha còn chưa từng gặp, chỉ nghe nói qua về ông nội mình, đâu ngờ bên trong Tôn gia lại có hành động bí mật không thể cho người khác biết giữa lúc sóng to gió lớn.
- Bởi vì Đổng Trác hoành hành, Trung Nguyên chỉ có Tôn Kiên đồng ý chống lại Đổng Trác, hơn nữa đánh bại Đổng Trác. Khi Đổng Trác uy hiếp lợi dụ, muốn cùng Tôn gia kết làm Tần Tấn thì lệnh tôn kiên quyết không chịu thông đồng làm bậy, ngược lại lên án sứ giả mạnh mẽ, nói Đổng Trác nghịch thiên hành sự, thiên lý khó dung, không tru tam tộc răn đe, thật sự chết không nhắm mắt.
Tôn Thượng Hương âm thầm ngửa đầu, nàng kiêu ngạo vì có người cha này, đồng thời lo lắng cho ông nội Tôn Chung thần bí này.
- Thi Ngôn chính là thấy hành động của lệnh tôn, biết Tôn Chung là cha của lệnh tôn liền cổ vũ y tiến lên, nhận định lệnh tôn là người có thể giải cứu thiên hạ.
Tào Quan cúi đầu rơi lệ không nói.
Cơ Quy chậm rãi nói:
- Tôn Chung biết Thi Ngôn phải đến Nghiệp Thành, e là đã đoán được dụng ý của Thi Ngôn, tặng khăn tay và ngọc bội cho Thi Ngôn, nói là hy vọng sau này nàng sẽ gặp được lang quân như ý, lại nói quà nhỏ làm lễ, mong Thi Ngôn đừng chê.
Đơn Phi không thể không nói Tôn Chung đúng là nhân tinh, biết cách phá vỡ ranh giới của nữ nhân, lúc đó ắt hẳn Thi Ngôn đã có chút buồn bực không vui, thấy thế Tôn Chung liền đoán nguyên nhân là do tình yêu, nên cố ý đến nịnh bợ, nhưng ý đồ của Tôn Chung là gì?
Trầm mặc thật lâu Cơ Quy mới nói tiếp: - Chính là lúc hai người đến gần Nghiệp Thành, có một ngày, đột nhiên Tôn Chung bùi ngùi thở dài, Thi Ngôn đương nhiên hỏi vì sao y buồn rầu. Tôn Chung nói y một lòng bình thiên hạ, nay thấy con trai Tôn Kiên một mình lẻ loi khó tránh khó chịu, trước mắt lại nghe một tin vô cùng xấu.
Tôn Thượng Hương nghe giọng điệu của Cơ Quy, bắt đầu phát giác, ông nội chưa từng được gặp này e là có mưu tính đáng sợ hơn, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: - Là tin xấu gì?
Cơ Trọng nhìn Tôn Thượng Hương hồi lâu mới bảo: - Lệnh tổ nói…người của bí địa Bạch Lang cố ý đưa Thánh Nữ Bạch Lang đến Nghiệp Thành để kế thừa sự thần thông của Nữ Tu, họ vốn có bản lĩnh của Xi Vưu, nếu còn kế thừa năng lực của Nữ Tu, e là diệt thế là chuyện không xa. Lệnh tổ bảo, trơ mắt nhìn việc này xảy ra, lại bất lực không làm được gì.
Trong lòng Đơn Phi run lên, rốt cục nói tiếp: - Tôn Chung không hề cầu xin Thi Ngôn, nhưng nàng nghe bảo thì sao không ra tay giúp Tôn Chung? Vì thế nàng…cướp bé gái của bí địa Bạch Lang ra?