Thâu Hương

Chương 565: Phía sau của sự thoải mái

Chương 565: Phía sau của sự thoải mái


Đơn Phi nhìn khuôn mặt nghiêm nghị chứa đầy hàn ý của Sở Uy, thật sự nhìn không ra ông ta đang suy nghĩ cái gì.
Mọi việc đều phải dự đoán trước mới làm. Bình thường hắn chỉ cần nghe tiếng gió liền nghĩ đến rất nhiều khả năng trong đó, nhưng hắn không dám xem thường kết quả, vì kết quả chẳng những sẽ làm Vân Mộng long trời lở đất, nếu là phán đoán sai lầm, hắn cũng khó có thể chịu đựng sự áy náy của những người tín nhiệm mình.
Sự tình không tính đơn giản, nhưng dường như cũng không có quá mức gian nan.
Đơn Phi cũng là trầm mặc thật lâu, rốt cục lại hỏi: -Loại người như Thái Mạo, nếu việc không có lợi thì ông ta sẽ không làm. Ông vì sao trả lại Sở Thiên Tứ, Sở Chiêu?
-Đây cũng là quy củ của bí địa Vân Mộng. Sở Uy lạnh lùng nói: - Bí địa Vân Mộng đã từng có mấy người thề vĩnh viễn ở lại nơi đây, rồi lại chạy trốn, chúng ta khó có thể đều tìm về. Nếu có người đem những kẻ phản nghịch đó đưa về, chúng ta sẽ thỏa mãn một điều kiện của y, bọn họ có thể vào nơi đây để đề ra điều kiện.
Bí địa của các ngươi thật sự có quá nhiều quy củ, tại sao lại giống nhà giam vậy? Trách không được có người muốn rời đi?
Trong đầu Đơn Phi hiện lên ý nghĩ này, cũng không tiếp tục bình luận.
Bất kể nơi đây tập tục như thế nào, nhưng hắn chỉ là một người khách qua đường, tôn trọng quy củ của người khác rất trọng yếu. Tuy nhiên thấy sắc mặt của Sở Uy cực kỳ khó coi, khi Thái Mạo ước nguyện tốt nhất phù hộ chính mình sống lâu trăm tuổi.
Người giống như Sở Uy, có lẽ sẽ cực kỳ hà khắc đối với con cháu, nhưng bất kể ai dám động đến con cháu của ông ta, vậy thì giống như đánh vào mặt của hắn vậy, Sở Uy làm sao sẽ dễ dàng tha thứ?
Tuy nhiên trong lòng Đơn Phi còn có chút hoang mang, chỉ là bắt nội ứng trong sự việc này, thì không đáng Sở Uy, Cơ Quy gióng trống khua chiêng như vậy, bộ dạng lửa đốt tới mông của hai người vừa rồi, chỉ sợ còn có ẩn tình.
Đơn Phi hắn không đi đón, cũng sẽ có người đi đón, trách không được Cơ Quy nói rất đúng, dù sao Đơn Phi hắn đối với Sở Thiên Tứ, Sở Chiêu không có ác ý gì, là người lý tưởng nhất để làm chuyện này.
Khi hắn còn đang suy nghĩ, Cơ Quy đã nói: -Ngươi có lẽ cảm thấy chúng ta có chút chuyện bé xé ra to.
Đơn Phi cười cười, nói: -Nếu lão trượng nói như vậy, ta cũng không dám giấu diếm, ta cũng có chút cảm giác như vậy.
-Bởi vì chúng ta thủy chung hoài nghi... Cơ Quy trầm ngâm nói.
Sở Uy không đợi Cơ Quy nói xong, quát: -Ngươi không cần việc gì cũng đều nói với hắn.
-Vì sao?
Cơ Quy hỏi ngược lại.
Sở Uy ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói: -Đây vốn là chuyện của bí địa Vân Mộng chúng ta, làm gì phải nói hết với một người ngoài?
Cơ Quy lạnh nhạt nói: -Việc lúc này, đã không chỉ là chuyện của nơi đây rồi, ta cảm thấy, nếu để Đơn Phi tham dự vào trong đó, liền cần phải nói cho hắn biết những nguy hiểm tồn tại trong đó.
Ta biết ngay trời sẽ không rụng bánh nhân thịt đâu, rơi xuống chỉ có cạm bẫy thôi!
Đơn Phi vừa nghe Cơ Quy nói xong, gần như không chút suy nghĩ liền cho rằng hệ số nguy hiểm của nhiệm vụ này rất lớn. Có thể làm cho Cơ Quy, Sở Uy thận trọng như thế, khẳng định phi thường hiểm ác.
Sở Uy hừ lạnh nhưng vẫn không phản bác.
Cơ Quy lại nói: -Sở Uy, Đơn Phi là người đáng tín nhiệm. Ngươi cũng nhìn những gì mà Đơn Phi đã làm trong cả quá trình tiến đến nơi này. Kỳ thật bất kể có phải là truyền nhân Thiên Nữ hay không, có thể cứu người dưới miệng của chim bất tử, cũng đáng được chúng ta tín nhiệm.
Sở Uy lạnh lùng nói: -Ngươi nếu đã quyết định muốn nói rồi, còn hỏi ta làm chi?
Cơ Quy mỉm cười nói: -Quy củ vẫn là phải tuân thủ, nếu như ngươi phản đối, ta cũng không thể tự tiện chủ trương. Thấy Sở Uy im lặng không nói gì, Cơ Quy cuối cùng nói: -Đơn Phi, lúc này dường như có người muốn làm ra chuyện bất lợi đối với bí địa Vân Mộng.
-Cái gì?
Đơn Phi gần như không thể tin được lỗ tai của mình, hắn dù chưa thấy qua võ công của Cơ Quy và Sở Uy, nhưng nghĩ trong bí địa chỉ cần bầy sói cùng bất tử điểu gì gì đó liền có thể hoành hành ở Vân Mộng Trạch.
Có ai còn dám bất lợi với bí địa Vân Mộng? Ăn Trường Sinh Hương chưa?
Cơ Quy chậm rãi nói: -Bởi vì chúng ta đột nhiên phát hiện, theo dõi của bí địa đối với đầm lầy đột nhiên biến mất.
Đơn Phi ngơ ngẩn trong giây lát, nói: -Không nhìn thấy hình ảnh rồi?
-Ngươi nói một chút cũng không sai. Cơ Quy gật đầu nói: -Mới vừa rồi ta cùng Sở Uy rời khỏi các ngươi, là vì phát hiện bí địa Vân Mộng đột nhiên không thể nhìn thấy tình hình của Vân Mộng Trạch rồi.
Đơn Phi âm thầm nghiêm nghị.
Tín hiệu nhiễu sóng?
Trong đầu hắn lập tức xuất hiện những từ này, đối với công nghệ cao, Đơn Phi cũng không hiểu rõ, nhưng cũng hiểu được đại khái, biết có giám thị sẽ có phản giám thị.
Hoàng Đế bố trí những thiết bị theo dõi này tuy rằng rất là cao minh, nhưng đều nói ma cao một thước, đạo cao một trượng, Nữ Tu có thể hủy diệt theo dõi của nơi đây đối với Nghiệp Thành, chuyện này đã cung cấp khả năng phản giám thị.
Ngoại trừ Nữ Tu, còn có ai lại tiến hành quấy nhiễu đối với nơi đây?
Thần sắc hơi có khác thường, Đơn Phi nghĩ đến đáp án nhưng không có lập tức nói ra, Cơ Quy lạnh nhạt nói:
-Năm đó Hoàng Đế, Xi Vưu đại chiến, Cửu Thiên Huyền Nữ thoái ẩn Côn Luân, Xi Vưu táng thân ở bí địa Bạch Lang, nơi đây vốn là căn cơ của Hoàng Đế, Minh Sổ nhiều lần trải qua kiếp số lại có thể may mắn còn tồn tại văn minh. Bốn chỗ bí địa này tuy rằng có mục tiêu khác nhau, nhưng thủ đoạn lại ít nhiều gì cũng có chút giống nhau. Người biết được bí địa Vân Mộng có thể xem xét động tĩnh trên nhân gian đã không còn nhiều nữa, người có khả năng quấy nhiễu Vân Mộng đã ít lại càng ít.
Không sai, bốn bí địa này vốn đều là sản phẩm của văn minh công nghệ cao may mắn còn tồn tại, kỹ thuật thủ đoạn hẳn là cùng loại!
Có thể tiến hành quấy nhiễu đối với bí địa Vân Mộng, ngoại trừ Nữ Tu ra, cũng chỉ có người của ba chỗ bí địa khác.
Dạ Tinh Trầm?
Khi trong đầu Đơn Phi hiện ra ba chữ "Dạ Tinh Trầm", hắn liền âm thầm thở dài. Nếu Dạ Tinh Trầm ở phía trên, hơn nữa còn có mưu đồ, nhiệm vụ này càng thêm khó làm.
-Bởi vậy ta cùng Sở Uy lập tức phán đoán, có người muốn động thủ với Vân Mộng, lúc này mới trước tiên trừ đi ánh mắt của Vân Mộng. Cơ Quy tiếp tục nói: -Vốn chúng ta còn không tin có người sẽ lớn mật đến như vậy, tuy nhiên nghe nói Hoàng Đường chính là một trong những người có tiếng nói ở Minh Sổ... Như vậy xem ra, những người khác của Minh Sổ cũng có thể có thể âm thầm hành động. Lão phu mặc dù nhìn không thấy, nhưng nghĩ rằng, người có thể có can đảm đến như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có người đứng đầu Minh Sổ là Dạ Tinh Trầm rồi.
Đơn Phi không thể không nói lão già này suy đoán nhịp nhàng ăn khớp.
Cơ Quy tiếp tục nói: -Từ việc liên lạc được với Thái Mạo đưa Sở Thiên Tứ quay lại, lúc này ta cùng Sở Uy mới cảm thấy giữa hai chuyện này có lẽ có chút liên hệ, lúc này mới bảo ngươi cẩn thận một chút. Cơ Quy nói chuyện lộ ra bản sắc nhìn thấu lõi đời, nói: -Nghe nói Minh Sổ vốn là Đơn Bằng Tướng Quân bắt đầu, Dạ Tinh Trầm sợ ngươi từ Vân Mộng tìm được thủ đoạn đoạt lại Minh Sổ, bởi vậy mới làm ra việc này?
Đơn Phi thầm nghĩ ngươi không cần nhắc nhở ta kề vai chiến đấu, ta cũng sẽ giúp. Hơi có trầm mặc, Đơn Phi cuối cùng nói: -Ta khi nào thì đi đón người?
-Bất cứ lúc nào có thể. Cơ Quy ôn hòa nói.
-Ta đây có thể cùng Tôn Thượng Hương bọn họ nói vài lời nói hay không? Đơn Phi hỏi.
Cơ Quy mỉm cười nói: -Tự nhiên có thể. Ngươi có thể đáp ứng giúp đỡ, chúng ta đã cảm thấy thịnh tình, ngươi yên tâm... Bọn họ chỉ cần không đụng vào quy tắc của Vân Mộng, tuyệt đối không có việc gì.
Đơn Phi chính là lo lắng Tào Quan không chờ được, đứng lên nói: -Được, ta đi gặp Tào Quan nói vài câu, sau đó liền dẫn người đi tìm Thái Mạo.
Cơ Quy làm động ta chờ, trầm ngâm nói: -Chúng ta hiện tại đã nhìn không thấy động tĩnh bên ngoài. Bởi vậy ta phái hai người đi giúp ngươi, ta chỉ có thể đưa ba người các ngươi đến một nơi an toàn, sau đó ngươi lại đi tìm Thái Mạo, sau khi đón được người, ngươi chỉ cần dùng ý tưởng truyền cho ta là tốt rồi, ta có thể cảm ứng được tâm ý của ngươi, sau đó ta liền mở cửa ra vào cho ngươi, để các ngươi đi vào.
Công nghệ quá cao đi! Truyền cảm ý niệm?
Đơn Phi hiện giờ đối với điểm ấy cũng không ngạc nhiên lắm, thầm nghĩ niên đại của ta cũng có thể ở lắp con chip trong đại não dùng sóng điện não tiến hành phân tích, Hoàng Đế bọn họ có thể làm được điểm ấy thì có gì ngạc nhiên?
Hắn gật đầu ra hiệu đã biết, mới chuẩn bị rời đi thì nghe được Sở Uy nói:
-Đơn Phi, Vân Mộng sẽ không nợ ân tình thế tục, sau khi làm xong chuyện này, chúng ta sẽ không nợ ngươi cái gì.
Ta và ngươi hàn huyên lâu như vậy, chỉ có những lời này khá xuôi tai.
Đơn Phi mỉm cười nói: -Ta nhớ lời hứa của các hạ.
-Nhưng ngươi nên nhớ kỹ một điểm. Sở Uy ngưng thanh nói. Thấy Đơn Phi chăm chú lắng nghe, Sở Uy lãnh đạm nói: -Nơi này là Niết Bàn cuối cùng của nhân loại, nếu ai dám ăn mòn nơi này, chúng ta đều sẽ khiến cho bọn họ trả giá một giá lớn bằng máu.
Đơn Phi hồi lâu mới nói: -Nếu là Niết Bàn, vì sao có người muốn rời khỏi nơi này?
Sở Uy ngẩn ra.
Đơn Phi không đợi Sở Uy trả lời, đã xoay người ra khỏi phòng, khi nhìn thấy đám người Tào Quan, lập tức nói: -Ta đi làm một việc, sau khi làm xong, Vân Mộng vì hồi báo, sẽ đáp ứng ta một việc.
Tào Quan, Tôn Thượng Hương nhìn thấy Đơn Phi đều có chút kích động, nghe được Đơn Phi nói như vậy, Tào Quan thất thanh nói: -Thật sự? Thanh âm của ông ta run rẩy đến lợi hại, gần như không thể tin được lỗ tai của mình, nhưng ông ta biết rằng Đơn Phi sẽ không nói ngoa lừa gạt ông ta.
Hậu quả lừa gạt lúc này rất nghiêm trọng!
Tôn Thượng Hương lo lắng nói: -Rất khó xử lý? Hơn nữa rất nguy hiểm? Nàng nghĩ đến thế gian phần lớn là trao đổi đồng giá, yêu cầu của Đơn Phi có bao nhiêu khó khăn, thì chuyện của đối phương có bấy nhiêu gian khó!
Đơn Phi buông tay cười cười, nói: -Hẳn là không có gì, huynh sẽ thành công, muội phải tin tưởng huynh... Nhìn đôi mắt ân cần của người kia, Đơn Phi mỉm cười nói: -Huynh từng nói với muội, chỉ cần huynh và muội tín nhiệm lẫn nhau, huynh liền có lòng tin đi tìm đến đáp án của vấn đề.
Nhẹ nhàng duỗi tay nắm chặt bàn tay như ngọc của người kia, không thấy người kia lùi về, Đơn Phi hơi nhíu mà nói: -Sắc mặt của muội rất kém cỏi, tay lại rất lạnh, giống như thân thể xảy ra vấn đề gì, mới vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao?
Tôn Thượng Hương theo bản năng rụt lại bàn tay, lập tức nói: -Không có việc gì. Huynh không cần lo lắng.
Đơn Phi nhìn về phía Quách Gia và Tào Quan, lẩm bẩm nói: -Hình như các ngươi có chuyện gì gạt ta?
Tôn Thượng Hương trái tim khẽ run lên, nghe Đơn Phi lại nói: -Cũng may ta biết các ngươi sẽ không bịp ta một mình đi ăn thứ tốt, vậy là đủ rồi.
Quách Gia không kìm nổi cười cười, nói: -Không có đầu bếp giỏi như ngươi, chúng ta nào có thể đi ăn?
Đơn Phi từ trên gương mặt của Quách Gia tìm đáp án, cảm giác vấn đề của bọn họ không nghiêm trọng. Buông bàn tay của người kia ra, Đơn Phi ra vẻ thoải mái nói:
-Tốt lắm, ta đi một chút liền trở về. Tam gia...
Hắn nhìn chằm chằm Tào Quan nói: -Xin ông chờ tin tức của ta. Đây vốn là mục đích quan trọng nhất của hắn. Thấy Tào Quan thận trọng gật đầu, Đơn Phi hơi yên tâm rời đi.
Đợi sau khi Đơn Phi rời đi, Tào Quan nhịn không được nói:
-Cô thật sự không định nói cho hắn biết? Ông ta hỏi Tôn Thượng Hương, Tôn Thượng Hương trước đây đã xin bọn họ tạm thời giữ bí mật.
Tào Quan và Quách Gia đều hiểu được ý nghĩ của Tôn Thượng Hương.
Kỳ vọng lớn, thất vọng cũng lớn, Tôn Thượng Hương cần phải lấy được đáp án cuối cùng mới có thể nói cho Đơn Phi, nàng thà rằng chống đỡ hết thảy, bao gồm mất mát thống khổ, lại không muốn Đơn Phi lại gặp phải thất vọng khi hy vọng tan biến.
Tôn Thượng Hương ngắm nhìn phương hướng Đơn Phi rời đi, hồi lâu mới nói: -Ông nên biết, mỗi lần hắn ra vẻ thoải mái, đều có nghĩa chuyện hắn phải đối mặt là cực kỳ hung hiểm. Quay đầu nhìn phía Tào Quan, Tôn Thượng Hương hỏi ngược lại:
-Nhưng ông có biết hắn vì sao còn phải biểu hiện nhẹ nhàng như vậy?
Tào Quan trầm mặc không nói.
Tôn Thượng Hương mắt hơi lấp lánh nói: -Bởi vì hắn sợ chúng ta lo lắng, nhìn hắn giống như cái gì cũng đều không để ở trong lòng, nhưng khi chân chính đối mặt với khó khăn, cho tới bây giờ hắn đều là người dũng cảm nhất, gánh chịu gánh nặng che ở trước người của ta. Ta nếu biết điểm ấy, sao còn có thể khiến hắn vì ta mà lo lắng thất vọng?
Tôn Thượng Hương khôi phục lại kiên định và bình tĩnh, đồng ý nói: -Nếu ta quyết định tra tiếp, liền nhất định có thể giúp đỡ hắn, cũng giúp chính mình tìm ra đáp án. Nắm chặt đôi bàn tay thanh nhã, Tôn Thượng Hương không còn lùi bước nói:
-Nhất định! Ta nhất định có thể làm được!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất