Thâu Hương

Chương 595: Gặp lại quan trọng

Chương 595: Gặp lại quan trọng


Đơn Phi dùng sách lược một mũi tên trúng nhiều con nhạn.
Bây giờ cục diện rắc rối phức tạp, lúc bắt đầu, Đơn Phi chỉ cảm thấy có người lợi dụng Sở Thiên Tứ khiêu khích mối quan hệ giữa Hứa Đô, Kinh Sở và Giang Đông. Nếu Tôn Sách không phải vì Tôn Thượng Hương, nói không chừng cũng bị cuốn vào trong đó. Đối với rất nhiều người mà nói, Sở Thiên Tứ thực sự là mồi câu mê người.
Lúc phỏng đoán chủ mưu phía sau một âm mưu rất đơn giản, nhìn coi cuối cùng ai là người được lợi thì có thể biết đại khái rồi.
Người được lại là ai?
Dường như ai cũng có thể được lợi ích, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Sở Thiên Tứ chết đi, Đơn Phi ý thức được ba phe một khi không cẩn thận thì đều có thể bị đả kích trí mạng.
Bí địa Vân Mộng sẽ vì Sở Thiên Tứ chết mà tiến hành báo thù.
Có người không chỉ tiến hành châm ngòi thế lực ba bên, hơn nữa còn tiến hành khiêu chiến với bí địa Vân Mộng. Cơ Quy đoán không hẳn là có vấn đề, ngoài trừ Dạ Tinh Trầm, rất khó có người khác có can đảm và quyết đoán như thế.
Quỷ Phong thì sao? Người này thủy chung thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng Đơn Phi lại cảm thấy đầu óc người này không thua kém gì Dạ Tinh Trầm.
Đây là kết quả Quỷ Phong, Dạ Tinh Trầm liên kết, mục đích là…diệt thế?!
Đơn Phi biết cách nghĩ này nói ra có thể khiến người nghe hoảng sợ. Bây giờ sự thật lại từng bước từng bước nghiệm chứng suy nghĩ của hắn. Dạ Tinh Trầm khống chế Minh Sổ, có năng lực diệt thế, Lã Bố lại biến thành cương thi bất tử…
Hứa Đô, Kinh Châu, Giang Đông có thể coi như là ba thế lực lớn nhất thiên hạ. Bây giờ mâu thuẫn ba bên ngày càng gay gắt. Vốn dĩ là xung đột mới bùng nổ ở trận chiến Xích Bích, bây giờ xem ra sắp xảy ra trước rồi?
Bí địa Vân Mộng đã bị cuốn vào đó…
Trong lúc “vô ý” tất cả đã trở nên xấu hơn, kết quả tuyệt đối không thể lạc quan!
Đơn Phi biết Cơ Quy, Sở Uy chắc chắn cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nên mới đạt thành hiệp nghị với Đơn Phi. Cơ Quy đương nhiên hiểu có người đang xuống tay với bí địa Vân Mộng!
Tào Quan muốn cứu Thi Ngôn, Đơn Phi cũng hi vọng lấy được tin tức chính xác từ chỗ Thi Ngôn.
Đơn Phi luôn không cố chấp giống như Tào Quan, hắn thủy chung chưa nói với Tôn Thượng Hương về suy đoán nàng chính là Thần Vũ, nhưng trong lòng hắn thực sự càng lúc càng nghiêng về đáp án này.
Hắn không nói với Tôn Thượng Hương về kết luận này, bởi vì hắn nhìn ra được sự kháng cự của Tôn Thượng Hương, cũng sợ tổn thương Tôn Thượng Hương. Đợi sau khi tìm được Thi Ngôn, hắn tin chân tướng sẽ rõ ràng.
Thi Ngôn là một nữ tử có linh tính, nếu nàng không nhận ra Thần Vũ, thì dưới vòm trời này chỉ e sẽ không còn ai có thể nhận ra Thần Vũ.
Đơn Phi đã sớm biết điểm này như Tào Quan, nhưng hắn không khẩn thiết phải thực hiện mục tiêu này. Đây vốn là là chỗ khác biệt giữa hắn và người khác, không biết có bao nhiêu người vì mục tiêu mà tổn hại quá nhiều, hắn không muốn vì mục đích của mình mà gây ra tổn thương cho người khác.
Đề nghị thay đổi quy tắc của bí địa Vân Mộng, cứu Thi Ngôn ra giúp Tào Quan, thuận tiện giải quyết nghi hoặc trong lòng Đơn Phi, đối với bí địa Vân Mộng mà nói, còn có thể hiểu được chân tướng, tìm được cách đối phó kẻ thù bên ngoài, đây vốn là một chuyện làm ít được nhiều.
Sau khi đề xuất ra yêu cầu, Đơn Phi tràn đầy mong chờ nhìn Cơ Quy, hắn hi vọng vị trí giả nhìn như tên quê mùa này sẽ giản dị giống như hắn nghĩ vậy, biết thay đổi, hiểu được thế gian ghê tởm, nhưng chung quy đối với con người vẫn mang thiện ý trong lòng.
Ít nhất đối với Tào Quan đã làm tổn thương Thi Ngôn, Cơ Quy vẫn tỏ ra kiềm chế.
Cơ Quy còn chưa kịp trả lời, Sở Uy đã kiên quyết nói: -Không được!
Đơn Phi thầm thở dài, còn có thể mỉm cười nói: -Tại sao?
-Không ai có thể ngăn cản Thi Ngôn tế thiên, Đơn Phi ngươi cũng không thể! Sở Uy lạnh như băng nói.
Tào Quan siết chặt hai nắm đấm, trong mắt giăng đầy tơ máu.
Cơ Quy bên cạnh nói: -Sở Uy, ta lại cảm thấy Đơn Phi nói rất có lý. Quy tắc vốn không phải để trói buộc, mà là để người ta có thể trở nên tốt hơn trong quy tắc…
-Ngươi đồng ý với ý nghĩ của Đơn Phi, là bởi vì Thi Ngôn là cháu gái mà ngươi thương nhất? Sở Uy cười lạnh nói.
Đám người Tào Quan đều lộ ra vẻ mặt khó tưởng tượng. Sau khi bọn họ vào bí địa Vân Mộng, khi nghe Cơ Quy thuật lại chuyện cũ của Thi Ngôn thì đều biết lão giả này rất yêu thích Thi Ngôn. Khi đề cập đến Thi Ngôn, Cơ Quy cũng lộ vẻ tiếc thương và tiếc hận, bởi vì sự tổn thương của Thi Ngôn mà tiếc thương, bởi vì hành vi của Tào Quan mà tiếc hận.
Khi Đơn Phi nghe thấy Thi Ngôn trước đây tên Huyền Thanh, thậm chí còn nghĩ Huyền Thanh, Huyền Khúc, Huyền Ca vốn là tỷ muội…Hắn cũng không ngờ Thi Ngôn lại là cháu gái của Cơ Quy.
Cơ Quy cuối cùng có chút bất đắc dĩ: -Thi Ngôn có tế thiên hay không là một chuyện, chúng ta đi tìm nàng hỏi chân tướng lại là chuyện khác. Sở Uy, đừng để thù hận che mờ mắt chúng ta.
Sở Uy hơi giật mình, chưa kịp nói gì, thì nghe Sở Thiên Lý trầm giọng nói: -Tông Chủ nói không sai, Thi Ngôn có tế thiên hay không và chuyện chúng ta tra rõ chân tướng đừng trộn lại thành một. Cha, hài nhi đã sai một lần, hiện giờ nhất định phải tra rõ chân tướng việc này.
Mọi người cùng giật mình, quay đầu nhìn hán tử thân hình khẽ run kia, không tin rằng nam tử tựa nham thạch kia lại chịu nhận sai.
-Con nói cái gì?
Sở Uy đột nhiên đến trước mặt Sở Thiên Lý, lát sau thì Sở Thiên Lý đã nặng nề ngã văng ra, tiếng đụng vào thân cây khiến người ta nghe mà kinh hồn đảm phách.
Khi Sở Thiên Lý xoay người đứng lên thì khóe miệng đã có vết máu, nhưng vẫn kiên trì nói: -Hài nhi nói nếu đã làm sai một lần… Còn chưa đợi gã nói xong, thì thấy phụ thân lại đến trước mặt!
Phất tay!
Thân hình Sở Uy xem ra đã gần như là ảo ảnh, trong lúc vung tay lại sắp đánh trúng ngực Sở Thiên Lý…
Sở Thiên Lý nhắm mắt lại.
Y trốn không thoát, cũng không muốn trốn. Không ai hiểu tâm tình trong lòng y, cũng không biết khi y nhìn thấy mũi tên xuyên qua thân hình Điêu Thiền, trong lòng rất hối hận.
Như Tiên nói sai rồi, nếu không phải bọn Như Tiên đến Vân Mộng Trạch thì tất cả căn bản sẽ không xảy ra; Như Tiên lại nói không sai, nếu không phải y nóng lòng báo thù cho huynh trưởng mà bức hỏi Điêu Thiền tung tích của Lã Bố, Điêu Thiền có lẽ sẽ không chết.
Khi nữ tử kia mỉm cười rơi lệ chất vấn y, y tin Lã Bố không phải là hung thủ. Người nói dối sẽ không có vẻ mặt đau buồn như thế, y chưa từng nhìn thấy có người nào lại đau buồn như thế. Nếu Điêu Thiền không nói dối, người giết đại ca y không phải là Lã Bố, vậy tất cả những gì Sở Thiên Lý y làm vốn đều đã sai.
Bất kể trước kia Lã Bố có sai lầm gì, nhưng lần này, người sai là Sở Thiên Lý y.
Nghe thấy Đơn Phi nói, y có chút hối hận lúc trước không nghe theo đề nghị của Đơn Phi. Thường nói “sai lầm một lần, sao có thể sai lần nữa”, nếu y đã biết mình sai thì sẽ không trốn tránh. Y bắt đầu từ từ hiển ra thiếu niên thoạt nhìn trẻ tuổi kia khi xử lý vấn đề đều có sự trầm ổn thành thục khó nói nên lời. Y quyết định làm chút chuyện cho nữ tử vì y mà chết kia, cho dù biết rõ phụ thân nghiêm khắc sẽ không tha thứ cho sai lầm của y.
Phụ thân sẽ không cho phép con cháu Sở gia có một chút sai lầm nào!
Nếu không phải thế, đại ca cũng sẽ không…
Mắt thấy một chưởng kia sẽ đánh trúng ngực Sở Thiên Lý!
Một người đột nhiên ra tay, đỡ lấy cổ tay Sở Uy, kéo Sở Thiên Lý ra phía sau.
Người xuất thủ chính là Cơ Quy, cũng chỉ có Cơ Quy!
Trong mắt Quách Gia lộ vẻ thán phục. Chỉ dựa vào động tác một đánh một đỡ của hai người này, y biết hai người này tuyệt đối là cao thủ đỉnh cao trên đời này.
Song chưởng tương giao, vô thanh vô tức.
Sắc mặt Cơ Quy hơi đỏ, trên mặt Sở Uy lại lóe lên vẻ xanh mét, sau đó mọi người liền cảm thấy có lực đẩy tràn trề tỏa ra trên người hai người họ. Thích khách Kinh Sở công phu hơi yếu đã khó chống đỡ được với áp lực vô hình giữa hai người, lảo đảo lùi ra sau.
-Cơ Quy, ngươi làm gì vậy? Sở Uy lớn tiếng quát: -Ngươi không quản giáo tốt con cháu mình, lẽ nào còn muốn ta quản giáo nhi tử hay sao? Tránh ra!
Ông ta hít sâu một hơi, thân hình đột nhiên phình to thêm hai phần.
Mọi người kinh hãi, không biết đây là thần thông bậc nào, Cơ Quy ngược lại buông lỏng thân hình, cau mày nói:
-Sở Uy, lúc này quan trọng nhất không phải là truy cứu trách nhiệm, mà là làm sao giải quyết đại địch trước mắt, lẽ nào không phải sao?
Sở Uy hơi giật mình.
-Thiên Lý nóng lòng báo thù cho huynh trưởng, suy xét không chu toàn về tình có thể tha thứ. Nếu đã là thế, tại sao không cho nó một cơ hội sửa đổi chứ? Cơ Quy thương lượng nói.
-Nó phạm sai lầm thì nhất định phải trừng phạt! Sở Uy lạnh giọng nói.
Sở Thiên Lý thay đổi sắc mặt, nhưng thân hình lại không run rẩy.
Cơ Quy hồi lâu sau mới nói: -Được rồi, y có lẽ nên chịu trừng phạt, nhưng chuyện này không phải chuyện cấp bách, điều tra chân tướng mới là quan trọng nhất, ngươi phản đối sao?
Sở Uy hừ lạnh một tiếng.
Cơ Quy thấy thế thì hòa hoãn nói: -Nếu ngươi không phản đối, vậy chúng ta đi gặp Thi Ngôn! Ông ta vừa nói xong, sống mũi Tào Quan chua chua, sau đó thì nghe Sở Uy nói: -Gặp Thi Ngôn thì được, nhưng không thể thay đổi sự thật Thi Ngôn tế thiên!
Khi trong lòng Tào Quan rét run, thì nghe Đơn Phi nói: -Được rồi, chúng ta đi gặp Thi Ngôn trước.
Đơn Phi trước nay đều là có chuyện cần bàn thì bàn trước, bởi vì hắn biết lòng người luôn thay đổi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ xuất hiện chuyển cơ, có thể gặp Thi Ngôn đã là Cơ Quy nhượng bộ rồi!
Mặc dù nghe Sở Uy nói khắc nghiệt vô tình, Quách Gia vẫn có chút phấn chấn, biết bọn họ chung quy đã đi bước quan trọng nhất rồi.
Tôn Thượng Hương lại run rẩy trong lòng, không biết sau khi gặp Thi Ngôn, tất cả có phải sẽ có đáp án hay không?
Cơ Quy chậm rãi đi về phía trước, Sở Uy cũng lạnh lùng nhìn Như Tiên nói: -Người không liên quan thì ở lại đây, nếu có gì khác thường, giết không tha! Sở Thiên Lý, Triệu Tư Ích, hai người canh giữ ở đây. Nếu còn có sai sót gì, thần tiên cũng không thể cứu hai ngươi lần nữa.
Như Tiên cười nhạt nói: -Nơi này có lẽ thần bí, nhưng ta lại không có bao nhiêu hứng thú.
Quách Gia cũng cười nói: -Ta lại rất có hứng thú, cũng muốn biết chân tướng năm đó. Y lại không hề khách sáo, lập tức đi theo phía sau Cơ Quy, Tào Quan sao lại bỏ qua cơ hội thiên tái nan phùng này, tự nhiên là theo sát phía sau.
Tôn Thượng Hương hai tay lạnh ngắt, thấy Đơn Phi nhìn sang, nở nụ cười ấm áp nói: -Muội, huynh cùng Thi Ngôn hình như cũng có chút quan hệ, không ngại thì cùng đi xem xem.
Mọi người đi theo phía sau Cơ Quy, chậm rãi xuyên qua rừng đào, trên đường trải qua sự thay đổi ba mùa xuân hạ thu, đợi khi đến gần cảnh sắc mùa đông, Cơ Quy cuối cùng cũng ngừng lại.
Vung tay lên, chỗ thoạt nhìn không có đường đi phía trước có cửa động mở ra, sau đó có ánh kim quang chói mắt mà lạnh lùng bao trùm lên người mọi người.
Đài tế hoàng kim!
Tào Quan sớm đã nghe thấy Tôn Thượng Hương miêu tả, khoảnh khắc nhìn thấy kim quang, lập tức biết nơi này tại sao có kim quang lóe lên. Ông ta luôn hoài nghi Sở Uy sẽ ngăn cản, Cơ Quy sẽ phá rối, nhưng khi thấy phía trước có đài tế hoàng kim chín tầng đột ngột hiện ra trước mắt, ý thức được Cơ Quy không có lừa gạt, mà là thật sự đưa ông ta đến trước mặt Thi Ngôn.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy nơi cao nhất đài tế, nữ tử nhẹ nhàng tựa tinh linh kia quay đầu nhìn lại, một cái liếc mắt tựa như ba kiếp gặp lại, tâm tình kích động, thanh âm nghẹn ngào nơi cổ, trong lòng Tào Quan gọi to Thi Ngôn!
Ông ta không biết qua bao lâu, nhiều lần trải qua đau khổ trăm cay nghìn đắng, vốn cho rằng tuyệt vọng không còn chuyển cơ nữa rồi, thì cuối cùng lại gặp được Thi Ngôn!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất