Thâu Hương

Chương 598: Không đủ tư cách

Chương 598: Không đủ tư cách


Đơn Phi lòng như lửa đốt nhìn Cơ Quy, tuy biết Cơ Quy cũng không hiểu Thi Ngôn đang nói gì với Tôn Thượng Hương, nhưng hắn muốn lấy được đáp án chính xác từ miệng của Cơ Quy.
-Tôn Thượng Hương sẽ không bị tế thiên đi? Quách Gia hỏi ra chuyện Đơn Phi sợ nhất.
Cơ Quy đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười nói: -Làm sao lại thế chứ? Thi Ngôn đóng đài tế lại có thể chỉ là có phát hiện quan trọng thôi, nàng ta sẽ không tổn hại Tôn Thượng Hương. Nàng không nỡ làm tổn thương ai cả. Khẽ thở phào một hơi, Cơ Quy giải thích nói: -Nơi này không phải nhà lao, nếu không phải tự nguyện, chúng ta sao lại để người không liên quan tế thiên chứ?
Tào Quan lạnh lùng nói: -Vậy cũng chưa chắc. Trong lòng ông ta nghĩ người phạm sai lầm ở Vân Mộng nếu không phải chết thì là tế thiên, Thi Ngôn vì thế mới lựa chọn tế thiên.
Thi Ngôn tha thứ cho Tào Quan ông ta. Nghe thấy Thi Ngôn nhỏ nhẹ nói chuyện không hề có khúc mắc với ông ta, ông ta biết Thi Ngôn đã tha thứ cho ông ta. Đây vốn là chuyện khiến ông ta vui mừng, nhưng ông ta thật sự không vui mừng nổi.
Thi Ngôn tha thứ cho Tào Quan ông ta bảo ông ta rời đi, lại một mình gánh vác tội lỗi của ông ta, ông ta làm sao có thể làm như không thấy?
Nhất định phải mang Thi Ngôn đi! Trong lòng Tào Quan kiên quyết nghĩ.
Cơ Quy liếc mắt nhìn Tào Quan, khẽ cau mày lại.
Quách Gia ở bên cạnh trầm giọng nói: -Cơ lão trượng, có chuyện này không biết có nên hỏi không?
Cơ Quy mỉm cười nói: -Quách Tế Tửu khách sáo rồi. Lẽ nào trong lòng ngươi, lão phu là hung thần ác sát hay sao? Ngươi có thể hỏi, ta cũng có thể lựa chọn không đáp. Lão Phu và Sở Uy khác nhau, ông ta không cho phép nơi này có sự thay đổi, lão phu lại thích nghe cách nghĩ của người khác, đặc biệt là của các ngươi.
Hơi thương cảm, Cơ Quy hạ giọng nói:
-Thực ra lão phu lúc trước lại rất giống Sở Uy.
-Là cái gì khiến lão trượng bắt đầu thay đổi? Đơn Phi lập tức hỏi.
Cơ Quy liếc mắt nhìn Tào Quan, lẩm bẩm nói: -Bất luận là ai cũng giống như lão phu, nhìn thấu tang thương lạnh lùng trên thế gian này thì đều khó tránh nản lòng thoái chí, bởi vì chúng ta bất luận là thay đổi thế nào, trên đời này đều là chia rồi lại hợp, hợp rồi lại chia, thủy chung không phá nổi vòng tuần hoàn đáng buồn của dục vọng quyền lực. Ngẫu nhiên có sự xuất hiện của vào bậc anh minh, thì cũng nhanh chóng suy tàn trở nên ngu ngốc. Quân vương có thể anh minh cả đời, ngoài trừ Nghiêu Thuấn ra, lão phu thật sự không tìm được người thứ ba. Hai ngàn năm qua, có ngươi có thể tìm thấy người thứ ba không? Tào Tháo chắc chắn không phải rồi nhỉ? Nhưng ông ta trước mắt cũng coi như không tệ.
Đơn Phi, Quách Gia trầm mặc không nói.
Cơ Quy lẩm bẩm nói: -Thường nói quân tử tốt khoe xấu che, lão phu có lẽ không nên nói như thế, nhưng lão phu không ngại dài dòng với các ngươi, bởi vì lão phu biết các ngươi cũng có thể nhìn ra. Thần sắc thở than, Cơ Quy bất đắc dĩ nói: -Nếu trên đời này gặp được quân vương tàn bạo, nỗi khổ mà dân chúng chịu đựng khó lòng có thể tưởng tượng.
Quách Gia hạ giọng nói: -Lão trượng chưa từng nghĩ thay đổi vòng luân hồi này sao?
Cơ Quy cười than:
-Lão phu còn không thay đổi được Sở Uy, thì làm sao hy vọng xa vời là thay đổi vòng tuần hoàn trên đời này? Trầm mặc hồi lâu, Cơ Quy nhìn Quách Gia và Đơn Phi nói: -Lão phu lại rất bội phục hai người các ngươi.
Đơn Phi, Quách Gia rất bất ngờ, đồng thanh nói: -Lão trượng quá khen.
-Không có quá khen.
Cơ Quy lắc đầu nói: -Các ngươi đều nhìn thấu rất nhiều chuyện, lại vẫn có thể kiên định cải thiện thế giới này. Quách Tế Tửu ở bên cạnh Tào Tháo, sợ là không chỉ vì nhất thống thiên hạ, còn vì ảnh hưởng Tào Tháo nữa?
Quách Gia hơi xúc động, hồi lâu sau mới nói: -Ta chưa từng muốn thay đổi cái gì.
-Nhưng ngươi đang ảnh hưởng đến Tào Tháo, cũng khiến Tào Tháo bớt tàn sát nhiều, đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được. Thường nói nhất tướng công thành vạn cốt khô, người xem những lời nói này là chuyện đương nhiên thật sự đáng thương khôn kể, không ai có lý do gì vì mưu cầu mục đích “cao thượng” mà bảo người khác đi chịu chết, có phải không?
Cơ Quy thấy Quách Gia cúi đầu không nói, lẩm bẩm nói: -Đứa trẻ Đơn Phi này giống như ngươi, nhưng hắn lại quá hướng đến tự do tự tại…
Nhìn Đơn Phi, Cơ Quy mỉm cười nói:
-Truyền nhân Thiên Nữ đều giống như ngươi vậy, Mã Vị Lai cũng như thế. Khi lão phu mới nhậm chức Tông chủ nơi này vẫn đầy chí khí hào hùng, nhưng qua nhiều năm không có tiến triển, khó tránh ý chí sa sút. Đứa nhỏ Thi Ngôn này lại khác, nó vẫn luôn có lòng tin kiên định vào thế giới này. Lão phu bị nó ảnh hưởng mới bắt đầu thay đổi một chút, đáng tiếc…
Ông ta lại liếc mắt nhìn Tào Quan một cái.
Tào Quan đột nhiên đi đến trước mặt Cơ Quy, khi Đơn Phi, Quách Gia đều muốn ra tay ngăn cản, Tào Quan đột nhiên quỳ xuống, giọng khàn khàn nói: -Cơ Quy, Tào Quan ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, bây giờ rốt cuộc đã hiểu sự rộng lượng của ông.
Cơ Quy cau mày nói:
-Ngươi muốn cầu ta cái gì? Chuyện của Thi Ngôn thì không cần nói thêm. Ông ta vô cùng lão luyện, làm sao lại không biết hành động này của Tào Quan ắt có điều nhờ vả?
Tào Quan hơi chần chừ, khàn giọng nói: -Vì sao? Bí địa Vân Mộng các ngươi không phải là nơi công bằng sao? Người sai là ta, kẻ đáng chết cũng là ta, tại sao muốn Thi Ngôn đi tế thiên? Thi Ngôn muốn khiến thế giới này trở nên tốt hơn, lẽ nào là sai?
Cơ Quy im lặng.
Tào Quan quỳ tiến hai bước, cầu khẩn nói: -Lão trượng, cầu xin ông! Tha cho Thi Ngôn, để ta thay Thi Ngôn tế thiên!
Đơn Phi, Quách Gia ngẩn ra, sau đó thần sắc cảm thán.
Cơ Quy nhìn Tào Quan hồi lâu, lắc đầu nói: -Không được.
Tào Quan gầm lên giận dữ, muốn nhào tới bắt lấy Cơ Quy, lại bị Quách Gia một phen kéo lại phía sau: -Lão trượng, đầu óc ông ta không tỉnh táo, ngài đừng trách ông ta.
-Ta vô cùng tỉnh táo. Tào Quan kêu lên: -Các ngươi nhất định muốn một người chết, muốn một người tế thiên, tại sao không thể là ta?
-Bởi vì ngươi không đủ tư cách! Cơ Quy thản nhiên nói.
Tào Quan ngơ ngẩn, sau đó cười lạnh nói: -Ta không đủ tư cách? Buồn cười, ngươi biết ta là ai không?
-Ngươi là ai? Cơ Quy hỏi ngược lại.
Tào Quan đỏ ngầu đôi mắt: -Trong thiên hạ này ta là người có… Ông ta vốn định hiển lộ thân phận, nhưng khi nhìn thấy thần sắc lãnh đạm của Cơ Quy, thì biết thân phận ở trần thế của mình trong mắt Cơ Quy thực sự không đáng nhắc đến.
-Vừa nãy ta muốn hỏi một chút. Quách Gia nắm chặt lấy Tào Quan nói: -Chuyện tế thiên của bí địa Vân Mộng rốt cuộc có mục đích gì? Vì sao Tào Quan không có tư cách?
Xem ra ngươi thật sự muốn Tào Quan đi tế thiên nha.
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, quay đầu lại nhìn về phía đài tế, cuối cùng không thấy cửa mở ra, cuối cùng nói: -Thi Ngôn lựa chọn tế thiên có phải là có mục đích của nàng ấy không?
Ánh mắt Cơ Quy lóe lên: -Ngươi lại hiểu Thi Ngôn rất rõ. Không sai, sau khi Thi Ngôn lần đầu gặp Tào Quan xong quay về thì đã quyết định tế thiên, đây là tâm nguyện của nàng…
-Ngươi nói láo… Tào Quan gấp đên độ trán nổi gân xanh.
Quách Gia thấp giọng nói: -Tào Quan, ngươi có thể nghe lão trượng nói hết không?
Thấy Tào Quan không nói thêm gì nữa, Cơ Quy lúc này mới nói tiếp: -Nhưng nàng ta còn chút chuyện không nỡ, nên đến bây giờ mới chuẩn bị tế thiên. Chuyện Vân Mộng tế thiên vốn phải là người thông minh nhất, có ngộ tính nhất nơi này mới đủ tư cách làm. Nguyên nhân ở chỗ, chúng ta tuy là ở nơi này, trong mắt các ngươi nhìn thì thần bí, nhưng sự hiểu biết đối với nơi này lại giống như muối bỏ biển vậy.
Đơn Phi lại hiểu sự bất đắc dĩ của Cơ Quy. Hắn nhìn ra được bọn Cơ Quy thật ra cũng giống như Dạ Tinh Trầm vậy. Những người này tuy chiếm được thuyền không gian, nhưng muốn vận dụng thuyền không gian thì vẫn lực bất tòng tâm.
Dạ Tinh Trầm cũng như thế.
Những người này chẳng qua là lĩnh ngộ được chút thần thông mà đám người Hoàng Đế lưu lại. Trên đời này đã coi như sự tồn tại kinh hãi thế tục, vậy đám người Hoàng Đế năm đó…Đơn Phi thật sự có chút khó mà tưởng tượng.
Có lẽ những người này tồn tại giống như thần vậy.
Cái gì là thần?
Người cổ đại xưng người có năng lực vượt xa người đời là thần, nghĩ thế thì đám người Hoàng Đế được xưng là thần cũng rất bình thường.
-Tế thiên là để khiến những người ở đây càng hiểu thêm về nơi này? Quách Gia dò hỏi.
Cơ Quy trầm giọng nói: -Đúng vậy, chính là như thế, bởi vì tổ tiên phát hiện đài tế chín tầng nơi này rất huyền ảo, người ở nơi này có thể lĩnh ngộ được chút chuyện người khác không thể lĩnh ngộ. Khi mới bắt đầu, là Yển Sư mở thông đạo để tổ tiên của chúng ta vào, nhưng tổ tiên từng bước thông qua đài tế bắt đầu lĩnh ngộ được làm sao vận dụng năng lực phá tan thời không, do vậy tổ tiên cho rằng tế thiên có thể khiến chúng ta lĩnh ngộ càng nhiều thần thông của Hoàng Đế hơn nữa, tiến tới phá giải luân hồi thế gian, nên mới lựa chọn một số người làm việc này. Tế thiên cần tự nguyện, Thi Ngôn là tự nguyện làm việc này.
Quách Gia hơi kinh ngạc nói: -Nói như vậy, Thi Ngôn ngược lại sẽ không…
Chữ “chết” còn chưa nói ra, Quách Gia thầm lấy làm lạ, thầm nghĩ nếu nói như thế, Thi Ngôn chẳng qua là bị giam ở nơi này lĩnh ngộ một số thứ, tính mạng hẳn không đáng lo. Tại sao nhìn dáng vẻ Sở Uy, Cơ Quy, lại không hề lạc quan về kết cục của Thi Ngôn chứ?
Một lúc sau cuối cùng Cơ Quy nói: -Nhưng sức người có hạn, bất luận là Thi Ngôn thông minh thế nào, nếu nàng trong thời hạn nhất định không thể lĩnh ngộ thêm, nàng phải sử dụng Trường Sinh Hương phụ trợ, hơn nữa số lượng càng lúc càng nhiều.
Trong lòng Đơn Phi hơi rét, hắn tự nhiên nhớ rõ dáng vẻ của Tôn Sách, Nghiêm Hổ.
Tào Quan nói giọng khàn khàn: -Nàng còn bao lâu mới sử dụng Trường Sinh Hương?
-Bấm tay tính ra, hẳn là còn một năm. Cơ Quy nói.
Khi Tào Quan hơi thở phào, thì thấy Cơ Quy quay đầu lại nhìn.
Cánh cửa của đài tế hoàng kim lại mở ra!
Đơn Phi vẫn luôn lưu ý động tĩnh của đài tế, thấy thế thì bất chấp nhiều thứ, bay người vào phòng tế thì xông thẳng lên đài cao chín tầng.
Cơ Quy cũng không ngăn cản.
Thấy Tôn Thượng Hương mềm oặt ngã dưới đất, khóe miệng có máu tươi, lại nhìn Thi Ngôn đang đứng cách đó không xa, có vẻ không nghe không hỏi, Đơn Phi cuối cùng quát: -Thi Ngôn, cô?
-Không phải Thi Ngôn gây bất lợi cho Tôn Thượng Hương. Quách Gia thấp giọng nói: -Trong tay Tôn Thượng Hương cầm đèn thần ước nguyện, hình như nàng lại dùng đèn thần ước nguyện, mỗi lần sau khi dùng, nàng đều có chút vấn đề.
-Cái gì? Đơn Phi lại không biết điểm này, nghe vậy ngạc nhiên nói:
-Nàng ước nguyện cái gì? Không đợi Quách Gia đáp, Đơn Phi đã hiểu ta: -Nàng đang giúp ta?
Khóe miệng Quách Gia lộ vẻ vui mừng, y biết Đơn Phi sẽ hiểu, như thế là đủ.
Giơ tay nâng Tôn Thượng Hương dậy, Đơn Phi thấy người kia thủy chung hôn mê bất tỉnh, khi trong lòng lo lắng, nghe Thi Ngôn nói: -Nàng sẽ tỉnh lại, ngươi không cần lo lắng.
-Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Tào Quan tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở, cũng lảo đảo đi theo phía sau Đơn Phi, Quách Gia lên đỉnh đài tế.
Ông ta biết nếu có Sở Uy, nói không chừng một chưởng đánh chết ông ta rồi. Cơ Quy vẫn rất có tình người, lại không hề ngăn cản.
Khi Thi Ngôn do dự, Quách Gia cũng hỏi: -Tôn Thượng Hương vội vã như thế, chắc chắn là muốn hỏi nàng có phải là Thần Vũ hay không? Thi Ngôn, cô làm sao trả lời?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất