Chương 600: Mất tích ly kỳ
Đơn Phi không biết Thi Ngôn nói “khó mà chia tách” có dụng ý gì, hắn cảm thấy quan hệ với Tào Quan khiến người ta thật khó hiểu?
Là Tào Quan đưa Đơn Phi hắn đến thế giới này!
Sau đó quanh đi quẩn lại, giữa Đơn Phi hắn và Tào Quan luôn có chút quan hệ dính líu không rõ, nhưng Thi Ngôn không nói “các ngươi”, mà còn có ý bao gồm cả Thi Ngôn trong đó nữa.
Đơn Phi hắn và Thi Ngôn sẽ có quan hệ gì?
Thi Ngôn nghi hoặc lẩm bẩm nói: -Nàng ta nói ta có quan hệ với nàng ta, tại sao ta lại không nhớ ra chứ?
Cuối cùng lắc đầu, Thi Ngôn tự tin nói: -Trước mắt ta không biết, có điều ta sẽ ở đây ngẫm nghĩ lại.
Nhìn về phía Đơn Phi nói: -Ngươi hẳn là nghe gia gia ta đề cập mục đích ta lên đài tế. Ta ban đầu nghĩ rất đơn giản…Ta chỉ muốn thông qua Tào Quan mà thay đổi thế giới bi thảm này, có điều ta đã thất bại.
Đơn Phi an ủi: -Cô không thất bại, ít nhất cô thay đổi được Tào Quan, Tào Quan lại ảnh hưởng đến Tào Tháo…
Tào Tháo lúc trước cũng giết chóc vô số, nhưng thủ đoạn gần đây ôn hòa hơn một chút, trong đó nói không chừng cũng có tác dụng gián tiếp của Thi Ngôn. Đơn Phi nhìn ra Tào Tháo rất chịu ảnh hưởng của Tào Quan.
-Nhưng đây không phải là phương pháp phá giải luân hồi. Thi Ngôn lẩm bẩm nói: -Có lẽ chúng ta có thể thay đổi nhất thời, nhưng không cần nhiều năm, thế giới này sẽ lại đi đến bước chia chia hợp hợp.
Đơn Phi im lặng.
Thời đại kia của hắn có rất nhiều quốc gia vẫn chưa ổn định, khối cộng đồng, liên minh gì đó xuất hiện lớp lớp, có xáp nhập, có phân chia, phạm vi phân hợp chẳng qua chỉ mở rộng hơn một chút thôi, về bản chất thì không thay đổi gì so với Chiến Quốc thất hùng của Hoa Hạ!
Thường nói mọi người là người trái đất, nhưng sự phân biệt đối xử, chênh lệch về các mặt thoạt nhìn mãi mãi đều không thể mất đi.
-Sau khi ta thất bại thì vấn đề đã xuất hiện, liền muốn từ chỗ của Hoàng Đế biết được đáp án cuối cùng, nên mới lựa chọn lên đài tế. Ta nhìn ra được, Tào Quan còn muốn “cứu” ta. Đơn Phi, nói với Tào Quan, là bản thân ta lựa chọn lên đài tế, mà không phải là muốn trốn tránh cái chết.
Thi Ngôn mỉm cười nói: -Ta yêu Tào Quan, nhưng ta còn muốn làm một việc mình muốn làm, hi vọng huynh ấy có thể ủng hộ ta.
Đơn Phi cười khổ: -Ta rất khó giải thích với Tào Quan, tại sao cô không đích thân nói?
Hắn tự nhiên sinh ra sự kính nể đối với Thi Ngôn, hắn ngược lại càng hiểu ý của Thi Ngôn hơn so với Tào Quan.
Thi Ngôn từng đau khổ, từng bàng hoàng, khi Đơn Phi và Thần Vũ thảo luận về Thi Ngôn, còn cho rằng Thi Ngôn đang sợ hãi và trốn tránh. Sự thực lại chứng minh, Thi Ngôn là nữ tử dũng cảm.
Có rất ít nữ tử có thể có dũng khí như Thi Ngôn vậy.
Thi Ngôn muốn thông qua đài tế để tìm kiếm đạo phá giải luân hồi thế gian!
Đơn Phi cũng không thích những người cổ động người khác làm chuyện vĩ đại, bởi vì trong đó ít nhiều cũng có phần ích kỷ, kích động, nhưng đối với những người có thể kiên trì với lý tưởng của bản thân, thậm chí không tiếc hiến dâng vì điều đó lại nể phục trong lòng.
Có điều hắn cũng biết rất khó giải thích chuyện này với Tào Quan, bởi vì trong lòng Tào Quan, Thi Ngôn là vì Tào Quan ông ta mới lên đài tế, Tào Quan ông ta nhất định phải cứu Thi Ngôn!
Giải thích của người ngoài sẽ chỉ khiến Tào Quan càng chui đầu vào sừng trâu, đây chính là khác biệt giữa người trong cuộc và ngoài cuộc, cũng giống như một thiếu niên rơi vào lưới tình vậy, bất cứ sự nhắc nhở nào của ngươi cũng đều vô ích, nhất định phải để bản thân y tỉnh ngộ lại mới được.
-Ta nói, huynh ấy cũng sẽ không tin. Thi Ngôn khẽ thở dài: -Huynh ấy đã thay đổi rất nhiều, nhưng huynh ấy dùng Vô Gian vốn là vì ta, làm sao lại trơ mắt nhìn ta làm chuyện này chứ? Với tính cách của huynh ấy, dù là bản thân lên đài tế, cũng sẽ không để ta đi làm.
Đơn Phi không thể không nói Thi Ngôn hiểu Tào Quan rất sâu sắc.
-Có điều chúng ta vẫn có thể khiến huynh ấy từ từ hiểu ra điểm ấy. Thi Ngôn mỉm cười nói: -Khi ngươi đến thần miếu Lâu Lan thì mang theo Tào Quan, nói là ta dặn dò. Nói với Tào Quan, ở đó có thể tìm được cách cứu ta.
Đơn Phi nhíu mày không nói, hắn nhìn ra được những lời mà Thi Ngôn nói lần này không tự tin như thế.
-Có điều mục đích của Nữ Tu tuyệt đối sẽ không đơn giản như ngươi nói vậy.
Thi Ngôn thấp giọng nói.
-Nữ Tu có mục đích gì? Số mệnh Nữ Tu đến tột cùng là cái gì? Đơn Phi liên tiếp hỏi.
Thi Ngôn do dự một chút: -Đơn Phi, ta không thể nói với ngươi, bởi vì tuy ta không sợ chết, nhưng lại biết chuyện này cũng giống như hiệu ứng Vô Gian vậy. Ngươi thay đổi càng nhiều, tác động ngược cũng sẽ càng mãnh liệt. Nếu ta trực tiếp nói cho ngươi biết đáp án, ngươi sẽ thiếu đi quá trình thay đổi.
Thấy Đơn Phi trầm ngâm không nói, Thi Ngôn kiên nhẫn giải thích nói: -Chuyện này giống như một người ác làm chuyện ác vậy. Cái chúng ta nhìn thấy là kết quả mà y làm điều ác, lại rất ít khi nhẫn nại tìm kiếm nguyên nhân y làm điều ác. Có nhiều khi, trong trần thế đối với loại chuyện này chỉ đơn giản là giết quách đi, nhưng nguồn gốc vẫn còn đó, thì sẽ sinh ra hậu quả xấu như thế mà thôi. Giết một người chẳng qua là chôn sâu vấn đề thôi, để chúng ta coi nhẹ nguồn gốc, do vậy vấn đề luôn sẽ bộc lộ lần nữa.
Đơn Phi hỏi ngược lại: -Cô bảo ta đi tìm nguyên nhân nảy sinh số mệnh?
Thi Ngôn khen: -Ngươi thật sự thông minh, khó trách Mã Vị Lai lại chọn ngươi. Ta tin với ngộ tính của ngươi, khi tìm đáp án thì đã thật sự bắt tay giải quyết vấn đề số mệnh.
Tiến lên một bước, Thi Ngôn tràn đầy khích lệ nói: -Đơn Phi, trên đời này có rất nhiều người lời nói và hành động không thống nhất, nhưng ngươi thì khác. Ngươi chỉ cần làm theo chủ tâm của mình, ta tin ngươi nhất định có thể giải quyết vấn đề đã tồn tại suốt hai ngàn năm qua!
Khi Đơn Phi ra khỏi phòng tế, trong đầu ngẫm lại tất cả những gì Thi Ngôn nói khi nãy, hắn lưu ý đến mấy điểm mấu chốt.
Thi Ngôn mặc dù không nói rõ Tôn Thượng Hương chính là Thần Vũ, nhưng nàng vạch trần sự thật này từ nhiều mặt, thậm chí tìm ra được ký ức của Thần Vũ trong đầu Thi Ngôn để nói rõ với hắn. Thi Ngôn cứ không trực tiếp nói ra đáp án, nhất định là có điều lo nghĩ của nàng! Tại sao Thi Ngôn phải làm thế? Thi Ngôn có phải đang ám chỉ cái gì không? Thi Ngôn nói lực cản giữa hắn và Tôn Thượng Hương đến từ đâu chứ?
Khi nhắc đến “Nữ Tu”, Thi Ngôn có vẻ kiêng kỵ, nàng nhiều lần nhắc lại số mệnh của Nữ Tu, lại không nói nội dung thật sự của số mệnh, hơn nữa Thi Ngôn đề cập đến nếu nàng nói ra chân tướng thì sẽ dẫn đến sự xóa bỏ kịch liệt, ngược lại sẽ tăng thêm đau khổ cho hắn và Thần Vũ. Xóa bỏ cái gì? Ký ức? Ai đang xóa bỏ? Thi Ngôn nói, lực lượng đó hắn và Thần Vũ căn bản không thể chống cự!
Trong lòng hơi lạnh, Đơn Phi nghĩ đến mấy chữ “số mệnh của truyền nhân Nữ Tu”, lại nhớ đến lúc trước khi Nữ Tu tái hiện, tư thái ngạo thế thiên hạ, trong đầu như có tia chớp xẹt qua, Nữ Tu là một nữ nhân mạnh mẽ, Đơn Phi biết ý của mạnh mẽ chính là khống chế.
Khi hắn chưa nghĩ tiếp, Tào Quan đã xông đến trước mặt hắn, gấp gáp nói: -Đơn Phi, Thi Ngôn bảo ngươi làm gì?
-Dẫn ông đi thần miếu Lâu Lan.
Đơn Phi trả lời.
-Nơi đó có cách cứu Thi Ngôn? Tào Quan lập tức nói.
Đơn Phi truyền lời nói: -Thi Ngôn nói ông đi đến đó có thể tìm được cách cứu nàng.
Tào Quan nhíu mày khó hiểu nói: -Thật sự?
Đơn Phi buông tay nói: -Nếu ông không tin, ta cũng không có cách nào. Quay đầu nhìn sang gốc cây, thấy Tôn Thượng Hương chậm rãi mở mắt, dung nhan hơi tiều tụy, trong lòng Đơn Phi khẽ đau.
Tôn Thượng Hương rất mờ mịt nói: -Tại sao ta lại ở nơi này? Nàng chỉ nhớ mình sử dụng đèn thần ước nguyện để chất vấn Thi Ngôn rồi thì hôn mê. Khi tỉnh lại thì nàng đã ở ngoài đài tế.
Cũng giống như tình hình khi dùng đèn thần ước nguyện tìm Thi Ngôn rồi bị ngăn cản lúc trước, chỉ là lần này phản ứng càng mãnh liệt hơn. Tại sao nàng muốn gặp Thi Ngôn hỏi đáp án thì lại gặp vấn đề bị cản trở chứ?
Trong lòng Tôn Thượng Hương khó hiểu, chậm rãi đứng dậy muốn đi về phía đài tế, liền có người nhẹ nhàng bắt được cổ tay nàng, không cần nhìn cũng biết là Đơn Phi. Tôn Thượng Hương miễn cưỡng cười nói:
-Muội còn muốn hỏi Thi Ngôn chút chuyện, huynh đừng cản muội.
Đơn Phi nhìn vẻ mất mát của Tôn Thượng Hương, gần như muốn thốt lên đáp án, nhưng nhớ đến sự nhắc nhở của Thi Ngôn, cuối cùng nói: -Không cần.
-Vì sao? Tôn Thượng Hương khó hiểu nói, nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Đơn Phi, Tôn Thượng Hương cắn môi nói: -Muội không sao cả, huynh không cần lo lắng gì cả.
-Nhưng bí địa Vân Mộng hình như có chút vấn đề. Đơn Phi quay đầu nhìn sang Cơ Quy, chuyển hướng đề tài.
Đơn Phi rất có hảo cảm với Cơ Quy, biết lão giả cơ trí này nhìn thì thản nhiên không để ý đến sự đời, thực ra đã giúp bọn họ rất nhiều. Nếu Sở Uy ở đây, nói không chừng sẽ trị Tôn Thượng Hương tội danh xông vào đài tế, càng không để Tào Quan lên đài tế gặp mặt Thi Ngôn.
Cơ Quy không nghiêm khắc như thế, thậm chí còn ngầm đồng ý họ làm một số chuyện.
Tào Quan hiểu điểm ấy, nhớ tới bí địa Vân Mộng vừa nãy xảy ra điều ngoài ý muốn, lại chủ động nói với Cơ Quy: -Cơ lão trượng, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông ta biết Thi Ngôn sẽ không gặp lại ông ta nữa, chỉ muốn nhìn xem có thể giúp đỡ đổi lại tự do cho Thi Ngôn không.
Thần sắc Cơ Quy có phần ngưng trọng, trầm giọng nói: -Các ngươi đi theo ta.
Ông ta dẫn mọi người quay lại rừng hoa đào, thấy đám người Như Tiên Tiên rất bất an đứng ở đó, Sở Uy thoạt nhìn giống như sắt lạnh đã đóng băng vậy, sát khí vô hạn nói: -Như Tiên, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ngươi còn không mở miệng, đừng trách lão phu độc ác vô tình!
Đám người Đơn Phi vừa nghe, đã biết là Như Tiên đang giở trò.
Như Tiên thấy đám người Quách Gia từ rất xa đi tới, cắn răng nói: -Sở Uy, ngươi bảo ta nói gì chứ? Bí địa Vân Mộng không phải nơi công bằng sao? Không phải chúng ta làm, ngươi không bắt được người thì tìm chúng ta trút giận, vậy mà cũng là công bằng?
Mọi người kinh ngạc.
Có người tự tiện xông vào trái tim của Vân Mộng, Sở Uy ra tay, không ngờ không bắt được người?
Sắc mặt Cơ Quy ngưng trọng, chậm rãi nói: -Sở Uy, trước mắt thế nào?
Sắc mặt Sở Uy đóng băng, lạnh lùng nói: -Vừa rồi trái tim Vân Mộng có người đột nhập, ngươi cũng biết mà. Thấy Cơ Quy gật đầu, Sở Uy nói: -Người đó lấy đi Phá Thiên Cổ ở nơi đó!
Sắc mặt Cơ Quy biến đổi: -Cái gì?
Đơn Phi vừa thấy dáng vẻ này của Cơ Quy, thì biết món đồ “Phá Thiên Cổ” này rất quan trọng với bí địa Vân Mộng.
Trái tim Tôn Thượng Hương vốn lo lắng, nàng cùng Đơn Phi trải nhiều gian khổ đến nơi này, đối với ước định của Đơn Phi, đánh cược của Bạch Liên Hoa vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Nàng cho là mình lần này có thể giúp Đơn Phi tìm được Thần Vũ, không ngờ mỗi khi đến lúc mấu chốt thì lại hôn mê. Lẽ nào đây chính là số mệnh của nàng? Khi nàng đánh cuộc thì đã định sẵn là phải thua rồi?
Khi nghe Sở Uy đề cập đến mấy chữ “Phá Thiên Cổ”, nàng cảm giác mình từng nghe. Ngẫm nghĩ một chút, nàng nhớ lúc trước khi thấy Tự Minh Cầm cũng từng rơi vào ảo cảnh, nghe thấy một nữ tử đề cập với Đơn Tướng Quân gì đó về Phá Thiên cổ, đó cũng giống như Tự Minh Cầm vậy, đều là vật mà Hoàng Đế lưu lại.
Quách Gia ở bên cạnh lấy làm lạ, chậm rãi nói: -Lấy đồ đi, bảo nàng ta giao ra là được rồi. Y nói câu này lại rất tự nhiên, thầm nghĩ nơi này khó vào khó ra, nếu không có sự cho phép của Sở Uy, Cơ Quy, ai có thể ra ngoài chứ?
Không có bất cứ ai có thể chạy khỏi sự tróc nã của Sở Uy và Cơ Quy ở nơi này!
Nháy mắt sắc mặt Sở Uy trở nên cực kỳ khó coi, Cơ Quy hình như nhìn ra cái gì đó trên mặt Sở Uy, kinh ngạc nói:
-Người đó không thấy đâu?