Thâu Hương

Chương 601: Giành ra tay trước

Chương 601: Giành ra tay trước


Trong đầu mọi người có cùng suy nghĩ với Quách Gia, Sở Uy tuy là mặt sắc vô tình, nhưng tuyệt đối không làm việc lỗ mãng. Nếu Sở Uy ép hỏi Như Tiên, sự việc hẳn là do đám người Như Tiên làm không thể nghi ngờ.
Nữ tử này lớn mật như vậy, có thể nói là đến mông của cọp cũng muốn vuốt một cái, có thứ gì đáng để nàng mạo hiểm như thế?
Nhưng bất luận nàng sai người trộm đi thứ gì, các nàng là do cơ duyên xảo hợp mới vào được nơi này, muốn đi ra nhất định phải được đám người Cơ Quy cho phép, bằng không cả đời có thể sẽ chết ở đây.
Đây là bí địa Vân Mộng, Quỷ Phong, Dạ Tinh Trầm đến đây còn phải bó tay bó chân. Hai người này biết điều đó, nên mới thủy chung không xuất hiện. Nếu đã như thế, có người lấy đồ rồi không rời khỏi nơi này được thì có ích gì chứ?
Mọi người đều nghĩ như vậy, khi nghe Cơ Quy đặt câu hỏi, sắc mặt có thể nói là cực kỳ cổ quái, thầm nghĩ sao lại có người có thể rời khỏi nơi này chứ? Không ngờ Sở Uy nghiêm túc nói: -Đúng vậy, ta tiến vào trái tim Vân Mộng, phát hiện không thấy Phá Thiên Cổ, người lấy cắp cũng không thấy đâu, ta khởi động Thiên nhãn của Vân Mộng tìm kiến, nơi này không còn người đó nữa!
Thần sắc Cơ Quy ngưng trọng, ông ta biết Thiên nhãn của Vân Mộng phân biệt rất rõ người trong, người ngoài, Sở Uy nói như vậy, người ăn cắp tuyệt đối không còn ở đây nữa.
Như Tiên khẽ cười nói:
-Xem lão già ông nói chuyện kìa, nói không chừng Phá Thiên Cổ là bị người của các ông lấy đi. Người của chúng ta đều ở đây, nếu ông không tin, thì có thể kêu Tôn Quận Chúa lục soát chúng ta.
Nàng vốn mang thần sắc kinh ngạc, nhưng nghe thấy người đó đã biến mất không thấy đâu, thần sắc đã nhanh chóng khôi phục như thường.
Sở Thiên Lý quát khẽ nói: -Ngươi nói dối!
Như Tiên chớp đôi mắt đẹp nói: -Sao ta lại nói dối? Vừa rồi ta chúng ta cảm thấy buồn bực đến phát điên, hỏi ý các ngươi xem có thể đi dạo chung quanh không, ngươi cũng đồng ý rồi.
Nàng chưa dứt lời, Sở Thiên Lý đã nặng nề bị đánh ra.
Người ra tay là Sở Uy!
Mọi người thấy Sở Uy cũng không hề nể tình với con ruột, vừa ra tay là đánh bay Sở Thiên Lý, đều lộ vẻ không đành lòng. Như Tiên vốn cười nhẹ nhàng, nhưng thấy Sở Uy như thế cũng thấp thỏm trong lòng, cũng không nói tiếp nữa.
-Sở Thiên Lý ra ngoài làm việc không ổn thỏa, làm việc đối nội cũng quá mức hoang đường, lão phu chắc chắn nghiêm trị không tha. Sở Uy cũng không liếc nhìn nhi tử, nhìn chằm chằm Như Tiên nói: -Ngươi thấy nó có vẻ áy náy về cái chết của Điêu Thiền, lợi dụng lòng tốt của nó mà hành sự, càng không thể tha thứ!
Như Tiên nhìn ánh mắt như đinh của lão già kia, trong lòng lạnh lùng, cười lớn nói: -Ta không biết ngươi đang nói cái gì?
Quách Gia than nhẹ một tiếng nói: -Như Tiên, Thiên Lý huynh đối với các ngươi có lòng áy náy, nên mới mặc cho các ngươi đi lại xung quanh, nhưng ngươi lợi dụng lòng tốt của y ra ngoài lấy cắp đồ, thực sự rất khó đối diện với lòng tốt của Thiên Lý huynh.
Y mặc dù không biết tình hình cụ thể, nhưng nghe mấy lời của Sở Uy, Cơ Quy, cũng ít nhiều hiểu nguyên nhân trong đó.
Sở Thiên Lý hiển nhiên áy náy về cái chết của Điêu Thiền, nhân vật như Quách Gia sao lại không nhìn ra? Như Tiên lợi dụng điểm ấy, thừa lúc Sở Uy, Cơ Quy rời đi mà nói chuyện với Sở Thiên Lý, thừa cơ mở rộng phạm vi đi lại. Lại có người mượn dịp xông vào nơi trung tâm của Vân Mộng, Sở Uy càng biết điểm này, giận con vô dụng, nên mới ra tay trách phạt.
Quách Gia biết lão giả này thực sự nổi giận, Sở Uy đối với nhi tử còn không nể tình như thế, càng không có cảm giác thương hương tiếc ngọc với Như Tiên. Nếu đợi khi lão giả nghiêm hình bức cung, vậy thì ai cũng không thể ngăn cản.
-Giao người đó và Phá Thiên Cổ ra. Quách Gia thương lượng nói: -Các ngươi…
Y còn chưa dứt lời, Sở Uy đã nói: -Các ngươi sẽ không chết, bằng không…
Như Tiên tuy lạnh người, nhưng vẫn cứng đầu như cũ: -Sở Uy, ngươi cũng nhìn thấy, người của chúng ta đều ở đây, ngươi muốn xét thì cũng có thể để Tôn Thượng Hương xét, ngươi còn muốn chúng ta làm sao?
-Ngươi cho rằng lão phu mù sao? Các ngươi tổng cộng có tám người ở đây, nhưng bây giờ chỉ có bảy người. Sở Uy nói từng chữ: -Người còn lại là ai? Nói!
Thấy khuôn mặt Như Tiên âm tình bất định, khóe miệng Sở Uy nở nụ cười ác nghiệt: -Sau khi ngươi đến nơi này, thấy Sở Thiên Lý mềm lòng, lại thấy Cơ Quy không có chủ kiến, liền nhận định là chúng ta chỉ thế mà thôi ư?
Như Tiên không nói, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có suy nghĩ này.
Không ngờ Sở Uy còn chưa nói xong thì đột nhiên phất tay.
Cơ Quy quát: -Khoan đã! Thân hình ông ta hơi căng lên, đột nhiên muốn tiến lên, trên đỉnh đầu đám người Như Tiên xuất hiện lỗ máu đỏ tươi.
Đột nhiên dừng lại, sắc mặt Cơ Quy lộ vẻ không đành lòng.
Chợt nghe một nữ tử áo đen thét thất thanh đột nhiên bay lên trời, lại bị lỗ máu đỏ tươi kia hút vào trong.
Sau một tiếng ông, có một bộ xương trắng rơi ra khỏi động máu, chớp mắt tán loạn. Sau khi lỗ máu đóng lại, lại có vài giọt máu tươi từ trên không rơi xuống bộ xương trắng, vẽ nên cảnh huyết tinh vô tận!
Trong lòng mọi người kinh hãi, lần lượt lùi ra sau mấy bước. Thấy đồng bọn chớp mắt hóa thành bộ xương trắng tán loạn, những thích khách còn lại tuy từng trải qua quá nhiều huấn luyện, nhưng có người thân thể đã run rẩy, gần như muốn nôn ra.
Sở Uy tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Như Tiên sắc mặt tái nhợt như tuyết nói: -Ta đếm đến ba, nếu không vẫn không nói, ngươi có tự phụ dung nhan xinh đẹp hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ biến thành một bộ xương trắng mà thôi!
Dung nhan Như Tiên xám như tro, thấy Sở Uy vừa định mở miệng, gấp gáp nói:
-Được, ta nói!
Nàng tự phụ dung mạo xinh đẹp, lại dựa vào thuật quyến rũ mê hoặc chúng sinh, sau khi đến nơi này còn mang theo vài phần may mắn, nhưng thấy thủ đoạn Sở Uy sắc bén như thế, rốt cuộc ý thức được mình phạm vào sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.
-Là Quỷ Phong bảo ta làm thế. Như Tiên khẩn trương nói.
Mọi người yên tĩnh.
Hai người Sở Uy, Cơ Quy mặc dù biết Dạ Tinh Trầm, nhưng lại rất xa lại với Quỷ Phong. Bọn họ từ trong miệng Đơn Phi, Thi Ngôn biết người này, nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
-Quỷ Phong sẽ không thâm nhập nơi này. Cơ Quy chậm rãi nói.
Mọi người biết Cơ Quy sẽ không đoán sai, Quỷ Phong dù có tự tin hơn nữa cũng sẽ không tự mình mạo hiểm tìm chết.
Như Tiên lập tức nói: -Y đương nhiên sẽ không vào nơi này, nhưng y đoán chắc…đoán chắc… Sắc mặt nàng trắng bệch, cảm thấy ánh mắt Quách Gia thấp thoáng ý bất mãn, Như Tiên ngoan ngoãn nói: -Y cảm thấy chúng ta…có cơ hội vào, mới sắp xếp một người ngoài vào trong chúng ta. Người đó vốn không có quan hệ gì với chúng ta, vàng thau lẫn lộn tiến vào chính là muốn lấy cắp đồ của Vân Mộng. Ta xin Sở Thiên Lý để chúng ta tùy ý, dùng những người còn lại che mắt Sở Thiên Lý, để người đó mượn dịp vào trung tâm Vân Mộng. Còn chuyện nàng ta làm sao tìm được nơi đó, lấy cắp cái gì, làm sao rời đi, chúng ta không biết gì cả.
Sở Uy mặt trầm như nước: -Nhưng ngươi cũng biết người đó là ai?
Như Tiên vốn muốn cò kè mặc cả, nhưng thấy tay phải Sở Uy siết chặt, sợ hãi nói: -Ta chỉ biết tên nàng, Đơn Phi lại quen biết với nàng ta.
Mọi người ngẩn ra. Đơn Phi cũng kinh ngạc không thôi.
Như Tiên sớm nhân cơ hội lắc mình đến cạnh Đơn Phi nói: -Sở Uy, tất cả vốn không liên quan đến chúng ta. Ta đã nói tất cả cho ngươi biết, ngươi nói phải giữ lời!
Nàng quý nhất là dung mạo, nhưng thấy đồng bọn nháy mắt là hóa thành xương trắng, dù không biết đối phương làm sao làm được điểm này, nhưng cũng không che giấu được sự hoảng sợ của mình.
Tránh bên cạnh Đơn Phi, mới có thể tránh được lỗ máu không biết sẽ xuất hiện lúc nào kia.
Ánh mắt Sở Uy như đao, lạnh lùng nhìn Cơ Quy nói: -Cơ Quy, ngươi vẫn nói truyền nhân Thiên Nữ vô cùng công bằng, bây giờ…
-Đơn Phi cũng không biết rõ tình hình. Cơ Quy bình tĩnh nói:
-Ta và ngươi còn không thể phối hợp nhất trí, Đơn Phi sao có thể ngăn cản người bên cạnh làm gì chứ?
Trong lòng Đơn Phi cảm tạ, quay đầu sang nói với Như Tiên: -Cô còn chưa nói tên của người kia?
Như Tiên hơi hít sâu, cất giọng nói: -Ta chỉ biết người nọ tên Bạch Liên Hoa!
Đơn Phi ngơ ngẩn.
Trong đôi mắt Tôn Thượng Hương cũng hiện lên chút kinh ngạc.
Đơn Phi tự nhiên biết rõ Bạch Liên Hoa, cũng biết khi ở đỉnh động núi Cầm Cổ, Bạch Liên Hoa và đám người Trương Liêu đều không biết đi đâu ở trong sơn động. Khi đó hắn từ trong miệng Tôn Thượng Hương biết chuyện này thì hơi kinh ngạc, bởi vì hắn biết bản lĩnh của Bạch Liên Hoa, cũng biết thiếu nữ này sớm đã không phải thiếu nữ ngây thơ năm đó, ai có thể dễ dàng bắt được nữ tử như Bạch Liên Hoa chứ?
Trong địa thất nơi đống loạn thạch, hắn liếc mắt thì thấy đám người Trương Liêu, Tuân Du, Biên Phong, thậm chí ngay cả Cát phu nhân, Á Khắc Tây cũng đều ở đó, lại không thấy mỗi Bạch Liên Hoa!
Bạch Liên Hoa gọi Quỷ Phong là Khương thúc thúc, quan hệ với Quỷ Phong tự nhiên là không phải tầm thường.
Loạn cục hiện tại là do Quỷ Phong, Dạ Tinh Trầm một tay thao túng.
Bạch Liên Hoa lại vừa hay mai phục vào trong này, lại luôn vờ như không thấy Đơn Phi hắn…Bạch Liên Hoa rốt cuộc đang làm gì, nàng lại biết cái gì?
Suy tư dồn dập, Đơn Phi thấy ánh mắt mọi người dồn sang, càng nhìn thấy ánh mặt lạnh như băng của Sở Uy, trấn tĩnh nói: -Ta không biết việc này, nhưng ta sẽ dốc sức giúp bí địa Vân Mộng tìm được Phá Thiên Cổ.
Cơ Quy chậm rãi nói: -Như vậy không còn gì tốt hơn.
Sở Uy hừ lạnh một tiếng nói: -Ngươi làm sao tìm được?
-Bạch Liên Hoa không ở đây? Đơn Phi hỏi ngược lại. Thấy Sở Uy, Cơ Quy lắc đầu, Đơn Phi thực sự không biết Bạch Liên Hoa làm sao có thể rời khỏi nơi này, trầm ngâm nói: -Nếu nàng không ở đây, chắc chắn sẽ đến đại trạch, Lã Bố cũng ở đó.
-Ta cảm thấy ngươi không cần lo Bạch Liên Hoa sẽ thành cương thi. Sở Uy cười lạnh nói: -Bây giờ nghĩ lại, nàng và Lã Bố rất có thể cũng cùng đường, cũng giống như Như Tiên này vậy! Ngươi nên lo lắng nhất là một đám huynh đệ ngươi để lại ở trên.
-Không sai.
Đơn Phi đồng ý nói: -Bạch Liên Hoa nếu ở trên trạch, ta sẽ khuyên nàng trả lại Phá Thiên Cổ, Lã Bố trước mắt không biết sẽ làm ra chuyện gì, ta sẽ ngăn cản nàng!
Một lời nói ra, mọi người đều kinh sợ, khó có thể tin nhìn thiếu niên hứa hẹn đó.
Cơ Quy dù coi trọng Đơn Phi, Sở Thiên Lý, Triệu Tư Ích luôn có chút coi thường Đơn Phi, nên mới tự chủ trương làm việc, nhưng hai người này hợp lực cũng không thể làm gì Lã Bố, Đơn Phi lại muốn đi ngăn cản?
-Ngươi làm sao ngăn cản y? Sở Uy hơi động dung nói: -Dùng Vô Gian sao?
-Dùng cách của ta.
Đơn Phi cực kỳ điềm tĩnh nói: -Ta mời hai vị cho ta thêm chút thời gian. Mấy ngày nay hắn bôn ba tới lui đã vô cùng mệt mỏi, nhưng biết chuyện quá khẩn cấp, hít sâu một hơi khôi phục lại tinh lực, nhìn Cơ Quy nói: -Mời lão trượng đưa ta đến chỗ loạn thạch vừa nãy.
-Có cần muội giúp hay không? Tôn Thượng Hương tận mắt nhìn thấy sự dữ tợn của Lã Bố, thật không biết Đơn Phi làm sao có thể ngăn Lã Bố, đối với Bạch Liên Hoa, nàng lại không quá lo lắng.
Bạch Liên Hoa khắp nơi bức ép Tôn Thượng Hương, nhưng Tôn Thượng Hương làm sao không biết tình ý mà Bạch Liên Hoa dành cho Đơn Phi thực sự sâu đậm. Bạch Liên Hoa làm thế, có phải là vì Đơn Phi hay không?
-Tìm Thần Vũ, đoạt lại khống chế Minh Sổ! Người nào căn bản không giúp được Đơn Phi, ngược lại liên lụy đến Đơn Phi, thì rời khỏi Đơn Phi!
Đây vốn là ván cược giữa Bạch Liên Hoa và Tôn Thượng Hương nàng, Tôn Thượng Hương nàng chưa bao giờ quên, Bạch Liên Hoa sao lại quên? Bạch Liên Hoa chưa chắc giúp Đơn Phi tìm Thần Vũ, lại có thể giúp Đơn Phi đoạt lại quyền khống chế Minh Sổ!
Phá Thiên Cổ có liên quan đến việc khống chế Minh Sổ?
Khi Bạch Liên Hoa đánh cuộc thì đã sớm liệu được?!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất