Chương 603: Đòn phản kích của Đơn Phi
Dù Đơn Phi luôn suy xét tính toán của Quỷ Phong, nhưng khi nghe thấy Quỷ Phong nói như vậy cũng khó tránh khỏi kinh ngạc. - Ngươi giúp ta giết Lã Bố?
- Không sai.
Trong lúc nói thân hình Quỷ Phong khẽ lắc, thoắt cái đã đến bên cạnh Đơn Phi, thấp giọng nói: - Ngươi đi theo ta.
Đơn Phi cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn có thể duy trì sự trấn tĩnh, chỉ thấy Quỷ Phong lại thật sự đến chỗ Lã Bố ẩn thân, nhẹ nhàng vẫy tay. Đợi khi Đơn Phi đến gần, Quỷ Phong khẽ vặn cơ quan, mở thạch thất ra rồi nhảy xuống, quay đầu lại ngước nhìn Đơn Phi vẻ mặt kinh dị, nói: - Động thủ đi.
Rõ ràng Lã Bố nằm ngay trên cỏ khô dưới đất, bên dưới lót mảnh vải gấm.
Đơn Phi thông thạo tình hình ở đây như lòng bàn tay, thấy người nằm trên cỏ khô quả thực là Lã Bố. Lã Bố của lúc này thần sắc tái nhợt, hoàn toàn không có dáng vẻ hô hấp, còn lâu mới sánh bằng lúc là cương thi bất tử, nơi này còn thắp một ngọn đèn dầu, chiếu lên dấu đỏ trên cổ Lã Bố nhìn có vẻ rõ ràng.
Lã Bố hiện giờ bị Nữ Tu đánh trọng thương, thật sự đang hấp hối.
Quỷ Phong nhiệt tình nói: - Ngươi có mang theo đao không?
Đơn Phi đứng ở đó không động đậy, khi nghe Quỷ Phong nói như vậy chậm rãi lắc đầu.
Quỷ Phong hơi bất mãn nói: - Đêm đen gió cao, muốn đến giết người tại sao không mang theo một cây đao trên người chứ? Nhưng mà không sao, bên ngoài có không ít đá lớn, ngươi tùy tiện nhặt mấy hòn để đập, đầu của Lã Bố tuy cứng, nhưng võ công của ngươi cũng không tầm thường, đập vài cái cũng có thể giết được y.
Thấy Đơn Phi vẫn chưa động thủ, Quỷ Phong dường như có chút bất ngờ, nhắc nhở: - Cơ hội thế này cũng không nhiều, ngươi đã lãng phí không ít thời gian rồi.
Đơn Phi cúi đầu liếc nhìn Thông Linh Kính trên tay, biết Quỷ Phong nói không sai, hắn vẫn còn lại hơn phân nửa thời gian, muốn giết Lã Bố là một việc tốn sức, cho dù hắn lấy đá đập, muốn giết chết Lã Bố cũng cần có một chút thời gian.
Nhưng hắn vẫn có thể bình tĩnh đứng ở đó: - Tại sao phải đi tìm đá? Không phải trên lưng người có một thanh kiếm sao? Thanh kiếm đó của ngươi tuyệt không phải vật tầm thường, chặt đầu của Lã Bố chắc hẳn là rất dễ dàng.
Dưới ngọn đèn tối mờ, mặt nạ của Quỷ Phong hiện lên sắc thái quỷ dị. - Ngươi thật sự là một người cẩn thận. Ngươi sợ khi ra tay với Lã Bố thì ta sẽ ra tay với ngươi, cho nên mới muốn dùng kiếm của ta để giết Lã Bố? Hay là ngươi muốn thuận tiện giết luôn cả ta?
- Xem ra ngươi cũng rất cẩn thận.
Đơn Phi đột nhiên nói: - Chỉ là ta nhớ ra một chuyện cũ.
Quỷ Phong vốn dĩ ít khi nhiệt tình, đến khi thấy thần sắc tỉnh táo của Đơn Phi, cuối cùng Quỷ Phong cũng khôi phục vẻ lãnh đạm trước đây. - Nếu ngươi không vội, trăm phương ngàn kế đến đây chỉ muốn ôn lại chuyện xưa, tất nhiên ta càng không cần phải vội.
Đơn Phi nghe Quỷ Phong nói như vậy, vẫn không vội vã với cơ hội gần trong gang tấc, trầm giọng nói: - Trước đây khi Tào Quan khuyên Thi Ngôn trả Thần Vũ về, từ đó thay đổi vận mệnh của Thần Vũ, ngươi đã từng muốn giúp ta làm một việc.
Hắn nói từ “giúp” đầy thâm ý, con ngươi lóe sáng giống như sao trời.
Chỉ có Đơn Phi trong thời khắc này mới để lộ hết cơ trí.
Ánh mắt của Quỷ Phong càng lãnh đạm hơn. - Ồ?
- Ngươi cho ta một cây Vô Gian Hương, cho ta thời cơ đi giết Tào Quan của trước kia. Chỉ cần Tào Quan chết, Tào Quan ở Nghiệp Thành tự nhiên sẽ tan biến, vậy thì ông ta không thể thay đổi vận mệnh của Thần Vũ, ta và Thần Vũ sẽ không phải xa cách. Đơn Phi nhớ lại, nói.
- Có vấn đề gì không? Quỷ Phong hỏi ngược lại.
- Nghe thì có vẻ không có vấn đề gì.
Ánh mắt Đơn Phi chớp động nói: - Nhưng gần đây ta mới phát hiện, Thi Ngôn sớm đã quyết định trả Thần Vũ cho người Tây Vực, giết Tào Quan hay không cũng không thể thay đổi suy nghĩ của Thi Ngôn.
Quỷ Phong chậc chậc nói: - Còn có việc này? Ta cũng chưa từng nghĩ tới.
- Ngươi từng nghĩ. Đơn Phi nhìn thẳng vào cặp mắt của Quỷ Phong nói: - Ngươi thật sự là kỳ tài hiếm thấy trên đời này, nhưng dù sao thì ngươi cũng không phải thần tiên, hiện giờ ngươi không hề cảm thấy bất ngờ về việc ta xuyên không đến mấy ngày trước là có nguyên nhân.
Quỷ Phong nhìn đôi mắt quái gở của Đơn Phi, hỏi ngược lại: - Nguyên nhân gì?
- Nguyên nhân là trước đây ngươi đã từng nhìn thấy hai Thi Ngôn ở Nghiệp Thành, và còn biết Thi Ngôn đang làm thay đổi gì. Đơn Phi bình thản nói: - Ngươi từng thấy hiệu ứng của Vô Gian, cho nên mới không bất ngờ về sự xuất hiện của ta. Ngươi càng biết Thi Ngôn sẽ không thay đổi chủ ý, cũng biết sự tiến triển tiếp theo, nhưng ngươi vẫn mê hoặc ta đi giết Tào Quan, nếu không phải lúc trước Thần Vũ ngăn cản ta, ta gần như đã trúng kế của ngươi rồi.
Trong mắt Quỷ Phong có hàn quang lóe lên, nhưng lần này lại trầm mặc không nói.
- Sau lưng ngươi có kiếm sắc, nhưng ngươi nhất định muốn mượn tay ta để giết Lã Bố, chứ không chịu dùng kiếm sắc trên lưng ngươi, ta biết nhất định là ngươi có dụng ý của ngươi. Đơn Phi lại ngưng thanh nói.
Quỷ Phong như không để ý, nói: - Ngươi đoán được? Trong giọng nói của y ít nhiều mang theo ý mỉa mai, giống như không tin thiếu niên một năm trước còn có vẻ ngây ngô lại có ý nghĩ như vậy.
- Ta đoán được! Đơn Phi bình tĩnh nói.
Trường kiếm sau lưng Quỷ Phong như đang ùng ục, thân người đã thẳng đứng như trường thương. - Vậy không ngại nghe thử xem.
- Ta biết ngươi vẫn luôn muốn diệt thế.
Đơn Phi không nhìn thấy vẻ mặt của Quỷ Phong, nhưng không hề sợ hãi nhìn thẳng vào cặp mắt lãnh khốc của Quỷ Phong. - Đây vốn là suy nghĩ của một kẻ điên, vậy nhưng ngươi lại luôn kiên định muốn thực hiện. Nhưng ngươi thân thủ trí tuệ đều là cao tuyệt, nếu nói thống nhất thiên hạ còn có thể, nhưng muốn diệt thế, thì vẫn là không đủ sức.
Thấy Quỷ Phong không cắt ngang, Đơn Phi nói một mạch: - Nhưng Tam hương đã cho ngươi cơ hội tuyệt hảo, bởi vì đám người Hoàng Đế đó vốn là người sống lại sau diệt thế, bọn họ có khả năng diệt thế. Ngươi biết mình không thể độc lập diệt thế, cho nên mới bắt đầu chuyên tâm tìm kiếm tung tích của Tam hương. Loại người thông minh như ngươi, tất nhiên càng biết rõ chuyện xưa về bí địa, ngươi vận dụng sơn tiêu đánh lén Hổ Báo Kỵ ở Nam Bì cũng không phải muốn giúp Viên Đàm, mà là muốn thu hút sự coi trọng của Tào Tháo, ở Hứa Đô ngươi lại càng xuất hiện ngang nhiên, bắt Tào Phi, sát thương Tào Thuần dẫn dụ Triệu Đạt đến bắt ngươi, cũng là muốn tạo thanh thế, ngươi biết Tào Tháo nhất định sẽ quan tâm đến chuyện này…
Quỷ Phong cười vô thanh vô tức. - Cho dù ông ta không có được Tam hương, cũng không phải người để Tam hương rơi vào tay người khác.
- Ngươi đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của Tào Tháo, khiến Mạc Kim Giáo Úy, Khâu Trung Lang Tướng đều tham dự vào chuyện đào bới năm nào, còn ngươi sớm đã liên hệ đến Dạ Tinh Trầm, thuận tiện đưa Bạch Liên Hoa đến Minh Sổ. Đơn Phi lại chậm rãi nói.
- Xem ra ta cũng xem thường ngươi rồi. Quỷ Phong khẽ thở dài: - Nhưng như vậy cũng tốt, ngươi càng thông minh, thì ta càng thích. Thấy Đơn Phi nhíu mày, Quỷ Phong giải thích: - Người vận dụng quyền mưu luôn thích ngu dân, cho rằng như vậy là dễ khống chế, nhưng ta thì lại khác, ta cảm thấy trên đời này nên có nhiều người thông minh một chút, như vậy mới thú vị hơn.
Đơn Phi nhìn Quỷ Phong chằm chằm, nói tiếp:
- Dạ Tinh Trầm chính là người quyền mưu, dục vọng khống chế cực mạnh, ngươi thuyết phục ông ta tham dự kế hoạch diệt thế của ngươi, có lẽ ông ta không muốn diệt thế, chỉ muốn nắm giữ thế giới này, nhưng như vậy cũng không sao, điều ngươi cần chỉ là sự tham dự của ông ta, ngươi và ông ta chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Chúng ta chạy thoát khỏi Minh Sổ, ngươi biết chúng ta sẽ đến bí địa Vân Mộng, cho nên mới bám theo đến đây. Lã Bố chết đi sống lại, tất nhiên khiến Tào Tháo lo âu khôn kể, Tào Tháo có thể biết tin tức nhanh như vậy, không thể thiếu công lao của ngươi.
- Quá khen quá khen. Quỷ Phong thản nhiên nói.
- Việc này giống như ném đi một cục xương, và chó sẽ đến cướp. Đơn Phi có chút bất đắc dĩ nói:
- Tào Tháo đang bình định Ký Châu, mắt thấy Kinh Châu có Lã Bố sống lại, biết rõ Lưu Biểu có lẽ không có ý định với Hứa Đô, nhưng Lã Bố đã là họa lớn tâm phúc của Hứa Đô, dù sao thì kỵ binh Hãm Trận của Lã Bố vốn là thiên hạ đệ nhất, nếu Lã Bố tổ chức lại kỵ binh, Kinh Châu có Lã Bố, tướng lĩnh như Lưu Bị, Tào Tháo sao có thể không lo lắng? Tào Tháo phái rất nhiều nhân thủ xuôi nam, chính là muốn thừa cơ loại trừ Lã Bố, nhưng việc này cũng nằm trong kế hoạch của ngươi.
Quỷ Phong từ chối cho ý kiến, nhưng Đơn Phi lại tin tưởng chắc chắn suy nghĩ của mình. Mấy ngày nay cục diện rắc rối phức tạp, khiến người thực sự không nắm rõ đầu đuôi, nhưng hắn bình tĩnh quan sát tình thế thay đổi, cẩn thận nghiền ngẫm, sớm đã hiểu rõ toàn cục.
- Ngươi chính là muốn để cho Tào Tháo phái người xuôi nam sống mái với Lưu Biểu, nhân cơ hội tiến hành kế hoạch diệt thế của ngươi, nhưng dã tâm của ngươi không chỉ có như vậy, ngươi biết dựa vào một Lã Bố chết đi sống lại chỉ có thể khiến thiên hạ càng thêm loạn, bởi vậy ngươi dứt khoát muốn chọc giận bí địa Vân Mộng tham dự chuyện này!
Đơn Phi ánh mắt khác lạ, nói: - Người khác vốn không dám đắc tội với Vân Mộng, nhưng Quỷ Phong ngươi đến diệt thế còn dám, có gì mà không dám thử? Sau khi biết thân phận của Sở Thiên Tứ, ngươi lập tức tiết lộ cho Lưu Biểu, Thái Mạo biết rồi đưa Sở Thiên Tứ đến thu lợi, còn ngươi tiết lộ tin tức cho Tào Tháo, lợi dụng Sở Thiên Tứ dẫn dụ Tào Tháo giao chiến với Kinh Châu, sau đó ngươi lại càng bất lợi đối với Sở Thiên Tứ, kích động sự phẫn nộ của người trong Vân Mộng, bọn họ càng phẫn nộ thì cục diện sẽ càng không thể không chế được, mà ngươi còn có thể nhân cơ hội biến Lã Bố thành cương thi bất tử. Trước đây ngươi vẫn luôn khống chế sơn tiêu hành sự, nhưng sơn tiêu đần độn căn bản là không hợp ý ngươi, đối với ngươi mà nói, có được cương thi bất tử Lã Bố mới được coi là thực sự mở ra cửa địa ngục.
- Xuất sắc, xuất sắc!
Quỷ Phong nghe Đơn Phi nói một mạch rất nhiều, vỗ tay khen: - Đơn Phi, khi người khác còn đang giành xương, ngươi đã hiểu rõ ràng tất cả, thực sự khiến người ta không thể không tán dương. Nhưng nếu ta đã muốn lợi dụng Lã Bố, tại sao còn phải dẫn ngươi đi giết y?
- Vì ngươi biết căn bản là ta không giết được y. Nếu ta động thủ, sẽ chỉ càng thêm kích động lòng căm thù của Lã Bố, Điêu Thiền. Đơn Phi ngưng thanh nói: - Chuyện ngươi để ta làm, còn không phải là muốn tăng thêm thù hận sao. Giết Tào Quan như thế, giết Lã Bố cũng chẳng khác nhiều. Ngươi đã thuyết phục Dạ Tinh Trầm, khơi mào giết chóc giữa Hứa Đô, Kinh Châu và Giang Đông, lại càng muốn chọc giận Vân Mộng, ngươi biết lửa giận sẽ thiêu rụi tất cả, điều này và kế hoạch diệt thế của ngươi không mưu mà hợp, ngươi vẫn luôn hy vọng ta cũng có thể bị ngươi điều khiển.
Cuối cùng Quỷ Phong cũng trầm mặc.
Một lát sau, y khẽ thở dài: - Đơn Phi, ta không thể không nói ngươi là một người cơ trí, có rất nhiều người sau sự việc vẫn ngu ngơ đần độn giống như quân cờ mặc cho người khác bày bố, hoàn toàn không hiểu gì cả, chỉ có ngươi vẫn có thể tỉnh táo phân tích. Nhưng Vô Gian không phải pháp bảo tiên gia, phân tích cũng không thể hết được đại cục, hiện giờ của địa ngục đã mở, ngươi đến đây chứng tỏ kế hoạch của ta đã hoàn toàn bắt đầu, khiến ngươi không thể không dùng Vô Gian xoay chuyển chiến cục. Cơ hội của ngươi chỉ có một lần như vậy, thời gian còn lại cũng không quá nhiều, lẽ nào ngươi lại trơ mắt nhìn Lã Bố cắn tất cả từng người từng người một thành cương thi? Ở đó có huynh đệ thân nhân của ngươi, nói không chừng còn có Thần Vũ.
Trán Đơn Phi hơi toát mồ hôi, nhưng vẫn nắm tay, nói: - Quỷ Phong, ngươi cũng chỉ có một cơ hội.
- Ồ? Quỷ Phong nói có vẻ như không hiểu.
- Bây giờ giết ta! Đơn Phi cao giọng nói: - Nếu không, kế hoạch của ngươi cuối cùng cũng sẽ bị ta phá tan! Không cần giết Lã Bố, ta cũng có thể phá giải kế hoạch của ngươi!