Chương 604: Ôm cây diệt thỏ
Trong mắt Quỷ Phong có hàn quang lóe ra, trường kiếm sau lưng y cũng không ngừng phát ra tiếng ung ung, giống như muốn bay ra khỏi vỏ.
Đơn Phi ngang nhiên, cũng không có chút sợ hãi nào.
Thiếu niên từng ở chùa Tiểu Bạch Mã đó, trước đây sau khi nghe Triệu Đạt khích lệ, vẫn khư khư ý niệm giữ mình trong đầu, chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ tuyên chiến với Quỷ Phong, có lẽ hắn cũng không ngờ rằng mình vừa đến đây đã phải chống lại quyền thế, chọc giận Tào Phi, thậm chí cũng sẽ có phản kháng đối với hành động của Vu Cấm, Tào Tháo.
Người “chín chắn” không nên làm như vậy, người “chín chắn” trước giờ là âm thầm cười khẩy kiểu dũng cảm chống lại bất công này, nhưng hắn vẫn dứt khoát đứng ra vạch trần kế hoạch của Quỷ Phong, chống lại kế hoạch của Quỷ Phong.
Bởi vì hắn không thẹn với lương tâm, càng bởi vì không thẹn nên hắn không sợ.
Một hồi lâu sau, Quỷ Phong khẽ thở dài: - Đơn Phi, kế khích tướng của ngươi dùng rất tốt.
Đơn Phi ngược lại còn cười nói: - Nói như vậy là lúc này ngươi sẽ không ra tay với ta?
Trường kiếm sau lưng Quỷ Phong cuối cùng cũng không còn kích động nữa, chậm rãi gật đầu nói: - Không sai. Ta biết trên đời này có quá nhiều người chỉ nói miệng mà thôi, nhưng ngươi thì không phải người như vậy, nếu ngươi đã quyết định phá hoại kế hoạch của ta thì nhất định sẽ nỗ lực thực hiện. Nếu lúc này ta giết ngươi, thì là không quá tự tin đối với bản thân ta, người không có tự tin thì chẳng làm được gì cả, càng không cần nói đến diệt thế.
Quay đầu nhìn về phía Lã Bố, Quỷ Phong nói: - Người giống như Lã Bố, chẳng ai có thể phủ nhận năng lực và võ công của y, nhưng thứ y thiếu chính là tự tin. Y không có tự tin cho nên mới thất bại một cách khó hiểu, ngươi có tự tin… rất tốt. Ta đợi ngươi.
Nhìn thẳng vào Đơn Phi, cặp mắt sau mặt nạ của Quỷ Phong có một vẻ xa xăm khó nói ra được. - Ta sẽ đợi ngươi làm sao phá giải kế hoạch diệt thế của ta.
Đơn Phi biết nếu loại người này đã nói như vậy thì sẽ không làm chuyện mờ ám với hắn, bởi vì Quỷ Phong tuy ôm ý định diệt thế, nhưng trước nay vẫn là người cao ngạo.
Người cao ngạo sẽ không nói suông, nếu không chỉ có thể coi là cuồng ngạo.
Mắt nhìn Thông Linh Kính trong tay, Đơn Phi không nói nhiều nữa, bật người nhảy ra khỏi địa thất, sau đó lại nhìn về phía địa thất có một ngọn đèn bé xíu, Quỷ Phong cô độc đứng ở đó trước Lã Bố sắp biến thành cương thi, Đơn Phi thầm nhíu mày, phi thân một cái đã biến mất không thấy đâu.
Đơn Phi đột nhiên bỏ đi, Quỷ Phong không lấy làm lạ, chỉ lẳng lặng nhìn Lã Bố đang hôn mê.
Ngọn đèn mập mờ, chiếu lên chiếc mặt nạ vừa dữ tợn vừa mê ly kia, khiến người ta thực sự khó có thể phỏng đoán tâm tư của y.
- Ta tưởng là ngươi sẽ giết hắn. Một giọng nói truyền đến từ sau lưng y, trong đêm tối mang theo mị ý mê người. Chẳng biết lúc nào Như Tiên đã xuất hiện phía sau Quỷ Phong.
Quỷ Phong lẩm bẩm nói: - Như Tiên, ngươi không bằng Đơn Phi.
Như Tiên vốn có mị ý đã biến thành lạnh. - Chúng ta là đồng minh, ngươi và Đơn Phi lại là địch thủ! Tại sao lần nào ngươi cũng đều châm chọc đồng minh nhưng ca ngợi địch thủ?
- Ngươi không phải là đồng minh của ta.
Quỷ Phong lãnh đạm nói: - Ngươi cũng hoàn toàn không xứng làm đồng minh của ta, ta có thể biến Lã Bố thành cương thi bất tử, nhưng ngươi không thể. Nếu không phải ngươi muốn lợi dụng bản lĩnh này của ta thì sẽ không để ta nhìn thấy Lã Bố. Như Tiên, chúng ta chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau, không cần phải nói dễ nghe như vậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Như Tiên hơi tái xanh, cô ta và Quỷ Phong càng nói chuyện nhiều, ngược lại càng không hiểu nam nhân này, thế nhưng cô ta không thể không giao tiếp với người này.
- Ta cũng thật không biết da mặt ngươi dày như thế. Có phải kế hoạch của ngươi thất bại rồi không? Cho nên mới trút giận lên người ta? Trong lòng Như Tiên tức giận, không kìm nổi mà châm chọc: - Ngươi đã nói, nếu như kế hoạch của ngươi không có gì sai sót, Đơn Phi bị bức bách cực có khả năng sẽ đến. Khi ở Minh Sổ, ngươi đã tính ra thời gian Đơn Phi lợi dụng Vô Gian có thể đến nơi, bởi vậy ngươi mới nhân lúc Điêu Thiền không ở đây, đặc biệt đợi Đơn Phi đến giết Lã Bố. Ngươi nói Lã Bố càng bị giết thì sẽ trở nên càng cường hãn, đây vốn là bí mật không có người thứ ba biết, nhưng có vẻ như Đơn Phi đã biết.
- Hắn không biết.
Quỷ Phong lắc đầu nói: - Hắn không làm theo ý của ta, không phải là hắn biết bí mật này, mà vì hắn và ngươi khác nhau. Quay đầu nhìn về phía Như Tiên, Quỷ Phong thản nhiên nói: - Cách đối phó vấn đề của rất nhiều người đều là đơn giản thô bạo như giết chết, tự gọi là quyết đoán, cho dù là quân vương từ xưa cũng khó tránh khỏi điểm yếu kém này của nhân tính. Ngươi tuy là nữ nhân, nhưng cách giải quyết lại không có gì khác với nam nhân, thường nói là nam nữ bất đồng, nhưng nữ nhân đã có quyền lợi tuyệt đối thì sẽ không có gì khác nam nhân, đều sẽ đi theo hướng sử dụng cường quyền hành sự.
Như Tiên rất lúng túng, nhưng không thể phản bác, cô ta thật không biết làm sao Quỷ Phong lại nói ra được những đạo lý điểm đúng chỗ mấu chốt này.
- Có vẻ như Đơn Phi không chuẩn bị dùng giết chóc để giải quyết vấn đề, vậy rất tốt.
- Vậy có gì tốt? Ta không hiểu! Như Tiên thầm cười lạnh, nghĩ bụng Quỷ Phong thất bại thì là thất bại, nói như vậy là dát vàng lên mặt mình hay sao?
Nhưng Quỷ Phong không giải thích, chỉ nhạt lạnh nhạt nói: - Cũng vì không hiểu, cho nên ngươi chỉ có thể nghe ta phân phó.
Như Tiên giậm chân một cái, người đã ra khỏi địa thất.
Quỷ Phong không hề để tâm đến việc Như Tiên bỏ đi, quay đầu lại nhìn về phía Lã Bố vẫn đang hôn mê, lẩm bẩm: - Đơn Phi, ta rất muốn xem xem ngươi làm sao có thể không giết Lã Bố, lại phá vỡ từng bước ép sát hiện nay, Lã Bố điên lên, đến lúc đó cho dù ngươi không muốn giết y, e là không phải do tâm ý của ngươi!
Đơn Phi đã quay về thời gian bình thường.
Bốn bề u lãnh, loạn thạch lởm chởm như bóng ma san sát, lúc này hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn biết trong lòng mình thật sự có chút căng thẳng.
Vừa mới thở một hơi dài, hắn đột nhiên có cảm giác sởn tóc gáy, bởi vì hắn phát giác ở phía trước không xa có tảng đá dường như lay động, thân hình lắc nhẹ, đang kinh ngạc mà Đơn Phi vẫn có thể bay nhanh đến bên cạnh tảng đá lay động kia, nhận ra đó là một người.
Người nọ rất giỏi, thoạt nhìn tuy cực kỳ mệt mỏi, nhưng trong nháy mắt vẫn xoay người tung chưởng ngưng thần chống đỡ Đơn Phi.
Đơn Phi lập tức dừng tay, sắc mặt vui mừng. - Trương huynh?
Người nọ rõ ràng chính là Trương Liêu.
Trương Liêu thấy là Đơn Phi, thân hình khẽ lay động rồi chậm rãi ngồi xuống, thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói: - Đơn huynh đệ, quả nhiên đệ vẫn ở đây.
Thấy khóe miệng Trương Liêu trào máu, trong đêm tối nhìn có vẻ rất thê lương, trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống. - Huynh bị thương rồi? Có nghiêm trọng không?
- Không sao.
Trong lúc nói Trương Liêu ho khan kịch liệt, dùng bàn tay bịt miệng lại, khi buông tay xuống, lòng bàn tay gã toàn là máu tươi, nhưng gã vẫn làm ra vẻ như không có chuyện gì, chỉ ngượng ngùng nói: - Đơn huynh đệ, xin lỗi, ta không bảo vệ tốt bọn họ.
Đơn Phi thấy thế sớm có dự liệu, nghiêm nghị nói: - Lã Bố đã đuổi theo các người?
Trương Liêu buồn bã gật đầu.
Đơn Phi bất giác nhìn cổ của Trương Liêu trước tiên, nhưng không phát hiện Trương Liêu có gì khác thường, khẽ thở phào. Ngược lại hắn còn có chút áy náy với Trương Liêu, nếu Trương Liêu ở lại đây, đi vào bí địa Vân Mộng thì ngược lại còn an toàn hơn.
Nhưng trong tình huống đó, hắn làm sao có thể tính toán chu toàn mọi mặt.
- Ta không phải là đối thủ của y. Trương Liêu thấp giọng nói.
Đơn Phi nhìn Trương Liêu vẻ mặt đầy áy náy, an ủi: - Trên đời này không có mấy người có thể là đối thủ của Lã Bố, Trương huynh có thể thoát khỏi tay y đã là chuyện may…
- Ta không thoát khỏi y được. Trương Liêu chán nản nói: - Y đã bắt tất cả mọi người chúng ta, sau đó thả ta ra, bảo ta đến tìm đệ.
Đơn Phi khẽ giật mình. - Lã Bố muốn tìm ta? Y tìm ta làm gì? Mỗi lần hắn và Lã Bố gặp mặt đều là đánh nhau, không hiểu tại sao Lã Bố đột nhiên muốn gặp hắn.
Trương Liêu chậm rãi lắc đầu, cũng hoang mang nói:
- Ta không biết. Nhưng y đã nói, cho ta thời gian hai ngày, nếu ta không tìm được đệ đến gặp y, đệ sẽ biết hậu quả.
Đơn Phi nghĩ đến ranh nanh sắc bén của Lã Bố lộ ra, tất nhiên biết hậu quả là gì nếu Lã Bố cắn chết tất cả từng người từng người mà y bắt giữ! Cắn chết có lẽ không phải là kết quả xấu nhất, sợ nhất là những người đó lần lượt biến thành cương thi!
- Tại sao y lại phái huynh đến? Vừa nói dứt lời, Đơn Phi đã nghĩ đến điều gì đó.
Trương Liêu chua xót giải thích: - Bởi vì dù sao ta cũng từng là thủ hạ của y, y biết tuy ta sẽ không quy thuận y nữa, nhưng trong lúc này sẽ không bỏ trốn.
Đơn Phi đã nhớ Trương Liêu vốn là thủ hạ của Lã Bố, trong lúc thổn thức trong lòng, Đơn Phi quyết định nói: - Được! Ta cùng huynh đi gặp y!
Trương Liêu thấy cảm động trong lòng.
Để cứu tính mạng của mọi người, bản thân gã bị trọng thương nhưng không thể không đến tìm Đơn Phi, thời khắc tìm được Đơn Phi, tuy gã biết Đơn Phi nhất định sẽ trợ giúp, bởi vì Đơn Phi không bao giờ là người đùn đẩy tắc trách lúc quan trọng, nhưng gã không ngờ rằng Đơn Phi lại đồng ý một cách nhanh chóng như vậy.
Đơn Phi lập tức đỡ Trương Liêu dậy, hơi khựng người lại.
Hắn vốn bị những lời Trương Liêu nói thu hút, nhưng trong tình huống này, làm sao lại không cẩn thận gấp bội? Khi hắn đứng dậy, chỗ tối phía xa có một tiếng “cộp” khẽ vang lên, hắn lắng tai không nghe thấy động tĩnh, nhưng giây phút đó lại có cảm giác bị bao vây.
Chưa kịp nói thêm gì, có người ở phía xa nói: - Đơn Thống Lĩnh, ngươi không thể đi gặp Lã Bố!
Đơn Phi nhướn mày, nghe ra đó là giọng của Triệu Đạt.
Quả như hắn sở liệu, Triệu Đạt bước nhanh từ trong tối đi ra, trừng mắt nhìn Trương Liêu nói: - Trương Tướng Quân, ngươi đầu phục Lã Bố rồi hay sao?
Trương Liêu ngạc nhiên:
- Triệu đại nhân, làm sao mạt tướng lại có suy nghĩ như vậy?
Triệu Đạt hừ lạnh nói: - Nếu ngươi không đầu phục Lã Bố, tại sao lại muốn dẫn Đơn Thống Lĩnh đi gặp Lã Bố, vốn là để Đơn Thống Lĩnh đi chịu chết?
Trong ông ta lúc nói, chỗ tối có Trương Hợp chậm rãi đến gần, lòng còn sợ hãi nói: - Không sai, Đơn Thống Lĩnh tuyệt không thể đích thân mạo hiểm!
Sau khi đi ra từ chỗ tối, Trương Hợp lập tức vẫy tay, có tiếng huýt sáo từ xa truyền ra, rất nhanh đã có không ít binh sĩ từ chỗ tối phía xa chạy đến gần, không cần Trương Hợp căn dặn gì thêm, những binh sĩ đó sớm đã bắt đầu di chuyển quanh loạn thạch, chặt cây bụi thay thế sừng hươu, dựa vào đống loạn thạch làm trung tâm mà hành động.
Đơn Phi từng biết binh doanh, thấy những quân sĩ kia đặt chướng ngại, đống loạn thạch, kẹp minh đạo, bày ám tiêu, rất có tư thế hành quân tác chiến, cũng hơi khó hiểu nói: - Trương Hợp Tướng Quân muốn làm gì?
Không đợi Trương Hợp trả lời, Triệu Đạt đã nói: - Đơn Thống Lĩnh, Sở Thiên Lý đã bắt Thái Mạo không lâu, ta và Trương Hợp dĩ nhiên nhìn thấy Tử Hoảng. Ta không biết Sở Thiên Lý, Thái Mạo đã đi đâu, nhưng nhìn chim bất tử tung cánh trên trời, biết địa điểm chim bất tử dừng lại e rằng chính là nơi ở của Lã Bố.
Đơn Phi thầm nghĩ Triệu Đạt rất có đầu óc, phán đoán như vậy cũng không hề tệ chút nào.
- Chúng ta có nhân thủ đi thăm dò trước, rất nhanh đã thấy Lã Bố xông ra. Vết sẹo đao trên mặt Triệu Đạt giật giật. - Lúc đó chúng ta tuy không có chuẩn bị gì, nhưng mà… có cự nhân trận của Trương Hợp Tướng Quân bên cạnh, sao lại bỏ qua cơ hội giết Lã Bố? Ông ta nhìn xung quanh, khi ánh mắt xẹt qua Trương Liêu có chút đề phòng, vẫn nói: - Chỉ đáng tiếc là chúng ta… không ngăn được Lã Bố.
Ông ta vốn là người trấn tĩnh tự nhược, cuối cùng lúc này cũng có vẻ lo lắng căng thẳng. - Trương Hợp Tướng Quân hiến xuất kỳ sách, cho rằng chúng ta chiếm cứ nơi này trước, chỉ cần lại tìm được Đơn Thống Lĩnh thì có thể dựa vào nơi này loại trừ Lã Bố!