Thâu Hương

Chương 605: Cuộc chiến sinh tử hết sức căng thẳng

Chương 605: Cuộc chiến sinh tử hết sức căng thẳng


Đơn Phi hơi nhướng mày, không khỏi nhìn về phía Trương Hợp. Hắn không cần Triệu Đạt giải thích đã biết dụng ý Trương Hợp phái người bày trận kiên thủ nơi này!
Tuy trong lòng đã hiểu, Đơn Phi vẫn làm ra vẻ hồ đồ, nói: - Ta cảm thấy Triệu đại nhân thực sự quá coi trọng ta rồi, cự nhân trận còn không ngăn được Lã Bố, ta còn có thể giúp được gì?
Vết sẹo trên mặt Triệu Đạt run lên, giữ chặt cổ tay Đơn Phi nói: - Mời Đơn Thống Lĩnh ra chỗ khác nói chuyện. Ông ta kéo Đơn Phi đến chỗ đống gạch tối, cách xa Trương Liêu, thận trọng nói: - Đơn Thống Lĩnh, chúng ta đã đến thời điểm sinh tử tồn vong rồi!
Đơn Phi im lặng nhìn về phía Trương Liêu.
Trương Liêu đứng trên bãi đất trống, nhìn Trương Hợp bận rộn chỉ huy các binh sĩ, có vẻ rất cô đơn.
Triệu Đạt mắt nhìn tiến độ của những binh sĩ kia, tiếp tục nói: - May mà chúng ta vừa đến chỗ này đã gặp được Đơn Thống Lĩnh, bây giờ chúng ta vẫn có cơ hội.
Trước đây khi ông ta đại phá Lư Hồng, đuổi Thái Mạo đi cũng dễ như trở bàn tay, rất ít có lúc uể oải như vậy, lúc này nghĩ tất biết mức nghiêm trọng của vấn đề, thấy Đơn Phi vẫn là bộ dạng thản nhiên, cuối cùng Triệu Đạt nói: - Đơn Thống Lĩnh, chuyện đến nước này, mọi người là người một nhà thì không cần giấu giếm gì. Tào Tư Không trước sau phái mấy lượt nhân mã đến, vốn chính là muốn giết chết Lã Bố, bởi vì có ngươi truyền tin rõ ràng cho Tư Không, đề cập đến Lã Bố không những chết đi sống lại, gay go nhất là sẽ biến thành cương thi bất tử trong truyền thuyết, nếu không loại trừ, không những sẽ uy hiếp nghiêm trọng đến Hứa Đô, sẽ càng trở thành đại họa cho thiên hạ.
Trong lúc này Triệu Đạt còn nhớ Đơn Phi không quan tâm đến thiên hạ gì đó, biết nếu lấy dân chúng ra thì sẽ chắc chắn hơn.
Đơn Phi sớm biết người truyền tin chính là Quỷ Phong, trong lòng ít nhiều cũng bất đắc dĩ. Hắn hiểu Tào Tháo thực sự coi trọng chuyện này nên trước có Tuân Du, sau có Quách Gia, rồi có đám kỵ binh mãnh tướng Triệu Đạt, Trương Hợp, Từ Hoảng trợ lực. Tào Tháo sai những người này liên tiếp xuôi nam, đã không chỉ là muốn trợ giúp Đơn Phi hắn và Tào Quan, mà nhất định là muốn diệt Lã Bố!
Triệu Đạt ngưng trọng nói: - Cách đây không lâu ta đã gặp Lã Bố, thấy y quả nhiên đã biến thành cương thi bất tử, Trương Hợp Tướng Quân dùng cự nhân trận đối phó, bị y dễ dàng phá vỡ. Trong ác chiến, Lã Bố đại phát cuồng tính…
Mí mắt giật mạnh vài cái, Triệu Đạt có vẻ hoảng sợ nói: - Y còn bắt một binh sĩ cắn, khắp miệng toàn là máu tươi.
Đơn Phi nghĩ đến tình hình lúc đó da đầu liền tê rần, thầm nghĩ Lã Bố biến thành bộ dạng hôm nay cố nhiên là đáng sợ, nhưng y có thể khát máu nhanh như vậy, đó là “quy công” về Triệu Đạt ông rồi!
Hắn từng nghe Cơ Quy nói, trước mắt Lã Bố vẫn không biết cắn người, sự thật cũng là như vậy, khi Lã Bố giao thủ với Triệu Tư Ích, Sở Thiên Lý vẫn là dựa vào võ công.
Lã Bố khi đó là một cao thủ!
Nhưng đám người Trương Hợp, Triệu Đạt lại bức ép bản năng khát máu sau khi biến thành cương thi của Lã Bố xuất hiện nhanh nhất!
Tất cả đều phát sinh tự nhiên, đây có phải cũng là nằm trong kế hoạch của Quỷ Phong hay không?
- Sau đó Lã Bố bỏ đi.
Cơ thể Triệu Đạt run lên. - Binh sĩ bị cắn chết vốn bị đánh gãy xương cốt, ngực còn bị cào nát, còn có thể nhìn thấy tim, lại càng bị Lã Bố hút máu. Ông ta thấy Đơn Phi thần sắc khó coi, vẫn có thể kiên trì nói: - Nhưng binh sĩ đó thì vẫn sống!
Đơn Phi hiểu Triệu Đạt muốn nói gì, kiềm chế nói: - Không cần nói nữa, ta biết rồi.
- Ngươi không biết đâu!
Triệu Đạt thấy Đơn Phi thần sắc tĩnh mịch, gần như hét lên: - Ngươi không biết! Binh sĩ đó không những còn sống, mà còn có thể xông đến định cắn ta! Ngươi không biết đó là chuyện khủng khiếp cỡ nào đâu!
Khoảnh khắc đó cuối cùng ông ta cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, thật ra ông ta tuy trải qua nhiều chuyện kì bí, nhưng đối với quỷ sự khó mà kháng cự này thì vẫn sợ hãi trong lòng.
Bình tĩnh là để có thể kiềm chế, đến khi đã mất hết tất cả sự kiềm chế, người như Triệu Đạt cũng khó tránh khỏi kinh hãi.
Nhưng Đơn Phi lại càng bình tĩnh hơn. - Ta biết đó là chuyện khủng khiếp đến mức nào. Đó rõ ràng nên là cỗ thi thể, nhưng vẫn cố chấp muốn tìm người để cắn. Cỗ thi thể đó không phân biệt thân phận và địa vị, chỉ cần là người thì thi thể sẽ đến cắn một miếng.
Triệu Đạt ngẩn người.
Ông ta gào lên để lộ sự hoảng sợ, thấy Đơn Phi nói rõ ràng rành mạch, trong lòng Triệu Đạt ngược lại còn có ý mừng. - Hóa ra Đơn Thống Lĩnh đã biết toàn bộ, ngươi có cách đối phó với cương thi?
Đơn Phi nghĩ bụng ta cũng không phải thiên sư, sao có thể đấu với cương thi?
Lắc đầu, Đơn Phi cau mày nói: - Ta không có cách, nhưng Triệu đại nhân sẽ không tự dưng mà chiếm cứ nơi này, nghĩ tất đã có cách?
Triệu Đạt nhìn Đơn Phi chằm chằm một lúc lâu. - Đơn Thống Lĩnh, ngươi hà tất phải biết rõ mà còn hỏi?
- Không sai!
Trương Hợp từ đằng xa đến gần nói: - Đơn Thống Lĩnh thực sự không thể thoái thác. Chắc ngươi biết tai họa mà chuyện này mang lại. Gã hạ thấp giọng, cũng căng thẳng nói: - Chúng ta có mấy chục người đã chém binh sĩ bị Lã Bố cắn đó, gần như đã chém thành thịt vụn rồi nhưng binh sĩ đó dường như vẫn đang động đậy.
Khi tưởng tượng ra tình hình, Đơn Phi rất không thoải mái.
Nhìn bộ dạng Trương Hợp giống như sắp nôn mửa đến nơi, vẫn kiên trì nói: - Trương Hợp không dám tự khoe, nhưng thủ hạ dẫn dắt đều không phải là sĩ tốt bình thường, nhưng nhìn thấy tình hình như vậy vẫn có binh sĩ gần như phát điên. Chúng ta sợ binh sĩ đó sống lại, dùng một mồi lửa thiêu cháy binh sĩ đó. Mặt mang vẻ thần bí, Trương Hợp hạ giọng nói:
- Đơn Thống Lĩnh, ta từng nghe nói một chuyện bí mật, Đổng Trác sau khi chết cũng là tình hình như vậy, cũng là bị Lã Bố thiêu thành tro bụi.
- Đổng Trác là cương thi, Lã Bố cũng thế, binh sĩ bị Lã Bố cắn cũng thế. Triệu Đạt đưa ra kết luận nói: - Muốn giết bọn họ, thì phải băm bọn họ thành thịt vụn, sau đó dùng lửa đốt mới có thể giết chết.
Đơn Phi mỉm cười nói: - Hóa ra Triệu đại nhân sớm đã có diệu kế trong lòng, nếu đã như vậy… Hắn xoay người định đi, lại bị Triệu Đạt túm lại. - Đơn Thống Lĩnh, tuy chúng ta biết cách giết chết Lã Bố, nhưng trong thiên hạ hiện giờ, chỉ sợ không có ai có thể bắt được y. Càng huống hồ Lã Bố có thể làm cho người ta biến thành cương thi, bất luận chúng ta phái bao nhiêu người đi bắt y…
Trong lúc nói, lông mi khóe mắt Triệu Đạt không ngừng run lên, điều ông ta chưa nói là ai đi bắt Lã Bố sẽ có thể bị Lã Bố biến thành cương thi, loại địch nhân này quả thực là một sự tồn tại giống như ác mộng.
Cuối cùng Trương Hợp nói: - Đơn Thống Lĩnh, ta và Triệu đại nhân bàn bạc tỉ mỉ, biết trước mắt chỉ còn lại một cách cuối cùng. Nhìn thẳng vào Đơn Phi, Trương Hợp nghiêm nghị nói: - Lã Bố từ nơi này xông ra. Có lẽ đây là nơi ẩn thân của y trước đây. Trương Hợp bất tài, dẫn tinh binh giúp Đơn Thống Lĩnh canh giữ nơi này, tuyệt không để bất cứ người nào xông vào đây, sau đó vẫn mong Đơn Thống Lĩnh thi triển thần thông đi giết chết Lã Bố chưa biến thành cương thi!
Ngươi tưởng là ta chưa thử sao?
Đơn Phi sớm biết tính toán của hai người này, thầm nghĩ các ngươi nghĩ thì đơn giản, nhưng người ta phải đối mặt không chỉ là Lã Bố, còn có nhân vật như Quỷ Phong.
Với lại giết Lã Bố vốn không phải là cách giải quyết vấn đề, nhìn bộ dạng Quỷ Phong, Đơn Phi hắn cũng chưa chắc có thể giết được Lã Bố.
Nhíu mày một lúc lâu, Đơn Phi nói: - Nhưng đám người Tuân Du vẫn ở trong tay Lã Bố, Trương Liêu Tướng Quân tìm ta, vốn là để ta đi gặp Lã Bố trước, nếu lúc này ta không đi gặp Lã Bố, chỉ sợ Tuân Hầu không ổn.
- Ngươi có thể giết Lã Bố, cho dù hy sinh một Tuân Hầu để cứu nguy đất nước cũng đáng.
Triệu Đạt nói không chút do dự.
Trong lòng Đơn Phi hơi chùng xuống, không khỏi nhìn về phía Trương Hợp. Trương Hợp nhìn ngó xung quanh, làm như không nghe thấy.
Tuy biết “Phúc xà thích thủ, tráng sĩ đoạn oản”1, nhưng ngươi ta là chặt cổ tay của mình, nhưng Triệu Đạt vì mục đích, xem ra trừ cổ tay của mình ra, có vứt bỏ ai cũng không hề do dự. 1: bị rắn hổ mang cắn vào tay thì lập tức chặt đứt tay để tránh cho chất độc lan ra cơ thể, nguy hiểm đến tính mạng, ngụ ý đến thời điểm then chốt thì nhất định phải hạ quyết tâm đương cơ lập đoán, cũng ngụ ý hy sinh cục bộ để lo cho toàn cục Trong lòng Đơn Phi cảm thán, lắc đầu nói: - Không được, ta nhất định phải đi gặp Lã Bố. Hắn xoay người định đi, nhưng bị Triệu Đạt kéo lại.
Trong mắt Triệu Đạt hiện lên một tia sát khí, Đơn Phi thoáng nhìn cũng kinh hãi, chợt nghe bên ngoài có tiếng còi chói tai, Trương Hợp nói: - Có người ngoài đến, chắc là Tôn Sách.
Trương Hợp trải qua trăm trận chiến, vừa nghe tiếng còi vang lên đã biết không ít người đến, nhưng không có ý tấn công. Đối với thế lực trong Vân Mộng Trạch, Trương Hợp có thể nói là rõ như lòng bàn tay, tính toán một chút đã biết ngoại trừ Tôn Sách thì không còn ai khác.
Triệu Đạt chậm rãi buông lỏng tay áo của Đơn Phi, thấp giọng nói: - Đơn Thống Lĩnh, ngươi cẩn thận suy nghĩ lại, bất luận thế nào ngươi cũng không thể đi gặp Lã Bố. Nếu Lã Bố biết bản lĩnh của ngươi, sẽ biết hiện giờ ngươi là người duy nhất có thể giết chết y, làm sao lại không tìm cách giết ngươi được? Vẫn mong Đơn Thống Lĩnh…
Thấy Đơn Phi nhìn qua vẻ bình thản, Triệu Đạt chột dạ nói: - Vẫn mong Đơn Thống Lĩnh lấy lê dân thương sinh làm trọng.
Trương Hợp bước nhanh ra đón, một lát sau dẫn vào một người, người đó chính là Tôn Sách. Vừa thấy mọi người ở đây, Tôn Sách lập tức nói: - Tình thế cực kỳ bất ổn.
Mọi người đều biết sự can đảm của Tôn Sách, nghe y nói như vậy không khỏi nghiêm nghị nhìn nhau, Triệu Đạt cau mày nói: - Ngươi cũng đã nhìn thấy Lã Bố biến thành cương thi rồi?
- Lã Bố biến thành... cương thi? Trong giọng nói của Tôn Sách rõ ràng rất kinh ngạc.
Trương Hợp thấy Tôn Sách không hiểu, thuật lại ngắn gọn mọi chuyện một lượt. Gã có thể cân nhắc nhân vật trong cục diện, biết lúc này Đơn Phi tuyệt đối là nhân vật then chốt, Đơn Phi có ý với Tôn Thượng Hương, cũng có giao hảo với Tôn Sách, bây giờ lại không để tâm đến thù cũ của Hứa Đô và Giang Đông, coi liên hợp với Tôn Sách diệt trừ Lã Bố mới là việc cấp bách, về phần sau khi Lã Bố chết thì đối mặt với Tôn Sách ra sao, đó là chuyện của Tào Tư Không.
Tôn Sách kinh ngạc nói: - Lã Bố mà lại biến thành cương thi bất tử? Vậy y đi gặp Thái Mạo làm gì?
Trong lòng Trương Hợp nghiêm nghị. - Cái gì? Vậy thì sự tình ngày càng gay go rồi!
Gã nghĩ với một mình Lã Bố đã là khó đối phó rồi, nếu Lã Bố liên hợp với Thái Mạo thì chắc chắn là càng thêm phiền toái. Tất nhiên Thái Mạo không đáng lo ngại, nhưng Thái Mạo có rất nhiều nhân thủ, nếu như người nào cũng bị Lã Bố cắn một phát, vậy thì mọi người có thể sống mà ra khỏi Vân Mộng Trạch hay không còn phải xem sự chiếu cố của ông trời.
Trương Hợp mặt đổi sắc, đột nhiên chăm chú nhìn về phía Tôn Sách, bởi vì trong khoảng thời gian giây lát đó, có tiếng tiêu thê lương từ phía xa truyền đến. Tiếng tiêu ban đầu còn ở xa vài dặm, sau đó khoảng cách đã kéo gần, trong một lát đã truyền đến trước đống loạn thạch. Trương Hợp là danh tướng chiến trường, trong lúc bày trận sao lại không để lại ám tiêu theo dõi động tĩnh trong vòng vài dặm được chứ.
Ám tiêu ngầm cảnh báo, có đại quân đến gần!
Tuy không biết quân địch là ai, nhưng Trương Hợp nghĩ có thể là Tôn Sách, làm sao lại không dò hỏi được? Nhưng Tôn Sách vẫn an nhiên như vậy, chứ không phải Tôn Sách là quân nội ứng ngoại hợp của quân địch?
Binh giả vốn quỷ đạo, Trương Hợp là người nho nhã, nhưng nếu đã lãnh binh tác chiến thì đều tính toán đến các kiểu tình huống có khả năng xảy ra.
Tôn Sách vẫn trấn tĩnh đứng ở đó, trầm giọng nói: - Lúc nãy ta đã nói tình thế cực kỳ bất ổn, có đại quân hơn vạn xâm nhập vào Vân Mộng Trạch, chính là đến từ phương hướng này!
Trong lúc nói, y bỗng ngẩng đầu lên nhìn, mọi người liền thấy phía xa có ánh lửa ngút trời, lập lòe trong đêm tối của Vân Mộng Trạch. Sau đó không lâu, đã có tiếng bước chân sàn sạt chỉnh tề như giẫm đến tim gan truyền đến hướng này, kinh tâm động phách!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất