Chương 607: Số mệnh được dẫn phát hoàn toàn
Thái Mạo tuy thân là đệ nhất trợ thủ trong thủ hạ của Lưu Biểu, nhưng Tôn Sách biết rõ, trong các thủ hạ Lưu Biểu, người biết dụng binh nhất, cũng đáng được Lưu Biểu tin cậy nhất tuyệt đối là Hoàng Tổ!
Từ khi Lưu Biểu tọa trấn Kinh Châu đến nay, trước sau có vô số cường hào, đạo tặc nhăm nhe Kinh Châu giàu có, thậm chí có cả các thế lực cường hãn như Viên Thuật, Tôn Kiên cũng không ngớt tiến công Kinh Châu, người Lưu Biểu ỷ lại chỉ có một mình Hoàng Tổ!
Hoàng Tổ có thể nói là thiết áp phía đông của Kinh Châu, ngăn chặn vô số địch cho Lưu Biểu.
Chỉ có Hoàng Tổ mới có thể điều động binh lực vô biên như vậy, cũng chỉ có Hoàng Tổ mới có thể dẫn quân thuận lợi tiến vào Vân Mộng Trạch, bởi vì nơi này vốn giống như hậu hoa viên ở Hạ Khẩu mà y trú đóng.
Trương Hợp chinh chiến chiến trường nhiều năm, dựa vào địa thế rõ ràng còn bị việc vận binh nhanh chóng này của đối phương đánh tan phòng ngự, ngoài Hoàng Tổ thân kinh bách chiến ra, bên phía Lưu Biểu thực sự cũng không có nhân vật thứ hai giống như vậy.
Trương Hợp lui binh, nhưng cũng không phải là bại.
Phòng tuyến phía bắc đột ngột nứt ra một lỗ hổng, khi binh Kinh Châu màu xám tràn lên sát nhập, hai bên lại có câu tương thủ cầm đoản đao, trường thương thủ từ trái phải chen vào trong tiếng hò hét.
Câu tương có thể công có thể thủ, trường thương đoản đao thì lại là chỉ công không thủ, binh lực hỗn phối của quân Tào sớm đã dự liệu được tình huống thế này, trong nháy mắt đã tổ thành một bức tường khiên sắc nhọn.
Hợp long!
Dòng lũ xung phong của quân Kinh Châu trong nháy mắt đã bị cắt thành hai đoạn.
Hoàng Tổ thân kinh bách chiến, Trương Hợp lại là nhân vật từng đại phá Công Tôn Toản, y phụng mệnh đến Vân Mộng Trạch, tuy là vội vã nhưng cũng vẫn triệu tập nhân mã tinh nhuệ nhất dưới tay.
Thế địch mãnh liệt, thắng ở nhiều người.
Bên ta chống đỡ cũng hao sức, nhưng Trương Hợp sớm dự kiến được tình huống này, tiết lực giảm áp hơi thả lỏng cho quân địch tiến vào, sau đó đóng cửa đánh chó!
Binh Kinh Châu đột ngột tràn vào, sau đó lập tức thấy đường lui đã bị cắt khó tránh khỏi do dự, lại thấy có trường thương thủ, đao phủ thủ sắp lao đến đánh giáp lá cà lại càng căng thẳng.
Bọn họ là tinh nhuệ thiết huyết ma lệ, đối phương lại là cường binh đao phong tước chú.
Điều khiến binh Kinh Châu hoảng hồn nhất lại là mặt đất rung động và loạn thạch lắc lư.
Mặt đất nhô lên, trong khoảnh khắc bọn họ dừng bước đã tách tầng ngoài nguội lạnh ra, để lộ ra răng nanh sắc nhọn trong địa ngục, đống đá tản ra, khi bọn họ do dự đã lột bỏ lớp ngụy trang lờ đờ, thể hiện ra sự tiêu sát linh hoạt.
Mũi tên đồng loạt bắn ra!
Ngạnh cung thủ phía sau đống đá và Mạc Kim Giáo Úy sớm đã mai phục dưới lòng đất đồng thời lộ rõ thủ đoạn lãnh khốc, một khắc đó không biết có bao nhiêu binh Kinh Châu trong trận đã bị tên bắn trúng.
Máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ màn đêm y ám, lại ngưng đọng chảy xuống màn che của bình minh. Mũi tên bắn qua, trường thương búa đao gần như không ngừng đâm bổ về phía đối thủ trong gió lạnh điêu linh…
Giữa đêm đông.
Gió xuân đường xa, không thổi đến cây cỏ yếu ớt sắp bật gốc!
Không cần thời gian quá lâu, mấy trăm binh Kinh Châu tràn vào đã bị chém chết sạch sành sanh, trong gió lạnh tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Tiếng trống vang lên.
Quân địch dường như đã biết vận mệnh của binh sĩ lọt sâu vào trận loạn thạch, nhưng lại không hề có một chút đau xót nào cho tính mạng của những kia, ngược lại còn phát động đợt tiến công mãnh liệt hơn nữa!
Lúc nãy chẳng qua chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.
Bắc, đông, tây ba hướng đồng thời có binh lực của Hoàng Tổ tập trung, cầm khiên tiến lên.
Kinh Châu giàu có, Hoàng Tổ thân là Kinh Châu Thiết Áp, trang bị đều là trang bị hoàn mỹ nhất Kinh Châu, thậm chí có thể nói là nhất toàn thiên hạ, chết hơn trăm người đối với ông ta mà nói hoàn toàn là chuyện như cơm bữa.
Chết cũng nhất định phải đánh chiếm nơi này, ngăn cản kế hoạch của Triệu Đạt!
Hoàng Tổ không chiếm địa lợi, nhưng biết mũi tên sẽ hết, lưỡi đao sẽ cong, đó chính là thời điểm ông ta chiếm lĩnh nơi này.
Trương Hợp thần sắc lạnh hơn, sắc mặt của Triệu Đạt lại có vẻ xanh mét, giây phút đó ông ta nhìn Đơn Phi giống như ác quỷ, khàn giọng nói: - Đơn Thống Lĩnh, chúng ta không thể kiên trì được lâu, ngươi…
- Ta đi gặp Hoàng Tổ. Đơn Phi đột nhiên nói.
- Cái gì?
Tiếng bước chân lẫn với tiếng trống giẫm lên ngực Triệu Đạt cũng sẽ không khiến ông ta hoảng sợ như vậy. - Ngươi nói gì? Lúc này sao ngươi lại đi gặp Hoàng Tổ?
- Ta nhất định phải gặp ông ta. Đơn Phi kiên quyết nói, cất bước liền đi về phía bắc.
Triệu Đạt lập tức túm Đơn Phi lại, nếu là người khác dám làm trái tâm ý của ông ta như vậy, nói không chừng ông ta sớm đã một đao đâm chết kẻ đó, nhưng là Đơn Phi thì khác.
Thiếu niên trước mặt này đã không còn là thiếu niên có phần ngây ngô ở Hứa Đô kia nữa, cũng không cần mượn đến sự che chở của Triệu Đạt ông ta để làm việc nữa, trong mắt người thiếu niên này quyền thế của Triệu Đạt ông ta đã chẳng có gì là to tát cả.
Hiện giờ không ai có thể bắt buộc Đơn Phi làm bất cứ chuyện gì!
Triệu Đạt ông ta cũng không thể.
Triệu Đạt biết rõ điều này, nộ ý thoáng lóe lên trong mắt, khàn giọng nói: - Đơn Rhống Lĩnh, ngươi không thể khư khư cố chấp, không màng đến tính mạng của những người ở đây!
- Ông sai rồi, người không màng đến tính mạng của những người ở đây là Triệu đại nhân ông!
Đơn Phi đột ngột quay người lại, trên mặt cũng hiện ra chút ít phẫn nộ, hắn giơ tay ra chỉ về phía một binh sĩ được kéo về băng bó vết thương nói: - Bọn họ là người khư khư cố chấp bị thương chịu chết vì Triệu đại nhân ông, đến bây giờ, bọn họ thậm chí còn không biết nguyên do phải chết! Nhưng bọn họ cũng là người, bọn họ không có phụ lão thê nhi sao? Hiện giờ bọn họ liều mạng chịu chết, chẳng qua là vì một kế hoạch dĩ nhiên thất bại của Triệu đại nhân.
Binh sĩ kia bị gãy ống chân, lộ ra xương chân trắng hếu cũng không hề kêu rên đau đớn. Không phải là gã ta không đau, mà là sớm đã hiểu được, chiến trường ác nghiệt, kêu rên đau đớn ngoại từ quân tâm đảo loạn bị chém ra thì không nhận được chút thông cảm nào của cấp trên.
- Bọn họ không dám phản kháng, bọn họ liều chết phòng thủ nơi này, bởi vì bọn họ nghĩ đến con thơ khóc lóc đòi ăn trong nhà, và cả cha mẹ mong ngóng bọn họ bình an trở về. Đơn Phi tức giận nói: - Nhưng vậy không có nghĩa là bọn họ cảm thấy việc Triệu đại nhân ông làm là chính xác! Cũng không có nghĩa là ông có thể dùng sinh mạng của bọn họ để trao đổi cái gì đó!
Triệu Đạt sắc mặt xanh mét.
Trương Hợp có tai như điếc, nhưng trong mắt thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Chỉ có binh sĩ gãy xương kia nghe thấy lời Đơn Phi, có nước mắt vô thanh thuận theo khuôn mặt đầy máu chảy xuống, mang theo lòng cảm kích chua xót.
Người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình?
Sự thiết huyết trong quân thực sự huấn luyện ra vô số thiết quân nghe lệnh, nhưng phục tùng không có nghĩa là chính xác, phục tùng cũng không có nghĩa trong lòng không có đau xót.
- Hiện giờ phải lúc tranh luận đúng sai. Triệu Đạt cố nén lửa giận nói.
- Ông lại sai rồi.
Đơn Phi tức giận phản bác: - Nếu là phương hướng sai lầm, ông đi xa đến đâu cũng có ích gì? Triệu đại nhân ông hiện giờ đối mặt với cạm bẫy của thiên hạ, người bày cạm bẫy nhìn trúng thủ đoạn của ông, chỉ đợi ông nhảy vào, mà ông ngược lại coi như cứu mạng cỏ rác, vẫn còn không biết sống chết mà nhảy vào!
Nhìn Triệu Đạt sắc mặt tái xanh, Đơn Phi không giảm bớt kiên quyết, lạnh lùng tỉnh táo nói: - Ta có thể nói rõ ràng cho ông biết, lúc này dựa theo cách của ông, tuyệt sẽ không thành công! Bởi vì tiếp tục dựa theo kế hoạch của ông, tất cả mọi người cuối cùng chỉ có một kết cục chết ở chỗ này!
Mọi người đông cứng.
Có lẽ bọn họ không thể nhìn quá xa, nhưng nghe từng lời rành mạch của Đơn Phi, khó tránh khỏi rung động trong lòng.
- Vậy ngươi có cách tốt hơn? Cuối cùng Triệu Đạt cũng không ức chế được lửa giận bùng lên, bởi ông ta phát hiện tất cả đều đang nằm ngoài vòng kiểm soát. - Ngươi có cách gì tốt hơn, nói cho ta biết?!
- Ta đi gặp Hoàng Tổ!
Đơn Phi nói rõ ràng: - Ở đây căn bản cũng không phải binh gia yếu địa gì, lúc này Hoàng Tổ không tiếc trả giá cường công nơi này chỉ có một nguyên nhân, bởi vì Triệu đại nhân ông nghĩ đến việc dùng ta loại trừ Lã Bố, thì có người thông báo bên phía Lưu Biểu, bọn họ sẽ toàn lực ngăn chặn kế hoạch này, chuyện này và chuyện của Sở Thiên Tứ không có gì khác lắm, người đặt cạm bẫy đang chờ các ông chém giết! Ta đi gặp Hoàng Tổ, ông ta sẽ hoãn công ở nơi này, cũng sẽ không có thêm nhiều người vô tội chết ở đây.
Triệu Đạt khóe mắt hơi hơi run run, khàn giọng nói: - Coi như lời ngươi nói không sai, chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác, căn bản là người không thể thuyết phục được Hoàng Tổ… Thảo Nghịch Tướng Quân, chắc ngươi biết ý của ta?
Tôn Sách nghe Triệu Đạt hỏi, sau một lúc lâu cũng nói: - Đây quả thực là hiểm chiêu. Hoàng Tổ cực có khả năng sẽ lập tức giết đệ. Đơn Phi… đệ phải cẩn thận, ta đi cùng đệ.
Y nhìn ra quyết tâm của Đơn Phi, ngoài việc nhắc nhở ra còn muốn giúp đỡ.
- Không cần.
Trống trận từng hồi, nhưng không làm loạn được cái đầu cực kỳ tỉnh táo của Đơn Phi. - Ta không sao, Tôn huynh, huynh không cần đi, vì huynh đi, ngược lại càng tăng thêm địch ý lẫn nhau.
Tôn Sách và Hoàng Tổ vốn có thù giết cha, làm sao lại không biết điểm mấu chốt trong đó, nhưng y biết muội tử ái mộ người này thì làm sao có thể giương mắt nhìn Đơn Phi đặt tất cả gánh nặng trên vai?
Y vốn ít phục người khác, nhưng giờ phút này lại không thể không thán phục quyết định lúc sống chết của Đơn Phi, không biết bao nhiêu người đều mù quáng đi theo thói quen, cho dù đi chết cũng không biết tỉnh ngộ, duy chỉ có Đơn Phi có thể kiên trì với suy nghĩ của mình.
Trong lúc mọi người tranh cãi, binh lực của Hoàng Tổ xuất động đã chậm rãi đến gần tuyến phòng thủ trên cùng mà Trương Hợp bố trí. Tiếng trống lại vang lên, xuyên qua khoảng không truyền ra xa xa.
Song phương ác chiến chứ không chú ý, cũng không nhìn thấy một người đeo kiếm đứng bất động trên đỉnh một cái cây lớn ở ngọn đồi phía xa, đang nhìn xem chiến hỏa ngút trời.
Gió rét căm căm.
Người nọ đứng trên ngọn cây giống như đứng trên đất bằng, bỗng dưng cười nói: - Trò hay chính thức bắt đầu. Dạ tông chủ, ông quả nhiên là giỏi kế hoạch, tất cả đều lọt vào tính toán của ông, đầu tiên ông thông báo cho Tào Tháo kế hoạch liên quan đến Lã Bố phục sinh, biết Tào Tháo nóng lòng nhất định phái người xuôi nam, sau đó ông lại nói cho Lưu Biểu biết tin tức Tào Tháo xuôi nam, Lưu Biểu vì cầu trường sinh đã lâm vào điên cuồng, bất luận thế nào cũng sẽ không để cho Tào Tháo cản trở kế hoạch, cho nên mới không tiếc giá nào triệu Hoàng Tổ đến để đảm bảo chiến thắng. Hiện nay chỉ có Đơn Phi có thể giết Lã Bố, Hoàng Tổ nhất định phải loại trừ Đơn Phi để đạt được mục đích, Hoàng Tổ rời khỏi Hạ Khẩu, đã cho Giang Đông cơ hội cực tốt tiến chiếm Kinh Châu. Cho dù Tôn Sách kiêng nể mặt mũi Đơn Phi không động thủ, nhưng dưới cục diện hiện giờ, Hoàng Tổ hoặc có thể siết cổ Triệu Đạt, nhưng đã rất khó sống sót rời khỏi Vân Mộng Trạch.
Khẽ thở dài, người nọ nói tiếp: - Hoàng Tổ vừa đi, chiến hỏa của Giang Đông, Kinh Châu và Hứa Đô hết sức căng thẳng, chuyện chết người vốn dĩ không nằm trong phạm vi suy nghĩ của bọn họ, lúc đó thì ông có thể thúc đẩy bước thứ hai trong kế hoạch. Thậm chí ông còn dám dùng phương pháp lĩnh ngộ từ Minh Sổ để loại bỏ đôi mắt của Vân Mộng, khiến Vân Mộng cũng rơi vào mù quáng, chỗ cao minh nhất của ông chính là chọc giận Vân Mộng cũng tham dự chuyện này, lửa giận của Vân Mộng có thể sẽ thiêu rụi tất cả, tuyệt hơn nữa là người trong Vân Mộng co đầu rụt cổ dưới đầm lầy, ông không có bất cứ phần chắc thắng nào, nhưng nếu bọn họ ra ngoài thì ông sẽ có cơ hội chiếm cứ Vân Mộng.
Vỗ tay cười tán thán, người nọ khen: - Quỷ Phong ta vốn ít phục người khác, nhưng gặp được người đùa bỡn quyền mưu đến mức đỉnh cao như vậy, cũng không thể không phục. Chỗ tuyệt diệu nhất của cách này chính là có lẽ bọn họ hiểu được có người sắp đặt, nhưng nhất định sẽ chiếu theo phương thức kiểu này mà đi, bởi vì mấy ngàn năm nay, chưa bao giờ có người thoát khỏi sự thao túng của số mệnh kiểu này, người thắng dương dương tự đắc, kẻ bại chỉ nói số mệnh cho phép, nhưng hoàn toàn không biết bọn họ chẳng qua đều chỉ là con rối của số mệnh luân hồi thôi.
Dạ Tinh Trầm bất ngờ đứng trên đỉnh một cái cây cao to khác, nghe Quỷ Phong khen ngợi, ông ta đang xem chiến cuộc chỉ lạnh lùng nói: - Trong chuyện này tất nhiên cũng không thể thiếu công lao của ngươi, Lã Bố có thể biến thành cương thi, vẫn là dựa vào ngươi xuất lực. Hậu nhân của Thần Nông quả nhiên danh bất hư truyền!
Trường kiếm sau lưng Quỷ Phong khe khẽ kêu lên, nhẹ giọng cười nói: - Trước mắt kế hoạch phát động toàn bộ, biến số chỉ có một mình Đơn Phi. Nhưng dưới cục diện từng bước ép sát như vậy, nếu như hắn vẫn có thể kiên trì không giết Lã Bố, ta cũng thật sự muốn xem thử, hắn là kẻ mạnh có thể đánh tan số mệnh thực sự, hay chẳng qua cũng chỉ là cuốn vào loạn cục đã được an bài này, trở thành ví dụ nhạo báng của vận mệnh…