Chương 608: Thêm dầu vào lửa
Gió lạnh căm, máu lênh láng.
Mắt thấy quân Kinh Châu và quân Tào sắp sửa giao chiến, không biết lại có bao nhiêu tính mạng vì những người nào đó mà nhất thời bị kết thúc.
Có ánh lửa bốc lên!
Đơn Phi tay cầm ngọn đuốc, thình lình phi thân đến chỗ cao nhất trên đống loạn thạch quát: - Nếu các ngươi không muốn chết uổng, đi nói với Hoàng Tổ, Đơn Phi xin gặp!
Phương xa tuy có đuốc nối tiếp liên tục, xung quanh đống loạn thạch cũng có bóng đen như mị, song phương công thủ chằng chịt, từ đầu đến cuối hô hào giết chóc, tất nhiên sẽ không giơ đuốc ra đưa mình vào chỗ vạn mũi tên, đột nhiên nhìn thấy có ngươi minh quang cao trạm, cất giọng truyền xa, các binh sĩ chuẩn bị chém giết đều bất giác ngẩng đầu lên nhìn, thực khó tin trong lúc khẩn cấp thế này lại có người đứng ở chỗ sáng rõ như vậy.
Nhưng không có mũi tên bắn ra!
Có lẽ gió lạnh có thể làm đông cứng máu tươi, nhưng chung quy cũng không thể đông kết sự mong chờ muốn sống, quân sĩ hai bên được lệnh của tướng soái, một cường công, một tử thủ, nhưng đều mờ mịt về kết quả.
Đây có vẻ giống như một cái cối xay thịt không đáy, từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu người vô tội chết dưới mệnh lệnh thế này, chợt nghe Đơn Phi tuyên bố không cần chết uổng, tướng sĩ hai bên có lẽ cũng không phản đối, quân Kinh Châu thế công chậm lại, quân Tào cũng mong đợi trong lòng…
Tiếng trống chậm lại.
Đơn Phi tay cầm đuốc đứng yên trên đống loạn thạch, thấy vậy không chần chừ thêm nữa, lại quát lên: - Hoàng Tổ, người ông muốn tìm là ta, chớ để các binh sĩ vô tội phải chết thêm nữa, nếu ông là một nam nhân, lẽ nào ngay cả dũng khí gặp ta cũng không có?
Tiếng nói truyền xa, xạ thủ vốn kéo căng dây cung đã buông lỏng dây cung, các binh sĩ cầm đao chắn khiên kia cũng dừng bước không tiến.
Bốn bề chỉ còn lại tiếng gió gào rít, tiếng lửa cháy lách tách.
Có nhiều người hợp thanh từ chính phương bắc truyền đến: - Mở một con đường.
Tiếng “soạt” vang lên, binh Kinh Châu đột nhiên né ra một thông đạo rộng khoảng một trượng.
- Đơn Phi, nếu ngươi là nam nhân, thì đến gặp Hoàng Tổ ta! Tiếng binh sĩ hô lớn từ phía xa lại truyền đến lần nữa.
Triệu Đạt âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ Hoàng Tổ xảo quyệt, kích tướng như vậy chính là dụ người cắn câu, nếu Đơn Phi ngươi đi gặp, đó không phải là tự chui đầu vào lưới? Theo Triệu Đạt thấy, Hoàng Tổ tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp này.
Đơn Phi thì lại không hề do dự tay cầm ngọn đuốc phi thân vào trong quân Kinh Châu.
Gió lạnh thấu xương.
Anh hùng nhiệt huyết.
Năm tháng âm thầm gột bỏ sự ngây ngô, tang thương ẩn hiện, nhưng sự mài giũa âm thầm của thời gian đã khiến thiếu niên nhìn có vẻ hòa nhã ấy có sự thay đổi cực lớn.
Thứ thay đổi là tâm cảnh, sự kiên trì trong lòng chưa bao giờ thay đổi.
Từ thân là gia nô chống đối sự ngang ngược của Tào Phi, đến đối kháng Vu Cấm khi dũng cảm phản bác quy tắc máu tanh; từ giận dữ quát tháo Thẩm Phối vạch trần cái gọi là ngu chúng trung nghĩa, cho đến hiện giờ đối diện với quyết định giải quyết máu me đầm đìa.
Trước nay đều là dũng cảm đối mặt với sự bất công xấu xí trên đời, chứ không phải cẩu thả đáng thương người ta nói sao thì hay vậy.
Đơn Phi cất bước tiến lên, ánh lửa soi sáng sự kiên quyết trên khuôn mặt hắn. Hắn biết mình nhất định có cách giải quyết chuyện giết chóc luân hồi trước mắt, hắn cũng nhất định phải giải quyết!
Binh Kinh Châu thấy Đơn Phi nhún người nhảy đến, vốn đều có vẻ căng thẳng, nhưng nhìn thấy thiếu niên đang cầm ngọn đuốc trấn tĩnh chậm rãi bước lên, đều không khỏi chúc mũi đao xuống lùi lại mấy bước.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến một thiếu niên đi ra từ trận doanh của quân địch lại khiến trong lòng bọn họ dấy lên niềm mong đợi vô biên.
Cuối cùng Đơn Phi đã đến trước mặt Hoàng Tổ.
Hoàng Tổ đang đứng trong rừng, có ánh lửa rừng rực, chiếu trên người hộ giáp thiết sĩ chung quanh ông ta, hình thành một bóng đen cực lớn, che lấp ông ta trong đó.
Cách Hoàng Tổ ngoài năm sáu trượng Đơn Phi đã dừng lại. Hắn nhìn ra sự đề phòng nghiêm ngặt của Hoàng Tổ, thậm chí cảm nhận được sát khí lạnh lùng từ phía Hoàng Tổ truyền đến, nhưng hắn vẫn nghiêm mặt nói: - Hoàng Tổ, ta sẽ không đi giết Lã Bố, ông cũng không cần nóng lòng ngăn cản. Trận chiến này sẽ không có người thắng, thậm chí tất cả mọi người đều sẽ chết!
Hắn hiểu rõ kỹ năng đàm phán, mấy câu nói đầu là đánh thẳng vào chỗ yếu, khi nhìn thấy rất nhiều người đã lộ ra vẻ lo sợ bất an, Đơn Phi nói tiếp: - Nếu ông không muốn cùng với thủ hạ lâu năm của ông cùng chết ở Vân Mộng Trạch, cho ta biết Lưu Biểu, Lã Bố ở đâu, ta muốn gặp bọn họ.
Lã Bố rời đi khi Vân Mộng mở bí đạo, ngay sau đó Triệu Đạt muốn công chiếm nơi ẩn thân của Lã Bố, Hoàng Tổ phản vây… Ngoài số ít người ra, không có ai biết mối liên quan trong chuyện này.
Nhưng trong lòng Đơn Phi biết rõ e rằng Lã Bố đã liên hợp với đám người Hoàng Tổ, nếu Lưu Biểu đã có thể tìm đến Hoàng Tổ, thì không phải là người ngồi ở Tương Dương chờ đợi kết quả.
E là Lưu Biểu đã đến Vân Mộng Trạch.
Hoàng Tổ cười lạnh nói: - Ngươi thật sự sẽ không đi giết Lã Bố?
- Không sai. Đơn Phi kiên quyết nói.
Hoàng Tổ thần sắc có chút kinh ngạc, ông ta vốn là nhân vật lão gian cự hoạt, nếu không phải nhân vật cỡ này cũng không thể ám toán Tôn Kiên. Đơn Phi vừa mới nói hết lời, Hoàng Tổ liền lập tức dùng mưu kế bức bách Đơn Phi.
Đơn Phi ngươi là nam nhân, sẽ không ngại tiến lên!
Ông ta không cho rằng Đơn Phi sẽ đến. Nếu ông ta là Đơn Phi, bất luận thế nào cũng sẽ không đến, tính mạng của ai có thể quan trọng hơn của mình? Nhưng ông ta lại không ngờ rằng nhân vật được nhiều người xem trọng, chỉ chưa quá một năm đã tiếng lành đồn xa lại đi đến trước mặt ông ta như vậy.
Có hùng binh thiết giáp trùng trùng, cao thủ hộ vệ vây quanh, Hoàng Tổ cảm thấy thiếu niên này tuyệt không thể ám toán mình, thản nhiên nói: - Xem ra ngươi cũng là một anh hùng.
- Ta không phải. Đơn Phi lắc đầu nói: - Chẳng qua ta chỉ có chút đầu óc.
Hoàng Tổ nghe ra sự châm biếm của Đơn Phi, lãnh đạm nói: - Có đầu óc cũng vậy, anh hùng cũng được, lão phu thực sự đã gặp rất nhiều rất nhiều… Lão phu không được coi là anh hùng cẩu hùng gì, chỉ biết người nào cản đường lão phu… nhất định phải diệt trừ. Người đâu, giết hắn!
Ông ta hoàn toàn không phí lời nữa, vung tay lên, hai bên sớm đã có hùng binh đỉnh thương chuẩn bị đâm về phía Đơn Phi!
Tiếng “đùng” vang lớn!
Mặt đất rung lên.
Các binh sĩ nghe lời Hoàng Tổ trong lòng cũng có do dự, nhưng sau khi quân lệnh hạ xuống vẫn là tự động cầm thương áp sát về phía Đơn Phi, bọn họ thình lình nghe thấy tiếng tiếng động lớn kinh thiên động địa, đều không khỏi dừng bước chân.
Trong lúc mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chợt nghe có tiếng quát vang dội từ hướng đống loạn thạch truyền đến: - Hoàng Tổ, nếu ngươi dám động đến một cọng lông của Đơn Thống Lĩnh, con trai ngươi Hoàng Xạ sẽ chết tại đây!
Bốn bề tĩnh lặng!
Đơn Phi nhíu mày, Hoàng Tổ trong thiết giáp phòng hộ thần sắc lạnh như băng.
- Tiếng trống ngừng rồi, chắc là Đơn Phi muốn gặp Hoàng Tổ, chỉ có hắn mới ra tay vào lúc này. Dạ Tinh Trầm lạnh lùng nói. Ông ta tuy là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng dù sao cũng cách chiến cuộc xa xôi, hiện giờ lại là đêm khuya, ngoài vọng nhìn về phía ánh lửa ra, ông ta chỉ có thể phân tích tình hình chiến đấu qua tiếng trống, tiếng chém giết theo gió truyền đến.
Ông ta không cần đích thân tới hiện trường.
Đây vốn là vở kịch lớn do chính tay ông ta dựng lên, đối với nhân vật trong vở kịch ông ta cũng rõ như lòng bàn tay, những người này sẽ làm như thế nào, ông ta cũng biết rõ ràng rành mạch.
- Dạ Tông chủ sớm đã nói cho Lưu Biểu biết cặn kẽ về sự thay đổi của Lã Bố.
Quỷ Phong vẫn đứng trên ngọn cây như trường thương, phân tích: - Lưu Biểu già nua, biết sắp đến ngày chết, khao khát mong trường sinh, nếu ông ta không có được Trường Sinh Hương, ngài nói coi ông ta có khao khát biến thành cương thi hay không?
- Ta chỉ biết có người để được sống tiếp mà biến thành gì cũng không do dự.
Dạ Tinh Trầm khinh đạm nói.
Quỷ Phong cười nói: - Không sai, Lưu Biểu nhất định sẽ đến Vân Mộng Trạch, bởi vì ông ta đã không đợi được nữa, mặc dù ông ta e dè Lã Bố, nhưng lúc này lại không tiếc tất cả để bảo vệ Lã Bố, nói không chừng cũng hy vọng Lã Bố biến ông ta thành cương thi. Hoàng Tổ cũng đã già, cũng cực kỳ mong đợi việc kéo dài sinh mạng, ông ta biết dụng ý của Lưu Biểu, càng biết rằng kẻ thù truyền kiếp Tôn Sách đang ở nơi này, cũng biết Triệu Đạt sau này sẽ không buông tha cho ông ta, bởi vậy ông ta nhất định sẽ dốc toàn lực giết chết mọi người ở đây. Đối với Hoàng Tổ mà nói, giết Đơn Phi là kết quả tốt nhất, Hoàng Tổ giả ý hợp đàm, kỳ thực là muốn giết Đơn Phi.
- Giết Đơn Phi không có dễ. Dạ Tinh Trầm lắc đầu nói:
- Trên đời này không có mấy người có thể giết Đơn Phi. Đơn Phi có thể dùng Vô Gian và Lã Bố biến thành cương thi, đều là sự tồn tại kỳ dị nhất trên đời này.
- Tất nhiên Đơn Phi có thể bỏ mặc mà đi.
Quỷ Phong sớm đã dự tính đến tình huống này. - Nhưng nếu hắn muốn đi thì sớm đã rời khỏi chỗ này. Hắn ở lại đây là muốn giải quyết tình thế nguy hiểm ở đây, mà hắn muốn giải quyết thì sẽ không dùng đến Vô Gian đi xa, lẽ nào không phải sao?
Dạ Tinh Trầm lạnh lùng nói: - Hắn không rời khỏi đây thì chỉ có chết ở đây! Nhưng có lẽ có người sẽ giúp hắn…
Hai mắt sau mặt nạ của Quỷ Phong có ánh sáng hơi lóe lên. - Triệu Đạt nhất định sẽ giúp hắn, cho dù Triệu Đạt hận Đơn Phi không nghe lời phân phó của ông ta, nhưng trong lúc này nhất định phải giúp hắn.
Dạ Tinh Trầm cười vô cùng kỳ dị.
Quỷ Phong thở dài: - Nhưng những thủ đoạn đó của Triệu Đạt sẽ không thoát khỏi suy tính của Dạ Tông chủ, Hoàng Tổ sất trá Giang Đông, giết chết Tôn Kiên, sau đó để phòng Giang Đông báo thù, phòng bị đối với bản thân rất là nghiêm mật… Triệu Đạt cũng nghĩ quá nhiều, ông ta sẽ không tiến sâu vào Vân Mộng Trạch mà không có hậu chiêu…
Có tiếng hét mơ hồ từ trong gió truyền đến.
Hai tai Quỷ Phong khẽ động, cười nói: - Từ xưa có rất nhiều khi là ông là anh hùng con là kẻ khốn nạn, hoá ra Triệu Đạt đã bắt Hoàng Xạ. Triệu Đạt muốn dùng Hoàng Xạ đổi lấy cơ hội đàm phán của Đơn Phi, đáng tiếc...
- Đáng tiếc cái gì? Dạ Tinh Trầm hỏi ngược lại.
- Đơn Phi muốn làm giải quyết chân chính, nếu không hắn hà tất phải đi gặp Hoàng Tổ, đi giết Lã Bố không phải tốt hơn sao? Quỷ Phong lắc đầu nói: - Triệu Đạt làm vậy ngoài việc càng thêm kích thích Hoàng Tổ ra, sẽ còn có kết quả gì?
- Ta lại cảm thấy ngươi rất hy vọng Đơn Phi có thể phá hỏng kế hoạch của ta. Dạ Tinh Trầm thần sắc lạnh lùng nói.
Quỷ Phong hỏi ngược lại: - Ta vẫn luôn muốn hỏi Tông chủ một chuyện. Thấy Dạ Tinh Trầm không nói, Quỷ Phong cũng không ngại nói: - Người có thể nhìn thấu thủ đoạn của Lư Hồng, lẳng lặng lẻn vào trong quân Thái Mạo, sau khi giết Lư Hồng, còn có can đảm giết chết Sở Thiên Tứ không nhiều, theo ta nghĩ, e rằng chỉ là Dạ Tông chủ mới có cam đảm và thủ đoạn như vậy.
Dạ Tinh Trầm lãnh đạm nói: - Ngươi nói cặn kẽ như vậy, ngược lại còn khiến người khác hoài nghi người hạ thủ là ngươi.
- Tông chủ không thừa nhận không sao. Quỷ Phong trầm ngâm nói: - Tuy nhiên Thái Mạo sẽ không yên tâm giao Sở Thiên Tứ cho Lư Hồng, ông ta nhất định vẫn sẽ để lại người khống chế Lư Hồng. Bên cạnh Thái Mạo người có thể khống chế Lư Hồng không nhiều, Hoàng Đường chắc là ứng cử viên khả thi nhất, nhưng địa huyệt chỉ có hai người chết, Hoàng Đường đã đi đâu?
Nhìn Dạ Tinh Trầm trầm mặc không nói, ánh mắt Quỷ Phong lóe lên, nói: - Tông chủ tuyệt sẽ không giết Lư Hồng và Sở Thiên Tứ xong, lại giữ Hoàng Đường đã phản bội Minh Sổ lại. Nếu như có thể giữ Hoàng Đường lại, thì e là lão ta…
Nhẹ nhàng thở một hơi, Quỷ Phong thở dài nói: - Dạ Tông chủ đã lại hạ một quân cờ tốt. Nếu như Hoàng Đường bị Tông chủ khống chế, vậy Tông chủ muốn dùng lão ta làm gì?
- Đơn Phi, đây chính là thành ý đến đàm phán của ngươi?
Tiếng hô trong trận loạn thạch vừa dứt, có giọng nói lạnh lùng truyền đến. Hoàng Đường lắc mình ra từ sau thân cây, cười lạnh nói: - Các ngươi phụng mệnh lệnh của Tào Tháo, phái cao thủ âm thầm thích sát Sở Thiên Tứ và Lư Hồng, may mà ta vẫn có thể chạy thoát ra ngoài để bóc trần âm mưu của các ngươi. Bây giờ ngươi đến đây vốn muốn lại ám toán Hoàng Tổ, không ngờ lại bị Hoàng Tổ nhìn thấy quỷ kế, bây giờ cuối cùng các ngươi cũng để lộ tâm cơ âm hiểm, bắt đầu dùng con trai mà Hoàng Tổ yêu thương nhất Hoàng Xạ để uy hiếp Hoàng Tổ, loại người âm hiểm lật lọng các ngươi, nói cái gì mà hứa sẽ không giết Lã Bố, hoàn toàn là nhảm nhí!