Chương 610: Chứng cứ xác thực
Hoàng Xạ lửa giận tăng vọt, lòng tự tin như trống trận vang dội, gã hoàn toàn không quan tâm đến nhịp tim ngày một nhanh của mình, ngược lại trào dâng nói: - Cha, con nhất thời không để ý nên mới bị Triệu Đạt tính kế, bây giờ họ ngược lại dùng việc thả con ra để đàm phán, coi đó là ân huệ, trên đời này làm gì có đạo lý này?
- Xạ nhi… Nhìn sự thay đổi của Hoàng Xạ, đôi mắt già của Hoàng Tổ tràn đầy hoảng sợ, - Con…con…sao lại ra nông nỗi này?
Không chỉ là Hoàng Tổ, ngay cả hộ vệ thân thiết của ông ta cũng không thể không đề phòng, chạy lên chắn trước người Hoàng Tổ, cách ly ông ta khỏi Hoàng Xạ. Họ nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng đáng sợ của Hoàng Xạ, cứ như bóng bay căng tròn đầy máu tươi.
- Con không sao, con rất tốt, chưa từng tốt hơn!
Cả đời Hoàng Xạ tính kế đủ điều, nhưng chưa bao giờ gã nhiệt huyết kích động như bây giờ, lúc này gã cảm giác mình bồng bềnh bay lên, cười to nói: - Cha, giết...
Giết bọn họ! Bao gồm Đơn Phi, Trương Liêu còn có Cam Ninh, những kẻ đã chứng kiến cảnh gã túng quẫn đều chết, sau đó chỉ huy đại quân tiêu diệt Triệu Đạt, rửa sạch hổ thẹn!
Giết!
Giết sạch tất cả mọi người!
Trong lòng nhiệt huyết mênh mông, Hoàng Xạ cảm nhận mình như đại tướng quân, nắm trong tay cả thiên hạ, bỗng dưng cảm giác cổ họng câm nín, hai chữ “bọn họ” chưa nói ra thì máu tươi vọt ra, sau đó gã tự thiêu!
Mọi người kinh hô từng trận, bất kể là Hoàng Tổ hay vệ binh, Đơn Phi và Trương Liêu, ngay cả chính bản thân Hoàng Xạ ngạo mạn cả đời.
Trước mắt một màu đỏ xích, Hoàng Xạ đột nhiên phát hiện xung quanh sáng chói, như ánh mặt trời chói chang bao phủ lấy gã, sau đó gã cảm giác cổ tay phải hơi đau nhói, cúi đầu xuống chỉ thấy từ cổ tay bắt đầu bốc cháy.
Ngây cả người, Hoàng Xạ không dám tin vào mắt mình, gã đang nằm mơ sao? Cổ tay của gã cư nhiên tự cháy lên? Chẳng qua một chốc gã cảm nhận cả cánh tay của gã cũng nóng rực lên.
Trong giây lát ánh lửa đã cháy gần hết toàn thân Hoàng Xạ.
Không chỉ là máu nóng.
Cả người Hoàng Xạ đột nhiên bốc cháy, trong phút chốc cháy rực hơn cả đuốc lửa xung quanh.
Kêu rên một tiếng, cuối cùng gã cũng phát hiện có gì đó không đúng, đồng thời cảm nhận sự đau đớn như kim đâm, liều mạng chạy vọt về hướng cha gã.
- Cha, cứu...
Chữ “con” chưa kịp nói ra thì đốm lửa cuối cùng đã nuốt chửng gã, thiêu rụi cả lời nói cuối cùng của gã.
Phanh!
Hoàng Xạ nặng nề ngã xuống trên lá chắn của binh sĩ thiết giáp sau lại bắn ngược về, rơi xuống đất chỉ còn là một bó củi hừng hực mà cháy, cuối cùng chẳng còn tiếng động nữa.
Binh sĩ thiết giáp thấy Hoàng Xạ trong nháy mặt chạy ào về phía Hoàng Tổ, không hề do dự đánh bay Hoàng Xạ, mắt thấy Hoàng Xạ tự bốc cháy, không ai dám tiến lên.
Bọn họ đã trải qua gột rửa của máu tươi, nhưng họ chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng kỳ dị mà kinh hoàng như thế.
Thấy cả người Hoàng Xạ đột nhiên bốc cháy như quả cầu lửa, mọi chuyện chỉ diễn qua trong chốc lát, nhưng đối với tất cả mọi người, chuyện này chẳng khác nào cơn ác mộng.
Sao một con người đang sống sờ sờ đó cư nhiên tự bốc cháy được? Hơn nữa còn hóa thành than rụi?
Gió lạnh thổi qua, ánh lửa trên người Hoàng Xạ càng mạnh, trong không khí truyền đến mùi vị khiến người ta buồn nôn.
Cơ thể người tự cháy?
Đơn Phi nhìn hiện tượng kỳ dị này, trong đầu thoáng qua một ý niệm. Vào niên đại của hắn, đôi lúc cũng xuất hiện cảnh tượng con người tự cháy, người đó đột nhiên “cháy” lên, hoặc là khi đang đi trên đường, hoặc là đang nằm trên giường, không hề có dự báo trước. Các nhà khoa học bèn đưa ra các loại giả thuyết, nhưng vẫn không thể giải thích hiện tượng này.
Sự kỳ diệu của cơ thể người vốn khó có thể tưởng tượng.
Hắn không ngờ lại thấy được cảnh tượng này trên người Hoàng Xạ, nhưng sau đó hắn lại ý thức đến một vấn đề trí mạng, Hoàng Xạ chết rồi, vậy món nợ này nhất định sẽ đẩy lên người Đơn Phi hắn.
- Đơn Phi, ta không ngờ ngươi lại ác độc như vậy! Giọng nói của Hoàng Đường hừng hực khí thế, khiến cục diện càng thêm lãnh ý khôn kể.
Đơn Phi hơi hít khí: - Người giết chết Hoàng Xạ chẳng lẽ không phải ngươi sao?
Hai người dứt lời, phong thanh rít gào, xung quanh chỉ còn lại thanh âm của cây đuốc và thi thể thiêu đốt của Hoàng Xạ.
Sự việc đột ngột xảy ra, nhiều người chỉ tự hỏi vì sao Hoàng Xạ lại bị cháy chết, không hề để ý đến Hoàng Đường, nhưng Đơn Phi đã có lối suy nghĩ, Hoàng Đường chính là hung thủ!
Trong mắt Hoàng Đường có hào quang lóe lên: - Đơn Phi, ta sớm biết ngươi xảo trá, nếu không sao tuổi mới hai mươi, lại ngồi lên chức Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy. Nhưng ta không ngờ ngươi lại âm hiểm bày cục giết người xong, giờ lại dám xảo biện.
Một khắc này, lời nói của Hoàng Đường hiên ngang lẫm liệt, nói xong, binh sĩ không nhìn thấu chân tướng đều nghĩ là có đạo lý.
Đơn Phi càng thêm bình tĩnh.
Càng là lúc này hắn càng không vội, dù chưa thấy Hoàng Tổ tỏ thái độ, nhưng hắn biết sự việc đang vào giai đoạn lửa sém lông mày: - Ta đặt cục như thế nào?
Hoàng Đường trầm giọng nói: - Ngươi ra vẻ hào phóng, nhìn như muốn thả Hoàng Xạ, kì thực không biết đã cùng Triệu Đạt dùng thủ đoạn quỷ dị trên người Hoàng Xạ. Canh đúng thời gian Hoàng Xạ quay về, sau đó để Hoàng Xạ chết trước mặt Hoàng Tổ, đúng là ác độc khôn lường! Loại người như ngươi, lời nói ai dám tin? Hoàng Tổ, phái người giết hắn!
Mọi người nửa tin nửa nghi, dù là Trương Liêu cũng có chút nghi ngờ. Y không phải nghi ngờ Đơn Phi, mà là cảm thấy con người Triệu Đạt đích thật sẽ làm ra việc như thế.
Đơn Phi nhìn binh sĩ vào thế tấn công, vẫn bình tĩnh nói: - Ta lại có cách nhìn khác, người cuối cùng tiếp xúc với Hoàng Xạ mới là hung thủ, ban này chính Hoàng Đường người nắm lấy cổ tay của Hoàng Xạ đấy.
Binh sĩ nghe vậy, thần sắc hồ nghi, họ không rõ con người Triệu Đạt thế nào, nhưng họ đích thật chứng kiến Hoàng Đường nắm lấy tay Hoàng Xạ vào phút cuối.
Hoàng Đường mí mắt co giật, lặng lẽ cười lạnh nói: - Ngươi nghĩ sẽ có người tin lời ngươi sao? Ta là thúc phụ của Hoàng Xạ, còn các ngươi là hung đồ bắt ép Hoàng Xạ!
- Vâng, ngươi là thúc phụ của Hoàng Xạ. Lúc này Đơn Phi không hề nhún nhường nữa: - Nhưng ta cũng biết, ngươi là hậu duệ của Hỏa thần Chúc Dung. Khi Hoàng Xạ quay về, biểu hiện của ngươi đúng là vai vế của một thúc phụ, lời nói quan tâm của ngươi ai nấy cũng nghe thấy. Nhưng lúc Hoàng Xạ bốc cháy, thân là truyền nhân của của Hỏa thần Chúc Dung, vì sao ngươi lại thờ ơ? Chẳng lẽ ngươi sắp đoạn tuyệt quan hệ với Hoàng Xạ rồi sao?
Hoàng Đường khóe miệng hơi hơi co giật.
- Chúng ta kinh hãi với thay đổi nhất thời của Hoàng Xạ, không biết đối phó với tình huống tự bốc cháy kỳ lạ này, nhưng ngươi là Hoàng Đường, với bản lĩnh của ngươi, không lý nào không thấy, mặc xác “cháu trai” của ngươi tự bốc cháy đến chết! Vậy chỉ có thể là ngươi sớm biết gã sẽ chết, ngươi cũng mong gã chết, vì người ban nãy ra tay giết gã chính là người nắm lấy cổ tay gã, chính là ngươi! Đơn Phi ngang thanh quát lên: - Hoàng Đường, thủ pháp giết người của ngươi rất tinh xảo, nhưng không phải hoàn toàn không có sơ hở. Hoàng Tổ ngươi già nhưng không hề hồ đồ, đến bây giờ ngươi vẫn chưa ra lệnh, chính vì ngươi cũng có hiềm nghi.
Chúng binh sĩ vừa nghe, không khỏi lại cảm thấy lời nói của Đơn Phi có đạo lý.
Quả nhiên Hoàng Tổ dưới sự bảo vệ của thiết giáp binh sĩ không hề phản ứng.
Hoàng Đường không ngờ thiếu niên này lại quan sát tỉ mỉ như thế, dưới ánh lửa, ông ta cảm giác trán mình hơi nóng, ngửa mặt lên trời cười dài nói: - Đơn Phi, nếu nói về võ mồm biện luận, ta thật sự không bằng ngươi.
Ông ta biết rõ đạo biện giải, lấy lui làm tiến ngược lại đứng trên cao lấy được sự đồng tình của mọi người, sau đó phản kích: - Lão phu vốn hành sự không câu nệ tiểu tiết, không ngờ một động tác quan tâm Hoàng Xạ của ta cư nhiên bị nói là hiềm nghi giết người, mà lão phu cũng kinh ngạc như các ngươi, lại bị ngươi nói là thấy chết không cứu. Nhưng thiên lý sáng tỏ, sự tình không phải do ngươi nói là giải quyết được, mà cần chứng cứ. Ngươi có chứng cứ xác thực nào nói lão phu giết Hoàng Xạ sao?
Đơn Phi mỉm cười hỏi: - Hình như ngươi cũng không hề có chứng cứ xác thực nào nói ta là hung thủ nhỉ?
Hoàng Đường ngưng trệ. Ông ta không những ngồi chức quan trọng của Minh Sổ, dù là Hoàng thị ở Kinh Sở cũng có tiếng tăm lừng lẫy, từ trước đến nay tự phụ biện giải vô song, không ngờ luôn vào thế hạ phong khi tranh cãi với Đơn Phi.
Đơn Phi biết lòng người dễ thay đổi, đuổi cùng giết tận nói: - Nhưng ngươi lại cắn chặt nói ta là hung thủ. Hoàng Xạ vừa chết, đau lòng là việc khó tránh, nhưng ngươi là thúc thúc ruột thịt, cư nhiên thờ ơ, sự quan tâm trong chốc lát hóa thành mây khói, lập tức ấn định ta là hung thủ, hiện tượng vừa ăn cướp vừa la làng quá mức rõ ràng rồi!
Chúng binh sĩ âm thầm gật đầu, càng cảm thấy lời nói của thiếu niên có đạo lý.
Hoàng Đường rống giận tung càng tiến lên, Đơn Phi lạnh lùng nói: - Ngươi đuối lý, chuẩn bị giết người diệt khẩu sao?
Khi Hoàng Xạ bị chết cháy, trong lòng Đơn Phi rất chấn động. Dù hắn không thích con người của Hoàng Xạ, nhưng việc liên quan đến tính mạng con người hắn không dám xem thường. Hắn vốn không xác định liệu Hoàng Đường có liên quan đến cái chết của Hoàng Xạ không, nhưng bây giờ Hoàng Đường khẩn cấp chỉ mũi nhọn vào hắn càng khiến nghi điểm dồn vào Hoàng Đường hơn nữa.
Hít một hơi thật sâu, trong chốc lát Hoàng Đường bình phục giết ý nghĩ giết chết Đơn Phi, lạnh lùng nói: - Ngươi nói đúng, không có chứng cứ xác thực. Nếu là người thường chắc chắn bị bản lĩnh lẫn lộn đen trắng của ngươi dụ hoặc.
Một câu nói nhẹ nhàng như than thở của ông ta như đang lật ngược lời nói ban nãy của Đơn Phi, mọi người ở đây đa phần không rõ thị phụ, chủ kiến lại càng không có. Nhưng ông ta không phải đang thuyết phục đám ngươi này, mà là Hoàng Tổ vẫn giữ yên lặng từ đầu đến cuối.
- Nhưng ngươi giảo hoạt như thế lại quên mất một việc quan trọng. Hoàng Đường ra vẻ tiếc hận lắc đầu nói: - Ngươi có lý do giết Hoàng Xạ, vì Hoàng Xạ nhiều lần xảy ra xung đột với ngươi, mà ngươi luôn mưu đồ Kinh Châu. Còn ta là thúc phục của Hoàng Xạ, đương nhiên không có lý do giết gã!
Nói xong mọi người nghiêm nghị.
Mọi người được Đơn Phi nhắc nhở, nghĩ kỹ lại thấy hành động của Hoàng Đường đích xác kỳ quặc, nhưng Hoàng Đường nói thế cũng không sai.
Hoàng Đường không có động cơ giết người.
Đơn Phi âm thầm nhíu mày, đang lo lắng thì nghe Cam Ninh đứng đằng sau hắn nói: - Ta biết lý do khiến Hoàng Đường giết Hoàng Xạ.
Mọi người kinh ngạc.
Không ai ngờ vào lúc này đây Cam Ninh cư nhiên đứng ra chỉ trích Hoàng Đường.
Trong lòng Hoàng Đường nghi hoặc, không hiểu vì sao kẻ này nói thế, ông ta tự nhận thủ pháp giết người hoàn mỹ không có sơ hở, cười ha hả nói: - Cam Ninh, ta sớm phát giác ngươi và Đơn Phi có liên hệ rồi, không ngờ ngươi dám phát rồ ra chỉ trích lão phu, ngươi điên rồi phải không?
Một khắc này Cam Ninh bình tĩnh vô cùng: - Ngươi sợ ta nói ra lý do ngươi giết Hoàng Xạ sao?
Lúc này ngọn lửa trên người Hoàng Xạ đã tắt, chỉ còn đốm lửa lóe cháy.
Hoàng Đường liếc nhìn thi thể Hoàng Xạ một cái, thầm nói, thủ pháp giết người của lão phu có thể nói là hủy thi diệt tích, cho dù Hoàng Xạ cũng không biết nguyên nhân cái chết của mình, tên vô danh tiểu tốt Cam Ninh lại dám mạnh miệng như thế?
- Ta chỉ sợ ngươi nói không ra thôi. Hoàng Đường thở dài, ông ta tự phụ Cam Ninh tuyệt đối nói không ra lời, không ngờ lời Cam Ninh thốt ra lại kinh tâm như thế.
- Lúc Dạ Tinh Trầm uy hiếp Hoàng Đường ngươi, ta cũng có mặt! Cam Ninh chậm rãi nói.