Chương 612: Thể hiện thần thông
Trương Liêu, Cam Ninh đều biết Hoàng Đường đang khích tướng, vốn định khuyên Đơn Phi đừng trúng chiêu, nhưng khi nghe Đơn Phi đồng ý, lại bất giác nhiệt huyết sôi trào, biết Đơn Phi đã nói là làm.
Đổi lại bọn họ là Đơn Phi, cũng sẽ dứt khoát cược, không phải vì bản thân, mà là vì huynh đệ.
Sống cũng được, chết cũng được, vào lúc này vì sống chết của huynh đệ, đều phải oanh oanh liệt liệt đánh một trận!
Trong mắt Hoàng Đường hiện lên ý mừng, vỗ tay cười nói: -Đơn Phi, ngươi quả nhiên là anh hùng. Y không phải thật lòng ca tụng, sự thực là sợ Đơn Phi nói thì dễ nghe nhưng lại lâm trận bỏ chạy. Ngẫm lại, lại cảm thấy nếu Đơn Phi bỏ chạy, trong Vân Mộng Trạch bất luận thế nào cũng đều khó có thể thành công.
Ai lại tin tưởng một kẻ nhu nhược lâm trận bỏ chạy chứ?
Hoàng Đường nghĩ đến đây, nghiêm mặt nói: -Nhưng lão phu lại không thể không thay Hoàng Tổ báo mối thù giết con này. Bất luận thế nào, Hoàng Xạ cũng đã chết trong tay ngươi.
Cam Ninh thật sự không ngờ Hoàng Đường lúc này còn lật ngược phải trái, giận đến dựng ngược cả tóc.
Đơn Phi mỉm cười, thực sự từng gặp qua quá nhiều kẻ vô sỉ rồi: -Nếu ta thua, ta nghĩ ngươi sẽ không bỏ qua cho ta.
Hoàng Đường không nói gì, đối với đáp án sẽ rất nhanh được công bố, y không muốn nói dối.
-Có điều, nếu ngươi thua, ta sẽ không giết ngươi. Khi gặp Dạ Tinh Trầm, nói cho lão biết, ta sẽ lấy lại Minh Sổ. Minh Sổ mà Đơn gia phát hiện có thể để người khác chưởng quản, nhưng sẽ không để rơi vào tay một nhân vật như Dạ Tinh Trầm. Đơn Phi bình tĩnh nói.
Thanh âm hắn cũng không lớn lắm, nhưng bất luận là ai nhìn thấy thần sắc của hắn, đều biết hắn đã hạ quyết tâm.
Mí mắt Hoàng Đường lại co giật, khó tin Đơn Phi lại khiêu chiến Dạ Tinh Trầm.
Sau khi Đơn Phi nói xong lại hơi hít sâu vào, sớm đã ngừng ngoại tức. Hắn biết võ công của Hoàng Đường cao hơn Đàn Thạch Xung rất nhiều, bản thân mình tuy có thể đánh bại Đàn Thạch Xung, nhưng cơ hội đối chiến với Hoàng Đường lại không lớn.
Nhưng hắn không thể thua!
Chênh lệch giữa hắn và Hoàng Đường dùng cái gì bù đắp đây? Vừa nãy Hoàng Đường làm sao giết chết Hoàng Xạ?
-Đơn huynh đệ, dùng đao! Trương Liêu đột nhiên kéo một mảnh vạt áo xuống, lấy dao thép cắt thành hai nửa, chậm rãi đi qua, Trương Liêu đưa đơn đao và vạt áo cho Đơn Phi.
Người ngoài kinh ngạc, khó hiểu dụng ý của Trương Liêu, cho rằng điều này có nghĩa là cắt bào đoạn nghĩa.
Đơn Phi lại biết Trương Liêu trầm mặc ít nói, nhưng ánh mắt cũng lão luyện – Hoàng Đường nếu sờ vào cổ tay Hoàng Xạ thì có thể khiến Hoàng Xạ tự thiêu mà chết, vậy Đơn Phi hắn bất luận thế nào cũng không thể đối chưởng với Hoàng Đường. Trương Liêu đưa vạt áo cho hắn là để tránh tình huống chẳng may đối chưởng, đây cũng là dụng ý Đơn Phi hắn muốn đoạn tuyệt ngoại tức.
Khi nhìn thấy Đơn Phi quấn vạt áo lên tay, Cam Ninh trầm giọng nói: -Đơn đại nhân, cung tiễn của ta, ngài lấy dùng đi.
Cung tiễn lợi cho việc kéo dãn khoảng cách, Cam Ninh cũng muốn giúp Đơn Phi một chút sức.
Thấy Cam Ninh đưa cung tiễn qua, Đơn Phi vốn muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt mong đợi của Cam Ninh, Đơn Phi cuối cùng đưa tay nhận lấy cung tiễn.
Bốn phía tĩnh lặng.
Phía Hoàng Tổ nhìn thấy Trương Liêu, Cam Ninh giúp Đơn Phi, cũng không có ngăn cản, cũng không nghe không hỏi đối với Hoàng Đường.
Nhìn Hoàng Đường hơi khác thường, Đơn Phi nắm đao trong tay, mỉm cười nói: -Hoàng Đường, không biết ngươi có từng nghe qua một câu hay chưa?
Tuy biết Đơn Phi tuyệt đối không nói lời hay gì, Hoàng Đường vẫn hít sâu một hơi nói: -Trước khi chết ngươi muốn nói gì?
-Chính nghĩa được ủng hộ, thất đức không ai giúp. Đơn Phi lạnh nhạt nói: -Bất luận thế nào, có người còn có huynh đệ, ngươi có cái gì?
Hoàng Đường lên tiếng cười nói: -Đơn Phi, lão phu khoan hồng độ lượng đợi ngươi giao phó hậu sự, ngươi thật sự cho rằng mình rất chính nghĩa sao? Y vừa nói xong, đột nhiên ra chiêu.
Ai cũng biết Hoàng Đường tất giết Đơn Phi, nhưng không ai ngờ người này vừa ra tay là toàn lực ứng phó.
Trong rừng đột nhiên sáng lên.
Ánh sáng trên tất cả mọi ngọn đuốc chớp mắt đều tụ lại trên người Hoàng Đường. Hoàng Đường không địch lại Dạ Tinh Trầm, nhưng đó là vì Dạ Tinh Trầm đã là cao thủ đỉnh cao trên đời, ra tay thì có thể khống chế điểm yếu của y; y cũng không bắt được Quách Gia, bởi vì y nhìn ra Quách Gia tất có sát chiêu, không đến lúc cá chết lưới rách, y vẫn hi vọng người khác mạo hiểm.
Nhưng y nhất định phải giết Đơn Phi, cũng biết hiện giờ sẽ không có ai ra chiêu vì y nữa.
Hoàng Đường thân hình như lửa, chớp mắt đã đến trước người Đơn Phi, vỗ ra một chưởng.
Chưởng như than lửa đang cháy!
Mọi người đều nhìn chằm chằm, khó tin Hoàng Xạ tự bốc cháy, cũng khó tin một tay của Hoàng Đường sẽ trở nên kỳ quái như thế, nhưng có người lại đang nghĩ – bị một chưởng này đánh trúng, chỉ sợ là sẽ giống như Hoàng Xạ.
Đơn Phi trong một chốc miệng đắng lưỡi khô, toàn thân nóng cháy. Hắn lúc này mới phát hiện mình vẫn đánh giá thấp Hoàng Đường. So với Hoàng Đường, kiếm mà Đàn Thạch Xung dùng chẳng qua là giống đồ chơi con nít thôi, Hoàng Đường nhìn giống thương nhân này thực sự có bản lĩnh cao cường.
Đây dù sao cũng là người có quyền ở Minh Sổ!
Trương Liêu, Cam Ninh đồng loạt bước lên một bước, thật sự không ngờ Hoàng Đường lại có võ công mạnh mẽ như vậy. Bọn họ nếu đứng ở vị trí của Đơn Phi, chỉ sợ đã bị Hoàng Đường một chưởng đánh chết.
Khi chưởng đến ngực, có mảnh y phục bắt lửa.
Đơn Phi bay ngược ra.
Sống chết trước mắt, hắn chỉ cảm thấy nội tức giống như một mũi tên rót vào hai chân, khiến hắn bay ngược ra ba trượng ngay khi Hoàng Đường đánh đến. Người ở trên không, hắn còn có thể thuận tay vung đao cắt rơi mảnh y phục đã bắt lửa kia.
Binh sĩ Kinh Châu đầy hoảng sợ, chưa từng nghĩ rằng lại có người có thân thủ nhạy bén như vậy, chỉ thả ngược người thì đã nhanh gấp mấy lần bọn họ lộn nhào ra trước.
Hoàng Đường cũng nghiêm nghị.
Ông ta tự phụ võ công cao tuyệt, không ngờ chỉ luận về khinh công, thì Đơn Phi hình như còn hơn cả Hoàng Đường ông ta? May mà Đơn Phi không bỏ chạy thoát thân, may mà khinh công không có nghĩa là võ công.
Trong lúc suy nghĩ trong đầu xoay chuyển, Hoàng Đường tiến một bước hơn trượng, hai bước thì đã đến trước mặt Đơn Phi. Thấy thân hình Đơn Phi giống như chim yến lượn vòng trong rừng, Hoàng Đường biết dụng ý Đơn Phi tránh đi mũi nhọn, lập tức búng ngón tay ra.
Có hơn mười đốm lửa bắn vào trong rừng, dấy lên từng đốm lửa nhỏ. Có điều chỉ trong khoảnh khắc, những đốm lửa đó đã lan sang phạm vi một trượng.
Lửa hiện lên u lam!
Cam Ninh từng nhìn thấy đám người Triệu Đạt hỏa công quân doanh của Thái Mạo. Khi đó đã than thở nhìn thế mà đủ, nhưng giờ thấy bản lĩnh của Hoàng Đường, lại cảm thấy hỏa công của Triệu Đạt so với Hoàng Đường chẳng qua cũng chỉ như kiến gặp voi.
Những binh sĩ thiết giáp bảo vệ Hoàng Tổ nhìn thấy mặt đất lửa cháy, sớm đã bảo vệ Hoàng Tổ nhanh chóng lùi ra sau.
Thi hài Hoàng Xạ còn đó, chúng binh Kinh Châu làm sao lại muốn giẫm lên vết xe đổ của Hoàng Xạ, thấy thế đều nhao nhao tránh đi, chỉ chốc lát đã chừa ra một không gian thực lớn.
Không gian có một nửa đã cháy, có ánh lửa màu lam thậm chí liếm đến trên cây, ánh lửa trườn lên trên như một con rắn, khiến người ta nhìn thấy mà sởn da gà.
Đơn Phi từ đầu đến cuối không tiến công một chiêu.
Hắn không phải không muốn, mà biết là vô dụng. Chuyện không nắm chắc hắn sẽ không làm, nhưng ra tay vô dụng còn không bằng tích trữ khí lực. Hắn đột nhiên phát hiện mình hình như lại giống như khi đối mặt với Đàn Thạch Xung ở huyện Thiệp vậy.
Áp lực vô cùng, thực lực dũng mãnh của Hoàng Đường thoạt nhìn căn bản không phải là thứ hắn có thể chống lại được.
Hắn vốn muốn tránh đi mũi nhọn sắc bén, sau đó tìm cơ hội quyết chiến, nhưng một lát sau thì hắn phát hiện mình đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng – Hoàng Đường giảo hoạt lão luyện, trước khi ra tay đã tính toán chính xác làm sao đối phó với Đơn Phi hắn.
Lửa cháy khắp nơi.
Hoàng Đường vốn giỏi dùng hỏa, khi truy kích Đơn Phi lại không ngừng phóng hỏa. Hoàng Đường bây giờ thế đã lên, nếu mặc cho Hoàng Đường đốt như vậy nữa, chỉ sợ Đơn Phi hắn sẽ không còn đường xuất thủ nữa.
Trên đường rút lui, Đơn Phi hai tay vòng lại, mượn sức gió mang ngọn lửa dưới đất lên, chợt hét một tiếng, đã ngưng tụ một ngọn lửa đẩy về phía Hoàng Đường.
Mọi người kinh ngạc, không ngờ Đơn Phi còn có bản lĩnh đùa với lửa, bọn họ lại không biết Đơn Phi chẳng qua là am hiểu mượn lực mà thôi.
Ngọn lửa vừa ra, Đơn Phi đơn đao rời tay, bắt lấy trường cung sau lưng như tia chớp, liên tục bắn ra ba tiễn.
Cam Ninh tự phụ thuật bắn cung, bằng không cũng không thể bắn chết Đại Tướng Quân Đông Ngô là Lăng Cầm ngay trong ngàn quân, nhưng thấy Đơn Phi còn trên không trung đánh trả ngọn lửa, còn có thể bắn ra ba tiễn liên tục như ảo ảnh, cũng âm thầm giật mình.
Gã biết thiếu niên này khiêm tốn, đủ nghĩa khí, địa vị cao, mà không ngờ người này công phu lại cao cường như thế.
Ngọn lửa Đơn Phi đánh ra chợt tiêu tan.
Ba tiễn dừng trên tay Hoàng Đường, một lát thì hóa tro tàn, chậm rãi rơi xuống đất giống như Đơn Phi.
Đơn Phi đã lui đến trước những thuẫn binh thiết giáp của Hoàng Tổ.
Thuẫn bài binh chậm rãi lui lại.
Sau khi Hoàng Đường dễ dàng đánh tan ngọn lửa, lặng lẽ cười lạnh nói: -Đơn Phi, nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó, thì không khỏi quá mức khiến người ta thất vọng! Ông ta vừa nói xong, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài.
Trong tiếng hét dài, lam diệm phân tán trên mặt đất đột nhiên bành trướng, Hoàng Đường hai tay tạo thành vòng tròn, có vô số ngọn lửa tụ lại trước người ông ta như vạn sông đổ về biển vậy.
Ngọn lửa trong phạm vi chừng hơn một trượng treo trên không trung!
Vẻ mặt mọi người ở đây đều biến đổi, không ngờ bản lĩnh dùng lửa của Hoàng Đường lại cao minh như thế, hậu nhân Hỏa thần cũng thật sự danh bất hư truyền!
Đơn Phi đã biết chỉ một lúc sau Hoàng Đường sẽ đẩy ngọn lửa đến, gần như trong chớp mắt Hoàng Đường tụ hỏa thì bay ngược trở ra, đột nhiên nắm chặt ba tấm chắn trong tay.
Những thuẫn bài binh này vốn cũng đề phòng Đơn Phi sẽ gây bất lợi cho Hoàng Tổ, lại không ngờ là thiếu niên này lại giống như mị ảnh vậy, chớp mắt đã lấy đi thuẫn bài trong tay bọn họ, khiến bọn họ căn bản không thể nào đề phòng.
Đơn Phi vọt tới trước!
Không ai ngờ Đơn Phi sẽ xông lên, ngay thời điểm chết người này mà còn lựa chọn xung phong!
Đơn Phi lại biết mình nhất định phải mạo hiểm.
Hoàng Đường cuối cùng tụ lực một kích, một kích như thế có thể nói là long trời lở đất, nhưng người thường sau khi dùng sức thì sẽ xuất hiện tình trạng thoát lực tạm thời, cũng tức là thời khắc lực cũ tan đi, lực mới lại lên.
Đó là cơ hội duy nhất của Đơn Phi hắn.
Đơn Phi hiểu rất sâu sắc về nội tức, cũng rất rõ điểm này, đợi khi Hoàng Đường vận lửa, gần như không chút do dự lựa chọn đoạn thuẫn tiến công!
Thân hình gần như biến thành ảo ảnh, Đơn Phi lại dùng tốc độ còn nhanh hơn cả lợi tiễn bắn về phía Hoàng Đường!
Sắc mặt Hoàng Đường cuối cùng thay đổi, trong lúc hét vang toàn lực ném đi hỏa cầu về phía Đơn Phi.
Ánh lửa rợp trời, gió lạnh đều cháy bừng!
Đơn Phi nhất định phải trốn, nếu hắn không trốn thì sẽ bị ngọn lửa kỳ dị này thiêu cháy thành tro, nhưng cho dù hắn có trốn, cũng không trốn được chiêu tiếp theo của Hoàng Đường.
Đơn Phi không trốn!
Khi hắn đoạt lấy tấm chắn thì đã tính toán xong động tác tiếp theo. Cùng lúc khi Hoàng Đường đẩy hỏa cầu ra thì hắn đã ném hai tấm chắn ra ngoài. Thuẫn bài giống như búa lớn khai sơn, trong tiếng thét gào bổ đôi ngọn lửa tạo thành một thông đạo, mà toàn thân hắn co rút lại, cầm lấy tấm chắn cuối cùng thông qua thông đạo đó phá lửa mà ra!
Đơn Phi xuyên qua hỏa cầu.
Không ai ngờ Đơn Phi lại can đảm như thế, mạo hiểm tiến công giành ra tay trước.
Hai hàng mày Trương Liêu giương lên, sau đó hoảng sợ, y hiểu dụng ý của Đơn Phi, nhưng y chợt phát hiện Đơn Phi đã lâm vào tuyệt lộ.
Hoàng Đường còn có thể ra tay mạnh mẽ.
Có hỏa kiếm sáng chói, khoảnh khắc Đơn Phi xông đến liền đánh bay ra ngoài!
Thanh hỏa kiếm kia dài hơn xích, trảm đến từ trên không trung, uy thế còn hơn xa ngọn lửa vô biên khi nãy.
Hoàng Đường lại còn lưu lại hậu chiêu, y dường như đã tính đến chuyện Đơn Phi muốn giành thắng lợi trong nguy hiểm, một kiếm này bây giờ mới là sát chiêu thật sự của y.
Ngọn lửa hư ảo.
Bây giờ mới là một kiếm chí mạng kiên cố không gì chống được thật sự!
Hỏa kiếm kia gần như không trở ngại gì bắn thủng thuẫn bài, lại muốn bắn xuyên thân thể Đơn Phi, mắt thấy Đơn Phi không còn khả năng tiếp tục né tránh nữa…
Đơn Phi sau tấm chắn đột nhiên biến mất không thấy đâu!
Hoàng Đường trong lòng run rẩy, trong đầu lập tức lóe lên ý niệm – Đơn Phi bỏ chạy rồi? Hắn lại dùng Vô Gian ngay trong lúc này để bỏ chạy? Loại người như hắn sao lại…
Ý niệm chẳng qua chỉ lóe lên.
Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy hỏa kiếm xa xa phá không mà tới, Đơn Phi lại đến trước người Hoàng Đường.
Đột nhiên xuất hiện!
Biến mất và xuất hiện đều đột nhiên như thế.
Cảm giác này giống như là Đơn Phi trong nháy mắt chui vào một không gian khác rồi lại đột nhiên quay lại, lại vừa hay có thể tránh được sát chiêu trí mạng của Hoàng Đường.
Có điều chẳng qua chỉ là trong khoảnh khắc, lại chấn động như vĩnh hằng!
Mọi người trợn mắt há mồm….
Đơn Phi xuất chưởng.
Xương ngực Hoàng Đường gãy, hộc máu bay ngược ra. Đang khi hoảng sợ bản lĩnh của Đơn Phi, ông ta chớp mắt nghĩ đến một truyền thuyết cực kỳ cổ xưa, đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Hoàng Đường biết hai ngàn năm trước từng có người có bản lĩnh quỷ thần khó lường này, khàn giọng hô:
-Thuấn di vô gian!