Chương 614: Cơ hội cuối cùng
Ánh lửa chói chang không xua tan được tử khí khiến người ta kinh hoàng trên người Lã Bố, Hoàng Tổ đứng bên cạnh Lã Bố chỉ như một con rối mà thôi.
Đơn Phi cảm thấy giật mình.
Hắn đến đây luôn có một loại cảm giác kỳ lạ, Hoàng Tổ quá thần bí, quả thật thần bí đến mức có hơi không hiểu tình lý. Người có thể ám toán Tôn Kiên tuyệt không đơn giản, cho dù Hoàng Tổ đã già, nhưng người vẫn có thể dụng binh tuyệt đối không hồ đồ. Đơn Phi hắn và Cam Ninh nói đã tiếp cận chân tướng, nhưng Hoàng Tổ vẫn luôn ít lời, hóa ra ông ta luôn bị Lã Bố khống chế! Khó trách trong giọng nói Hoàng Tổ luôn có chút quái dị, khó trách cho dù nhìn thấy nhi tử chết ngay trước mặt, Hoàng Tổ cũng không đi ra khỏi vòng vây của hộ binh thiết giáp.
Đơn Phi nhạy cảm cảm giác được Hoàng Tổ có chút thân bất do kỷ, lúc này mới nghĩ đến mấu chốt sự việc là ở chỗ Lã Bố! Đơn Phi hắn muốn đi gặp Lã Bố, thật ra Lã Bố vẫn luôn ở đây!
Lã Bố chẳng những là cao thủ, hơn nữa cũng từng là thế lực hùng bá một phương, thậm chí gần như lật đổ được Tào Tháo, Lã Bố biết làm sao chỉ huy một đám người nghe lệnh làm việc.
Người chỉ huy Hoàng Tổ chính là Lã Bố? Nếu là Lã Bố, y rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao không đích thân ra tay giết Đơn Phi hắn?
Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nhưng đã đáng để Đơn Phi thử một lần. Hắn một câu đã khích được Lã Bố, chứng minh những gì mình nghĩ.
Nghe thấy câu “ngươi chết ta sống” của Lã Bố, Đơn Phi không kinh sợ phản kích. Lúc này, hắn lại còn có thể nghe ra trong ngữ khí của Lã Bố có sự tuyệt vọng sâu sắc.
Tuyệt vọng có nghĩa là hủy diệt, nhưng Đơn Phi hắn sẽ không hủy diệt theo, hắn nhất định có thể tìm được lý do thật sự, sau đó phá giải!
-Lã Bố, ta cảm thấy ngươi là kẻ nhu nhược đáng thương! Đơn Phi cất giọng nói.
Thân hình Hoàng Tổ run rẩy, hùng binh thiết giáp cũng bất giác hơi lui lại, bởi vì giây phút Đơn Phi vừa nói xong, bọn họ đều cảm giác được trên người Lã Bố truyền đến sự lạnh lẽo thấu xương.
Bọn họ từng gặp qua quá nhiều nhân vật khí thế kinh người, nhưng so với Lã Bố lúc này, thật sự không tính là gì cả.
Lã Bố nhìn chằm chằm Đơn Phi, đôi mắt đỏ như máu rất trống rỗng, y phẫn nộ như điên, bởi vì lời nói của Đơn Phi giống như một nhát đao đâm vào tim y.
Phẫn nộ là vì y biết Đơn Phi đang nói sự thật.
Giây phút này y gần như muốn lao ra giết Đơn Phi. Y cho rằng mình không còn để ý gì nữa, nhưng vì sao chỉ một câu “nhu nhược” của Đơn Phi vẫn khiến y mất đi thái độ bình thường vậy chứ?
Lửa giận kia thiêu đốt trái tim y, cũng đốt lên sự ưu thương vĩnh hằng trong lòng y. Y nhớ Điêu Thiền cũng từng nói lời này.
Điêu Thiền đã không còn, kẻ nhu nhược thì vẫn sống.
Phẫn nộ là vì thất vọng về bản thân mình. Mấy năm nay, tại sao y vẫn không thể nào thực hiện được mong ước của Điêu Thiền. Y biết Điêu Thiền chờ mong, cho đến chết vẫn còn chờ mong, nhưng y lại đang lừa gạt bản thân mình, thậm chí cầu Điêu Thiền giúp y lừa gạt.
Y chỉ cứu được Điêu Thiền một lần, nhưng Điêu Thiền lại phải dùng một đời để cứu vớt y.
Điêu Thiền nhìn ra sự yếu đuối của y…Khi nói là mộng, trong lòng hẳn là rất đau, còn đau khổ hơn so với Lã Bố y! Sự đau khổ đó đốt lên sự phẫn nộ của y, lại khiến y càng muốn hoàn thành một việc cuối cùng.
-Nếu ngươi không phải kẻ nhu nhược, thì đây là chuyện giữa hai chúng ta, không cần để người vô tội chịu chết! Đơn Phi bình tĩnh nói: -Chỉ cần ngươi giải tán binh lực nơi này…ta sẽ…
Hắn còn chưa dứt lời, có người đã nói: -Đơn Phi, ngươi sai rồi, đây đã không chỉ là chuyện giữa ngươi và Lã Tướng Quân, mà là chuyện của người trong khắp thiên hạ!
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đang nhanh chóng đi về phía này dưới sự bao vây của binh sĩ.
Nơi này vốn là nơi đại quân Hoàng Tổ tập kết, cho dù Triệu Đạt toàn lực phản công, thì trong nhất thời cũng không thể tiếp cận được. Có người lại không cần thông truyền, mà lại công khai đến nơi này, lại làm cho người ta cảm thấy rất kỳ quái.
Là Lưu Biểu!
Lúc này khắp thiên hạ cũng chỉ có Lưu Biểu có thể làm đến mức yên ổn như thế.
Khi Đơn Phi nhìn thấy Lưu Biểu thì hơi nhíu mày, hắn biết Lưu Biểu không nhịn được. Lưu Biểu đợi càng lâu, đến bây giờ sẽ càng không thể đợi được. Đối với Lưu Biểu mà nói, sự chuẩn bị mười mấy năm chính là vì ngày hôm nay, ông ta sao có thể an tâm ở lại Tương Dương chờ đợi kết quả chứ?
-Kinh Châu Mục cớ gì nói ra lời ấy? Người hỏi chính là Thái Mạo, ông ta vừa hay ở cạnh Lưu Biểu.
Mọi người thấy Lưu Biểu đi đến, rất nhiều người kinh sợ không nói nên lời, Thái Mạo lại biết điều tiếp lời. Thái Mạo thoạt nhìn chật vật vô cùng, có điều cũng không có gì đáng ngại, Sở Thiên Lý dù bức ép ông ta, nhưng dù sao cũng không hạ sát thủ với ông ta. Lưu Biểu dừng bước, hơi gần Lã Bố, hơi xa Đơn Phi.
-Đơn Phi, bây giờ tuyệt đối không phải là chuyện giữa ngươi và Lã Tướng Quân. Lưu Biểu nhấn mạnh nói: -Tào Tháo như hổ rình mồi đối với Kinh Châu, đối với Lã Tướng Quân là phải giết bằng được. Bản mục lo lắng cho an nguy của dân chúng Kinh Châu, càng quan tâm đến sự sống chết của Lã Tướng Quân, nên mới ngày đêm đuổi đến, hi vọng giúp Lã Tướng Quân một tay.
Ông ta một là bày tỏ lập trường, không hề lấy làm lạ chuyện Hoàng Tổ ở trong tay Lã Bố, thoạt nhìn thậm chí còn muốn giống như Hoàng Tổ. Không để ý Thái Mạo ngăn cản, Lưu Biểu lại đến gần Lã Bố thêm hai bước, nhiệt tình nói: -Lã Tướng Quân, không biết ý ngài thế nào?
Trương Liêu, Cam Ninh đều sững sờ, thật sự không hiểu nổi lúc này là tình huống thế nào.
Lã Bố thoạt nhìn cũng ngơ ngẩn, lẩm bẩm: -Ngươi muốn giúp ta?
Lưu Biểu không thể nào che giấu sự sốt ruột được nữa: -Không sai! Bản mục muốn giúp Lã Tướng Quân. Nhớ năm đó hai người Trương Mạc Thái Thú, Trần Cung ngưỡng mộ uy danh Lã Tướng Quân chém đầu Đổng Trác, phụng Lã Tướng Quân làm Duyện Châu Mục, có thể nói đã lưu truyền thành một giai thoại. Tiếc rằng Lã Tướng Quân tuy là anh hùng đệ nhất thiên hạ, nhưng lại không bì kịp sự giả dối tàn bạo của Tào Tháo, nên mới bị Tào Tháo đánh bại, thậm chí…
Lắc đầu thở dài, Lưu Biểu cố gắng tỏ ra mình thông cảm cho Lã Bố: -Hiện giờ Kinh Châu ngàn cân treo sợi tóc, có thể nói là cùng chung mối thù với Lã Tướng Quân. Bản mục bất tài, rất muốn noi theo cách làm của Trương Mạc, Trần Cung, phụng Lã Tướng Quân làm Kinh Châu Mục cùng chống lại bạo Tào, không biết ý Lã Tướng Quân thế nào?
Mọi người kinh ngạc.
Trong rừng lại yên tĩnh.
Lã Bố đứng đó trầm mặc không nói, xuyên qua đôi mắt đỏ như máu, gần như nhìn thấy hai người Trần Cung, Trương Mạc đứng trước mặt y.
Lã Tướng Quân thật sự là anh hùng đệ nhất thiên hạ, Tào Tháo tàn bạo không thua Đổng Trác, nếu được Tướng Quân thống binh kháng lại bạo Tào, chúng ta bình định thiên hạ, dân chúng yên ổn, nhất định có thể lưu danh ngàn năm.
Trần Cung, Trương Mạc đều có sự mong chờ rất lớn với y, y nhìn ra được. Y đi ra từ địa ngục, người nào nói thật lòng, người nào đang mê hoặc kích động, y đều rõ ràng.
Khi đó trong lòng y nóng lên, không phải vì lưu danh ngàn năm, mà là đang nghĩ, nếu y làm được chuyện có ý nghĩa, Điêu Thiền nói không chừng sẽ trở về bên cạnh y.
Y chỉ cho rằng Điêu Thiền thất vọng rời đi, cố gắng muốn làm chuyện khiến nàng không còn thất vọng nữa, nhưng y vẫn không thể nào khắc phục được sự sợ hãi trong lòng.
Đổng Trác đã chết, nhưng sợ hãi không chết!
Y cũng nhanh chóng nhìn ra sự thất vọng của Trương Mạc và Trần Cung. Anh hùng đệ nhất thiên hạ sao lại thay đổi thất thường như vậy? Điều này cũng đẩy nhanh sự thất vọng của y đối với bản thân. Y thống lĩnh kỵ binh tinh nhuệ nhất thiên hạ, có được thân thủ trên đời này không ai sánh bằng, lại thủy chung không thể chiến thắng được sự sợ hãi và yếu đuối của bản thân.
Trần Cung rốt cuộc đã cực kỳ thất vọng đối với y, thậm chí liên kết với Hách Manh muốn phản lại y. Trần Cung coi y như anh hùng giỏi ngụy trang, nhưng y chỉ giết Hách Manh bị Viên Thuật mê hoặc, lại miễn cho Trần Cung. Y không trách Trần Cung, Trần Cung cũng không phụ lòng y, là y phụ lòng Trần Cung.
Trần Cung là nhân vật hiếm có trên đời, giống như thiếu niên này vậy.
Đơn Phi và Trần Cung đều là nhân vật hiếm có luôn kiên trì lý tưởng của mình. Lã Bố đã thất bại, đối với những người này lại có một chút sự khoan dung còn sót lại.
Nhưng y biết Lưu Biểu và Trần Cung khác nhau. Y chỉ lạnh lùng nhìn Lưu Biểu, biết rõ bên dưới bề ngoài hiên ngang lẫm liệt và cung kính kia che giấu cái gì. Lưu Biểu đừng mong gạt được y. Khi ở Trường An, mỗi ngày y đều sống chung với “sự thành khẩn” này, y biết không chỉ mình, mà thiếu niên kia cũng có thể nhìn ra “sự thành khẩn” của Lưu Biểu.
Quả nhiên, thiếu niên kia đã lạnh lùng nói: -Kinh Châu Mục chỉ sợ không phải muốn noi theo Trần Cung, Trương Mạc đi?
Đơn Phi lên tiếng, trong ngữ điệu bình thản ít nhiều mang theo châm biếm. Hắn không phải người chua ngoa, nhưng trong những chuyện thế này lại không hề khách khí.
Sắc mặt Lưu Biểu thay đổi: -Các hạ sao lại nói vậy?
Đơn Phi gằn từng chữ một: -Ta sợ Kinh Châu Mục chỉ muốn cầu trường sinh. Bây giờ mắt thấy trường sinh không thành, biến thành cương thi cũng là một chủ ý không tệ?
Trong rừng yên tĩnh lạnh lẽo.
Sắc mặt Lưu Biểu lúc này có thể nói là cực kỳ âm u, hồi lâu sau bật cười nói: -Truyền nhân Thiên Nữ quả nhiên danh bất hư truyền, một câu thì đã vạch trần suy nghĩ của bản mục.
Đơn Phi ngơ ngẩn.
Hắn thấy Lưu Biểu tỏ thái độ như vậy, liên tưởng đến mục đích trước nay của Lưu Biểu, nhanh chóng đoán ra suy nghĩ của Lưu Biểu thủy chung vẫn đang theo đuổi trường sinh. Có điều nhìn thấy không có hi vọng tiến vào bí địa Vân Mộng, Lưu Biểu không đạt được Trường Sinh Hương nên thay đổi suy nghĩ, biến thành cương thi không phải cũng có thể trường sinh sao? Đối với người khác mà nói, cương thi rất đáng sợ, nhưng đối với loại người như Lưu Biểu mà nói, chỉ cần có thể trường sinh, biến thành cái gì thì có gì khác biệt chứ? Có một số người chẳng qua là khoác lớp da người mà thôi, dưới lớp da đó là cái gì, ai có thể đoán ra chứ? Lưu Biểu lấy lòng Lã Bố như thế, chính là muốn giống như Lã Bố!
Vốn cho rằng Lưu Biểu sẽ phủ nhận, không ngờ Lưu Biểu lại thẳng thắn như thế, Đơn Phi cảm khái nói: -Vì trường sinh, ông thật sự biến thành cương thi cũng không tiếc sao?
Lưu Biểu cười ha ha nói: -Truyền nhân Thiên Nữ vốn hẳn là kiến thức bất phàm, sao lại trở nên nông cạn như thế? Trong mắt lộ ra sự nóng bỏng, nước miếng Lưu Biểu gần như là chảy ra ngoài: -Đơn Phi, ngươi lẽ nào không biết, hai ngàn năm trước, trên đời này tuyệt không phải chỉ có loài người chúng ta tồn tại.
Thấy Đơn Phi không nói, Lưu Biểu lại hưng phấn nói: -Ngươi cũng biết, trong “Sơn Hải kinh” có ghi chép về người bất tử. Nói những người đó có làn da như than, có thể được trường sinh bất lão. Khi ông ta nói thì liếc mắt nhìn Lã Bố, giống như muốn nhìn xem da của Lã Bố có phải có màu giống thi khí hay không.
-Không chỉ như thế, viễn cổ còn có Quán Hung Quốc, trước ngực có hai lỗ thủng, có thể dùng gậy trúc xuyên qua, còn có Tam Thân Quốc, Nhất Tí Quốc, kỳ nhân dị sĩ vô số. Cương thi không hề đáng sợ, đáng sợ chính là sự kiến giải đáng thương và bảo thủ của thế tục.
Lưu Biểu nhìn về Lã Bố nơi xa, ôn nhu cười nói: -Lã Tướng Quân, bản mục tuyệt đối không có ánh mắt của thế tục.
Lã Bố không cười, y chỉ cười lạnh trong lòng. Lưu Biểu chưa cần nói ra dự liệu của ông ta, y nhìn dáng vẻ “cung kính” của Lưu Biểu thì đã biết Lưu Biểu đang nghĩ cái gì, nhưng y lại không nghĩ ra dụng ý của mấy người.
Một là Tôn Chung. Y không hiểu Tôn Chung sao lại giúp y. Không lâu trước y còn đụng phải một người khiến y không hiểu.
Lúc ấy y gần như phát điên đuổi giết đám người Trương Liêu, thì thấy trước mắt ánh sáng lóe lên, sau đó nhìn thấy một người đứng trước mặt y.
Đó là một lão giả, mái tóc bạc trắng không ngăn được đôi mắt sáng ngời đa tình.
Lão giả mang theo một cái thùng bảy màu kỳ quái, hiện ra vẻ tang thương của thời gian. Sau khi tránh được sự công kích trí mạng của Lã Bố y, lão giả đó không hề phản kích, chỉ thương hại nói “Lã Bố, ngươi còn một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi muốn cứu Điêu Thiền, thì đi tìm Đơn Phi! Đơn Phi có thể giúp ngươi, cũng chỉ có Đơn Phi sẽ giúp ngươi!”