Chương 615: Quyết đấu mạnh mẽ
Ánh lửa chớp lóe, trong ánh sáng mang theo màu sắc mê ly, giống như cái thùng bảy màu kia vậy?
Lã Bố y còn có thể cứu Điêu Thiền?
Những lời này còn có thể ngăn được sự điên cuồng của y hơn là phản kích tuyệt cao nữa.
Cổ họng câm nín, y khi đó giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh mà hỏi ngược lại “Điêu Thiền chưa chết? Điêu Thiền thực sự không chết? Ngươi gạt ta! Ngươi có phải đang gạt ta không?!”
Y gần như khàn giọng hô lên sự không tin tưởng trong lòng, nhưng lại hi vọng biết bao, cho dù lão giả đó lừa gạt, thì cũng muốn cho y chút mong đợi cuối cùng.
Ta không lừa ngươi.
Lão giả xách cái thùng dùng ánh mắt đồng tình nhìn y.
Y chưa bao giờ nhìn thấy sự đồng tình này. Y chỉ nhìn thấy sự âm hiểm tàn nhẫn, sự mong đợi thất vọng…Y bôn ba trong địa ngục vô vọng và hồng trần hiểm ác chưa từng nhìn thấy sự đồng tình này.
Trong mắt mọi người, y là anh hùng đệ nhất thiên hạ, thì nên vì tất cả mọi người chống lại bất công trong thiên hạ? Nhưng ai biết được sự giãy dụa và đau khổ của y chứ?
Lã Bố, tin tưởng bản thân, tin tưởng Đơn Phi.
Thanh âm lão giả kia mang theo lòng tin khôn kể, cũng rót vào niềm hi vọng hiếm có cho y, “Ngươi có cơ hội cứu được Điêu Thiền, ngươi chỉ có thể nhờ Đơn Phi giúp đỡ. Nhưng nếu ngươi muốn Đơn Phi giúp ngươi…điều kiện quan trọng nhất chính là…ngăn sát ý trong lòng lại được không?
Ngoại trừ Điêu Thiền, y vốn không tin ai, nhưng ánh mắt lão giả kia lại khiến y bắt đầu bình tĩnh lại, cho dù lão giả kia đang nối dối, y cũng hi vọng cố gắng mà thực hiện.
Tìm được Đơn Phi!
Y rất nhanh đã đuổi kịp Trương Liêu, sau khi chế phục Trương Liêu, y bảo Trương Liêu tìm Đơn Phi đến. Sau khi thi thể Điêu Thiền biến mất không thấy đâu, y điên cuồng, vốn chuẩn bị giết chết đám người Trương Liêu, giết tất cả mọi người của Vân Mộng Trạch, giết người trong thiên hạ…
Nhưng lời của lão giả kia khiến y cuối cùng khống chế sát ý của mình, không vì bản thân, mà vì Điêu Thiền.
Y biết Trương Liêu sẽ làm hết sức. Lã Bố y yếu đuối, nhưng y nhìn mọi người rất rõ. Trương Liêu là nghĩa sĩ hiếm có, người như vậy giết một tên thì bớt một tên.
Có điều y có chút không đợi được. Sau đó y bắt được Hoàng Tổ, lại bức Hoàng Tổ dẫn binh bao vây nhân thủ của Triệu Đạt.
Đối với những chuyện này, y làm thuần thục hơn bất cứ ai.
Y sợ Đơn Phi sẽ không đồng ý với y. Đơn Phi và y vốn không quen biết, tại sao sẽ giúp y chứ? Trên đời này ngoài trừ một số người ít ỏi ra, chưa từng có ai muốn giúp y, y muốn dùng sự sống chết của đám người Triệu Đạt để trao đổi.
Không ngờ Đơn Phi lại ở trong đống loạn thạch!
Đơn Phi muốn gặp y.
Khi nghe thấy Đơn Phi đến đây, y vui mừng quá đỗi, nhưng vẫn giữ lại sự cẩn thận vốn có. Đây là cơ hội cuối cùng của y, bất luận thế nào, y cũng phải cứu Điêu Thiền, cũng phải để Đơn Phi đồng ý với thỉnh cầu của y, không tiếc bất cứ giá nào!
Khi nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Lã Bố, Lưu Biểu cả người nóng lên. Ông ta cảm thấy bản thân chân thành, ông ta vừa mở miệng là dâng hiến tất cả tiền cược của mình cho Lã Bố. Ông ta không biết tâm ý của Lã Bố, nhưng ông ta không có lựa chọn khác.
-Lưu Kinh Châu không có ánh mắt thế tục, chỉ muốn biến thành cương thi, do vậy trơ mắt nhìn Lã Bố khống chế Hoàng Tổ, mà vẫn thờ ơ như cũ? Cách Lưu Kinh Châu thoát ly thế tục thật sự không giống bình thường.
Nói chuyện là Trương Liêu.
Trương Liêu thật sự khó lòng nghĩ đến kết quả Lã Bố hợp tác với Lưu Biểu, không kiềm nổi châm chọc.
Gương mặt Lưu Biểu cũng đỏ bừng, lạnh nhạt nói: -Một kẻ vũ phu như Trương Liêu ngươi thì hiểu cái gì?
-Cam Bá Hưng cũng không hiểu. Cam Ninh quát lên: -Lưu Biểu, Lã Bố là cương thi, ngươi cũng muốn biến thành cương thi? Do vậy không tiếc coi tính mạng của tất cả mọi người là tiền cược. Nếu như vậy mà là suy xét cho chúng sinh thiên hạ, vậy ta có thể nói là phổ độ chúng sinh rồi! Gã không hiểu rõ nội tình trong đó, nhưng từ vài câu nói giữa Lưu Biểu, Đơn Phi thì biết, biến thành cương thi không phải chuyện tốt gì.
Trong mắt Cam Ninh, Lã Bố hai mặt, thay đổi thất thường, bây giờ lại biến thành cương thi, Lưu Biểu hợp tác với y, có khác gì hợp tác với hổ đâu?
Lưu Biểu cười lạnh nói: -Hoàng Tổ, đây là thủ hạ của ngươi, ngươi nên quản lý một chút. Trong lòng ông ta thực sự phẫn nộ, đã có ý muốn xử tử Cam Ninh.
-Hoàng Tổ cũng không hiểu.
Hoàng Tổ cuối cùng đã mở miệng, trong giọng nói run rẩy, nhưng cũng mang theo bi ai: -Lưu Kinh Châu trước giờ chỉ suy xét cho mình, lại chưa từng nghĩ đến hỏi đến sống chết của thủ hạ một chút sao?
Lưu Biểu hơi giật mình. Ông ta chỉ lo lấy lòng Lã Bố, lại quên Hoàng Tổ vẫn nằm trong tay Lã Bố. Ông ta không phải chưa từng nghĩ đến Hoàng Tổ, mà là nghĩ sau khi hợp tác với Lã Bố, Lã Bố tự nhiên sẽ thả Hoàng Tổ. Nếu đã như thế, chuyện cứu Hoàng Tổ không gấp gáp. Ông ta lại không ngờ chuyện không quan trọng trong lòng mình, rơi vào mắt Hoàng Tổ, lại trở thành chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
-Hoàng Tổ, Lã Tướng Quân nếu hợp tác với Lưu Kinh Châu, tự nhiên sẽ…
Người nói chuyện là Hoàng Đường. Ông ta bị Đơn Phi một chưởng đánh bị thương, nếu là người thường, chỉ e sớm đã hôn mê rồi, ông ta vẫn còn cơ hội bỏ trốn, nhưng ông ta không thể trốn, ông ta trốn được nhất thời, nếu kế hoạch của Đơn Phi thành công, Hoàng Đường ông ta không đến mấy ngày sẽ phải bỏ mình!
Tâm tư nhộn nhạo, phân tích cục diện lúc này, Hoàng Đường không thể không tham gia thúc đẩy Lưu Biểu và Lã Bố hợp tác, ông ta còn có khả năng ngăn cản Đơn Phi.
Vốn định nói “Lã Bố sẽ tạ lỗi với Hoàng Tổ”, nhưng thấy Lã Bố lạnh lùng nhìn sang, Hoàng Đường sửa lời nói: -Lã Tướng Quân tự nhiên sẽ không đả thương ngươi.
-Vậy con ta thì sao?
Hoàng Tổ phẫn nộ nói. Nhiệt huyết của Trương Liêu, Cam Ninh không thể nào làm ông ta đồng lòng, nhưng sự hờ hững của Lưu Biểu đối với ông ta thực sự khiến lòng ông ta lạnh giá.
Hoàng Tổ nhìn ra được, Lưu Biểu vì cầu trường sinh căn bản sẽ không để ý sống chết của Hoàng Tổ ông ta.
Thấy Hoàng Đường im lặng, Hoàng Tổ phẫn nộ quát: -Là Hoàng Đường ngươi giết nhi tử ta, ngươi thật sự cho rằng ta không biết? Ngươi ngăn cản Đơn Phi, ta mặc kệ, nhưng tại sao ngươi…
-Ta là vì Hoàng thị!
Hoàng Đường ngắt ngang lời Hoàng Tổ, hiên ngang nói:
-Không sai, là ta giết Hoàng Xạ!
Vừa dứt lời, mọi người im lặng không nói.
Hoàng Đường ngang nhiên nói: -Người trong Hoàng thị vì tông tộc, hi sinh mấy tên có là gì? Hoàng Tổ, ngươi đừng cho rằng mình là Thiết Áp Kinh Châu, thì có gì khác với người khác! Nếu không phải tộc nhân Hoàng thị khổ công gầy dựng đưa ngươi lên vị trí này, ngươi sao có thể có phong quang nhiều năm như vậy? Nếu không phải chúng ta giúp đỡ, ngươi có thể giết Tôn Kiên sao?
Đơn Phi hơi rét, hắn biết Tôn Kiên chết trong lúc giao thủ với Hoàng Tổ, lại không ngờ có đám người Hoàng Đường vạch mưu trong tối.
Hoàng Đường càng nói càng kích động: -Hoàng Tổ ngươi có thể được dân chúng Kinh Châu tôn trọng, Hoàng thị vốn đã trả cái giá vô cùng thê thảm đau khổ, nhưng ngươi chẳng qua là chết một nhi tử, liền khởi binh vấn tội ta, há chẳng phải khiến lòng ta lạnh giá sao?
Mọi người có chút khó mà tin có người lại nói ra chuyện này hiên ngang lẫm liệt như thế.
Hoàng Tổ cắn răng nói: -Do vậy vì Hoàng thị, nhi tử ta chết cũng là chết uổng, Hoàng Tổ ta cũng như thế?
Hoàng Đường lãnh đạm nói: -Không sai, vì tộc nhân Hoàng thị, lão phu thậm chí còn có thể đi chết.
Khi ông ta nghiến răng hung hăn nói thì không hề do dự.
Hoàng Tổ phẫn nộ nhìn Hoàng Đường, nhìn như hận không thể một mũi tên bắn chết Hoàng Đường.
Lưu Biểu thầm nhíu mày. Ông ta mới đến đây, hoàn toàn không biết chi tiết trong đó, có điều ông ta chỉ dựa vào vài câu giữa Hoàng Tổ và Hoàng Đường thì đã đoán được đại khái rồi.
Ông ta không biết Hoàng Đường vì sao phải giết Hoàng Xạ, nhưng nghĩ Hoàng Đường nhất định có thể giải thích nguyên do.
Loại chuyện này thật sự là nhìn mãi thành quen, vì mục tiêu, giết vài người thì có là gì? Người thành đại sự trên đời này đều không câu nệ tiểu tiết, cái gọi là đội quân chính nghĩa chỉ là bịa ra mà thôi. “Sơn Hải kinh” còn bị bóp méo hoàn toàn thay đổi, sử sách lại càng lệch lạc thái quá. Người thông minh thì sẽ hiểu, người ngu ngốc nhất định sẽ bị lừa, kẻ nên chết thì sẽ chết, chuyện nên làm vẫn phải làm…
Trong lúc tâm tư Lưu Biểu xoay chuyển, điều hòa nói: -Hoàng Thái Thú đừng tức giận, bản mục nhất định bù đắp lại cho ngươi, chúng ta trước tiên đừng… Ông ta hận Hoàng Đường, Hoàng Tổ tự loạn trận cước, nhưng vẫn trầm ổn nói: -Việc duy trì Kinh Châu ngày sau, còn cần Hoàng Thái Thú xuất lực. Bây giờ có Lã Tướng Quân dẫn dắt…
-Các ngươi nói không chừng có thể kháng bạo Tào, sau khi bình định thiên hạ thì lưu danh ngàn năm! Đơn Phi ở bên cạnh châm chọc nói.
Lửa giận trong lòng Lưu Biểu bốc lên, căm tức nhìn Đơn Phi nói: -Ngươi….
-Kinh Châu Mục cho rằng ta không hiểu gì cả, có phải không? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Lưu Biểu quát: -Đúng vậy, ngươi đúng là cái gì cũng đều không hiểu! Đơn Phi, ngươi đừng cảm thấy là truyền nhân Thiên Nữ thì không đặt ai vào mắt cả. Ông ta thấy Lã Bố vẫn trầm mặc, không kìm nổi sự sốt ruột trong lòng. Đây là cơ hội khả thi nhất của ông ta, tuyệt đối không thể vuột khỏi tay.
-Hiện giờ Tào Tháo như hổ rình mồi đối với Kinh Châu, Tôn Sách xâm nhập Vân Mộng Trạch cũng không có ý tốt. Hai người này bất cứ lúc nào cũng muốn mưu đồ Kinh Châu, hại dân chúng Kinh Châu chịu khổ. Đơn Phi ngươi có thể bảo đảm bọn họ sẽ không xâm phạm Kinh Châu?
Đơn Phi trầm mặc.
Lưu Biểu kích động nói: -Ngươi không dám cam đoan có phải hay không?
-Ai có thể bảo đảm? Ngươi nói cho chúng ta biết đi? Trương Liêu phản bác.
Lưu Biểu lớn tiếng nói: -Ai cũng không dám cam đoan! Nhưng lão phu dù sao cũng sẽ suy nghĩ cho dân chúng Kinh Châu. Nơi bình yên nhiều năm như Kinh Châu trong thiên hạ được mấy nơi chứ? Bây giờ lão phu suy nghĩ cho Kinh Châu thì có gì sai? Suy nghĩ cho Lã Tướng Quân thì có gì sai? Suy nghĩ cho tất cả dân chúng thì có gì sai? Lão phu tọa trấn Kinh Châu mười mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao, cho dù nghĩ cho bản thân thì cũng có gì sai? Ai mà chưa từng nghĩ cho bản thân chứ? Các ngươi không có sao?
Ông ta nói đến nước miếng văng tứ tung, lại thực sự hiên ngang lẫm liệt đường đường chính chính.
Lã Bố im lặng, trước mắt lại hiện lên gương mặt của Vương Doãn và một đám thần tử ở Trường An năm đó. Đúng rồi, bọn họ nói rất đúng, đúng đến mức khiến ngươi nhất thời rất khó phản bác được cái gì, nhưng trên đời này vì sao lại trở nên như thế? Tại sao lại đi đến diệt vong trong sự đúng tình hợp lý của bọn họ chứ?
-Đơn Phi, ngươi biết hậu quả ta liên thủ với Lưu Biểu. Lã Bố rốt cục mở miệng nói.
Lưu Biểu ngừng lại những truyền giảng dõng dạc hiên ngang, hơi kinh ngạc nhìn Lã Bố.
Đơn Phi không trầm mặc nữa, rốt cục nói: -Ta biết.
Lã Bố chỉ nhìn Đơn Phi: -Khi đó chúng ta không chỉ có thể giết tất cả mọi người ở đây, thậm chí diệt cả thiên hạ cũng có thể.
Lưu Biểu cảm thấy suy nghĩ của Lã Bố về chuyện sau này hơi kỳ lạ, vẫn phụ họa nói: -Lã Tướng Quân nói không sai.
Lã Bố căn bản không để ý tới Lưu Biểu, tiếp tục nói: -Nhưng ta có thể không liên thủ với Lưu Biểu.
Khuôn mặt Lưu Biểu giống như trái cà bị giẫm lên một cước vậy.
-Ta có thể không giết tất cả mọi người ở đây…Chỉ cần ngươi hứa với ta…Ta thậm chí có thể để ngươi giết ta! Lã Bố cố nén kích động trong lòng, không đợi nói ra suy nghĩ trong lòng, đột nhiên nhìn ra bên ngoài.
Đơn Phi gần như đồng thời quay đầu.
Hai người này đều có cảm giác cực kỳ nhạy bén, đồng thời cảm thấy có nguy hiểm đến gần.
Có tiếng sói tru lên, là kết quả của ngàn vạn ác lang đồng thanh tru lên, lạnh lẽo dọa người nói không nên lời, nhưng cái còn lạnh hơn tiếng sói tru chính là âm thanh của một người.
-Lã Bố ngươi sai rồi. Nơi này là Vân Mộng Trạch, người có thể làm chủ là người của bí địa Vân Mộng! Lã Bố ngươi không có tư cách bàn điều kiện ở đây!
Có quầng sáng màu lam chợt hiện giữa không trung.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, biết người nói chuyện là ai, cũng biết nếu người này ra, thêm vào đàn sói phẫn nộ tru hét, chứng minh bí địa Vân Mộng cuối cùng đã nổi giận, quyết định dùng thủ đoạn cứng rắn nhất giải quyết chuyện này.
Sở Uy đi ra!