Chương 618: Cứu vớt
Sắc mặt Sở Uy thay đổi, ông ta vô cùng kiêu ngạo, cuộc sống ở bí địa khiến ông ta không muốn thay đổi. Loại người thế này thường cực kỳ hà khắc với lỗi lầm của người khác, cũng có tính cách lạnh lùng ác liệt.
Sở Thiên Tứ bị giết, Sở Uy căm hận đứa con không biết thành tài, trút giận sang những người tìm đến Vân Mộng Trạch.
Nếu không có bọn người này, bí địa Vân Mộng sẽ không ra nông nỗi này!
Chính vì suy nghĩ như thế, ông ta căm tức sự thất bại của Sở Thiên Lý, mặc kệ lời khuyên can của Cơ Quy, rốt cuộc phá lệ rời khỏi Vân Mộng, vốn muốn dùng thủ đoạn nhanh chóng giết Lã Bố bình ổn loạn tượng, nhưng sự việc lại không nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
Dù tính sai, nhưng ông ta không ngu, nghe lời Đơn Phi nói hợp lý, nội tâm bạo nộ của ông ta dần bình tĩnh, nhanh chóng xác định mục tiêu.
- Ngươi nói…Triệu Tư Ích? Sở Uy ngưng thanh hỏi.
Đơn Phi dự đoán trước mọi việc, trầm giọng nói: - Dạ Tinh Trầm, Quỷ Phong, họ đều một lòng diệt thế, cố ý khơi gợi bốn phương chém giết lẫn nhau, thậm chí còn dự định ra tay với bí địa các ngươi, dùng Sở Thiên Tứ kích nổ mâu thuẫn. Nhưng ta từng gặp qua Sở Thiên Tứ, với khả năng của ông ta, khó tự tiện rời khỏi Vân Mộng Trạch...
Nói đến đây, Đơn Phi thấy lông mày của Sở Uy khẽ nhếch lên, tiếp tục phân tích: - Sở Thiên Tứ có thể rời khỏi Vân Mộng Trạch, là vì có người giúp đỡ. Nhưng người này không phải có lòng tốt, mà hẳn là có dụng ý riêng, sau đó người này liền tung tin tức Sở Thiên Tứ rời khỏi bí địa ra ngoài.
Hai tay Sở Uy nắm chặt.
- Nhất định là người giúp Sở Thiên Tứ trốn ra ngoài tung tin ra đấy, nếu không sao người khác biết thân phân của ông ta? Đơn Phi kết luận nói.
Sở Uy quay đầu nhìn ra xa, nơi đó truyền đến tiếng huýt gió, vốn là nơi Triệu Ích Tư dừng chân, nay lại yên lặng không động tĩnh. Dù Đơn Phi không chỉ rõ đích danh, nhưng Sở Uy biết, những năm gần đây chỉ có Triệu Ích Tư ở lại Vân Mộng Trạch chỉ huy thú vật ngăn cản người ngoài đi vào. Nếu lời của Đơn Phi chính xác, vậy y sẽ là người có hiểm nghi lớn nhất.
Đơn Phi tiếp tục phân tích nói: - Cũng vì người này đã truyền tin đến Kinh Châu, để đám người Triệu Đạt biết tin, nghĩ rằng mang ông ta trở về bí địa là đắc lợi, nên mới chém giết lẫn nhau không ngớt. Mà lúc này Dạ Tinh Trầm ngược lại đi giết Sở Thiên Tứ, bức Hoàng Đường dấn thân vào ao nước đục này, Triệu Đạt đùn đẩy trách nhiệm giết người lên người Lã Bố, vì thế Lã Bố phản kích, hình thành cục diện không thể vãn hồi như bây giờ.
Bàn tay nắm thành quyền của Sở Uy run rẩy, cắn răng thì thầm: - Dạ Tinh Trầm!
Trong óc bỗng dưng lóe sáng, Đơn Phi nhớ lại tình hình lúc trước trầm giọng nói: - Thái Mạo, chẳng phải ngươi dẫn Sở Thiên Lý đi tìm nơi Lã Bố ẩn nấp sao?
Thái Mạo hơi giật mình, nhìn cảnh xác chết đầy đường đã khiến ông ta kinh hồn táng đảm, thầm hối hận cùng Lưu Biểu chen chân vào đống rắc rối này, nghe những lời không thể tưởng tượng được của Đơn Phi, nhưng kỳ thật lại vô cùng hợp lý, ông ta sợ mình sẽ không thể rời khỏi Vân Mộng Trạch. Ông ta không điên cuồng như Lưu Biểu, nghe Đơn Phi gọi tên mình, nói: - Không sai, mơ hồ còn nhớ rõ đường đi, nhưng không tìm được Lã Bố. Lúc đó chim kêu giữa trời, sau đó Sở Thiên Lý rời khỏi, hẳn là đi tìm Lã Bố.
Trong lòng Đơn Phi càng thêm hiểu rõ, - Sở Uy, Triệu Tư Ích có biết thuật cơ quan?
Sở Uy chậm rãi lắc đầu.
Đơn Phi ngưng thanh nói:
- Nhưng Triệu Tư Ích là người đã dẫn Sở Thiên Lý đến chỗ Lã Bố, không cần tốn sức phá giải mọi cơ quan, Lã Bố hiện thân, còn Điêu Thiền bị bắn chết. Tất cả là do Dạ Tinh Trầm và Triệu Tư Ích liên thủ gây nên! Triệu Tư Ích giải bày mọi chuyện có liên quan đến Sở Thiên Tứ với Dạ Tinh Trầm, ngược lại, Dạ Tinh Trầm cho Triệu Tư Ích biết nơi ẩn nấp cả Lã Bố!
- Là Dạ Tinh Trầm tính kế Điêu Thiền sao? Lã Bố lạnh giọng hỏi.
Đơn Phi im lặng một lát, thở dài nói: - E là thế đấy. Hắn không xác định là Dạ Tinh Trầm hay Quỷ Phong, nhưng mọi thứ dần đổ vào người Dạ Tinh Trầm, vì hắn từng gặp Quỷ Phong nhiều lần, y không chủ động tính toán ai, còn Dạ Tinh Trầm là một con người vô cùng tâm cơ quyền thuật, khiến Đơn Phi khắc sâu ấn tượng.
Cam Ninh, Trương Liêu nghe xong sợ đến nổi da gà, họ phụng mệnh hành sự, vốn nghĩ bọ ngựa bắt ve, không ngờ họ chỉ là con tốt trên bàn cờ.
Thấy sắc mặt Sở Uy giận xanh tím, Đơn Phi trầm giọng lại nói: - Dạ Tinh Trầm tính kế nhìn có vẻ quỷ dị, nhưng một mình lão thôi khó mà tạo con sóng lớn, nhưng lão rất biết lợi dụng lòng người, dùng cách uy hiếp, dụ hoặc để người có lòng hành sự cho lão.
Lưu Biểu và Hoàng Đường nghe xong sắc mặt bất định.
- Đây chỉ là suy đoán của ngươi. Giọng nói của Sở Uy lạnh nhạt.
- Là suy đoán của ta, nhưng muốn chứng minh cũng không khó. Lúc phân tích Đơn Phi đã nghĩ cách chứng minh sự việc, hắn cần giải quyết xong chuyện này trước.
Hắn đã hiểu rõ toàn bộ kế hoạch châm ngòi, tạo áp lực xong kích nổ của Dạ Tinh Trầm. Nếu vậy, tìm cách giải quyết cũng đơn giản thôi, không để tình cảm khống chế bản thân, ra sức giải quyết mâu thuẫn của mọi người, trước mắt hắn cần hòa hoãn tranh chấp giữa Sở Uy và Lã Bố.
Sở Uy gật đầu nói: - Đúng vậy, muốn chứng minh cũng không khó. Trong mắt ông ta là hàn quang, đột nhiên một tiếng thét dài nổi lên, vang động núi sông, xa xa kích động.
Nhưng khi tiếng thét dứt điểm lại không có tiếng gào đáp lại.
Sở Uy sắc mặt xanh mét, nói từng chữ: - Ban nãy ta bảo Triệu Tư Ích đến đây. Tính cách của ông ta ác nghiệt vội vàng, vừa nghe lời Đơn Phi nói liền lập tức triệu gọi Triệu Tư Ích, mà y không dám cãi lệnh ông ta, nhưng bây giờ…
- Y không đến, chính là trong lòng có quỷ. Hừ lạnh xong Sở Uy liền biến mất trong bóng đêm.
Đơn Phi hơi thở dài một hơi, nhìn sang Lã Bố, không đợi Đơn Phi mở miệng, chợt nghe Lã Bố nói: - Đơn Phi...trước mắt ngươi…
Trong tiếng nói của Lã Bố là sự thành khẩn hiếm có.
Đơn Phi hơi nhướn mày, - Được, ta sẽ đi cứu Điêu Thiền. Dù nói vậy, nhưng phải cứu thế nào thì hắn chưa nghĩ ra. Trong lòng khẽ động, Đơn Phi nói: - Nhưng cứu Điêu Thiền thì ngươi sẽ gặp rắc rối, ta không thể không nhắc nhở ngươi điểm này.
Hắn thấy Lã Bố và Điêu Thiền không nói nhiều nhưng đã triền miên tận xương, biết Lã Bố cực kỳ quyến luyến Điêu Thiền. Dù Đơn Phi không rõ nguyên do Lã Bố biến thành cương thi, nhưng hắn ý thức được mối quan hệ giữa cái chết của Điêu Thiền và việc Lã Bố hóa thành cương thi.
Lã Bố cấp bách nói: - Ngươi không cần bận tâm ta, chỉ cần cứu Điêu Thiền, Lã Bố…Lã Bố… Sống mũi cay, Lã Bố thấp giọng nói: - Lã Bố chết không tiếc.
Mọi người kinh ngạc.
Trương Liêu vô cùng ngạc nhiên, gã là thủ hạ của Lã Bố, biết rõ tính cách lạnh bạc của Lã Bố, dù dũng mãnh nhưng không có trách nhiệm, hoàn toàn không ngờ từ miệng Lã Bố lại thốt ra những từ ngữ này.
Không đợi Đơn Phi đáp lời, có người thoáng mình đáp xuống nơi cách hắn không xa, quay đầu nhìn lại, Đơn Phi không khỏi vui mừng kinh ngạc lẫn lộn.
Đó là Quách Gia!
Sao Quách Gia lại xuất hiện ở đây?
Lã Bố cứ ngỡ Quách Gia đang cản đường, trong tiếng rống giận vọt tới trước người của Quách Gia, vừa muốn ra tay, liền nghe Quách Gia nói: - Lã Bố, ta đến là để cứu Điêu Thiền.
Quách Gia biết rõ đạo giao lưu, một câu nói đã ngăn cản được Lã Bố, sau đó lại nói: - Đơn Phi, đệ muốn cứu Điêu Thiền thì phải tìm được nàng trước đã.
Đơn Phi cũng đang buồn rầu việc này, nghe thế liền hỏi: - Huynh biết Điêu Thiền đang ở đâu sao?
Hắn biết Quách Gia không phải dạng người nói ngông.
- Ta không biết. Quách Gia nhìn hai mắt đỏ ngầu của Lã Bố, thấp giọng nói: - Thi Ngôn biết đấy. Nàng và Tôn Thượng Hương tâm ý tương thông, khi đệ rời khỏi bí địa đã nói rất nhiều chuyện của Lã Bố và Điều Thiền cho Tôn Thượng Hương biết. Cơ Quy bảo ta và Tôn Thượng Hương đến giúp đệ.
Đơn Phi ngửi được mùi thơm nơi nào, quay đầu nhìn sang, không biết từ bao giờ, Tôn Thượng Hương từ trên cành cây nhẹ nhàng đáp xuống. Võ công của Tôn Thượng Hương, Quách Gia cao cường, mọi người hầu như không hề cảm giác được sự tới gần của hai người.
Trông thấy sự quan tâm trong mắt người kia, trong lòng Đơn Phi ấm áp, hỏi:
- Thi Ngôn bảo muội đến nhắn lời sao? Tâm trạng vốn gấp gáp của hắn bỗng trở nên thong dong trong khoảnh khắc gặp lại nàng, hắn không muốn Tôn Thượng Hương lo lắng.
Con mắt Tôn Thượng Hương lóe sáng, thấp giọng nói: - Đích thật nàng đã nói với muội rất nhiều chuyện, nói rằng sẽ có lợi giúp huynh xoay ngược cục diện. Nhẹ nhàng nắm lấy tay của Đơn Phi, kéo hắn đến dưới gốc cây, Tôn Thượng Hương ngóng nhìn Đơn Phi một lát, lúc này mới nói: - Thi Ngôn nói Điêu Thiền có tham gia biến Lã Bố thành cương thi!
Trong lòng Đơn Phi khẽ run, thất thanh nói: - Là Điêu Thiền sao? Hắn không hiểu biết về nữ tử "được voi đòi tiên" ấy, không hiểu lý do nàng hành động như vậy.
Tôn Thượng Hương thấp giọng nói: - Lúc Thi Ngôn suy ngẫm trên tế đàn hoàng kim từng nghe động tĩnh ngoài trạch. Nhưng nàng chỉ nghe thấy vài câu nói giữa Điêu Thiền và người khác mà đưa ra suy đoán này, Điêu Thiền sẽ đến đây nhanh thôi. Dừng một lúc, Tôn Thượng Hương bổ sung: - Là chuyện của ba ngày trước! Thi Ngôn cho rằng Điêu Thiền vì muốn cứu Lã Bố, giúp y thoát khỏi cơn ác mộng này.
Tâm tư Đơn Phi rối bời, lẩm bẩm tự hỏi: - Hóa thành cương thi để thoát khỏi cơn ác mộng sao?
- Có lẽ chân tướng không chỉ vậy, nhưng không hơn kém nhiều đâu. Tôn Thượng Hương nói: - Thi Ngôn nói, huynh lập tức đến gặp Điêu Thiền, thay đổi suy nghĩ của cô ta. Chuyện kế tiếp…Thi Ngôn bảo huynh sẽ biết cách, không ai thích hợp hơn huynh. Muội sẽ dẫn huynh đến nơi Điêu Thiền đi qua.
Khi nói xong nàng liền muốn dẫn Đơn Phi đi, lúc này lại nghe Quách Gia kêu: - Đơn huynh đệ… Thấy Đơn Phi quay đầu lại, Quách Gia trầm ngâm nói: - Đệ luôn làm tốt, nhưng ta vẫn phải vẽ rắn thêm chân nhắc nhở đệ một câu... Thần sắc ấm áp, Quách Gia hạ giọng nói: - Đệ còn nhớ ba nguyên tắc mà đệ từng nói với ta chứ?
- Đừng nghĩ sẽ thay đổi tập tính của một người, đừng nghĩ sẽ ảnh hưởng cảm tình của một người, cũng đừng muốn phủ định quyết định của một người. Đơn Phi đáp.
Quách Gia không kìm nổi cười nói: - Tốt lắm. Những thứ này cần bản thân người đó làm, người khác không nên can thiệp, nhưng nếu không biết tâm ý của cô ta, chuyện nên xảy ra cũng sẽ xảy ra thôi. Đệ hãy nghĩ cách tìm hiểu dụng ý chứ không phải thay đổi cô ta.
Đơn Phi trầm giọng bảo: - Ta biết.
Quách Gia than nhẹ một tiếng, - Tốt lắm, nếu đệ biết rõ thì ta tin đệ sẽ thành công. Chắp hai tay sau lưng, Quách Gia khẽ nhếch hàng mày thanh tú nói:
- Đệ lựa chọn con đường khó khăn nhất, cũng là con đường đúng đắn nhất, chúng ta sẽ suy sụp, hoặc gặp trở ngại khó khăn, nhưng chỉ cần kiên trì ánh sáng trong lòng, ắt có ngày thành công.
Ánh mắt lơ đãng xẹt qua Lã Bố, Quách Gia lanh lảnh nói: - Đơn huynh đệ, dù địch thủ có tính kế như thế nào, ta tin đệ sẽ nói cho họ biết, trên đời này, thứ thật sự vĩnh hằng không phải là sự tính toán!